sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Tôi kêu rú lên, tay chân giãy giụa cố thoát ra khỏi bàn tay khó hiểu ấy. Nhưng bàn tay ấy vẫn không chịu buông tha tôi.

— Stanley… Có phải cậu không? – Tôi sợ hãi lắp bắp.

Không có tiếng trả lời.

Tôi nhìn thẳng vào cái túi vải sơn chụp lên đầu hình nhân. Đằng sau bộ mặt nhăn nhúm ấy không có một dấu hiệu nhỏ nào của ánh mắt người!

Bàn tay rơm rạ từ từ đưa vào cổ họng tôi. Tôi định há miệng gào lên. Nhưng rốt cuộc tôi chẳng kêu được một tiếng nào.

Vừa lúc đó, cánh cửa nhà Henry bỗng bật mở toang.

— Stanley!… – Tôi hét lên.

Stanley chạy ào xuống bậc thềm:

— Mẹ kiếp! Chuyện quỷ quái gì…

Chưa nói dứt lời, thằng bé đã lao cả người vào hình nhân rơm rạ, nắm lấy đôi vai rồi dùng sức quật đổ nó xuống. Bị đập mạnh xuống đất, đầu con rối bị bật hẳn ra và lăn lông lốc trên mặt đất.

— Ôi! Không! – Tôi hét lên, tay ôm cổ.

Stanley cúi xuống giật tung cái túi vải phủ lên đầu con rối. Chẳng có gì bên trong ngoài một búi rơm rạ.

— Đó chính… Đó đúng là một hình nhân thực sự! – Tôi gào lên. – Nhưng… Nhưng sao nó lại bước đi được thế?

— Tớ đã bảo cậu trước rồi mà cậu đâu có chịu nghe! – Stanley nói bằng một giọng nghiêm trọng, mặt vẫn nhìn vào tạo vật bị hạ gục. – Tớ đã chẳng báo trước cho cậu đó là gì, Julie!

— Cậu muốn nói rằng đó không phải là cậu? Không phải là cậu đã cố tình làm bọn tớ sợ?

Stanley lắc đầu đưa đôi mắt u buồn nhìn tôi.

— Chính ba tớ đã làm cho chúng sống dậy, – thằng bé nói lí nhí. – Ông đã làm như vậy vào tuần trước, ngay trước khi các cậu tới đây. Ông đã làm như trong sách, rồi niệm một câu thần chú. Thế là tất cả lũ hình nhân sống dậy được.

— Khiếp quá! – Tôi lẩm bẩm.

— Tất cả mọi người ở đây đều sợ lũ quái vật này! – Stanley nói tiếp. – Nhất là ông bà nội cậu. Họ đã nài nỉ ba tớ hãy đọc cầu thần chú ngược lại để lũ quỷ này trở lại thành những con rối như trước.

— Và ba cậu đã làm thế chứ?

— Đúng thế, ông đã chấp nhận, nhưng với một số điều kiện. Ông bà nội cậu đã phải hứa không bao giờ được chế giễu ba tớ nữa, đồng thời cũng phải làm tất cả những gì mà ba tớ yêu cầu.

Stanley quay sang nhìn vào ô cửa sổ, miệng thở dài.

— Chắc là cậu cũng thấy mọi chuyện ở đây đã thay đổi như thế nào, ông bà nội cậu đã có vẻ hay lo sợ ra sao.

Tôi cụp mắt xuống trả lời:

— Tất nhiên tớ cũng đã nhận ra điều ấy!

— Họ đã làm tất cả để ba tớ trở lại với tính khí bình thường. – Stanley nói tiếp. – Phải nói chưa bao giờ tớ thấy họ lại tỏ ra tử tế và tốt bụng với ông ấy như vậy. Bà nội cậu chỉ dám nấu những món ăn ba tớ thích. Còn ông nội cậu lại không dám kể bất cứ một câu chuyện kinh dị nào nữa bởi ba tớ không thích như vậy.

Tôi không còn tin vào tai mình nữa.

— Nhưng… Nhưng chẳng lẽ họ lại sợ Henry đến thế cơ à?

— Điều mà họ sợ nhất vẫn là chuyện ba tớ sẽ làm cho bầy ngoáo ộp kia sống lại một lần nữa. Chỉ có…, – Stanley vừa nói vừa nuốt nước bọt. – Chỉ còn một vấn đề…

— Cái gì? Vấn đề gì?

— Điều này tớ vẫn giữ kín chưa cho ba tớ biết. Đám hình nhân…

— Cái gì, đám hình nhân làm sao? – Tôi gặng hỏi.

— Câu thần chú ngược lại… đã không có tác dụng với tất cả đám hình nhân. Một số vẫn còn sống…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx