chương 29
vừa nói, Thắng vừa bê rổ rau của bà ta sang 1 góc dưới mái hiên gần đấy, rồi tiến lại chỗ tôi… mặt cười tinh ranh… “ơ…cậu..liên quan gì mà xía vô?” bà Lan to giọng nhưng Thắng ko đáp, giật cái thau của tôi rồi tới chỗ vòi nước, thì bà ấy chạy tới kéo anh ta ra..đánh vào lưng Thắng mấy cái…ack ack. nhưng dĩ nhiên ko làm gì hắn nổi. cuối cùng, bà ta chỉ chửi đổng vài câu, rồi ôm rổ rau đi vô trong. “với những người ngang tàng thì phải ngang tàng theo. điều này Yên nên học ở Vân” “ngang tàng theo làm sao? chẳng lẽ lại đánh lộn?” Thắng tóet miệng cười, còn tôi chỉ thở dài bước tới, cho OMO vào thau và bắt đầu…giặt. bỗng tôi nhớ cái máy giặt ở nhà quá! T__T “mà sao anh lại sang đây?” “bên đó vòi nước đang sửa. tôi còn chưa đánh răng nè.” Thắng rút cái bàn chải trong túi áo ra, nó đã được quẹt kem sẵn, tôi hứng 1 ca nước chìa cho cậu ấy. “dậy trễ thế?” “uh.. tối qua đi uống hơi khuya” “nhậu hả?” anh ta lại cười, ko trả lời tôi mà bắt đầu cho bàn chải lên miệng.. tôi khệ nệ định bưng cái thau ra chỗ mát ngồi. “eh..um…để đó..tôi.!” miệng đầy bọt kem, Thắng vội níu tôi lại.. rồi phun nhanh ngụm nước ra..để đỡ cái thau hộ tôi. xem ra anh chàng này cũng đựơc..cái khoản galant với phụ nữ ^^ “nói đi đánh răng sao ra đây giặt đồ?” giọng nói đó ko hiểu sao vẫn còn sức..quyến rũ tôi, tôi giật bắn người bối rối khi nghe tiếng anh. “ai vậy?” Khải cúi đầu thấp để nhìn mặt tôi, có lẽ do cái nón lá che khuất và bộ dạng “bán ve chai” làm anh ko nhận ra.. ack ack T__T “Yên mà.” “trời.. tôi cứ tưởng…ai…” “nhìn…ghê quá hả?” tôi hỏi nhưng trong lòng thì biết chắc là vậy rồi, sao mình lại..ăn mặc xấu xí thế này…hic hic.. “đâu có, dễ thương mà!” dĩ nhiên Khải ko nói câu ấy, là Thắng, anh ta vừa xắn tay áo xong.. dễ thương con khỉ! trêu tôi hả?>_< “uh.. đội nón lá nhìn buồn cười..nhưng dễ thương.” oh..Khải cũng công nhận… tôi dễ thương… ah ha…hihi… ay, tôi đang nghĩ gì vậy? lại thế rồi………………đã nói ko nghĩ tới Khải nữa.. Khải thích Vân, Vân thích Khải.. quên đi, quên đi! -__- “hehe..mà mày kiếm tao hả?” “uh, điện thoại mày reo 2 cuộc rồi.. chắc có việc quan trọng.” Khải đáp, chìa điện thoại cho Thắng, Thắng vội lau tay và cầm máy xem… vẻ suy nghĩ 1 hồi, rồi nhét trở vào túi, tiếp tục ngồi xuống thau đồ. í mà, anh ta định giặt đồ cho tôi ư?? ko được!! toàn đồ con gái! “tránh ra, đừng đụng vào!” tôi bay tới xô Thắng ra, khiến cả 2 anh chàng chưng hửng ngó tôi, rồi nhìn xuống thau quần áo vẻ đầy tò mò.. “có vàng 4 số 9 trong đó hả?” lại kiểu nói cà rỡn của Thắng…>__< tôi làm mặt nghiêm chỉnh. “chỗ giặt giũ của phụ nữ, 2 ông con trai đứng đó làm gì?” “hmm… định bỏ show để giặt đồ cho Yên mà ko chịu.. tôi đi đánh tennis đây” cái anh chàng này định làm tuyển thủ Wimbledon hay sao mà cứ hở ra là đi đánh tennis.. tôi còn chưa kịp nói suy nghĩ này ra, Khải đã lên tiếng, có vẻ ko thích. “đã nói mày đừng chơi trò đó nhiều lần rồi.” “tao cũng đã nói mày đừng cản nữa, vô ích.” họ nhìn nhau hơi căng thẳng, dù ko hiểu Khải phản đối việc Thắng chơi tennis hay là phản đối việc Thắng làm gì đó ở sân banh.. nhưng tôi cảm giác Khải thực sự có thái độ nghiêm trọng, và Thắng cũng vậy.
Chương 30
Thắng phủi tay đi trước,thậm chí ko chào tôi nữa… đợi anh ta đi được vài phút, tôi lí nhí hỏi Khải. “có chuyện gì hả anh?” “ah…ko có…Yên…cần giúp ko?” “ko, anh về phòng đi..” Khải bỗng đưa tay nâng vành nón lá của tôi lên, rồi mỉm cười, tôi ko hiểu anh cười điều gì.. bộ dạng này của tôi ư? “sao anh cười?” “cười vậy thôi.. tôi về nhé.” O__o tôi vẫn ngơ ngác trong khi Khải đã quay lưng bỏ đi, tại sao tôi lại luôn bận tâm tới mỗi cử chỉ và phản ứng của anh? ko lẽ…tôi ko thể quên ý nghĩ về Khải? …………. buổi chiều nóng hắt đến khó chịu, đầu tôi cứ bưng bưng nên phải uống 2 viên Panadol extra chắc buổi sáng giặt và phơi đồ ngoài nắng lâu quá. mà cái khu phòng trọ này chẳng chịu yên tĩnh cho người ta nhờ, lúc nào cũng ồn áo náo loạn. *______* Ring….. tôi đang nằm thiu ngủ thì bị cuộc điện thoại dựng dậy, số máy nếu ko phải ghi Chef Quân có lẽ tôi đã làm lơ. đằng nào thì gã ấy cũng đang là sếp của tôi. “em tới Chereston ngay đi” “hôm nay ngày nghỉ mà..” “tôi đã nói hôm nay cho em làm bếp trưởng, ko muốn à?” tôi ngồi bật dậy, đầu vẫn nặng chịch nhưng cố hỏi lại lần nữa, 3 chữ “ làm bếp trưởng” cứ hấp dẫn thế nào ấy.. “sao ạ?? anh cho em làm thiệt hung?” “tôi đùa bao giờ. mau đi, tôi chờ.” “í mà.. anh nói ko cho em làm bếp trưởng Chereston…vậy sao tới đó?!” “đến đây tôi dắt đi, chứ chẳng lẽ tôi phải đón em hả?” “ko dám..chỉ là.. em mệt quá.. mà thôi, để em đi ra đó.” tôi nói thù thì như lẩm bẩm, rồi định bỏ máy, nhưng tự nhiên câu nói của sư huynh làm tôi quá đỗi bất ngờ. “em mệt gì?..uhm… ở đâu tôi qua đón.” tôi hả họng và mặt nghệch ra đến nỗi Vân đang ngồi đọc sách phải chồm tới nhìn tôi quan sát, nó sợ tôi bị trúng gió hay sao áh. “anh.. đón…đón em sao?” “nói địa chỉ nhanh ko thì tôi…đổi ý!” “anh làm như.. đang ban ân huệ vậy… thôi ko cần..” tôi nói giọng tự ái, có lẽ tôi ko thích cái kiểu ấy của anh ta, làm như việc hắn đón tôi là phước đức của tôi vậy. mặc dù nếu nghĩ kỹ thì, hình như tôi đúng là người đang chịu ơn. Vân giựt điện thoại của tôi. “alo?.. anh qua đón đi, Khu trọ Bình Long, số 39/2 Trần Quốc Thảo. vậy hen” rồi nó tắt máy tỉnh khô. “ sao em..?” “chị ko khỏe thì để anh đó đón đi. mà làm bếp trưởng gì là sao? công chuyện hả?” “anh ta là bếp trưởng của chị. nói hôm nay…cho chị thử…” “uhm… chị về sớm nhe. tối Thắng đãi mừng tìm được việc làm.” “vậy hả?” ……………….. tôi thay đồ xong thì Quân gọi, bảo đang ở cổng nhà trọ. Vân tò mò xuống theo tôi. từ xa khi vừa trông thấy dáng sư huynh trong bộ quần Jean và T-shirt, Vân đã xúyt xoa. “chời, SH nha.. bếp trưởng chị…phong độ ghê á!” “-__- bếp trưởng nhà hàng mà cưng” tự nhiên nghe khen tôi lại thấy hãnh diện ?? mà..khen anh ta chứ có phải khen tôi đâu..T__T nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn mặc trẻ trung thế. “hì hì.. hèn chi hổng thích Thắng!” “hả??có liên quan gì đâu?” Vân lại cười tủm tỉm, cái kiểu cười tôi ko chịu được, ko hiểu nó nghĩ gì trong đầu khi cười như thế nữa. “7g về nha chị.” “ok.” tôi bảo Vân lên phòng đi, nhưng nó vẫn đứng đó nhìn theo còn tôi thì lọ mọ trèo lên trên chiếc SH của Quân bếp trưởng như đang leo núi… “ngồi xong chưa?” mới hỏi dứt câu, tôi còn đang cố níu cái yên xe, gã đã rồ ga vọt cái vèo.. và tôi té lât khỏi xe. *___* ---
@by txiuqw4