sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20

Em không thể nào làm được như vậy đâu, không thể được! – Mark kịch liệt phản đối.

Tôi thuyết phục nó:

— Được chứ, em có thể làm được mà. Rồi em sẽ thấy, hãy chịu khó một chút, mọi chuyện sẽ rất tuyệt!

— Nhưng tay em vẫn còn đau lắm! Em phải giữ gìn nó.

— Chẳng có vấn đề gì đâu! Hơn nữa, kiểu gì thì em cũng không cần sử dụng nó vào việc này.

Thằng bé định tiếp tục phản đối, nhưng nghĩ thế nào nó lại thôi, miệng cười toe toét. Đôi mắt nó ánh lên vẻ tinh quái. Rồi nó tuyên bố một câu xanh rờn:

— Tất nhiên đây sẽ là một việc rất tuyệt! Bởi chính em sẽ là người làm cho thằng cha ấy sợ đầu tiên.

Chúng tôi đứng trước cửa nhà kho. Tôi đã lôi Mark ra đây ngay sau khi ông bà nội lên giường đi nằm.

Ánh trăng rằm hắt xuống người chúng tôi một thứ ánh sáng bàng bạc. Đâu đây văng vẳng tiếng ăn đêm của con cú mèo.

Đêm nay đúng là một đêm tuyệt đẹp của mùa hè. Cỏ cây hoa lá được bao phủ bởi hàng vạn giọt sương lóng lánh. Từng cơn gió mát rượi nhẹ thổi vào những cọng lá rung rinh. Ánh trăng sáng như ban ngày.

— Đợi chị ở đây nhé. – Tôi bảo Mark.

Rồi một mình, tôi vội vàng lẩn vào trong kho tìm những thứ cần tìm.

Đêm xuống, trong kho càng tối hơn. Tôi chợt nghe thấy những tiếng vỗ cánh nhè nhẹ của những con vật nào đó: có lẽ là mấy con dơi?

Một con bất thần bay vèo qua ngang tai tôi với những tiếng kêu chít chít lạnh lùng vang mãi vào khoảng không tối mịt của nhà kho. Tôi gai cả người.

Tôi nhặt vội lấy một chiếc áo măng tô cũ nát, túm lấy một cái túi vải rồi nháo nhào chạy ra chỗ Mark. Trước khi bắt tay vào việc, tôi nhắc lại những chi tiết của kế hoạch trả thù Stanley mà tôi đã nghĩ ra trước đó cho Mark khỏi quên.

Thực ra kế hoạch ấy chẳng có gì phức tạp cả. Tôi chỉ cần hóa trang cho thằng Mark sao cho thật giống với những hình nhân của Henry rồi bắt nó ra đứng giữa cánh đồng. Sau đó tôi sẽ đi tìm Stanley và nói dối rằng tôi vừa trông thấy một điều thật khủng khiếp. Tôi sẽ tìm cách lôi nó theo tôi ra đồng và ở đó, nó sẽ lăn đùng ngã ngửa khi thấy thằng Mark khua chân múa tay như một con quỷ bằng rơm rạ.

Nói tóm lại, đây là một kế hoạch hết sức đơn giản, nhưng cũng rất hiệu quả để cho Stanley không còn mặt mũi nào để đe dọa chúng tôi nữa.

Tôi chụp cái túi vải vào đầu Mark, chỉ để hở đôi mắt đen tinh quái của nó ra. Sau đó tôi nhặt thêm mấy nắm rơm rạ để nhồi thêm vào trong cái túi ấy.

— Ơ kìa! Khoan đã, chị Julie. Nó chọc hết cả vào mặt em rồi đây này! – Mark kêu lên.

— Mặc kệ nó, – tôi đáp. – Em buộc phải có vẻ giống như một con ngoáo ộp thật sự, nếu không, Stanley vẫn sẽ tiếp tục làm mưa làm gió đấy. Thôi đừng ngọ nguậy nữa có được không nào?

Độn rơm rạ xong, tôi giúp Mark xỏ áo măng tô vào.

— Em không chịu được đâu, – Mark lại càu nhàu. – Rơm rạ chọc hết cả vào người em rồi đây này, chết ngạt mất!

— Nếu như em không thở được, tại sao em vẫn càu nhàu được? – Tôi nói dứt khoát.

Tôi tiếp tục nhồi rơm vào hai ống tay áo măng tô mà thằng Mark đang mặc, nhồi thật khéo sao cho bó rơm đó vừa đủ che đôi bàn tay nó. Tiếp đó, tôi nhét tiếp vào thân áo. Thằng Mark tỏ ra khó chịu ra mặt, nó không ngừng ngọ nguậy tay chân.

— Em không thể đứng im được à? – Tôi nghiêm mặt – Chẳng lẽ lại khó khăn đến thế ư!

Mark vẫn tiếp tục ngọ nguậy, miệng không ngớt làu bàu. Tôi phải an ủi nó:

— Em hãy thử tưởng tượng ra cái cảnh mình sẽ làm với Stanley đi! Chắc chắn nó sẽ tưởng em là một hình nhân cho xem!

Người tôi dính đầy các mảnh vụn rơm rạ, trên đầu, ngoài áo, dưới quần, chỗ nào cũng có. Mặc kệ! Tôi chỉ muốn được trông thấy cảnh Stanley hoảng hốt, khiếp sợ càng sớm càng tốt!

— À nhưng mà còn cái mũ thì sao? – Tôi hỏi Mark lúc này đang đứng cứng đờ như một cái cọc.

— Ờ… Để em nghĩ đã.

Thực ra tôi chẳng trông thấy cái mũ nào ở trong kho cả. Nhưng rồi trong đầu tôi bỗng vụt lóe lên một ý nghĩ.

— Chị nghĩ ra rồi! Mình sẽ mượn tạm cái mũ của một hình nhân ngoài đồng vậy.

Tôi lùi lại vài bước để ngắm công trình của mình. Mark đã bắt đầu có vẻ giống như một hình nộm thực sự. Tuy nhiên nó vẫn cần phải được nhồi thêm một ít rơm nữa. Tôi tiếp tục ních đầy chiếc áo măng tô đến nỗi các cúc áo suýt bật tung ra.

— Mỹ mãn! Bây giờ, chỉ cần em không được quên đứng, đi thẳng người, hai tay duỗi thẳng và khuỳnh ra là được!

— Thôi đủ rồi, kiểu gì em cũng đã không còn sự lựa chọn nào khác! – Mark hậm hực nói. – Lúc này có muốn cử động như một thằng người cũng đâu có được!

— Hay đấy, như thế thì còn gì bằng nữa!

Tôi kiểm tra sản phẩm của mình lần cuối cùng:

— Tốt rồi, em có thể vào cuộc được rồi đấy.

— Em trông thế nào?– Mark hỏi.

— Có vẻ một hình nộm trăm phần tràm.

— Chẳng lẽ em lại tầm thường đến thế ư? Mà em bé thế cơ mà?

— Đừng lo, chị sẽ đặt em lên một cái cọc và như vậy mọi chuyện sẽ tốt hơn cả thôi!

— Không được, chị điên à?

Tôi cười:

— À không, chị nói đùa đấy!

Tôi đẩy thằng bé đi về phía cánh đồng. Lúc này, nó cứ cứng đờ như một khúc gỗ.

— Nhưng chị có nghĩ rằng công việc sẽ diễn ra tốt đẹp không? – Mark vừa đi vừa hỏi bằng giọng khó chịu. – Chị nghĩ Stanley sẽ sợ khiếp vía không?

Tôi gật đầu mỉm cười:

— Đừng lo nghĩ gì cả. Rồi thằng nhóc ấy sẽ có một bài học nhớ đời!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx