sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9 - Một Lọn Tóc

Xoạch một tiếng. Bác Phối hãm máy ngưng lại. Không khí trong phòng khách im lặng thật nặng nề. Bác thở một hơi dài nghe thật não nuột. Kẻ nào xoá bản nhạc thâu thanh này đã xoá luôn niềm hy vong gỡ tội của bác.

Bác lẩm bẩm như người ngủ mê:

- Lạ quá! Thế này thì lạ thật! Trời ơi!

Tiếng “sếp” tôi:

- Đúng là có kẻ nào đó biết cuộn băng thâu nhạc này có thể gỡ được tội cho bác nên đã “xoá” hết đi. Bác thử nhớ lại coi từ lúc bác thâu cho đến bây giờ đã có ai được nghe chưa?

- À, có chứ! Chính là bà chủ đã sai bưng khay đồ ăn lót dạ vào tận phòng khách này để vừa ăn vừa nghe mà.

- Ngoài bà chủ ra, còn có ai được nghe nữa không?

- Bà Hiển, người vẫn làm giường cho bà chủ đó. A, còn, còn hình như cả tên tài xế mới cũng có vào phòng khách để nhận lệnh bà chủ.

- Tên tài xế mới…? Trí và tôi đồng thành nói hơi to.

Bác Phối:

- Phải, tên tài xế mới!

- Hắn, người ngoại quốc phải không? Trông như chà-và ấy?

- Đâu có! Hắn cũng người Việt!... Hay là hắn khai thế, tôi chẳng rõ lắm. Có điều hắn nói tiếng Việt cũng như mình vậy. Tuy nhiên nghe thật kỹ thì cũng có một vài tiếng lơ lớ. Như: “tôi” hắn nói là “chôi”, “ăn” lại thành ra “ắn” chẳng hạn.

Trí giương mắt, đôi tai vểnh lên như tai chó săn. Anh đưa tay ra hiệu cho bác Phối nói tiếp:

- Hắn ta mới đến làm từ tối hôm qua sau khi bà chủ lãnh tôi từ trại giam về một chút. Hắn xin phụ trách chức tài xế phụ. Giấy tờ đàng hoàng lắm nên nhận ngay. Cũng may cho bà chủ là tôi bị thu bằng lái xe thì hắn đến đúng lúc…

Trí giọng chua như dấm:

- Hừ! Đến đúng lúc! Theo tôi thì đã có sự tính toán kỹ càng từ trước rồi. Hình dáng tên tài xế mới này ra sao, bác Phối?

- Gầy cao, dáng đi lom khom…

Tôi giật thót mình: “gầy cao dáng đi lom khom”. Đúng là những chữ cậu Hải Minh đã dùng viết trong lá thư khi tả hình dáng tên Kha Bỉ. À, vậy thì giả thuyết tôi tự nêu ra riêng cho mình về vụ tai nạn xe hơi này có mòi khớp quá.

Tiếng bác Phối tiếp tục:

- Hắn có khuôn mặt kiểu lưỡi cày và…

Và bác tài chưa kịp nói hết thì đã thấy bà Huỳnh Lan Anh ào ào bước vào phòng khách. Chưa kịp thấy người đã nghe tiếng nói như bắp rang:

- Ấy, ấy cứ ngồi, cứ ngồi đi… Tội nghiệp chú Phối quá. Thôi đừng buồn nữa nghe, Phối! Cười đi chút nào… Hà hà! Có thế chứ! Được rồi! Á, à các chú nhỏ Chiêm, Trí đó hả? Này, kẹo ngon đây, ăn đi các em. Kẹo Nhật đấy, ngon lắm, ăn đi!

Tôi đã biết bà Huỳnh Lan Anh lắm. Một khi bà đã mở máy nói, thì thôi, không còn gì có thể ngăn lại được nữa. Đôi chân bà bước lạch bạch như vịt bầu, áo dài lá hoa sặc sỡ, cứ luôn tay hất hất cái khăn choàng ở cổ. Cái khăn choàng màu hồng, dài lê thê, trời nóng thế mà cứ thấy bà hễ mặc áo dài đi đâu là thế nào cũng phải đeo vào, khăn gì mà lại làm toàn bằng lông chim mầu hồng. Kỳ thật! Chị An tôi kể chuyện rằng cái khăn ấy có một cái tên rất lạ: Mãng xà! Nhìn kỹ, quả nhiên, người ta nghĩ ngay đến một con rắn lớn. Mà lại là con rắn lớn màu hồng. Cái mới kỳ!

Chẳng hiểu bà Anh để gì trong chiếc khăn quàng quái dị đó mà cứ thấy bà ta móc mãi, móc mãi mới lôi ra được một cái túi rất xinh đính hạt trai muôn màu, miệng túi thắt bằng hai cái giải lụa xanh thật đẹp. Một chiếc lại mắc rối vào đám lông dầy đặc cùa “mãng xà” khiến bà mở hoài không ra miệng túi. Mãi sau mới lôi ra ở trong cái túi quý đó ra một… gói kẹo, đưa cho chúng tôi. Xong bà buông người ngồi phịch xuống cái ghế bành, thở ra một cái phào. Ý chừng việc móc kẹo từ chiếc túi nhỏ ra làm cho bà bị… mệt nhọc quá thì phải.

Máy nói lại bắt đầu phát thanh:

- Úi chà, chà! … Mệt! Ôi, ngày hôm nay sao lắm chuyện thế này, không biết. Thật chẳng còn biết đàng trời nào mà mò nữa; nào chú Phối bị bắt giam rồi lại được tạm tha. Rồi lại chuyện ông Hoàng Tử chiều nay sang tới nơi này. Ôi chà! Hoàng Tử ấu thơ… tội nghiệp. Ngai vàng của ông …! Trời; đúng là một thảm kịch! Giá mà anh Phan còn sống! Phải, nếu còn sống, chắc chắn anh sẽ giải quyết mấy vụ này dễ như chơi.

Bà chủ đột nhiên ngưng nói, đưa tay lên bóp trán:

- À, thế nào? Chú Phối? Hoa đâu? Hoa thược dược đó, đâu? Đi hái cho tôi đi, lẹ lên. Rồi còn đem cắm trong phòng khách rồi lại trong xe chiều này đi đón ông Hoàng đây này.

- Vâng, để tôi đi hái ngay đây, bà chủ!

- Và chú nhớ bảo anh… gì đó nhỉ? Tên anh ta là gì hả chú Phối. Anh tài xế mới đó! Bảo anh ấy sửa soạn xe để ra phi trường đón ông Hoàng Tử nghe – A kìa, tôi đã mua them một bó hoa hồng kia. Để tôi phải đem đi cắt xén lại mấy cái lá mới được…

Rồi lại ào ào, bà Lan Anh theo chân bác Phối bước ra ngoài.

Trong câu chuyện nói nhanh và to của bà chủ, tôi nghe nổi bật nhất mấy tiếng: “ông Hoàng tử” – chắc là Hoàng tử Hà Lam chiều nay tới nơi.

Kể từ khi nhận được lá thơ cậu hải Minh, tôi cứ luôn luôn tự hỏi: tại sao một ông hoàng tử tại một vương quốc xa xôi thế lại cứ phải qua Saigòn theo học mới được. Sao không học ở Anh quốc, hoặc ở Pháp, Mỹ, Úc có phải tiện lợi hơn không… khỏi phải học tiếng Việt Nam vốn là một ngôn ngữ rất khó vì những dấu huyền, sắc, hỏi, nặng, ngã.

Đem thắc mắc nhờ giải đáp, ba tôi cho biết như sau: kỹ sư Phan; chồng bà Lan Anh, hồi còn sống, sinh quán ở Saigòn, vùng Phú Định. Khi đậu xong bằng kỹ sư Địa chất Học, ông đã đi làm việc tại nhiều nơi trên thế giới. Chính ông đã khám phá được nhiều mỏ dầu hoả và mỏ kim khí quý giá vô cùng tại Ca-sa quốc. Ông đã giúp quốc vương Ca-sa-bỉ-ba làm cho dân giàu nước thịnh. Và cũng chính ông dạy cậu bé Hoàng tử Hà Lam nói được cái ngôn ngữ mẹ đẻ của ông, véo von trầm bổng như chim hót là tiếng Việt. Và tuy đối quốc vương Ca-sa-bỉ-ba ơn sâu nghĩa nặng như thế, hai ông bà vẫn tưởng nhớ nơi cắt rốn chôn rau. Rồi sau một thời gian, thu hoạch được một số vốn rất lớn, ông Phan trở về quê cũ tại miền Phú Định, ngoại ô Saigon, xây cất một ngôi biệt thự vĩ đại cho bà vợ yêu, đồng thời cùng vào Hội Bảo Trợ học đường ở đây một số tiền đủ kiến thiết một cơ sở có thể thâu nhận tới ba ngàn học sinh Trung học.

Từ khi kỹ sư Phan mất đi, bà Huỳnh Lan Anh vẫn ở tại ngôi biệt thự này, sống với kỷ niệm của người chồng yêu quý. Bà vẫn liên lạc thuờng xuyên với vị vương quốc Ca-sa-bỉ-ba, người nhớ ơn vợ chồng bà, cứ một năm hai lần lại gởi kính tặng bà những số tiền khổng lồ. Về phần bà Lan Anh, bà vẫn coi gia đình vị vua hiền đức ấy như gia đình mình và con cái của người như con mình vậy. Do đó, khi vua cha băng hà, bà Lan Anh thương tiếc vô cùng cùng cho một người bạn tuy khác màu da nhưng tấm lòng vàng không khác ấy, mới đề nghị với các vị trung thần của vua Hà Kim thu xếp cho Thái tử Hà Lam qua Saigòn tiếp tục việc học.

Ra ngoài chưa được năm phút, bà Huỳnh Lan Anh đã quay vào. Bà buông người ngồi phịch xuống một chiếc ghế bành, lim dim đôi mắt, tay phe phẩy quạt bằng mấy cái lông màu hồng của chiếc khăn mãng sà.

Bỗng cánh cửa phòng khách chợt mở toang. Tên tài xế mới bước vào.

Hắn chắp hai tay, lễ phép:

- Thưa bà chủ, xe đã sẵn sàng.

Bà Lan Anh giựt mình mở choàng mắt:

-Cái gì? Xe hả? À, ừ tôi phải đến phòng Hội một chút! Chết chưa! Trễ mấy phút rồi này! Ê, các chú nhỏ, kẹo đây, ăn nữa đi các em.

Thế rồi, sau khi đặt vào lòng bàn tay tôi và Trí mỗi đứa một nắm kẹo, bà lại ào ào theo tên tài xế mới bước ra ngoài, biến mất sau cánh cửa phòng khách.

Người tài xế này hình dáng trông giống hệt như nhân vật cậu Hải Minh đã tả trong thư khi nói về tên Kha Bỉ.

Tôi biết là Trí cũng nghĩ giống tôi, vì liếc nhanh, tôi thấy anh lúc đó, cũng chăm chú ngó người tài xế dữ lắm.

Nhưng có một chi tiết khiến tôi hoang mang hết sức. Trong thư, cậu Hải Minh cho biết tóc Kha Bỉ đen nhánh, mà tóc tên này lại màu hung hung như tóc các em nhỏ chăn bò ở nhà quê mà không chịu đội nón vậy.

Khi hai anh em đạp xe về nhà, chạy song song bên nhau, tôi với Trí đều đã suy nghĩ về vụ tai nạn đụng xe giả tạo. Và tôi kết luận:

- Mọi điểm tôi nghĩ đến đúng phong phóc cả, duy chỉ đến khi thấy tên tài xế mới là lại đâm ra hoang mang chứ!

Trí điềm tĩnh:

- Rồi sao, nói đi, Chiêm! Mình thấy Chiêm có nhiều ý kiến hay lắm!

- Thôi để tôi nói lại rõ ràng cho CT1 nghe: theo tôi nghĩ, thì vụ đụng xe hoàn toàn giả tạo, nhằm mục đích duy nhất là khiến bác Phối bị tịch thu vĩnh viễn bằng lái xe. Lợi dụng tình thế đó, tên Kha Bỉ mới chen vào xin tranh việc làm của bác. Để làm gì? để có dịp bới tìm lục lọi trong chiếc xe Rolls Royce đặng kiếm cho ra cái mà chúng đang truy lùng. Có thể là một báu vật hay một bức bản đồ bí mật gì đó. Ấy là chưa kể đến Thái Tử Hà Lam mà chúng sẽ có thể theo dõi từng li từng một.

Trí reo lên:

- Khá lắm, CT3! Nhận xét của CT3 hay vô cùng! Và sự việc quả là diễn tiến đúng như CT3 nói.

Lời khen thành thực và nồng nhiệt của Trí vẫn chưa khiến được tôi vui sướng lắm, vì:

- Nhưng, giả thuyết của tôi bắt đầu bắt đầu lung lay kể từ lúc ngó thấy tên tài xế mới mà tụi mình vẫn nghi là Kha Bỉ đó! Trong thư cậu Hải Minh đã chẳng nói rõ cả màu tóc của y rồi đó sao?

Trí điềm đạm cất tiếng hỏi:

- Thế Chiêm từ xưa tới nay chưa hề nghe nói tới thuốc nhuộm tóc bao giờ sao?

Tôi giật thót mình, chút xíu là quăng cả xe đạp xuống mặt đường. Tóc nhuộm! Trời đất! Có vậy thôi mà sao tôi không nghĩ ra nhỉ?

- Một tên cạo tuột bộ râu, một tên nhuộm nâu bộ tóc, thay hình đổi dạng, biến thành dân Việt Nam chính cống. Bây giờ đã nghiễm nhiên lọt vào nhà bà Huỳnh Lan Anh.

Tôi chợt nhớ ra:

- Tên Du Đả còn nằm ở nhà thương mà.

- Chưa chắc! Bữa đó hắn ta có bị thương tích gì đâu, chịu khó tìm kiếm thế nào cũng sẽ thấy y chỉ quanh quẩn dò thám ngay gần bên biệt thự Lan Anh thôi hà! Để về nhà tụi mình quay điện thoại gọi hỏi Bệnh Viện Chợ Rẫy coi!

Về tới Trụ sở, Trí gọi giây nói ngay. Anh đoán đúng. Nhân viên bệnh viện cho biết người bị đụng xe tại ngã tư Cao Thắng - Phan Thanh Giản bữa chủ nhật đó đã về ngay sau khi được bôi thuốc đỏ sơ sơ trên hai vết trầy trụa ở đầu gối.

Tôi bâng khuâng:

- Anh bảo hai tên Ả Rập này sẽ bới tìm lục lọi trong chiếc xe Rolls Royce không bỏ sót một góc kẹt. Nhưng chúng muốn tìm cái gì chứ?

- Hiện giờ thì chúng mình chưa biết. Ngoài ra còn việc khác nữa đây này: bác Phối bị lôi thôi rắc rối vì một tội trọng mà chính bác không gây ra, hai là chiều nay đây, Thái Tử Hà Lam tới Sàigòn này.

Rồi sau mấy phút suy nghĩ, Trí nói tiếp:

- CT3! Việc đã đến tay rồi! Phải hành động gấp, vì hai lý do: thứ nhất, lễ đăng quang của ông vua mới sẽ tổ chức vào ngày thứ sáu sau, nếu tôi không lầm. Thứ hai, ngày thứ Hai sau bữa thứ sáu đó, chúng mình đã phải tựu trường rồi. Thấy chưa? Không còn có thể phớt lờ được nữa đâu.

Dứt lời, anh đưa mắt nhìn tôi chăm chú và tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo xương sống. Tôi bất giác nhẹ rùng mình. Cứ mỗi lần như thế là, thế nào anh cũng sắp sửa giao phó một hay hai công tác gì đó rất gay go cho tôi.

Y như rằng. Giọng nói của Trí đanh lại:

- CT3! Làm bất cứ cách nào đem về cho tôi một lọn tóc cắt ở mớ tóc trên đầu tên Kha Bỉ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx