sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 21

Con đường đồng sáng bàng bạc ánh trăng. Gió hè nhẹ thổi khẽ làm đong đưa đám lá ngô.

Mark giống ngoáo ộp đến nỗi tôi cũng cảm thấy hơi sợ. Những sợi rơm rạ thò cả ra khỏi cổ, khỏi tay áo măng tô, thòi lòi cả xuống dưới mắt cá chân.

Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy một lối đi nhỏ chạy giữa những hàng ngô. Tôi đẩy Mark đi ngay vào lối đó. Những bông ngô rung rinh trước gió rủ cả xuống như muốn nuốt chửng lấy chúng tôi.

Tôi bỗng giật thót người vì một tiếng lắc rắc bất ngờ vang lên đâu đây. Tôi nín thở đứng lại nghe ngóng.

Tiếng bước chân chăng?

Người tôi bỗng gai gai lạnh.

Những bông ngô bị gió thổi tạt trĩu hẳn xuống. Thân ngô, bắp ngô cọ xát vào nhau thành những âm thanh khô khốc như hàng ngàn tiếng rền rĩ.

Soạạạt… Soạạạt…

Ruộng ngô nghiêng ngả loạn xạ làm tôi chóng cả mặt. Âm thanh đó lại một lần nữa vọng tới. Một âm thanh lắc rắc rất nhẹ.

Tiếng động mỗi lúc một gần hơn.

— Ơ kìa, buông ra nào! – Mark khẽ gắt lên.

Lúc này tôi mới sực hiểu rằng mình đã túm tay Mark và mỗi lúc tôi càng nắm chặt hơn.

Tôi buông tay, căng tai ra nghe ngóng.

— Em có nghe thấy gì không? – Tôi thì thào hỏi Mark. – Tiếng động lắc rắc đó…

Đám cây ngô tiếp tục nghiêng ngả trước gió. Bất chợt một cây ngô bỗng nghiêng hẳn sang một bên ngay trước mặt chúng tôi.

Tôi sợ đứng tim.

Ôi! Khi cúi nhìn xuống đất, tôi nhận ra một con chuột to bự đang chạy như hóa dại dưới đám cây ngô. Nó hoảng hốt bỏ chạy mất dạng khi bất ngờ nhận ra sự có mặt của chúng tôi.

— Một con chuột! Mark à, đó chỉ là một con chuột thôi!

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật là buồn cười vì phải sợ mỗi một con vật như vậy!

Thằng Mark bắt đầu sốt ruột:

— Thế nào, có định tiếp tục hay không thì bảo? Đúng là bà không ở vào địa vị của tôi có khác.

Nó định giơ tay lên gãi đầu. Nhưng tôi đã kịp ngăn lại:

— Không được! Em làm thế rơm rạ sẽ tung ra mất!

— Nhưng em như đang có hàng ngàn con kiến đang bò trên đầu đây này! – Nó rên rỉ. – Không thể chịu đựng được nữa đâu! Hơn nữa, em chẳng nhìn thấy gì cả! Hai cái lỗ trên túi vải để nhỏ quá.

— Hãy im đi và tiếp tục tiến bước! Em đã bắt đầu làm chị bực mình rồi đấy! Em có muốn làm cho Stanley sợ hay không nào?

Thằng bé không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng đi sâu hơn vào giữa cánh đồng.

Bất chợt một cái bóng to tướng lù lù đứng trước mặt chúng tôi. Tôi giật mình hoảng sợ. Đó đúng là một con ngoáo ộp, chắc chắn là như vậy!

— Thế nào? Đằng ấy khỏe chứ? – Tôi nói để tự trấn tĩnh lại.

Tôi túm lấy bàn tay rơm rạ của hình nhân rồi lắc thật mạnh:

— Đằng ấy có thể cho tớ mượn tạm cái mũ trên đầu được không? – Tôi vừa hỏi vừa nhảy lên tóm lấy vành mũ.

Chiếc mũ rơi độp xuống đất. Tôi nhặt lên rồi chụp luôn lên đầu Mark.

— Ơ kìa, nhẹ nhẹ thôi nào! – thằng bé gắt.

— Cần phải đội cho chắc!

— Julie, em sẽ phát điên mất thôi! Em ngứa hết cả người đây này. Hay là chị gãi hộ em cái lưng đi! Một chút thôi… Làm ơn đi! Nó chọc hết vào người em rồi, thật không thể nào chịu nổi nữa!

Tôi thấy động lòng, gãi hộ nó cái lưng dù trong lòng không muốn.

— Thôi được rồi! Bây giờ hãy quay người đi một chút xem nào! – Tôi nói như ra lệnh để kiểm tra bộ quần áo cải trang của nó lần cuối cùng.

Thật mỹ mãn. Trông Mark lúc này còn giống hơn cả những hình nhân ngoài cánh đồng. Tôi bắt thằng bé đứng lên một mô đất nhỏ gần đó.

— Tốt rồi! Đừng cử động nữa nhé! Khi nào nghe thấy tiếng chị bước tới cùng Stanley, em sẽ phải nâng hai cánh tay lên thật cao. Chỉ hai cánh tay thôi, em hiểu chứ?

— Rồiiii! Tôi đâu có ngu ngốc cơ chứ, – Mark dài giọng ra đáp lại. – Tôi biết xử sự như thế nào rồi. Nhưng bà hãy làm ơn đi nhanh nhanh lên cho tôi được nhờ!

— Chị sẽ đi ngay!

Tôi quay gót đi ngược trở lại.

Chạy đứt cả hơi tôi mới tới được nhà Henry. Trong nhà chỉ để một ánh đèn yếu ớt sáng hắt qua ô cửa sổ. Ngoài ra, tất cả đều tối om.

Tôi chần chừ chưa dám bước tới gần. Tất cả đều lặng như tờ.

Làm thế nào để gọi được Stanley đi một mình mà không có Henry cùng đi? Tôi không muốn làm chú Henry sợ. Ông không có tội tình gì cả. Tất cả những gì tôi muốn là làm cho thằng Stanley phải khiếp vía.

Gió đồng vẫn nhè nhẹ thổi. Đằng sau tôi, cánh đồng ngô vẫn vang lên những tiếng xào xạc đều đều. Tôi bỗng rùng mình. Phải hít một hơi thật mạnh, tôi mới đủ can đảm gõ cửa. Nhưng một tiếng động bất ngờ ở đâu đó đã khiến tôi giật mình quay lại.

— Ơ…! – Tôi thốt lên.

Có bóng ngưòi đang chạy trên bãi cỏ. Cái bóng cứ chạy giật giật từng cơn trông rất kỳ cục.

Mark chăng? Nhưng nó làm gì ở đó không biết?

Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là nó rồi. Tôi nhận ra cái áo măng tô màu đen rách tả rách tơi, cái mũ mềm…

“Nó định giở trò gì thế không biết?” tôi vừa nghĩ vừa nhìn theo bóng nó đang tiến lại gần.

Tại sao nó lại chạy theo tôi? Thằng bờm này, nó sẽ làm hỏng mọi việc mất!

— Mark… Có chuyện gì thế? – Tôi khẽ gắt. – Quay ngay về chỗ cũ đi! Tại sao lại chạy theo chị? Em sẽ làm hỏng mọi việc mất!

Tôi ra hiệu cho nó quay trở lại cánh đồng. Vô ích. Nó vẫn cứ chạy thục mạng về phía tôi. Từng nắm rơm rạ lỏng chỏng rơi ra từ trong chiếc áo măng tô.

— Quay lại đi! Quay ngay ra ngoài đồng đi!

Hình nhân đứng khựng lại rồi túm chặt lấy vai tôi.

Tôi khiếp đảm khi sực nhận ra cái bóng đen ấy phải to hơn Mark đến hai lần.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx