sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

Tôi vội buông tay rơi phịch xuống đất.

Bộp! Cái búa va mạnh xuống nền đất chỉ cách mũi tôi vài li.

— Steve! – Tôi la lên. – Anh suýt giết em bằng cái búa này đấy.

Tôi gượng đứng dậy. Chiếc quần bò tôi đang mặc bị trầy rách còn đầu gối thì vẫn run lẩy bẩy.

— Đừng giả bộ như anh không có trên đó. – Tôi ngao ngán kêu.

Vẫn không trả lời.

Tôi vội lồm cồm leo lên thang, ngó đầu qua vòm cửa sập. Không thấy anh Steve trong đó.

— Nào em vừa gào cái gì thế Dylan, cậu bé của tôi? – Anh Steve đột nhiên xuất hiện ở dưới đất, tay vung vẩy cái túi đựng bánh pho mát.

— Làm… làm sao mà anh lại ở đó?

— Anh về nhà lấy cái này. – Anh ấy giơ cao cái túi đang cầm lên giải thích. – Em mải cưa quá nên không để ý. – Anh ấy cười cười. Ăn không?

— Không, em chẳng thèm. – Tôi gào lên. – Cái búa của anh suýt nữa đã rơi thẳng xuống đầu em. Sao anh lại để nó ngay ngưỡng cửa như thế? – Tôi tức tối hỏi.

— Anh không để ở cửa. – Steve nói. – Anh để nó trong nhà cơ mà.

— Không phải. – Tôi hét tướng lên.

— Có phải. – Steve cũng hét lại.

— Ê này, có chuyện gì thế? – Đó là tiếng Betsy. Cô ấy và em gái Kate bất ngờ xuất hiện từ sau một thân cây.

— Bọn tớ nghe tiếng la hét. – Kate nói. – Thế nên tưởng có ai bị thương. – Cô ấy vừa nói vừa xoắn xoắn lọn tóc tết.

— Đúng là có ai đó bị thương đấy. – Tôi lườm Steve. – Tớ đây. Vật ấy đã bay thẳng xuống đầu tớ. – Tôi chỉ cái búa cho hai cô bé thấy. – Nó có thể làm tớ vỡ đầu chứ chẳng chơi.

— Vật gì vậy? – Kate ngạc nhiên hỏi lại. Đôi mắt cô ấy lộ vẻ quan tâm, thậm chí còn hơi sợ hãi nữa.

— Cái búa của anh Steve. Anh ấy để nó ngay bậc cửa trên kia nên nó rơi xuống và suýt giết chết tớ. – Tôi nói gần như hét.

— Giống y như việc xảy ra gần đây. – Betsy chợt nói.

Rồi cả hai cô bé cùng gật đầu ra chiều hiểu rõ mọi chuyện.

— Điều gì đã xảy ra? Lần gần đây nhất nào? – Giờ thì đến lượt Steve cũng hét lên.

— Hẳn là cậu đã làm nó rất tức giận. – Betsy lại nói.

— Tớ làm cái búa tức giận ư? Cậu điên à? – Tôi sửng sốt hỏi họ. Sao họ luôn nói năng khó hiểu như thế chứ?

— Không phải cái búa. – Kate thầm thì. – Nó kia.

— Nó là ai? – Tôi vội hỏi.

— Chẳng có nó nào cả, Dylan. – Steve cắt ngang. – Thực tế đi Dylan. Chắc tại gió đã thổi cái búa rơi xuống đấy thôi. Hoặc là tại một con sóc đạp phải nó chẳng hạn.

— Cứ đi mà tin những gì cậu muốn. – Betsy cười khó hiểu. – Nhưng bọn tớ đã cảnh báo rồi đấy. Bọn tớ đã nói là các cậu không được làm gì ở ngôi nhà cây này.

Tôi quay sang nhìn Kate. Cô bạn này đang nhấm nhấm lọn tóc của mình.

— Các cậu đã làm nó nổi cáu. – Betsy lặp lại. – Thật là không hay tý nào nếu làm cho ma quỷ tức giận.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx