sau khi nghỉ ở Chereston, tôi nộp đơn vào 1 số nhà hàng và khách sạn khác, chỉ trừ Windsor… vì tôi đợi Thắng và Khải đi đã..ko có Thắng, tôi sẽ vào đó bằng chính sức mình. hắn mắng tôi ngu cũng được, bảo tôi tự ái trẻ con cũng được, bản tính tôi đã vậy rồi. về chuyện của Khải, tôi cũng đồng lõa với họ nói dối Vân.
khi con bé nghe tin Thắng bệnh, nó khóc như mưa như gió, còn bảo tôi hãy bye bye “bếp trưởng SH” để yêu Thắng nữa, ack ack. nó làm như tình yêu là quỹ từ thiện, ai cần thì cho vậy. dù sao điều đáng mừng là Khải cũng chịu lên đường, ko biết vì câu tôi nói, vì Vân, hay vì Thắng nữa.. mà vì cái gì đâu quan trọng, quan trọng là anh chấp nhận dùng tiền của Thắng, khoản tiền mà hắn đã đánh cược bằng chính bản thân mình.
………
sân bay, chiều thứ bảy mùa thu rất đẹp. 4 người chúng tôi đứng ở trước cổng cách ly, còn 10 phút là họ vào làm check in. Vân đã bắt đầu sụt sùi nước mắt.. con bé thật là dễ xúc động quá.
“mấy anh nhớ email về báo tình hình mỗi tuần nha.”
“gọi luôn, email chi ệt.”
Thắng tóet miệng cười, vò đầu Vân. chênh nhau 1 tuổi mà Thắng cứ ra dáng anh lớn với con bé. Khải vẫn lặng lẽ như 1 cái bóng, ko nói gì, cũng chẳng cười..bỗng anh chìa cho tôi quyển truyện..
“nghe nói Yên chưa xem xong, Yên cầm đi.”
“ah.. cám ơn..”
“giúp tôi..coi chừng Vân nhé.”
tôi khẽ gật đầu, trong mắt Khải có rất nhiều điều tôi ko thấu hiểu hết, nhưng điều tôi thấy rõ nhất, là niềm hi vọng mà trước đây ko hề có..tôi nghĩ đó là nhờ Vân..tình yêu đúng là kỳ diệu quá…
“xì..em coi chừng chị ấy thì có…còn anh đó, phải cố giúp Thắng, biết chưa?”
Thắng đưa tay che miệng cười, Khải cũng cười, riêng tôi chỉ nhìn Vân, nghe lòng đau đau…nó ko biết tốt hơn, hay là nên biết? người sắp trải qua thời gian khó khăn là người nó rất yêu..vậy mà nó đang dành hết lòng lo cho 1 người khác. tội nghiệp Vân, hay tội nghiệp Khải, hay … tội cho Thắng? chợt nhìn sang Thắng, tôi thấy anh ta cũng đang nhìn tôi, bằng 1 đôi mắt rất lạ, dường như là muốn nói điều gì..
“hay anh với em ra kia cho họ nói chuyện đi.”
Vân kéo tay Khải đi, nhường lại chỗ cho tôi và Thắng, có lẽ nó nghĩ Thắng cần tôi lúc này..mà để Vân và Khải có thời gian bên nhau riêng cũng tốt.
“mùa đông bên Mỹ lạnh lắm thì phải… các anh nhớ..”
“mấy câu này sến quá, Nobiyen.”
“sến thì thôi..hừ… đi sớm về sớm. T___T”
“ặc ặc.. sớm gì được, chị hai. làm thủ tục, nhập viện, theo dõi, phẫu thuật, sau phẫu thuật cũng mất ít nhất 3 tháng.”
“uh.. mà sao anh thích gọi tôi chị hai vậy?”
“ko gọi “em yêu” được, thì phải gọi chị hai thôi chứ sao.”
đôi môi Thắng cười nhe răng nhưng trong mắt hắn có cả 1 nỗi đau ko thành tiếng, giây phút này tôi cảm nhận rất rõ tình yêu của Thắng, nó ko phải kiểu tình âm thầm, cũng ko cuồng nhiệt, nó lãng đãng vô định nhưng lại rất sâu rất đậm. tôi rướn người lên để ôm lấy Thắng, vì hắn cao hơn tôi cả cái đầu. vậy mà trong vòng tay tôi, anh chàng bỗng nhỏ bé làm sao.. tôi nghe hơi thở Thắng ấm nồng bên má mình.
“vậy thì em trai ngoan, nhớ trở về dù chuyện gì xảy ra đi nữa..”
“thôi đi, đừng tưởng làm chị tôi được.”
Thắng đẩy tôi ra, quay nhanh mặt đi nhưng tôi đã kịp thấy khóe mắt hắn ngấn nước, sống mũi tôi cũng bắt đầu thấy cay cay.. tiếng cô phát thanh sân bay nhắc nhở hành khách vào khu vực check in đã ngăn giọt nước mắt của cả tôi và Thắng ko thể trào ra, Khải và Vân cũng bước tới đúng lúc.. hai người họ kéo vali vào bên trong, đưa tay vẫy chào chúng tôi. Vân ôm cánh tay tôi nức nở..chia ly bao giờ cũng buồn, nhưng sẽ hẹn ngày sum họp vui vầy hơn.
………
trong mấy ngày chờ việc, tôi cũng đọc xong quyển If you are here. thật ra Jason có 1 người cha, nhưng ông bị mắc nợ 1 khoản to,
luôn phải trốn chui trốn nhủi..
“that goal” của Jason là kiếm đủ số tiền trả nợ cho ông, bất chấp là việc gì
để cha con anh có thể bên nhau mà ko phải chia cắt suốt..về khoản đó thì đích thị là cách sống của Thắng. rồi khi Alice đến, cô ấy mở ra cho anh 1 cánh cửa khác, ở đó có tình yêu, khiến Jason muốn sống đàng hòang hơn, chân thành hơn. tôi nghĩ mình ko giống Alice được như Khải nghĩ, Alice thanh khiết và đẹp đẽ hơn tôi nhiều…cô ấy hay cười, lúc nào cũng lạc quan và yêu đời, còn tôi thì đâu có được như thế. có chăng là tôi cũng ít khi nào khóc, cũng như Alice, dù bị ngã từ tầng 2, dù mẹ mất, dù có đau đến mấy, Alice vẫn ko hề khóc lóc..
một cô gái mạnh mẽ bên trong vẻ ngòai mỏng manh. điều bất hạnh là Jason gặp 1 tai nạn khi đua xe, mục tiêu giành khỏan tiền thưởng, khỏan tiền cuối cùng…để trả sạch nợ.. tôi đã trách tác giả đến nguyền rủa, sao cứ phải ép nhân vật mình như thế. sao ko cho Jason 1 kết cuộc tốt hơn?
trước khi tham gia cuộc đua, Jason đã sơn căn phòng của mình thành màu xanh cốm, đặt 1 chậu hoa cúc bên bệ cửa sổ và treo rèm có kẻ ca rô.
anh viết 1 mảnh giấy dán trên tường.
“Alice, when you’re here, you may see how I love you. Light-green is your favorite color, mums are your beloved flowers and you often keep talking about a checked drape. Because this is my wife’s room, if you are here, you must be my wife!”
nhưng khi Alice đến căn phòng đó, thì Jason đã ko còn nữa, cô bật khóc, những giọt nước mắt hiếm khi rơi trên má Alice..lúc này nóng hổi. ôm tấm ảnh Jason vào lòng, Alice viết tiếp 1 dòng lên mảnh giấy và cũng dán lên tường.
“I am here now as I’m your wife. I know you’re always besides me. If you’re here, please hold me tight”
đó cũng là câu cuối cùng của quyển truyện.
@by txiuqw4