sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Nó… nó phát ra từ sân sau. – Anh Steve thầm thì. Giọng anh ấy hơi run run.

— Đi xem xem.

Chúng tôi rón rén đi ra phía cửa sau. Tôi nhảy một bước xuống mấy bậc cầu thang và suýt rơi thẳng vào đầu bố tôi.

— Chào các chàng trai. – Bố lên tiếng. – Chắc các con nghe thấy tiếng động hả? – Bố hạ cái cưa đang cầm trên tay xuống.

— Tiếng động ấy ạ? Tiếng động nào nhỉ? – Anh Steve lại giở cái giọng nghe khó chịu như thường lệ của anh ấy.

— Chúng con có nghe thấy, bố ạ. Chuyện gì thế hả bố? – Tôi hỏi.

Bố phẩy tay chỉ về phía sân bên phải nhà. Một thân cây to dài đang nằm ghếch một đầu trên bãi cỏ. Tán cây phủ lên gần nửa cái sân.

— Đã đến lúc phải đốn cây xuống, các con ạ. – Bố giải thích. – Nếu chúng ta muốn có một bể bơi vào trước mùa hè.

— Trông có vẻ như bố đã dọn sạch cả ngôi nhà rồi, bố ạ. – Anh Steve đùa.

Lần đầu tiên tôi đồng tình với Steve. Những cành cây trên ngọn đã quệt cả vào tường nhà. Chỉ cần cái cây này cao hơn chút nữa là nó đã đập thẳng vào mái nhà rồi.

Bố đưa khăn lên quệt mồ hôi trên mặt, phá lên cười rung cả người.

— Ha ha. Đùa hay đấy, Steve. Hô hô hô!

Tôi trợn mắt chán nản. Bố lúc nào cũng làm như anh Steve là cây gây cười không bằng. Còn những câu đùa của tôi thì bố không bao giờ hiểu cả.

Bố và anh Steve chăm chú quan sát cái cây bị đốn cứ như là các nhà khoa học đang nghiên cứu một viên đá mặt trăng vậy.

— Bố đoán là mình đã tính nhầm góc đổ của cái cây. – Bố nói.

Anh Steve trầm ngâm lắc đầu như thể chính anh đã từng tính đúng về góc đổ của cây. Đôi khi anh trai làm tôi phát chán.

Tôi đi lại quanh quẩn cạnh chỗ gốc cây vừa bị đốn. Từ đây tôi có thể nhìn ra cánh rừng phố Fear mà tôi chưa từng quan sát lần nào ở vị trí này. Và ở khoảng cách này đột nhiên tôi bắt gặp một vật gì đó rất lạ lùng.

— Steve. – Tôi gọi. – Anh Steve, anh không thể tin nổi đằng kia có cái gì đâu.

Steve chẳng buồn ngó lên.

— Anh Steve! – Tôi gọi giật giọng. – Nhanh lên! Nhìn kìa! Em nghĩ là em đã trông thấy một ngôi nhà cây.

— Ở đâu cơ? – Steve hỏi lại, giọng đã có vẻ quan tâm hơn.

— Đằng kia, sâu trong rừng. Anh chỉ có thể nhìn thấy ngọn cây thôi. – Tôi chỉ tay thẳng về phía rừng.

— Ôi, phải, anh nhìn thấy em chỉ cái gì rồi. – Steve thừa nhận. – Nó có thể là một ngôi nhà cây thật đấy, nhưng sao chúng ta không thấy nó từ trước nhỉ?

— Em không biết, chắc cành cây rậm rạp của các cây khác đã che khuất nó. Đi nào, đến đó xem đi.

Steve rên lên.

— Anh nghĩ là anh sẽ vào nhà xem ti vi. – Anh ấy nói. – Nhớ kể cho anh nghe nếu em tìm thấy gì trong đó nhé.

Anh trai mình là người lười nhất thế giới chứ còn gì nữa?

— Không đời nào! – Tôi nói tướng lên. – Em sẽ đi tìm ngôi nhà cây. Và em sẽ tự mình khám phá nó.

— Được! Được! Đồng ý! – Anh Steve nói nhanh. – Anh sẽ đi với em. Chỉ có điều đừng có mà để lạc đường đấy.

Tôi biết làm thế này sẽ thuyết phục được anh ấy. Steve không bao giờ chịu ngồi yên nếu tôi có cái gì mà anh ấy không có.

— Đừng đi xa quá đấy các con. – Bố dặn. – Sắp đến giờ ăn tối rồi. Tối nay bố sẽ làm món thịt sốt chua ngọt. Món này phải ăn nóng nếu không nó sẽ thành bột keo mất.

— Vâng, tất nhiên rồi bố ạ. – Tôi vội đáp. Rồi tôi cắm cổ đi một mạch vào rừng, men theo lối mòn đầy đá nhọn lởm chởm.

Anh Steve bám sát ngay sau tôi. Miệng không ngớt phàn nàn. Như mọi khi.

— Đường này gồ ghề quá. – Anh ấy kêu ca. – Lại lạnh nữa!

— Anh nói đúng đấy. – Tôi công nhận. – Em đang tự hỏi tại sao ở đây lạnh thế.

Tôi nhận thấy mỗi hơi thở của mình tạo ra một làn khói mờ mờ trước mặt. Tháng tư mà lạnh lẽo thế, tôi nghĩ thầm. Dường như mỗi bước chúng tôi đi, trời càng lạnh hơn.

Anh Steve đột nhiên vấp phải một hòn đá nên ngã sấp mặt xuống đất. Anh ấy lồm cồm bò dậy nhăn nhó nhìn vết trầy trên cái quần bò yêu thích của mình.

— Đường với chả sá. – Anh ấy la lên. – Anh đi về đây.

Tôi nắm lấy tay anh ấy kéo đứng thẳng dậy.

— Đi thêm một lát nữa xem sao. – Tôi van nài.

Tôi không hiểu rõ nhưng quả là có cái gì đó đang hút tôi về phía rừng sâu. Tôi không thể ngừng lại lúc này.

— Không! Anh ra khỏi đây đây. – Anh Steve kiên quyết quay đầu và định đi về phía nhà mình.

— Chờ đã! Em có thỏa thuận thế này!

Anh Steve ngập ngừng đứng lại. Anh ấy luôn thích những cuộc thỏa thuận.

— Thế có phải hay hơn không. – Anh ấy nói.

— Em sẽ đi rao báo cho anh vào sáng mai.

Steve lắc đầu.

— Chưa đủ. – Anh ấy buông một câu. – Nhưng nếu em chịu rao báo cho anh vào tất cả các ngày kể cả ngày mưa từ giờ đến cuối năm thì anh sẽ ở lại với em thêm năm phút nữa. Thế thôi. Đồng ý hay không nào?

— Mười phút nữa. – Tôi mặc cả.

Anh Steve gật đầu.

— Thỏa thuận xong.

Chúng tôi đi vòng men theo lối mòn đá gập ghềnh quanh một cái hang nhô ra và đúng lúc đó tôi đã nhìn thấy.

Tôi đứng khựng lại, lập tức anh Steve va bộp vào lưng tôi.

— Có chuyện gì với em thế – Anh Steve kêu lên.

Tôi không đáp. Tôi không thể mở miệng nổi.

Tôi đứng lặng chỉ lên ngọn một cây sồi khổng lồ đứng sừng sững chắn ngay trước mặt. Một bên thân có cành cây rậm rạp rất ro chĩa thẳng lên tựa như cánh tay gã khổng lồ chỉ tay lên trời. Giữa tán và thân cây tôi trông thấy có một cái nền và cái vách tường lởm chởm.

Một ngôi nhà cây.

— Trông như nó bị ai đó thả bom xuống vậy. – Anh Steve quan sát.

Tôi xoải chân qua chỗ sạch hơn.

— Nhìn kìa. – Tôi thì thầm chỉ lên thân sồi đen thẫm. – Cây này có hai tầng đấy. Anh có thấy cái thang bắc từ nền đất không? Nó dẫn lên ngôi nhà nhỏ trên đó.

Tôi nhận thấy đáy ngôi nhà nhỏ ấy bị cháy đen như than. Và bên thân cây bị vạt đằng này không hề có tán cây nào mọc ra.

Tôi nhắm mắt lại thử hình dung cái cây lúc có đủ cả hai bên nhánh.

— Lạ thật đấy. – Tôi thì thào.

— Tuyệt. Đi thôi. Hết mười phút rồi. – Anh Steve tuyên bố.

Tôi vẫn bước lại gần cây sồi. Và đứng sững lại.

Tôi hóa đá vì kinh hãi.

Một ai đó hay vật gì đó đang đứng ngay dưới gốc cây.

Gần như khuất vào bóng thân cây.

Đó là một vật thể không định hình, tối đen, lúc ẩn lúc hiện và tôi chỉ có thể nhìn rõ cặp mắt của nó. Một cặp mắt lạnh lùng, tối thẫm.

Và cặp mắt đang chiếu thẳng vào tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx