Chương 37
thế là chúng tôi mỗi đứa ôm cái gối của mình, sau vài phút là ngủ thẳng cẳng tới “sáng”.. dù giờ đó lẽ ra đã là sáng của người ta rồi, những người buôn gánh, bán bưng… những người chạy xe buổi sớm.. mưu sinh bao giờ cũng là 1 cuộc chiến. … “chị, hôm nay nghỉ đi. 2 ông ấy bảo đấy!” tôi còn đang dụi mắt trong khi Vân đã sẵn sàng tới trường, trước khi ra cửa, nó quay lại nói vậy với tôi. “để xem đã..” “chị mà đi làm là ông Thắng nổi điên đấy.” “thế thì chị đi xem hắn điên ra sao >__<” “hì hì... nhưng mà thiệt tình em thấy chị nên nghỉ 1 ngày để lấy sức..chứ hôm qua chị làm em sợ gần chết..” “uh….” tôi mỉm cười, đáp cho nó yên tâm. vì thực bụng tôi cũng định nghỉ hôm nay, dù sao bây giờ cũng hơn 7 rưỡi rồi.. vả lại tôi còn cảm thấy hơi ỏai trong người. “sao em ko bệnh để người ta lo như Thắng lo cho chị nhỉ?” Vân nói nửa đùa, nửa thật, lại còn tỏ ra ganh tỵ với tôi, trời ạh. trong khi tôi đang ganh với sự khỏe khoắn năng động của nó, ai lại đi thèm bệnh như tôi chứ?! mà “người ta” nó đang nói có phải …Khải ko?.. sau 1 hồi nhiều chuyện, Vân cũng rời khỏi phòng. tôi nằm ườn ra, nhắm mắt 1 lúc… sực nhớ phải xin phép nghỉ, tôi lôi điện thoại ra để gọi bếp trưởng phát xít. khi tôi còn đang dò số của Quân trong máy, cuộc gọi tới báo số chính anh ta làm tôi giật mình làm rớt luôn cái điện thoại xuống cái bịch. tắt ngúm. nắp sau bị hở nên cục pin bị long ra, tôi lật đật lắp vào và khởi động lại.. ko có tín hiệu là cái điện thoại của tôi có thể hoạt động. *______* tôi định tìm cái điện thoại công cộng để gọi cho gã, nhưng nghĩ lại tôi đâu có nhớ số.. vì ko còn cách nào khác vì nghĩ rằng chắc hôm nay có việc quan trọng sư huynh mới phải gọi tôi… tôi đành thay đồ, mua 1 ổ bánh mì và bắt xe ôm tới Chereston. ……………… khó mà diễn tả cái mặt của Quân Sỹ đại ca khi anh ta giáp mặt tôi tại phòng thay đồ của bếp.. nó giống như là anh ta sẵn sàng…ném tôi ra khỏi nơi đó hoặc cho tôi lên ghế điện vậy. tay tôi run như cầy sấy. “bếp trưởng…cái điện thoại của em nó....” “em ..khỏe?” câu hỏi khiến tôi ngạc nhiên lẫn hoang mang, giọng gã nặng như đeo cục chì.. “uhm..em..khỏe..” “em KHỎE??? thế mà… TÔI CÒN ĐỊNH TỚI ĐÓ COI…hóa ra..em GIỠN MẶT với tôi hả?” T__T tôi có cảm giác mình vừa trải qua 1 trận sét đánh, mồ hôi hai bên thái dương của tôi bắt đầu đẫm ướt.. gã sư huynh đùng đùng giật bộ đồ bếp trưởng mạnh khỏi cây treo, rồi quay vào phòng thay áo sập cửa cái rầm.. khi đó tôi mới để ý..anh ta đang mặc đồ thường, ko phải đồng phục.. có vẻ như hắn vừa thay ra để định đi đâu? thăm tôi chăng?! O____o? tôi đứng chờ cho bếp trưởng quay ra để giải thích chuyện cuộc gọi bị ngắt ban nãy.. nhưng anh ta nhìn tôi vô cảm và đi như đóng búa xuống sàn. khiến tôi mở miệng nhưng lại ko thể bật thành tiếng.
chương 38 sư huynh đi khỏi được một lúc, tôi mới lủi thủi vào thay đồng phục của mình. ko hiểu sao tôi thấy buồn đến nỗi ko muốn ăn ổ bánh mì đã mua ban sáng. … “ủa chuyện gì vậy em?” anh Lý túm áo tôi thì thào khi vừa thấy mặt, tôi chỉ thở dài và lắc đầu.. “bị bếp trưởng la đúng ko? sáng giờ ổng như ngồi trên đống lửa. còn bây giờ thì …núi lửa phun luôn rồi.” anh nói với vẻ mặt lấm lét sợ hãi, tôi cũng sợ, nhưng thấy bứt rứt thì đúng hơn. mặc dù tôi có gì sai đâu mà phải bứt rứt chứ?! .. suốt 1 tiếng đồng hồ, tay Quân Sỹ ấy ko nói với tôi câu nào, anh ta thậm chí ko thèm nhìn tôi. cứ như tôi đã cố tình giỡn mặt với anh ta thật vậy. “lấy cho tôi ít nước súp!” sư huynh đang cắm cúi vào món thỏ nấu vang, ra lệnh. thấy xung quanh ai cũng bận tay, tôi mới lật đật mang cho anh ta bình nước súp gà. “đổ bao nhiêu ạ?” nghe tiếng tôi, gã bếp trưởng hơi quay đầu nghiêng nhưng ko nhìn mặt tôi, hắn im lặng 1 lúc rồi cũng lên tiếng đáp. “nửa chén.” tay tôi nghiêng bình đổ vào cái xoong to trước mặt sư huynh, lẽ ra tôi định tranh thủ cơ hội này để giải thích, vậy mà miệng tôi cứ như bị dán keo…hết ậm..rồi ừ.. “có gì muốn nói sao?” thì ra điệu bộ ngập ngừng của tôi ko qua khỏi mắt của bếp trưởng, vì đã được mở đường, tôi bắt đầu thấy thoải mái hơn.. “em ko có giỡn mặt với anh..chuyện là hồi sáng, em đã định nghỉ…sau cơn sốt tối..qu..” “ehh…ĐỦ RỒI!!” tôi đang nói rất đều và trơn tru, thì gã sư huynh bạo lực đột ngột chụp cổ tay tôi ghì chặt và la to. O__O khổ nổi cái chỗ anh ta đang siết bằng sức mạnh của mình, lại là nơi tôi đã được Khải truyền nước biển hôm qua… “AHHHH!” tôi kêu lên và mím môi, Quân vẫn nắm chỗ ấy cho tới khi hiểu ra anh ta đang làm tôi đau, gã mới buông nhanh cổ tay tôi rồi lại cầm nhẹ nó lên xem.. “thế này ..là sao?” “..chỗ người ta rạch để cho đường ống truyền dịch vào chứ sao.” “truyền …dịch ..? sao phải vậy?” “thì em đang kể hôm qua bị sốt..anh lại bảo “Đủ rồi”, và…>__<.” “tôi nói đủ rồi là nói cái lượng nước súp em đang đổ đủ rồi!” “ủa vậy hả?!” ah ha… vậy là sư huynh nắm tay tôi để ngăn tôi đổ quá nhiều, do mải giải thích và kể chuyện, tôi quên để ý là mình đang làm việc gì. +____+ “vậy hả..vậy hả cái gì. ko dừng em lại thì em biến cái món này thành thỏ nấu súp..” “hihi…sorry…” “mà này..hôm qua em..bệnh nặng lắm hả?” “ko hẳn là nặng lắm..chỉ xỉu cái đùng à!” “gì chứ..?” Quân đang tròn mắt bất ngờ, tôi cũng vừa hả họng định kể lể tiếp, thì nhỏ Ngân phục vụ ló đầu vô bếp kêu tôi “chị Yên có người tìm!” ai tìm tôi lúc này trời? chẳng lẽ là …Vân? hay Thắng? hay ..Khải?.. ah…ko phải ai trong 3 người đó. mà là mẹ tôi. “ủa..nhà có chuyện gì hả mẹ??” “con bệnh sao còn đi làm?! mẹ liên lạc ko được..mẹ sốt ruột quá.” tôi thở phào, nỗi lo lắng cũng giải tán.. lúc nãy thấy mẹ tôi còn tưởng ở nhà có chuyện gì xảy ra nữa. “àh… điện thoại con mới bị hư..mà sao mẹ hay con bệnh?!”
@by txiuqw4