sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15

Tôi ú ớ thức dậy giữa bóng tối.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng đầu mình vẫn đang đặt trên gối. Tức mình, tôi túm ngay cái gối đó quăng xuống cuối giường. Áo tôi ướt đẫm mồ hôi.

Mắt tôi lấm lét nhìn ra cửa sổ, lòng những tưởng sẽ có một cái gì đó lại lù lù hiện lên đưa tôi vào cơn kinh hoàng mới.

Làn gió đồng nội nhè nhẹ thổi làm lay động bức rèm cửa treo lơ lửng bên cửa sổ. Ngoài kia, ông mặt trời cũng vừa lên.

Tôi nghe tiếng gà gáy văng vẳng đâu đây.

Cơn ác mộng đã qua. Vâng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Tôi hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại.

Những tia nắng ban mai đầu tiên nhẹ nhàng đậu vào ô cửa sổ. Tôi thay quần áo chuẩn bị xuống dưới nhà. Bên ngoài, mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa vừa chớm nổi lên trên ngọn cây anh đào.

Sau vườn, giữa cánh đồng ngô, hàng ngàn bông ngô đang chập chờn gợn sóng trước gió. Đây đó là những bóng hình nhân cứng đờ đang giơ tay ra như muốn đón chào một ngày mới. Tiếng gà gáy lại văng vẳng đến tai tôi.

Cơn ác mộng khủng khiếp! Tôi lắc đầu xua đi những hình ảnh quái dị còn đọng lại trong đầu. Chải đầu xong, tôi chạy vội xuống ăn sáng.

Tôi bước vào bếp cùng với thằng Mark. Bà nội Miriam đang ngồi một mình bên bàn ăn, trước mặt bà là một tách trà to tướng. Bà đang thẫn thờ nhìn mặt trời buổi sớm qua khung cửa sổ. Nghe thấy tiếng hai đứa chúng tôi, bà ngoảnh lại cười:

— Chào các cháu! Hôm nay các cháu dậy sớm thế!

Tôi định kể lại cơn ác mộng của mình cho bà nghe, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

— Ông nội đâu rồi hả bà?

Chiếc ghế ông nội tôi vẫn ngồi lúc này trống không, tờ báo đặt đó vẫn còn nguyên vẹn.

— Họ rủ nhau đi từ rất sớm rồi, – bà nội trả lời.

Bà đứng dậy đi về phía chạn thức ăn rồi mang cho chúng tôi một đĩa bánh ngô nướng.

— Ngày hôm nay cũng đẹp đấy chứ hả? – Bà vừa hỏi vừa ra hiệu cho chúng tôi ngồi vào bàn.

— Thế vẫn không có món bánh xèo hả bà? – Thằng Mark lí nhí hỏi.

Gương mặt bà nội bỗng sa sầm hẳn xuống.

— Bà… bà đã quên mất cách làm bánh ấy rồi – Bà nội lúng túng trả lời.

Bà đặt hai cái bát lên bàn và đem ra một bình sữa ướp lạnh. Bà đặt bình sữa lên bàn rồi mỉm cười với tôi. Đôi mắt bà không giấu nổi vẻ mệt mỏi đằng sau cặp kính vuông.

— Bà hy vọng các cháu sẽ hài lòng về kỳ nghỉ ở đây.

— Tất cả sẽ thực sự tốt đẹp nếu như không có Stanley. – Tôi đáp lại.

Bà nội ngạc nhiên:

— Stanley làm sao?

— Thằng nhóc ấy luôn tìm cách làm cho bọn cháu sợ. – Tôi giải thích.

— Ôi dào. Cháu biết tính Stanley rồi đấy! – Bà vừa nói vừa vỗ nhẹ lên tóc. – Thế nào, hôm nay các cháu có chương trình gì không? Thời tiết hôm nay thật là lý tưởng để dạo chơi bằng ngựa đấy. Trước khi đi, ông nội đã bảo chú Henry thắng yên cho hai con ngựa Betsy và Maggie rồi đấy!

— Thế thì hay quá! – Mark reo lên. – Chị thấy thế nào, Julie? Chúng ta sẽ đi trước khi trời nóng chứ?

— Đồng ý!

— Bà biết rằng hai cháu sẽ rất thích cưỡi ngựa đi dọc theo con suối. – Bà nội vừa nói vừa thu dọn mấy đĩa bánh ngô.

— Tất cả đều ổn chứ bà nội? – Tôi buột miệng hỏi mặc dù trong lòng không muốn thế.

Bà không trả lời, mắt cụp xuống như lảng tránh cái nhìn thắc mắc của tôi.

— Các cháu hãy đi chơi đi, – Bà khẽ nói. – đừng có lo cho bà.

Ông nội tôi thường gọi hai con ngựa Betsy và Maggie là những “người đẹp màu xám”, ông gọi như vậy, có lẽ là vì bộ lông màu xám không pha tạp của đôi ngựa. Đôi ngựa này rất hiền, nhưng không hiểu sao hôm ấy tôi phải thúc mãi chúng mới chịu ra khỏi chuồng.

Quả như bà nội đã nói, đôi ngựa này thật là những con vật lý tưởng đối với chúng tôi, những đứa trẻ từ thành phố về.

Mặc dù Betsy chỉ đi với tốc độ của một con sên đất, tôi vẫn phải kẹp hai chân thật chặt vào người nó vì sợ ngã.

Chúng tôi đi theo con đường hôm trước đã đi, dọc theo cánh đồng ngô rồi chạy thẳng tới phía cánh rừng nhỏ. Mặt trời dù chưa lên cao, song vẫn đủ để bầu không khí ngột ngạt như lửa đốt. Thật là bực mình vì những con ruồi cứ bay lởn vởn trước mặt. Tôi phải một tay cầm cương, một tay ra sức khua khoắng đuổi ruồi.

— Không hiểu đôi ngựa này có thể phi nước đại được không nhỉ? – Mark cưỡi ngựa theo sau tôi nói với lên.

— Thì ta cứ thử xem! – Tôi đáp lại, tay vẫn nắm chặt lấy dây cương, sau đó lấy hai gót giày thúc vào bụng con Betsy.

— Phi nhanh lên, người đẹp! Phi nước đại vào!

Tôi không thể không buột miệng kêu lên một tiếng. Thật không ngờ con Betsy lại ngoan ngoãn nghe lời đến như vậy.

— Ơ kìa! Khoan đã nào! – Tôi nghe tiếng Mark gào lên phía sau.

Con Maggie cũng bắt đầu chồm lên.

Tiếng vó ngựa đập lên nền đất mỗi lúc một gấp gáp hơn.

Người tôi cứ nảy lên chồm chồm trên yên ngựa theo từng nhịp bước chân. Phải cố gắng lắm tôi mới giữ được thăng bằng.

Bất thình lình, một bóng đen lù lù xuất hiện giữa đường.

Con Betsy hình như không nhận ra điều gì, nó tiếp tục phi nước đại.

Trước mặt chúng tội, cái bóng lừng lững đang giơ những cánh tay to quá khổ lên.

Con Betsy hí một tràng dài hoảng sợ rồi nhảy lồng lên.

Tôi còn đủ thời gian để nhận ra cái bóng đứng chắn đường đó. Đó là một hình nhân. Một hình nhân có bộ mặt nhăn nhúm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx