Chương 45
tôi ngước nhìn anh với 1 họng đầy cơm ngốn trong má. Khải lại nhìn tôi cười lần nữa T_T “sao nãy giờ anh cười hoài dzị?” “tôi đã hiểu tại sao Thắng nó lại thích Yên rồi.” “sao chứ?” “Yên có cái gì đó..ko biết phải nói thế nào.” “trời…” “có lẽ.. bên cạnh Yên người ta cảm thấy vui và dễ chịu.” “vui và dễ chịu thật hả? ^^” thay vì trả lời câu hỏi, Khải lại tỏ ra nghĩ ngợi gì đấy, rồi hơi nghiêng đầu về phía tôi. “tôi biết tình cảm ko thể miễn cưỡng, nhưng .. .hãy yêu Thắng như nó đã yêu Yên.” “………chuyện này……..” “tôi cũng chẳng biết tôi nói thế là đúng ko nữa..” Khải thở dài, cầm ly trà đá lên và uống cái ực, tôi cố nhai hết cơm trong miệng và ăn cho xong đĩa cơm cơm đã khó nuốt, mà sao lời Khải còn khó nuốt hơn… tôi ko hiểu thực sự anh muốn nói cái gì.T___T ….. “chị ăn với anh Khải hả?” tôi vừa ló đầu vào phòng, Vân đã hỏi như nó chỉ chờ có thế.. tôi khẽ gật đầu. “ảnh có nói gì về em ko??” “nói gì?” “vậy là ko có rồi…cái lão đáng ghét..hừ..” “nhưng chuyện gì mới được??” “hì hì.. cuối tuần em rủ lão đi xem ca nhạc! em vừa lãnh lương gia sư này.” Vân cho tôi biết bằng gương mặt lém lỉnh của nó, sao nó làm được điều đó nhỉ.. rủ ai đó đi chơi cuối tuần, lại còn là kẻ lạnh lùng như Khải nữa. mà cũng phải, Vân nó bạo miệng, một phần cũng là vì Khải cũng thích nó. chứ tôi thì.. hẹn kiếp sau đi +___+ “vậy Khải có đồng ý chưa?” “chẳng nói chẳng rằng.. nhưng em nghĩ chắc ok rồi. nếu ko thì hắn đã từ chối” thôi thế là hết. họ đã bắt đầu hẹn hò nhau.. mà cuối tuần tôi cũng có cặp vé để hẹn hò đây này sư huynh bảo mời ai đó tôi thích đi xem, cái người tôi thích đã có người khác book chỗ rồi, huhu.. “mặt chị sao bí xị vậy..?” “huh.. đâu có.. àh, tại cơm căn tin hôm nay khó ăn quá!” “em đã nói rồi, cái chỗ ấy bán cơm cám chứ cơm tấm gì.. mai phải tới “làm việc” với bà Hai mới được” “trời, thôi đi em..” mặt Vân nó lại bừng bừng lên còn tôi thì phải dỗ nó gần chết, nếu ko là nó sẽ kiếm chuyện chỗ quán cơm sáng mai thiệt cho coi.. con bé này tính cứ như Hoả Diệm Sơn ấy. …. “alo?” “mẹ hả? có Út ở nhà ko?” “nó đi học thêm Anh Văn rồi, có gì hả Yên?” “con định rủ nó cuối tuần đi chơi, có 2 vé..” “cuối tuần này hả? mẹ nghe nó nói đi tham gia hội diễn văn nghệ gì đó..” “ah.. vậy thôi.. hic” tôi cúp máy và nhìn cặp vé trong sự chán nản. có vé mà ko có ai đi chung.. đúng là “buồn như ly rượu đầy ko có ai cùng cạn..” “vé gì đấy chị?” “vé mời đi Parkson Games và xem phim Mr Bean ở đó. chị trúng thưởng dịp Chereston mừng thành lập khu nhà hàng Âu” “thích vậy? Parkson Games mới mở đó.. vui lắm..” “hay em cầm vé đi với Khải thì khỏi tốn vé ca nhạc?” “trời, em mua trước rồi. chị cứ kêu anh nào đẹp trai đi cùng ấy..^o^” “anh nào đẹp trai.. trời ạh..” “bếp trưởng SH đó! hehehe” tự nhiên nó lại nhắn tới sư huynh John Quân, “tôi chẳng hạn”, ặc ặc.. câu ấy…thật ko thể hiểu nổi. mà nếu đúng là hắn đã mở lời thế, thì gọi hắn đi cùng cũng tốt chứ sao.. dù sao sư huynh cũng đã ít nhiều nâng đỡ dạy dỗ tôi. coi như đền đáp ân nghĩa..? ack, đền đáp kiểu gì ngộ quá T______T “nhưng chị đã hứa với Thắng ko hẹn hò với bếp trưởng rồi.” “hả? Thắng bắt chị hứa vậy hả? haha…cái ông này muốn sở hữu chị tui hay sao đây!” “sở hữu gì chứ??? ai để anh ta sở hữu bao giờ?” “thế sao chị đồng ý hứa?” “…. chẳng biết nữa..” thực lòng là tôi ko biết, tại sao tôi chấp nhận hứa như vậy nhưng cho dù vậy, tôi cũng ko hối hận. nếu giờ quay lại thời điểm hôm ấy, tôi cũng hứa. tôi nghĩ Thắng thật sự cầu xin tôi điều đó, nó ko khó với tôi thì tại sao tôi ko làm? “vậy chị kêu Thắng đi chung đi. bảo đảm hắn sướng điên!!”
Chương 46 Vân đã đoán sai. Thắng ko hề “sướng điên” hay đại loại là mừng rỡ theo cái kiểu của nó phán đoán, trái lại, thái độ của Thắng làm tôi cũng hơi ngạc nhiên.. nhưng nếu nói đúng ra, tôi ko chủ định gọi Thắng, vì với tôi, cái việc chủ động gọi rủ một gã con trai đi chơi là kỳ kỳ sao áh. tôi đã nghĩ bụng đem tặng cho…sư phụ, để sư phụ đi với sư mẫu ^^ nhưng rồi ý trời cho tôi gặp Thắng vào hôm tối thứ 6.. cách hồ nước sân sau khoảng 10 mét, - chỗ này 1 số thanh niên ở trọ hay ra hóng mát hoặc chơi cầu lông, Thắng ngồi đốt thuốc trong bộ quần short và áo thun. anh ta ko trông thấy tôi mà ngó mông lung suy nghĩ, tôi phải đưa tay ra huơ trước mặt, hắn mới như quay lại thực tại. “nghĩ gì mà nhập tâm quá àh?” “ngồi ko?” Thắng hỏi nhưng ko đợi tôi trả lời, mà xích qua 1 bên sẵn.. sau khi dụi điếu thuốc cháy dở trên tay. tôi ngần ngừ rồi cũng ngồi xuống. “ở đây mát hen.” “tôi lại thấy lạnh mới lạ.” “chắc do hơi sương… hay anh bệnh?” tôi nghiêng đầu nhìn Thắng lo lắng chút xíu, dù sao trông cậu ấy có vẻ xanh xanh.. “tôi bệnh thì ai lo cho Yên? haha” “còn đùa được thì biết là ko sao rồi..hic hic” “đã đọc hết quyển sách chưa?” “huh? sách nào?… ah, If you..gì đó hả?” “If you are here, please hold me tight.” “hả? hold..? là sao?” Thắng nhìn mặt tôi đăm đăm rồi cười khì khì, trong khi tôi vẫn còn ngờ nghệch với câu tiếng Anh đột xuất tôi nghe rõ câu ấy nhưng ko dám chắc lắm.. “mặt Yên ngố ra là biết chưa coi rồi.” “T__T đúng là chưa vì… lười quá. chắc đợi khi nào rảnh…” “vậy đừng coi nữa.. rảnh thì đi chơi đi, đọc sách mệt lắm.” “đi chơi hả? àh.. mai anh có bận gì ko?” “mai nghỉ, chắc nằm nhà ngủ” “anh muốn đi khu Parkson games ko? mới mở đó.. tôi đưa vé free cho…” “vé đôi hả?” anh ta chống cằm ngồi quay hẳn sang phía tôi, dù hỏi nhưng có vẻ hắn ko quan tâm lắm câu chuyện tôi đang nói, mà quan sát 1 cái gì đó trên mặt tôi.. 1 cách chăm chú. T____T “uh, vé đôi 2 người. còn có coi phim nữa” “sao ko đi chung với gã ấy?” “gã nào????” “Your Chef” “Chef? .. bếp trưởng hả?.. ko phải anh bảo tôi hứa ko hẹn hò với anh ta sao?” chợt Thắng ném ra 1 cái cười nhạt, vẻ như biết trước tôi sẽ nói vậy, kèm theo vẻ gì đó bất mãn hoặc..bất lực.. “vì lỡ hứa với tôi nên Yên ko thể?” “cũng ko hẳn… dù sao.. anh ta cũng..” Thắng ko nghe tôi nói hết câu, đã đứng ngay dậy, rồi nói giọng buồn buồn. “Yên cứ đi với anh ta. coi như Yên chẳng hứa gì với tôi cả.” “anh sao vậy?!!…nè! nè..! Thắng?!” tôi đứng dậy gọi với theo nhưng do phải xách cái xô nước.. nên ko đuổi kịp anh ta được… nước lại văng tung toé giảm hơn 1/3 xô T__T tôi đành đứng lại và gào to. “nếu đi sáng mai gọi tôi nhá!” …….. sáng thứ 7, tôi được cho nghỉ vì ai cũng biết tôi trúng cặp vé đi chơi vào ngày hôm đó. dĩ nhiên sư huynh cũng biết. biết điều cũng được, hoặc miễn cưỡng cũng được, tóm lại là bếp trưởng đã cho tôi nghỉ mà ko trừ lương. hehe.. “hôm nay có đi chơi ko chị?” “àh.. chắc ko. chị về nhà..” “sao chị ko đi với Thắng?” “hôm qua chị có nói với Thắng nhưng cậu ta có vẻ ko mặn mà lắm” “trời, phải ko dzị?” nhỏ Vân vừa gài nút áo vừa quay lại trợn mắt nhìn tôi, như vẻ nó ko tin là tôi đã rủ (thực ra tôi đâu có rủ) mà Thắng lại từ chối. nó ngồi sà xuống.. “chị đưa vé đây.” “em đi với KHải hả?” “chị cứ đưa đây đi” tôi lục túi đưa cặp vé cho Vân, lòng đầy thắc mắc.. sao hôm trước nó bảo ko lấy mà? T__T “em đi dạy giờ, còn chị ở đây nha, chút Thắng sang rồi đi.”
@by txiuqw4