sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

Dã từ lâu, lâu đến nỗi tôi không còn nhớ nữa, tôi đã muốn gặp một con ma. Tôi chỉ muốn gặp một con ma chân thành, tốt bụng, hơi sợ một tý, và hoàn toàn trong suốt. Nhưng rồi tôi đành phải gạt mong muốn ấy lại.

Thật không công bằng khi cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa gặp được con ma nào. Những đứa trẻ khác quanh đây ít nhất đã một lần bắt gặp điều gì đó khủng khiếp nơi chúng sống. Song không phải là tôi, Dylan Brown này. Không lẽ nào. Mặc dù tôi đang sống tại phố Fear, một nơi đáng sợ nhất thế giới, thế mà cuộc sống của tôi vẫn hết sức tẻ nhạt, buồn chán, bình thường đến mức chưa từng có khái niệm ma là gì.

Nhưng hôm nay tôi có linh cảm mọi việc sẽ thay đổi. Bởi cuối cùng hôm nay tôi cũng sẽ đi gặp ma.

Tại sao ư?

Tại vì hôm nay thời tiết rất khác thường.

Sáng sớm trời nắng chói chang – báo hiệu một ngày xuân đẹp trời. Nhưng đến buổi trưa, những đám mây nặng trịch hơi nước kéo đến đen kịt, xám xịt bầu trời. Đó chỉ có thể là kiểu thời tiết ma quái, bạn có nghĩ thế không?

Ừm, dù sao đây cũng là suy nghĩ của tôi khi nằm dài trên chiếc tràng kỷ cổ màu xanh lá cây của bố tôi. Tôi đặt quyển sách đọc dở trên đùi và lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Một cơn gió mạnh thổi ùa vào. Những tán cây ngoài sân trước rung lên xào xạc.

Hôm nay phố Fear trông khá hay ho và đáng sợ, tôi nghĩ thầm, dí mũi vào sát cửa sổ kính. Thật là một cảnh hoàn hảo cho cuộc gặp gỡ một sinh vật lạ từ thế giới khác. Nhưng… nó ở đâu?

Hiển nhiên là không phải ở sân trước nhà tôi.

Tôi quay sang trái rồi sang phải, quan sát các nhà hàng xóm.

Thất vọng. Chẳng có gì hết.

Rồi tôi nhoài ra nhìn hẳn xuống phố.

Và chợt bắt gặp một cái gì đó. Một cái bóng. Nhào ra từ một lùm cây thấp. Tim tôi đập rộn lên một chút.

Đừng quá hy vọng, tôi tự nhủ. Đó có khi chỉ là Pokey, con chó hôi hám nhà hàng xóm.

Tôi bắt đầu chăm chú nhìn. Nó vẫn ở đấy. Đi lại quanh quẩn.

Có thể, chỉ là có thể thôi, đó không phái là Pokey, tôi nghĩ.

Có lẽ đây lại chính là con ma mà tôi hằng mong đợi bấy lâu nay.

Phải. Có thể lắm.

— Đừng ở đó nữa. – Tôi nói to. – Đi ra ngoài xem nào.

Tôi gập cuốn sách Những câu chuyện có thực đáng kinh ngạc về ma đang đọc dở lại và tưởng tượng mình đang đi dọc xuống phố. Tôi không biết các bạn có muốn nói chuyện với một con ma hay không. Nhưng nếu là tôi thì tôi sẽ nói những câu như “Ra ngoài ngay đi, ô, một sinh vật kỳ lạ. Hãy hiện hình đi cho Dylan S. Brown này được chiêm ngưỡng nào, ta chính là kẻ săn ma không hề biết sợ đây!”

Cái bóng sẽ vọt ra khỏi lùm cây. Và khi tôi chằm chằm nhìn nó, vật này sẽ lập tức biến thành một con quái vật khổng lồ với những chiếc răng nanh nhọn hoắt lóe sáng.

Tôi sẽ không thèm nhúc nhích một bước. Không đời nào, tôi – Dylan S. Brown – kẻ săn đuổi ma này sẽ…

Bộp!

Có cái gì đó sau lưng nặng và lạnh buốt đập mạnh lên vai tôi.

Tôi ngã chúi ra đằng trước, khuỵu chân va đầu gối xuống sàn nhà.

— Đầu hàng đi, Dylan. – Ông anh to béo đang cưỡi lên lưng tôi, ngửa cổ ra sau cười khoái trá. Anh ấy cầm một lon Cô ca ướp lạnh rồi để lên vai tôi. – Càng ngày em càng tỏ ra nhát gan đấy.

Tôi muốn đấm một cú vào đầu gối anh ấy. Ở vị trí này tôi có thể dễ dàng làm như thế. Nhưng nếu tôi đấm Steve, anh ấy sẽ cù tôi mất.

Anh ấy thừa biết tôi ghét bị cù đến thế nào. Thể nào anh ấy cũng không chịu thôi chừng nào tôi chưa chịu hứa sẽ dọn giường cho anh ấy trong vòng một tuần.

Thế nên tôi chẳng làm gì được ngoài việc thở dài. Tôi gượng đứng thẳng dậy và nói:

— Anh chỉ làm em bị bất ngờ thế thôi. – Ôi trời, nghe yếu đuối quá.

— Ừ, đúng đấy. – Steve đáp. Anh ấy nhấc chiếc mũ trên đầu ra, đưa tay lên cào cào mái tóc vàng hoe của mình. Rồi anh lại đội mũ vào.

— Anh thỏa thuận thế này. Em chịu đi rao báo buổi sáng cho anh thì anh sẽ không kể cho ai ở trường nghe chuyện em đã nhút nhát thế nào.

Tôi biết Steve sẽ chẳng kể chuyện này cho ai đâu. Ở nhà anh ấy hay trêu chọc tôi nhưng đến trường anh ấy lại luôn bênh vực tôi.

— Không đời nào. – Tôi kiên quyết đáp. – Em không định dậy từ năm giờ sáng để đi đưa báo cho anh đâu. Mà em cũng sẽ không rửa bát hay dọn rác thay phiên anh đâu đấy. Thế nên đừng cố giao kèo làm gì nữa. Với lại, em còn có nhiều việc khác phải làm.

— Ôi thế á? Việc gì ấy nhỉ? – Steve hỏi.

Tôi chỉ ra ngoài phố âm u.

— Anh có thấy hôm nay rất thích hợp cho việc đi tìm ma không?

— Ôi, để anh yên đi. – Anh Steve kêu lên. – Với em thì ngày nào chẳng là thích hợp để đi tìm ma! Và rồi lại chẳng tìm thấy con ma nào cả. Đến bao giờ em mới chịu thừa nhận là ma không hề tồn tại?

— Thế đến bao giờ anh mới chịu thừa nhận là ma có thật? – Tôi hỏi lại.

Anh trai tôi bật cười.

— Đấy là rắc rối của em, Dylan, cậu bé của tôi. Em tin mọi thứ nghe được. Khi nào bằng tuổi anh bây giờ, em sẽ hiểu biết hơn.

Tôi rất ghét những lúc anh Steve gọi mình là “cậu bé của tôi”. Tôi ghét điều này còn hơn cả bị cù.

Và tôi còn ghét cả cái câu “khi nào em bằng tuổi anh”. Steve chỉ hơn tôi có một tuổi. Một năm thôi đấy. Anh ấy học lớp sáu. Tôi lớp năm. Mà trông anh ấy cũng chẳng già dặn gì hơn tôi. Thực ra mọi người còn hay nhầm hai chúng tôi bởi anh em tôi khá giống nhau. Cả hai chúng tôi đều có mái tóc vàng hoe, cặp mắt to màu xanh lá cây và hàng đám tàn nhang.

— Anh muốn nói gì thì nói, ông nội ạ. – Tôi phản công.

Steve nở một nụ cười hàm ý tôi lớn hơn cậu nhiều và nói:

— Ờ. Dù sao thì anh cũng đủ già dặn để biết rằng không hề có…

Steve không nói nốt câu.

Anh ấy mải nhìn cái gì đó ngoài cửa sổ. Và giờ thì anh ấy dán mắt ra ngoài đó.

Anh ấy bật kêu thầm.

— Cái gì thế? – Tôi kêu lên. – Cái gì hả?

Steve gần như nín thở. Tôi nhìn rõ gò má anh ấy nhô hẳn ra.

— Một… một con ma. – Steve thì thào, tay run rẩy chỉ ra ngoài phố.

— Ở đâu? – Tôi la lên.

Tôi quên biến là mình đang giận dỗi vội nhoài người ra nhanh đến nỗi va cả vào khung cửa sổ. Lập tức mũi tôi như bị ai thoi một quả. Đau nhói.

Nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi đẩy anh Steve ra để nhìn bằng được con ma.

Chợt tôi nghe thấy một âm thanh quái quỷ.

Âm thanh thực sự quái quỷ.

Steve. Anh ấy phá lên cười.

— Đó… đó là con Pokey. – Anh ấy giả bộ lắp bắp. – Con chó đáng sợ nhất đi săn trên phố Fear. Anh nghĩ anh hơi nhầm lẫn một chút. – Steve cười ý nhị.

Tôi ngồi phịch xuống ghế cầm chặt quyển sách của mình.

— Một ngày nào đó em sẽ gặp một con ma thực sự. – Tôi tuyên bố. – Và khi đấy, em sẽ chẳng thèm làm phiền kể anh nghe chuyện gặp ma nữa đâu.

— Anh thực sự bị tổn thương đấy. – Steve giả bộ cao giọng la lên. Rồi anh ấy khịt mũi một cái rõ to.

Tôi mở quyển sách ra giả vờ đọc. Có lẽ anh ấy chỉ ám chỉ bóng gió rồi bỏ đi. Nhưng anh ấy không làm thế.

— Em sẽ chẳng bao giờ trông thấy một con ma ngay cả nếu ma có tồn tại, mà thực ra là không hề có thật. – Anh ấy lại nói tiếp. – Không có điều gì kỳ thú xảy đến với em cả. Và nếu có một phép lạ nào giúp em gặp được ma đi chăng nữa thì không khéo em lại quay lại và…

RẦM!

Một tiếng sấm rền rung không gian.

Cả ngôi nhà bật rung lên kèn kẹt.

Cái đèn cạnh ghế tôi ngồi rơi nhào xuống đất, bóng đèn vỡ tan. Chúng tôi lập tức chìm vào bóng tối.

— A… anh S… Steve. – Tôi lập cập kêu lên. – Cái… cái gì thế?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx