Chương 43
Thắng siết chặt quai túi vợt, vẻ mặt như sẵn sàng lao vào cuộc chiến sinh tử, tự nhiên tôi cũng bị anh ta làm cho hoang mang theo. “ko cần biết người đó là ai…tôi phải đá anh ta ra khỏi Yên.” “ôi trời..mặc dù ko yêu anh, nhưng tôi cũng ko nghĩ là mình yêu gã ấy đâu.” “vậy hứa đi, trong vòng 2 tháng, ko hẹn hò với anh ta.” “sao tôi phải hứa 1 điều như thế? để làm gì?” “vì tôi. làm ơn đi.” nét mặt Thắng rất tha thiết, tha thiết đến nỗi tôi từ chỗ đang cứng rắn, bỗng như bị thôi miên..xiêu theo.. chắc do 1 phần ánh mắt cậu ta có cái gì đó quá buồn. giờ tôi mới nhận ra điều đó. bảnh trai, sáng sủa, hiếu chiến, nhưng Thắng có đôi mắt sâu và xa vời làm sao. như là…như là.. bất mãn với cuộc đời vậy. “ok, ko hẹn hò với hắn. haha, đằng nào thì tôi với cái gã đó làm gì có chuyện hẹn hò nhau..” “then kiu!!” “coi như trả ơn mua cháo với sửa điện thoại cho tôi đó..dù ko hiểu tại sao lại là vì anh mà hừa như vậy.” “hehe..” “anh đừng có nghĩ là dành ra 2 tháng để khiến tôi..yêu anh.. tôi còn chưa tính sổ vụ anh nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi…” tôi vừa chuẩn bị tuyên án, thì tên bị cáo Minh Thắng đã vội vã đứng dậy, xách cái túi lên, định chuồn êm mà tránh phiên xử tội sao?? >__< “thôi về ăn cơm, pa Khải chắc đợi lâu rồi..” “êh…êh…tôi đang hỏi mà?…ai cho anh nói vậy hả?” tôi đuổi theo Thắng, còn hắn thì bước mỗi lúc 1 nhanh, rồi chạy.. tôi cũng chạy theo tới khu B thì ko tiện vào nên đành dừng ở ngã ba, bỗng anh chàng đó quay lại, đưa tay vẫy tạm biệt tôi và nháy mắt cười.. mặt trời đã lặn tự khi nào. ……………………. tôi đã giữ được lời hứa đó suốt hơn 1 tháng, dù thực sự mà nói, nếu bắt tôi hứa…12 tháng cũng được, bởi như tôi nghĩ, chẳng đời nào tôi lại đi..hò hẹn với Quân bếp trưởng. thế mà 1 ngày chiều thứ bảy, tôi có nguy cơ vi phạm lời hứa chỉ vì… 1 vụ bốc thăm. số là Chereston mừng kỷ niệm 5 năm thành lập khu nhà hàng Âu, mọi nhân viên thuộc bộ phận này đều có 1 lá phiếu để tham gia, giải nhất 1 chuyến du lịch Xuyên Việt gì đó, giải 2, giải 3 là mấy thứ đồ điện gia dụng như tủ lạnh, ti vi.. đáng nói ở đây là giải khuyến khích. một cặp vé vào khu vui chơi và xem phim nữa. và tôi trúng được giải đó. ^o^ thực ra tôi đã định bụng rủ con Út, lâu rồi chị em chúng tôi ko có gặp nhau nhiều.. lúc trước khi bỏ ra khỏi nhà, tôi vẫn hay cùng nó đi ăn bột chiên, coi ca nhạc ở mấy sân khấu sinh viên… “sướng nha, đi với bồ hen cưng?” anh Thanh, phụ bếp mới, rất cởi mở quàng vai tôi hỏi, kèm theo cái xuýt xoa đối với cặp vé giải thưởng. “ah, chắc em đi với em gái..” “trời ạh. mấy cái vụ này đi với người yêu mới thú chứ..” “vấn đề là..em chưa có người yêu..” “gì cơ? Hồng Yên của chúng ta dễ thương thế mà chưa có ai nhận thấy sao?..” “hihihi…” tôi cười nhưng mặt cũng hơi quê quê, dù biết anh Thanh ko có ác ý khi nói câu ấy. có điều, mấy nhỏ phục vụ với phụ bếp mới ở đây đa số trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn tôi, hầu như ai cũng có bạn trai hết cả rồi… “hay cho anh đi với em nhé?” “huh? O___o” tôi tròn mắt nhìn anh Thanh còn mọi người xung quanh thì cười ồ, cái anh này vui tính thật đấy.. giọng sư huynh tự nhiên ở đâu chen vào. “7 giờ mấy rồi , về ăn cơm với vợ đi ông?!” “tôi chưa có vợ mà bếp trưởng..” “vậy về ăn với ai cũng được, tha cho cô bé này đi.” anh Thanh quay sang nhìn tôi rồi gãi đầu cười khì, tôi cũng nhún vai chào tạm biệt anh… rồi nhét 2 tấm vé mời vào túi áo. “về chưa?” “ah.. bây giờ về luôn… anh lại chở em về hả?” “ack. tôi có phải xe ôm của em đâu” “tại anh hỏi..” “đi cùng .. ra cổng thôi.” tôi “àh” 1 tiếng rồi cũng đội nón, quàng túi đi chung với anh ta ra cổng.. nói là đi chứ đúng ra tôi gần như bước marathon, gã ấy đi nhanh kinh khủng, lúc nào cũng làm như vội vã. “huk..huk.. anh đi…chậm chút được ko..hic hic.” “sao?? tôi đi nhanh hả?” “chân anh bước 1 bước bằng em bước 2 bước! T__T” “ah há…haha…chân em ngắn! hahah..” >___<
Chương 44 lần đầu tiên tôi thấy hắn cười..1 cách sảng khoái như vậy. *__* cười xong, vị bếp trưởng khó tính của tôi cũng cố đi chậm lại dù cả 2 chúng tôi chẳng nói được gì với nhau. mải tới khi anh ta vào lấy xe, tôi đưa tay vẫy để đi về trước, gã mới chịu lên tiếng. “vụ cặp vé.. cứ gọi người nào em thích ấy.” “uhm.. tạm thời em cũng ko nghĩ ra nữa.” “nhiều mà. cái anh chàng hôm nọ tới đây.. rồi cái gã đi cùng em tới Âu Việt…” “anh muốn nói Quốc Khải hả?” “tôi chẳng quan tâm anh ta tên gì..” “ờ.. nhưng Khải ko thích em đâu..” tôi cúi mặt thở dài vẻ chán đời như con mèo ướt, nhớ tới Khải là lòng tôi nó bức bối khó chịu lắm.. giống như 1 cái gì đó xa vời, với mãi ko tới mà nó cứ hiển hiện trước mắt chứ ko chịu biến đi cho khuất mắt dùm >__< “vậy nếu… ai đó ở Chereston này thì sao? như..Toàn chẳng hạn, Lý chẳng hạn, hay tôi..chẳng hạn... T__T” “GÌ HẢ? ANH?” chính xác là bản mặt tôi còn shock hơn ban nãy khi anh Thanh bảo cho anh ấy đi cùng. bởi cái người vừa đề nghị ko phải ai khác, mà là bếp trưởng của tôi – gã sư huynh khô khan của tôi. “thôi quên đi, tôi về.” “khoan.. anh nói là.. kể cả anh??” tôi níu vạt áo của hắn và hỏi lắp bắp, bởi tôi chẳng thể tin những gì mình vừa nghe. O__O sư huynh ko quay lại, chỉ lấy tay gỡ áo mình ra rồi đi 1 mạch. chắc tôi nghe nhầm? chuyện này mới kỳ cục làm sao. ………. suốt chặng đường từ trên xe buýt về nhà trọ, tôi ko tài nào tống cái câu ấy ra khỏi đầu.. “..tôi chẳng hạn..” +__+ rõ ràng là tôi nghe vậy mà.. nói đã rồi ko chịu nhận. <__< nhưng nếu như tôi nghe đúng, thì có nghĩa là.. anh ta cũng muốn đi với tôi? một cuộc đi chơi chỉ có 2 người, lại còn xem phim nữa mới ghê chứ. nghĩ tới tự nhiên bỗng nổi da gà, ack ack. căn tin khu trọ giờ này vẫn còn đông, dù đã gần 8h tối, tôi tắp vào định mua 1 hộp mang lên phòng, thì trông thấy Khải… ngồi ở bàn gần cửa ra vào. vì thế nên tôi vào ngồi cùng. lại sắp có màn im lặng nhìn nhau mà ăn rồi đây. #__# “về trễ vậy?” “uh, chỗ Yên nó mừng 5 năm thành lập..” “có tiệc mừng mà sao phải về ăn cơm bụi?” “hôm nay chỉ bốc thăm may mắn thôi, mai mới đãi tiệc. mà đầu bếp như Yên thì có tiệc lại càng khổ..” “uh.” thôi rồi, chữ uh đó là coi như kết thúc cuộc trò chuyện, theo cách của Khải.. cho dù tôi đã nói mở ra 1 đề tài khác. nếu anh ko còn gì để thắc mắc, hay quan tâm, nghĩa là anh sẽ ko cần phải bắt chuyện hay hỏi han gì cho có thứ để nói mặc cho ko khí trầm mặc anh cũng ko thấy vấn đề gì. còn tôi thì như đeo gông vậy. nhất là khi chúng ta phải đối diện với 1 người chúng ta yêu mến, mà lại phải chịu đựng sự lạnh băng kinh khủng đó. điều đáng nói là tôi ko thể bộc phát hay “hoạnh họe” Khải, như tôi đã làm 1 cách tự nhiên với gã sư huynh phát xít, hay là với Thắng cũng vậy. tôi cứ ngồi lì chịu trận mà ko hề phản đối hay cho anh ta biết là tôi khó chịu ra sao. “Yên ăn ko thấy ngon àh?” “sao anh hỏi vậy?” “thì Yên dập muỗng nãy giờ vô dĩa cơm mà ko ăn được bao nhiêu..” “àh..chắc do quá bữa, cũng ko thấy đói.” “sau hôm nọ, Yên có còn gặp tình trạng tương tự ko?” “huh? àh.. ko sao rồi. Yên lại khoẻ như voi ấy ^-^” Khải khẽ cười, nụ cười nhạt thôi nhưng thoáng chút vui.. nhìn anh lạnh lùng vậy nhưng ko có nét phong sương như Thắng. ko hiểu sao tôi thấy Khải dù chững chạc mà lại có vẻ ít từng trải hơn. “anh lại mua thuốc để nghiên cứu àh?” tôi hỏi khi thoáng thấy 1 bịch thuốc đủ loại để ở góc trong của bàn ăn, chợt nhớ lần trước gặp anh ở Hiệu thuốc.. Khải bảo là mua về nghiên cứu hay gì đó. “ah…uh.. mà Yên ăn ko nổi thì bỏ đi. lát tôi bảo Thắng mua hủ tiếu sang cho.” “trời, thôi ko cần, để Yên ăn hết dĩa này. anh xong rồi thì về phòng trước đi..” “tôi đợi được. cứ ăn từ từ đi.” tôi có ăn từ từ được đâu khi mà Khải cứ ngồi nhìn tôi như vậy, đặc biệt anh lại chẳng chịu nói năng gì hết nữa. vì ngột ngạt mà tôi cắm đầu ăn như bị giặc đuổi ráo riết.. bỗng tự nhiên Khải bật cười rồi đưa tay ngăn tôi. “ăn chậm đi, đau dạ dày bây giờ!”
@by txiuqw4