sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Ong nội… Trời ơi! Không! – Tôi lại rú lên.

Người mà tôi gọi là ông nội đang vừa khua môi, vừa gầm gừ như một con chó đang chuẩn bị lao vào cắn xé đối thủ.

Tôi đờ người ra nhìn đôi mắt lạnh lùng, vô hồn, đôi tay rơm rạ đang hướng tới cổ mình.

Rồi tôi chồm đứng dậy khi cảm thấy bàn tay vô tri vô giác ấy quệt nhẹ vào mặt mình. Hai tay ôm đầu, tôi loạng choạng bước lùi lại.

— Ông nội! Sao ông lại đến nông nỗi này? Chuyện gì đã xảy ra với ông thế?

Trái tim tôi bắt đầu đập điên loạn trong lồng ngực, còn hai hàm răng cứ va vào nhau lập cập.

Khi thấy tôi cố tình lẩn trốn, đôi mắt của ông nội chợt long lanh sáng lên vẻ hoang dại.

Tôi lại thét lên, rồi lật đật chạy ra cửa.

Ông nội với hai bàn tay rơm rạ cũng chạy theo. Lúc ngoái cổ nhìn lại, tôi lại càng hốt hoảng hơn nữa khi trông thấy đôi chân ấy.

Đôi chân ấy cũng toàn bằng rơm rạ.

— Ông nội Georges! Ông nội Georges! Làm sao ông lại thế!

Giọng tôi lạc hẳn đi đến nỗi chính tôi cũng còn không nhận ra giọng mình nữa.

Ông già có đôi chân rơm rạ tức giận giơ cao tay lên. Tôi rùng mình khi cảm thấy những sợi cây khô gai gai quệt vào lưng.

Tôi chộp lấy tay nắm cửa, xoay mạnh một cái rồi kéo cửa ra.

Tiếng kêu rú của tôi càng trở nên điên dại hơn khi trông thấy bà nội Miriam đang đứng lù lù trước mặt.

— Bà nội! Cứu cháu với! Cháu van bà đấy! Ông nội muốn giết cháu!

Gương mặt bà già chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Như một pho tượng đá bà trân trân nhìn tôi.

Dưới ánh trăng, tôi giật mình khi trên mắt bà không còn là đôi kính như mọi hôm nữa. Thay vào đó là những vệt sơn trắng toát.

Trời ơi! Thật không thể hiểu nổi nữa, tất cả, nào mắt, nào mũi, và cả mồm miệng của bà nữa, tất cả đều là những quệt sơn!

— Bà không phải là bà nội tôi!

Bất thần, tất cả xung quanh tôi bỗng trở nên tối đen lại. Ông nội tôi đã lao ập vào người đứa cháu gái của mình…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx