tôi phải mất 3 tháng để vượt qua giai đoạn thử việc ở Windsor và giờ đã được 2 tháng làm quen với vai trò phó bếp. bà Elena là 1 bếp trưởng hiền từ và nhã nhặn, ko như gã phát xít của tôi. do việc gia đình nên tháng sau thì bà ấy phải về nước. tuy nhiên bà ấy bảo có thể sẽ có bếp trưởng khác vào thay cho tới khi tôi đủ sức kham vị trí đó. tôi cũng đã về nhà, trước khi chờ được thăng lên chức cao nhất của..căn bếp. vì dù sao thì phó bếp so với phụ bếp cũng là 1 bước chuyển lớn lắm rồi. có lẽ chẳng còn hi vọng gì thay đổi hướng đi của tôi, ba tôi cũng ko phản đối chi ệt. hơn 1 năm trời sống bụi bặm bên ngoài với tôi là quá đủ… để biết gia đình quan trọng như thế nào.
…..
“chị ơi, Khải về rồi!”
Vân nói như hét trong điện thoại, ở Windsor, người ta ko cấm nhân viên nghe di động, chỉ có chỗ lão Quân Hít le là đủ thứ kỷ luật >_<
“thiệt ko?…chừng nào??”
“em đang ra sân bay đây!!!!30 phút nữa máy bay đáp.”
tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 4h.. nhà hàng đang lúc cao điểm nhưng việc họ về sao tôi lại ko đón được..tôi ngập ngừng rồi cũng xin bà Elena cho về sớm, cũng nhờ là bếp bánh nên ko kẹt lắm. vì Quân còn trong giờ làm, nên tôi ko gọi anh, mà bắt 1 chiếc xe ôm ra thẳng sân bay.
…….
cả tôi và Vân đều hồi hộp cho tới khi thấy cái dáng của Khải bước ra từ bên trong, đi kèm anh là chiếc gậy chống chuyên dụng bằng thép ko gỉ. Vân hốt hoảng, mặt nó tái đi.. còn tôi thì cũng căng thẳng đến ko thể nói đựơc gì với Vân.
“sao ảnh lại…”
“…………….”
“ko phải Thắng…sao?”
“……….”
tôi chỉ im thinh chờ Khải ra …giải quyết dùm vụ này, vì tôi biết nói sao với Vân đây. sau 5 phút, Khải tới được chỗ chúng tôi dù hơi khó khăn, 1 người bảo vệ sân bay đã xách va li dùm. tôi ngóng cổ tìm Thắng..nhưng ko thấy…
“Yên đừng tìm, nó chưa về lần này đâu.”
“sao vậy?”
“bên đó rảnh là nó đi chơi tennis, quen được anh kia, người ta cho vé đi xem giải Mỹ mở rộng, nên nó ở lại coi cho hết giải mới chịu về..”
“ack, anh chàng đó, đi đâu cũng quen đựơc người hết, đúng là bái phục …”
tôi lầm bầm nói xấu Thắng, rồi mới chợt nhớ ra.. nhìn xuống chân Khải..có vẻ như anh đã phẫu thuật thành công.
“giờ chân anh ok rồi chứ?”
“lẽ ra còn ở đó đến khi đi lại như bình thường, nhưng…hết tiền rồi.^^”
Khải cười, rất tươi… cho thấy sau cơn mưa trời đã sáng hẳn. anh còn có vẻ chịu nói nhiều hơn trước đây. nãy giờ tôi và Khải quên để ý Vân, nó đứng như trời trồng..giờ thì nó có quyền biết sự thật rồi, chỉ là người nói với nó, ko phải tôi..mà tôi cũng ko dám..chắc nó xé tôi thành chục mảnh quá..
“thôi Yên đi nha, chắc 2 người có nhiều chuyện cần tâm sự.”
tôi nói nhanh rồi chạy đi liền trước khi Vân túm áo tôi cho tôi 1 trận vì cái tội thông đồng với 2 gã kia lừa dối nó.
……..
từ sân bay, tôi đi xe búyt về Chereston, vừa đúng 6h30 tối. giờ này là giờ tan tầm của bếp mình..tôi ngồi bồn hoa lớn gần cửa gian bếp sau, nơi Quân luôn ra về cuối cùng.
“ủa? em… sao ở đây?”
“tự nhiên em muốn gặp anh thôi.”
“em lại nướng khét bánh hả?”
“ack ack, anh làm như em chỉ tìm anh khi gặp chuyện như vậy ko áh!”
Quân gãi đầu nheo mắt tỏ ra khó hiểu, cứ như hắn ko biết sao bỗng dưng tôi lại chơi trò bất ngờ như vậy. sư huynh ngốc, người ta thấy 2 người kia đoàn tụ nhau thì nhớ anh thôi mà. có cần phải nói ra ko…
“vậy.. đi ăn hen?”
“hay … anh làm cho em 1 bữa tối đi, bếp trưởng”
“trả nổi ko, giá tính bằng giá bữa tối ở Chereston đấy.”
“gì kỳ dzị? người yêu mà cũng tính tiền!”
“chứ sao, bếp trưởng Chereston, em tưởng bở hả?
cái mặt gã sư huynh chảnh ko chịu nổi, cóc thèm… lâu lâu vòi vĩnh 1 bữa cũng ko được. bạn trai gì khô queo, chán phèo, ko lãng mạn gì hết. tôi lè lưỡi khinh bỉ rồi đứng dậy đi te te lên trước. nhập vào nhóm anh Lý, nhỏ Dung…họ rất vui khi gặp tôi…còn Quân thì chỉ tò tò theo sau.. đợi khi tôi “tám” xong thì đưa tôi về.
………
trước khi chào tôi vào nhà, Quân mới chịu mở miệng dỗ ngọt.
“tháng sau đi.. anh đang sáng chế món cạnh tranh với món Couple Cream rice..”
“món gì..?”
“lúc đó sẽ cho em thử trước.”
“vậy có phải dễ thương ko, hehe..”
tôi chắp tay phía sau, khom người nháy mắt khen, thế là sư huynh lại cười ngượng, mỗi lần tôi bảo hắn dễ thương là hắn như vậy, trông càng…dễ thương hơn.
“lúc đó em cũng phải làm cho được món Tiramisu để anh ăn.”
“trời ơi.”
cái thứ bánh đó khó làm muốn chết, tôi học mãi mà cứ làm hỏng, bà có Elena dạy tôi 1 lần, tôi đọc sách 3-4 lần, thử 1 mình 3 lần toàn là thất bại.
“thôi cũng được, có anh kế bên chỉ coi em sai ở đâu cũng tốt.”
…………..
khoảng 1 tháng sau, hôm đó là ngày Chủ nhật. tôi ko phải đi làm nhưng sáng Quân lại bận trực ở Chereston, nên anh hẹn tôi buổi chiều đến Gogo, sẽ cho tôi thưởng thức món ăn mới. tôi đang tranh thủ đọc công thức làm Tiramisu, gì chứ thực hành trước mặt bếp trưởng phát xít mà lơ ngơ là bị quát ngay, dù có là bạn gái của anh ta cũng vậy, thế mới nói.
“chị quen thêm anh bạn trai nào hả?” con Út chạy vô phòng hỏi làm tôi ngơ ngác, nó đang nói ai vậy trời?
@by txiuqw4