sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Hôm nay cô lại đi dự một buổi tiệc và lại gặp Hoàng Minh ở đó, cô không phủ nhận là mình bị xao động vì cách tấn công của anh ta. Khi Hoàng Minh bước về phía cô bằng những bước chân tự tin quen thuộc thì Tường Lam đã không cưỡng được ý muốn nhìn anh.

- Có thể nhảy với tôi một bản không?

Cái nhìn của mọi người làm cô không thể bất lịch sự từ chối được và hình như cô cũng không muốn thế. Hoàng Minh dìu nhẹ cô theo điệu nhạc.

- Một ước muốn quá lâu mới thực hiện được. Tôi luôn mong có em trong vòng tay thế này.

Tường Lam nghe tim mình đập mạnh, cô cố nói tự nhiên:

- Anh kiên nhẫn hơn tôi nghĩ, nhưng nếu bây giờ dừng lại cũng không quá muộn đâu.

Hoàng Minh cười nhẹ:

- Với em, tôi thật sự nghiêm túc. Tôi thừa nhận mình quen rất nhiều phụ nữ nhưng để có ý nghĩ về một gia đình thì đây là lần đầu tiên. Tôi thật lòng yêu em, Lam ạ.

Tường Lam hơi lặng người, một thoáng rung động và xao xuyến kỳ lạ, cô không nghĩ Hoàng Minh lại nói ra những lời này.

- Đừng đem hôn nhân của em ra làm vật cản giữa hai đứa, anh không phải thằng ngốc mà không hiểu. Anh không có ý xấu, anh không nói là bỏ rơi anh ta nhưng anh muốn cùng em chia sẻ gánh nặng đó.

Tường Lam ngước lên nhìn anh, đôi mắt Hoàng Minh đầy yêu thương.

- Anh ấy không như mọi người nghĩ đâu, rồi anh ấy sẽ trở lại bình thường. Tôi không muốn nghe những lời nói đó một lần nào nữa cả, xin anh nhớ cho.

Hoàng Minh hơi siết người cô:

- Anh xin lỗi. Nhưng anh ta không có khả năng làm chồng, anh ta không hiểu điều đó là thế nào đâu. Đừng tự lừa dối mình và làm khổ anh, được không Lam?

Không ngờ Hoàng Minh hiểu rõ về cuộc sống của cô như vậy. Anh ta thật đáng sợ. Kể cả Gia Hưng, anh ta cũng biết rõ một cách tường tận. Bản nhạc kết thúc, cô vội rời khỏi vòng tay Hoàng Minh nhưng thật khó thoát khỏi anh ta. Hoàng Minh ngang nhiên theo cô về bàn, anh kéo ghế cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh, cử chỉ nhẹ nhàng như giữa họ không có chuyện gì xảy ra.

- Anh không hối hận nếu phải chờ đợi em đâu. Em sứ sống theo lương tâm của em, chỉ cần em hiểu tình cảm của anh chân thật là đủ.

- Tôi khuyên anh đừng nên hy vọng gì ở tôi.

Hoàng Minh cười nhẹ, anh không nói gì khi vài người bước đến bàn của họ. Suốt buổi tiệc, Hoàng Minh không có cơ hội riêng để nói chuyện với cô nhưng anh vẫn không rời cô dù là một bước. Anh ta đã tỏ ra công khai đeo đuổi cô, điều đó càng làm cô thấy khổ sở hơn. Dù sao cô cũng là gái đã có chồng, Hoàng Minh không nghĩ đến hay là cố ý làm như vậy?

Cuối buổi tiệc, khi cô bước về phía bãi xe thì gặp ông Kỳ đang đứng đợi. Ông nhìn cô với tia nhìn áp đảo:

- Cô cẩn thận đó! Đừng tưởng tôi không biết gì về âm mưu của gia đình cô. Tôi có thể để mất tài sản vào tay cô nhưng danh dự thì không. Nếu cô làm mất danh dự của cả dòng họ thì tôi không để yên cho cô đâu.

Tường Lam nhìn sự giận dữ của ông ta mà buồn cười:

- Chú nên nói điều đó với bản thân mình và cần mong sự tha thứ. Chú đã hưởng quá nhiều so với những gì mình có được.

Ông Kỳ tái mặt, căm phẫn:

- Con ranh kia! Tao không tha cho mày và gia đình mày đâu. Tao sẽ dạy cho thằng Hưng giành lại những gì của nó.

Tường Lam nhếch môi:

- Anh ấy đã được dạy quá nhiều từ một người chú như ông. Yên tâm đi, tôi chăm sóc anh ấy còn tốt hơn chú rất nhiều.

Ông Kỳ giận dữ đến không kềm được, ông ta định sấn tới nhưng đã bị một cánh tay giữ lại:

- Nếu mọi người biết được việc làm của ông thì ông không đứng vững như bây giờ đâu. Ông nên cảm ơn Tường Lam và gia đình cô ấy.

Ông Kỳ ngước mắt nhìn Hoàng Minh:

- Tụi bây đừng hòng cướp được tài sản của thằng Hưng. Tao sẽ chơi với tụi bây đến cùng.

Hoàng Minh hất tay ông ra:

- Đừng chọc giận tôi sẽ không có lợi cho ông đâu. Cẩn thận lời nói của mình đó!

Ông Kỳ giận dữ nhìn cả hai. Dù sao ông cũng hiểu rõ thế lực của Hoàng Minh, mọi người ai cũng ngán hắn, ông cũng không ngoại lệ. Không ngờ Tường Lam lại được hắn ta bảo vệ như vậy. Sắc đẹp đúng là một vũ khí lợi hại. Ông cười gằn vì ý nghĩ đó.

- Đừng để tôi bắt gặp sự tồi bại của cô, tôi thề sẽ không tha cho cô đâu.

Đợi ông ta đi xong, Hoàng Minh vội chặn cô lại khi thấy Tường Lam đã mở cửa xe.

- Anh không nghe ông ấy nói gì sao? Nếu tôi làm vậy, tôi cũng không tha thứ cho mình.

Hoàng Minh không nói gì, mạnh mẽ lẫn bất ngờ kéo cô vào người và cúi xuống hôn cô như không cho cô cư hội để phản kháng. Nụ hôn chiếm đoạt đầy đam mê. Thật lâu, anh mới buông cô ra:

- Anh đã nói là chờ đợi em. Chỉ cần chúng ta thành thật với nhau. Em có tình cảm với anh mà, đúng không?

Tường Lam hơi nhắm mắt, cô nghe môi mình vẫn còn hương vị ngọt lẫn xao xuyến.

- Trả lời anh đi, Tường Lam!

- Em xin lỗi, em không thể trả lời điều đó trong lúc này.

Đôi mắt Hoàng Minh thoáng nét gì đó, anh chợt mỉm cười dịu dàng:

- Anh sẽ đợi. Chỉ cần em không từ chối là anh hạnh phúc rồi.

Tường Lam ngước lên nhìn anh, cô cảm động vì thấy vẻ hân hoan trên gương mặt anh.

- Chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi. Em sẽ trả lời anh khi mọi chuyện của em kết thúc như mong muốn.

Hoàng Minh định nắm tay cô, nhưng Tường Lam đã rụt lại. Anh khẽ cười với vẻ mặt không vui:

- Em cứng rắn lắm nhưng anh lại yêu điều ấy ở em. Anh sẽ đợi nhưng đừng quá lâu nhé Lam. Nếu chỉ nhìn em mà không được đến gần, anh sẽ không chịu nổi đâu.

Tường Lam thầm buồn cười nhưng nghe nao cả lòng khi nghe anh nói. Cô hiểu mình đã bị đánh gục vì một người đàn ông như Hoàng Minh.

Sáng hôm sau, cô thức dậy trễ. Khi cô ra khỏi phòng định đến công ty thì nghe loáng thoáng tiếng Ngâng giảng bài, cô chợt nhớ hôm nay Gia Hưng có giờ học. Cô bước nhẹ qua phòng bên cạnh. Gia Hưng đang ngồi ngoan ngoãn và nghe Ngân giảng bài một cách chăm chú. Cô đứng yên nhìn anh, không biết anh đã tiến bộ đến đâu rồi. Nhận ra sự có mặt của cô, Ngân liền dừng lại:

- Lam vẫn chưa đi làm sao?

Tường Lam mỉm cười bước vào:

- Hôm nay tôi đi làm muộn. Anh Hưng học tốt chứ?

Ngân mỉm cười gật đầu:

- Anh ấy chăm học lắm. Lam không thấy anh ấy tiến bộ sao?

- Có lẽ tôi sẽ biết điều đó vào tối nay. Tôi thật sự không có thời gian rảnh.

Ngân mỉm cười không nói gì, Gia Hưng nhìn cả hai một cách im lìm. Tường Lam nhận ra vẻ khác lạ đó nhưng cô không thể nán lại lâu hơn, tối nay cô sẽ nói chuyện với anh.

- Tôi phải đi đây, hai người học tiếp đi. Cố gắng nhé anh Hưng!

Gia Hưng gật đầu chứ không nói gì, thái độ của anh làm cô thoáng suy nghĩ. Vừa lặng lẽ vừa chững chạc hơn trước rất nhiều.

Hôm đó Tường Lam lại về thật khuya, người mở cổng cho cô vẫn là Gia Hưng. Hôm nay cô cố ý quan sát thái độ của anh, thường khi được mở cổng, cô nói vài câu là liền đi nhanh về phòng. Cô bước xuống xe và nhìn Gia Hưng khóa cổng, khi anh quay lại thì có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô vẫn còn đứng đó.

- Sao em không vào nhà?

Tường Lam bước về phía băng đá ngồi xuống:

- Lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau. Anh ngồi xuống đi.

Gia Hưng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.

- Anh học tốt không?

Anh gật đầu không nói, cử chỉ thật khó bắt chuyện, cô không hiểu anh đang suy nghĩ gì nữa.

- Tôi nhận ra anh khác trước rất nhiều. Ý tôi nói là anh ít nói hơn lúc trước.

Gia Hưng nhìn cô trầm giọng:

- Em cứ nói đi, đừng lặp lại. Tôi hiểu mà.

Đó cũng làm một sự thay đổi, cách nói chuyện có vẻ chững chạc hơn rất nhiều. Cô nhìn anh như quan sát:

- Anh thích nhất môn gì?

Gia Hưng nhìn mông lung vào khoảng tối trước mặt:

- Tôi thích đi ra ngoài.

Tường Lam ngỡ ngàng như không tin, cô lặp lại:

- Anh nói gì?

- Tôi không muốn ở nhà. Tôi đã được ra ngoài với Ngân mấy lần. Tôi thích nhìn mọi người.

Tường Lam tưởng mình nghe lầm. Thì ra Ngân đã đưa Gia Hưng đi chơi ở bên ngoài, có lẽ Ngân đã nhạy cảm nhận ra nguyên nhân khờ khạo của Gia Hưng. Cô có quá ích kỷ không khi không muốn điều đó. Sự hiểu biết nhanh chóng của Gia Hưng làm cô thật sự lo lắng. Ngày mai cô sẽ làm rõ chuyện này với Ngân, cô không thể chấp nhận sự qua mặt đó, dù thật sự điều đó tốt cho Gia Hưng. Cô hỏi như đo lường:

- Anh thấy mọi người thế nào?

Gia Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống:

- Tôi thấy mình thật ngốc nghếch. Tôi không bằng một đứa trẻ ngoài đường.

Tường Lam nhói cả tim. Cô hiểu Gia Hưng đã bắt đầu nhận thức và suy nghĩ khi so sánh mọi việc lại với nhau. Anh sẽ nhận ra khiếm khuyết nơi mình và sẽ biết hoài nghi với tất cả mọi chuyện.

- Anh đã hiểu lý do vì sao tôi muốn anh học chứ?

Gia Hưng gật đầu.

- Tôi rất chăm học. Em cũng nghe Ngân nói rồi mà.

Tường Lam hơi nhìn nơi khác, cô hơi nhắm mắt khi nói:

- Tôi không muốn anh ra ngoài. Tôi muốn anh ở nhà học hơn, học xong thì ra ngoài cũng không muộn. Tôi không muốn anh bỏ bê việc học mà đi chơi như vậy. Anh hứa đi!

Gia Hưng nhìn cô hơi lâu, cái nhìn làm cô không dám đối diện anh, cô nghe giọng mình thật khó khăn:

- Anh hiểu tôi nói chứ? Anh không muốn tôi buồn, đúng không?

Gia Hưng gật đầu, nhẹ giọng:

- Tôi sẽ nghe lời em.

Tường Lam quay nhìn nơi khác, cô không chịu nổi cảm giác ray rứt khi nhìn anh:

- Tôi xin lỗi.

Gia Hưng ngạc nhiên nhìn cô như không hiểu, nhưng Tường Lam không quan tâm cử chỉ đó. Cô cảm thấy nhẹ lòng khi nói ra được câu ấy, và biết rằng Gia Hưng chưa chắc đã hiểu ý nghĩa của nó.

- Em không thích tôi, đúng không?

Tường Lam sững sờ nhìn anh. Cô chưa biết phải nói gì thì anh đã nói tiếp:

- Em không thương tôi như bác Hiền, không lo lắng, vui vẻ với tôi như Ngân. Tôi có làm điều gì sai không?

Tường Lam thở nhẹ. Lại là sự so sánh trẻ con! Cô biết anh rất thích được cô quan tâm, tâm lý đó như một đứa trẻ muốn được thương yêu vậy.

- Không phải! Tôi đối với anh giống như bác Hiền vậy và cả Ngân nữa, nhưng tôi không có thời gian rảnh như họ. Anh cũng biết tôi phải làm việc mà.

Gia Hưng nhìn cô như ẩn giấu sự buồn phiền:

- Tôi sẽ nghe lời em tất cả, miễn sao em đừng ghét tôi.

Tường Lam thấy xót xa, cô cố mỉm cười nhìn anh:

- Tôi không bao giờ ghét anh cả. Hãy tin tôi!

Cô vừa dứt câu thì Gia Hưng đã quay qua hôn mạnh vào má cô. Tường Lam ngỡ ngàng không kịp phản ứng, không ngờ anh dám có cử chỉ đó với cô. Gương mặt anh thật hớn hở:

- Em giống như mẹ tôi vậy. Đẹp và rất thương tôi.

Tường Lam than thầm trong bụng. Có lẽ Gia Hưng không hiểu những cử chỉ thân mật không nên có giữa hai người khác phái. Nếu anh cứ vô tư thể hiện tình cảm thế này thì thật khổ cho cô. Cô chợt nghiêm mặt:

- Tôi không cho phép anh làm như thế nữa, anh không được có cử chỉ đó. Nếu không, tôi sẽ giận anh luôn.

Gia Hưng nhìn cô có vẻ hoang mang, gương mặt chợt buồn bã hẳn. Tường Lam nói lành lạnh:

- Anh nghe tôi nói không?

Gia Hưng nhẹ gật đầu. Tự nhiên cô thấy buồn cười khi nhớ ra từ nãy giờ cách nói chuyện của cô đúng là giống mẹ anh thật.

- Khuya rồi! Vào nhà thôi!

Cô đứng lên nhưng Gia Hưng vẫn ngồi yên đó.

- Anh sao vậy?

Anh nói mà không nhìn cô:

- Em vào trước đi, lát tôi sẽ vào sau.

Cô nhìn thoáng qua anh rồi nói:

- Đừng thức khuya quá nhé.

Nói rồi, cô bước nhanh vào nhà. Về phòng, vừa ngồi xuống giường thì điện thoại reo, màn hình hiện lên số máy của Hoàng Minh. Cô nhẹ nhàng mở máy:

- A lô.

- Em đang làm gì vậy?

Tường Lam mỉm cười bước về phía cửa sổ:

- Đang chuẩn bị ngủ thì anh gọi đến.

Tiếng Hoàng Minh nồng nàn:

- Anh nhớ em quá. Anh không ngủ được nếu chưa nghe giọng nói của em.

Tường Lam nghe nao nao, cô nhẹ giọng:

- Anh đừng nói như thế nữa, được không?

- Em sợ mình bị lung lạc à?

Tường Lam đưa mắt nhìn xuống phía dưới cổng, Gia Hưng vẫn còn ngồi đó, trên tay là cây đàn, anh đã bắt đầu dạo bài "Thương hoài ngàn năm" quen thuộc. Trong đêm khuya tiếng đàn vút cao và thật buồn.

Cô chợt nghe day dứt:

- Đừng ép buộc em, Minh.

Tiếng Minh trầm ấm:

- Em ác thật. Cấm anh mọi thứ, kể cả tình yêu anh cũng không được biểu lộ sao?

Tường Lam quay trở lại giường, không hiểu sao cô không tự nhiên khi đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới.

- Em không cấm gì cả. Anh có quyền làm bất cứ điều gì anh muốn.

- Và anh sẽ mất em phải không? Thôi được rồi, anh sẽ cố gắng. Em nghỉ sớm đi, đừng thức khuya quá.

- Chúc anh ngủ ngon.

Cô cúp máy và ngã người xuống giường. Tiếng đàn của Gia Hưng thật da diết trong đêm. Lần đầu tiên cô để suy nghĩ của mình hướng về anh. Cô biết không sớm thì muộn Gia Hưng sẽ trở lại bình thường, nếu thế thì sẽ rất khó khăn để cô có thể kết thúc mọi chuyện như ý muốn. Có lẽ cô nên làm điều đó sớm sẽ tốt hơn.

Chiều, khi cô còn ở công ty thì nhận được điện thoại của ba mình, ông rất giận dữ khi biết được cô đã tìm cô giáo dạy Gia Hưng, ông đã đến nhà và bắt gặp mọi chuyện. Ông nói không phải ông tàn nhẫn. Ông sẽ làm điều đó cho Gia Hưng sau khi đã kết thúc mọi chuyện tốt đẹp. Ông sẽ không bạc đãi anh và sẽ tạo mọi điều kiện cho anh phát triển và hiểu biết đúng với khả năng của mình.

Tường Lam mệt mỏi bước về phía cửa sổ. Công việc quản lý của cô đã bắt đầu ổn định, nhưng cần phải có thêm thời gian nữa để cô xúc tiến mọi việc và biến nó hoàn toàn thuộc về mình. Để thực hiện được điều đó thì phải cần đến sự ngờ nghệch của Gia Hưng, cô sẽ làm mọi cách để anh giao toàn bộ công ty lại cho cô. Nhưng nếu bây giờ thì quá vội vàng, nó có vẻ như là sự cướp đoạt trắng trợn, điều đó thật khó chấp nhận.

- Em chưa về sao?

Tường Lam bị ngắt ngang những suy nghĩ, cô quay lại nhìn Quốc Trung.

- Đang chuẩn bị về. Còn anh?

Quốc Trung nhún vai:

- Tôi cố ý ở lại để nói chuyện với em.

Tường Lam nhìn anh chờ đợi. Từ lâu, cô đã hiểu tình cảm của Quốc Trung và cô tin anh đủ thông minh để hiểu cô suy nghĩ gì về anh.

- Tôi nghe rất nhiều về sự đeo đuổi của Hoàng Minh đối với em. Điều đó có thật không?

Tường Lam nhìn thẳng vào anh:

- Tôi không có gì để nói cả. Mọi người cứ nói theo suy nghĩ của mình.

- Đừng nói kiểu đó, Lam! Tôi thật sự lo cho em. Hoàng Minh không đáng tin cậy đâu, nhất là về tình cảm.

- Tôi không muốn nghe anh nói câu đó, thà nghe người khác nói hay hơn.

Quốc Trung nhạy cảm ngay với câu nói của cô:

- Tôi biết em thấy thất vọng nhưng tôi không hề hối hận. Đúng là nói xấu người khác thì không quân tử chút nào, nhất là với một người đàn ông.

Tường Lam chớp mắt, cô hiểu mình đã được yêu một cách cao thượng.

- Cảm ơn anh.

- Hôm qua tôi gặp Hoàng Minh đi với Lan Chi. Quan hệ của họ không đơn giản đâu.

Tường Lam nghe nhói đau, cô rã rời với ý nghĩ mình bị lừa dối. Cô nhìn thẳng vào Trung và mỉm cười:

- Anh hãy tin là tôi không phải loại người mù quáng. Tôi là người yêu bằng lý trí nhiều hơn.

- Có nghĩa em đã thừa nhận.

Tường Lam nói thẳng thắn:

- Thật sự chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau nhưng tôi không phủ nhận mình đã bị xao động.

Câu nói của cô làm Quốc Trung se thắt cả lòng. Vẫn biết là không có hi vọng sao anh vẫn cứ cắm đầu vào. Để quên được cô không phải dễ dàng, một ngày không gặp cô thôi là anh không chịu nổi.

- Cám ơn em đã thành thật. Tôi mong em sẽ có quyết định đúng đắn.

Cuối cùng Tường Lam lái xe ra về. Khi vừa đến cổng thì cô đã thấy chiếc xe quen thuộc của ba. Cô thầm lo và đi nhanh vào nhà. Ba cô đang ngồi ở phòng khách cùng với Gia Hưng. Thấy cô, ông nhìn với vẻ không hài lòng:

- Sao con về trễ thế?

Cô thoáng nhìn qua Hưng:

- Con bận một chút việc. Ba đến lâu chưa?

Ông gật đầu:

- Lâu rồi! Ba đến thăm hai đứa. Ba và thằng Hưng vừa mới ăn cơm xong.

Cô ngồi xuống cạnh anh, cố ý nhìn vào gương mặt của Gia Hưng, vì cô hiểu anh không biết giấu cảm xúc của mình. Cô nhận ra ngay nét buồn bã trên gương mặt anh:

- Lên phòng đi! Ba có chuyện muốn nói với con!

Tường Lam nghe xót xa, cô nhẹ nhàng:

- Anh ở đây nhé. Tôi lên gặp ba một chút.

Gia Hưng gật đầu không nói. Tường Lam bước lên lầu cùng ba. Vừa đóng cửa phòng, ông Trọng đã nói ngay:

- Con thật ngu ngốc, cũng may là ba phát hiện kịp. Thằng Hưng vẫn còn ngờ nghệch chứ không tiến triển gì mấy, ba đã đuổi việc cô giáo đó rồi. Bắt đầu từ bây giờ con nên khôn ngoan một chút.

- Sao ba lại làm thế? Chị ấy chỉ dạy anh Hưng những môn học thông thường thôi mà.

Ông Trọng nói lạnh lùng:

- Thế nào cũng không được. Có những chuyện chỉ tiếp xúc qua lại tình cờ người ta đã học hỏi được rất nhiều. Thằng Hưng không phải là đứa ngờ nghệch thật sự, nó trở nên như thế chỉ là do hoàn cảnh thôi.

Tường Lam hơi nhắm mắt:

- Con ray rứt lắm! Con không thể nhẫn tâm khi hàng ngày phải chứng kiến anh ấy như vậy.

Ông Trọng khẽ thở dài:

- Ba không nói là bỏ rơi nó, con nhớ chứ? Chúng ta sẽ dành mọi điều tốt đẹp cho cậu ấy nhưng không phải là bây giờ. Con nên hiểu, dù có trở lại bình thường, thằng Hưng cũng không có khả năng điều hành công ty đâu.

Tường Lam thấy rã rờ, cô mệt mỏi ngồi xuống giường.

- Con muốn mất tất cả phải không? Mọi việc đều đang tốt đẹp, công việc của con đã bắt đầu ổn định rồi. Đừng dại dột làm hỏng mọi thứ như thế.

Tường Lam gục đầu trong tay, giọng nghèn nghẹn:

- Thế thì mình kết thúc sớm đi ba. Con không muốn sống thế này nữa.

Ông Trọng trầm giọng:

- Con không cứng rắn như ba tưởng, nhưng chỉ còn có cách này thôi dù phải mang tai tiếng. Nhưng ít nhất cũng đợi hết năm nay đã. Còn mấy tháng nữa con nên cố gắng chờ đợi đi. Điều quan trọng là con phải biết cách thuyết phục thằng Hưng kìa.

Tường Lam nói ray rứt:

- Việc đó không khó. Chính vì nó quá dễ dàng nên con cảm thấy hổ thẹn. Gia Hưng luôn nghe lời và tin vào con một cách tuyệt đối.

Ông Trọng hơi quay đi vì thấy xốn xang. Đây là lần đầu tiên ông dù thủ đoạn và lợi dụng người khác để đạt mục đích, nhưng chính sự ngờ nghệch của Gia Hưng làm ông thực hiện kế hoạch dễ dàng và cũng chính nó tự an ủi cho tội lỗi của ông. Vì ông nghĩ Gia Hưng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như mọi người nếu ở bên ông Kỳ và quan trọng là anh sẽ không thể nào quản lý công ty được. Tường Lam sẽ làm việc đó thật tốt thay Gia Hưng và anh sẽ được sống thật sung sướng và vui vẻ cùng gia đình của ông.

Cuối cùng, Tường Lam tiễn ba mình ra cổng. Ngang qua phòng khách, cô không gặp Gia Hưng đâu cả. Cô đi thẳng về phòng mình chứ không có ý gặp anh. Cô biết anh đang buồn nhưng nếu gặp nhau cô cũng không biết phải giải thích thế nào, thôi thì cứ cư xử thật dứt khoát sẽ tốt hơn.

Vừa về phòng thì điện thoại của cô reo, lại là số máy của Hoàng Minh. Cô chần chừ một lúc mới bắt máy:

- Anh chỉ muốn chúc em ngủ ngon thôi. Điều đó em cho phép chứ?

Tường Lam cố nói bình thản dù trong lòng đang sóng gió:

- Em không cấm anh điều gì cả. Anh đừng nói thế!

Tiếng Hoàng Minh ngọt ngào:

- Anh đùa đấy. Anh rất nhớ em.

- Thật không?

Giọng Hoàng Minh nghiêm nghị:

- Em sao vậy? Em vẫn chưa tin tình cảm của anh phải không?

Tường Lam nói nhẹ nhàng:

- Em không biết. Có lẽ chúng ta cần có thời gian để suy nghĩ kỹ lòng mình.

- Nghe em nói mà anh chỉ muốn bất chấp mọi thứ để đến gặp em ngay. Em có thể hoài nghi bất cứ điều gì nhưng đừng nghi ngờ tình cảm của anh.

Tường Lam nói mệt mỏi:

- Lúc này em không thể trả lời anh được, hãy thông cảm cho em.

- Anh đã rất cảm thông thậm chí tự nguyện chờ đợi em. Hãy tin anh, Lam. Đối với anh, em là duy nhất.

Hoàng Minh nói rất nhiều nhưng cô vẫn thấy nỗi cay đắng tràn ngập. Cô đang sống trong sự mâu thuẫn quá mức, đến nỗi cô có cảm giác mình đã không vượt qua nổi.

Cô thức suốt đêm đó, sáng hôm sau thì ngã bệnh, cô không thể rời khỏi giường vì cảm giác chóng mặt cứ quay cuồng. Cô nghe tiếng Gia Hưng gọi rất khẽ:

- Lam ơi!

Cô muốn trả lời anh, nhưng lại không cất lời nổi. Cô mệt nhọc nhắm nghiền mắt. Thật lâu thì cửa phòng được mở một cách rụt rè, Gia Hưng bước đến lay cô:

- Lam ơi, thức dậy đi làm!

Hình như cảm nhận cái nóng từ người cô, anh thoáng bối rối rồi rụt rè đặt tay lên trán cô:

- Em bệnh phải không?

Tường Lam cố mở mắt ra nói thật khó khăn:

- Anh gọi dì Tư đi.

Gia Hưng hối hả chạy nhưa bay ra khỏi phòng. Dì Tư nhanh chóng gọi bác sĩ và chăm sóc cho cô trong lúc chờ đợi ông ta đến. Gia Hưng thì cứ đứng bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng. Một lúc, sau khi bác sĩ đã khám xong và cho uống thuốc, dì Tư mới quay qua anh:

- Cậu coi chừng cô ấy nhé. Tôi xuống bếp nấu cháo.

Gia Hưng gật đầu, anh cứ ngồi bên cạnh cô không rời nửa bước và cứ lấy khăn ấm đắp cho cô, dù sự chăm sóc có vẻ rất vụng về. Dù mệt mỏi nhưng Tường Lam vẫn cảm nhận được, cô mở mắt ra nhìn anh:

- Anh cứ làm việc của mình đi, tôi không sao đâu.

Nhưng Gia Hưng đã lắc đầu thật dứt khoát:

- Tôi rất lo cho em. Đừng nói chuyện nữa, em nghỉ ngơi đi.

Tường Lam cũng không nói nữa, cô mệt mỏi khép mắt và chìm sâu vào giấc ngủ mê man. Khi cô tỉnh dậy thì thấy Gia Hưng vẫn còn ngồi đó, hình như anh đã ở suốt bên cô.

- Em ăn cháo nha! Để tôi bảo dì Tư mang lên!

Nói xong, anh nhanh nhẹn bước ra ngoài, lát sau trở vào trên tay là tô cháo. Đến bây giờ cô mới thấy đói thật sự nhưng lại không đủ sức để tự ăn một mình. Thế là Gia Hưng chủ động bón từng muỗng cho cô, nhưng Tường Lam chỉ ăn được một nửa. Cô nhìn Gia Hưng lấy thuốc cho mình, hỏi đùa:

- Có đúng không đấy?

Anh hơi ngẩn người nhìn cô:

- Tôi nhớ rất rõ mà, không sai đâu.

Cô mỉm cười yếu ớt:

- Tôi đùa đấy. Anh đưa đây!

Gia Hưng đưa thuốc cho cô và lấy ly nước kề vào miệng cho cô uống.

- Anh cũng biết chăm sóc lắm.

Gia Hưng mỉm cười đặt ly nước xuống bàn:

- Em thấy đỡ hơn chưa?

Cô gật đầu:

- Cảm ơn anh. Anh về phòng nghỉ được rồi, tôi có thể tự lo được mà.

Anh lại cười:

- Em ngủ đi cho mau hết bệnh. Đừng bận tâm đến tôi.

Tường Lam nhìn anh, vẻ mặt lo lắng chân thật của anh làm cô cảm động.

- Anh không nghe lời, tôi sẽ buồn đấy. Mà nếu buồn thì không hết bệnh đâu.

Gia Hưng chớp mắt nhìn cô:

- Em nhắm mắt đi. Tôi sẽ ra ngay.

Tường Lam thầm buồn cười, cô đành nhắm mắt lại. Gia Hưng chần chừ hơi lâu rồi mới bước ra khỏi phòng, có lẽ do tác dụng của thuốc nên cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật sâu. Khi cô tỉnh dậy thì lại thấy Gia Hưng bên cạnh, không biết anh đã vào đây từ lúc nào. Tường Lam đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã gần một giờ sáng. Không ngờ cô ngủ lâu đến vầy. Cô nhìn Gia Hưng đang gục đầu trên giường ngủ ngon lành mà buồn cười. Không nỡ đánh thức anh, cô cố gắng nhẹ nhàng xuống giường. Sau khi từ phòng tắm trở ra, cô mới lay gọi anh:

- Anh Hưng!

Gia Hưng tỉnh ngủ ngay, anh ngước mắt nhìn cô lo lắng:

- Em đi đâu vậy?

Cô thoáng bối rối, anh ta thật khờ:

- Anh về phòng ngủ đi. Tôi khoẻ rồi.

Gia Hưng tự nhiên đặt tay lên trán cô:

- Em còn nóng lắm. Tôi không yên tâm.

Tường Lam ngồi xuống giường nhìn anh:

- Anh có nghe lời tôi không?

Gia Hưng nhìn cô buồn bã:

'- Tôi lo cho em, tôi không ngủ được.

Một cái gì đó như vừa chạm nhẹ vào trái tim cô, không nhói đau, không rung động nhưng lại tạo cảm giác thật ấm áp. Cô chợt nhìn anh dịu dàng:

- Anh không thấy tôi khỏe sao? Nếu anh ở đây, tôi sẽ không ngủ được.

Gia Hưng thoáng buồn, anh chậm rãi đứng lên:

- Thế thì em nghỉ đi. Tôi về phòng đây.

Tường Lam dặn dò:

- Sáng mai anh hãy vào thăm tôi, anh hứa không?

Gia Hưng chớp mắt gật đầu. Đợi anh đi xong, cô mới bước đến khóa luôn cửa phòng. Cô biết mình hơi tàn nhẫn nhưng cô không muốn anh quá bận tâm về mình, điều đó làm cô không yên ổn.

Sáng hôm sau, cô vừa mở cửa phòng thì đã gặp Gia Hưng đứng đợi ở ngoài. Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của anh mà nao nao:

- Em định đi đâu?

Tường Lam nói thản nhiên:

- Tôi phải đi làm. Anh ăn sáng chưa?

Gia Hưng không trả lời mà bước đến gần cô:

- Không được đâu, em vẫn chưa khoẻ mà.

Tường Lam khép cửa phòng lại rồi quay người đi xuống lầu:

- Tôi biết sức khoẻ của mình, anh không cần phải lo lắng đâu.

Gia Hưng vẫn bước theo phía sau cô:

- Em ở nhà một ngày nữa đi. Nghe lời tôi nhé Lam.

Tường Lam đưa tay nhìn đồng hồ, cô dừng lại ở chân cầu thang và nhìn anh một cách nghiêm nghị:

- Tôi rất bận, không thể nói chuyện với anh được. Đừng lo lắng cho tôi nhiều quá, tôi không quen điều đó.

Gia Hưng đứng yên nhìn cô, ánh mặt lặng lẽ lẫn hoang mang.

- Tôi phải đi đây. Xin lỗi nhé anh Hưng.

Nói xong, cô bước thẳng ra cửa, Gia Hưng đứng lặng lẽ nhìn theo. Tường Lam hiểu thái độ của mình sẽ làm anh bị tổn thương, nhưng thà vậy còn hơn vì như thế sẽ tốt hơn cho cả hai.

Chiều, khi cô vừa ra khỏi công ty thì đã gặp Hoàng Minh. Anh ngang nhiên chặn xe cô lại:

- Em để xe ở công ty đi. Đi với anh một lát, anh có chuyện muốn nói với em.

Tường Lam không bước xuống xe mà nói nhẹ nhàng:

- Em sẽ đi với anh nhưng em sẽ tự lái xe của mình.

Hoàng Minh có vẻ phật lòng nhưng đành miễn cưỡng đồng ý. Hai người lái xe đến quán cà phê gần đó. Vừa ngồi vào bàn, Hoàng Minh đã nói ngay:

- Em cũng biết lý do anh đến tìm em chứ?

Tường Lam nhìn anh, cảm giác hoài nghi hoang mang vẫn còn đó. Suốt đêm qua cô chỉ nghĩ đến điều tệ hại nhất, đó là anh đã lừa dối cô, hay nói đúng hơn đối với anh, cô không khác gì so với những người con gái mà anh đã từng có quan hệ.

- Anh không nói đến công việc của em nhưng không có nghĩa là anh thờ ơ. Anh hiểu em đã chịu nhiều áp lực, những hãy suy nghĩ kỹ đi Lam, mọi việc sẽ không quá phức tạp nếu em cương quyết một chút.

- Anh nói vậy là sao?

Hoàng Minh nhìn thẳng vào cô:

- Anh hiểu mục đích của em là gì, nhưng tư tưởng của em vẫn chưa thể làm việc lớn được. Anh xin phép nói thẳng, em phải học cách nhẫn tâm một chút. Nếu em sợ rắc rối khi phải kết thúc sớm mọi chuyện thì anh sẽ giúp em.

Tường Lam nhìn anh hơi lâu, không ngờ hôm nay Hoàng Minh lại nói thẳng mọi chuyện với cô như vậy.

- Em đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi và có thể là cho cả anh nữa, nếu em thật sự xem trọng mối quan hệ của chúng ta. Anh không thể để em xa tầm tay anh được, anh phát hiện có quá nhiều điều có thể chia rẽ hai đứa, nhất là với quá khứ của anh, không phải ai cũng nói tốt về nó.

Một cảm giác chán nản làm cô hơi quay đi. Hôm nay cô quá mệt mỏi và muốn yên tĩnh một mình hơn.

- Em đang suy nghĩ gì vậy? Sao không trả lời anh? Sự nghi ngờ của em làm anh rất khổ tâm.

Tường Lam nhìn anh. Cử chỉ của Hoàng Minh thật không giống anh chút nào. Cô bỗng thấy mềm lòng vì sự biểu lộ của anh.

- Em không nghi ngờ gì cả. Vả lại, em nghĩ mình cũng không có quyền đó. Anh cứ sống theo ý anh. Còn em không thể khẳng định bất cứ điều gì trong lúc này được.

- Đừng nói như thế và cũng được phủ nhận tình cảm của hai đứa. Anh luôn nghĩ mình phải có trách nhiệm với em và cùng em vượt qua mọi trở ngại. Anh luôn ở bên cạnh và luôn ủng hộ em, hãy nhớ giùm anh điều đó, Lam.

Cô nhìn anh rồi lặp lại:

- Anh ủng hộ việc làm của em sao? Anh nghĩ gì về em?

Hoàng Minh mỉm cười dịu dàng:

- Anh thích tất cả ở em. Sắc đẹp lẫn tài năng và cả sự dịu dàng hiền hòa nữa.

Tường Lam cười nhẹ. Câu trả lời thật đúng với Hoàng Minh.

- Có thể anh nói quá thẳng thắn nhưng đó là sự thật. Anh chỉ muốn em hiểu đúng suy nghĩ của anh.

Tường Lam chớp mắt. Cô rất muốn nói điều gì đó để đáp lại Hoàng Minh nhưng sao vẫn không mở lời được. Cô muốn, nếu phải đón nhận tình yêu thì phải đón nhận một cách trọn vẹn, nhưng hiện tại cô không cho phép mình đi quá giới hạn được. Hoàng Minh chợt nắm nhẹ tay cô rồi đưa lên môi:

- Đừng rút tay lại. Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu.

Cô mỉm cười rồi để yên tay mình trong tay anh, Hoàng Minh nhìn cô với ánh mắt say đắm bất tận:

- Em định giải quyết thế nào với Gia Hưng?

Tường Lam nói thành thật:

- Gia đình em sẽ có trách nhiệm với anh ấy. Em sẽ cố gắng giúp anh ấy trở lại cuộc sống bình thường như mọi người. Chúng ta sẽ không bỏ rơi Gia Hưng, được không?

Hoàng Minh mỉm cười yêu thương:

- Anh hứa với em điều đó. Bất cứ em làm việc gì anh cũng sẽ ủng hộ.

Tường Lam nghe lòng thật bình yên. Cảm giác từ nay sẽ có anh bên cạnh, cô cảm thấy mình không còn mong ước gì hơn. Cô không thể trốn tránh nữa, hình như cô đã thật sự yêu anh rồi.

Tối, cô cương quyết ra về một mình chứ không muốn Hoàng Minh đưa, dù thấy anh có vẻ buồn nhưng cô vẫn giữ ý của mình.

Gia Hưng lại là người mở cổng cho cô. Chạy xe vào sân, cô bước xuống và đi thẳng vào nhà. Khi về phòng được một lúc thì nghe tiếng gõ cửa, cách gọi rụt rè đó cô đã đoán biết là ai. Tường Lam đành miễng cưỡng ra mở cửa.

- Sao em không ăn cơm? Em còn bệnh không?

Tường Lam nhìn anh nói nhẹ nhàng:

- Tôi khoẻ rồi. Anh tìm có chuyện gì không?

Gia Hưng mỉm cười lắc đầu:

- Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.

Cô mỉm cười:

- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi đêm qua. Từ nay tôi sẽ không để mình bị bệnh như thế nữa, anh yên tâm đi.

Gia Hưng hơi lúng túng và nhìn vào trong:

- Em đang làm việc à?

Cô thấy mình hơi bất lịch sự khi để anh cứ đứng ngoài cửa phòng, nhưng quả thật cả hai không có chuyện gì để nói với nhau cả. Với lại, cô đang gặp rắc rối với chiếc máy vi tính nên không muốn nói chuyện lâu.

- Tôi không phải giải quyết một số việc, không thể nói chuyện với anh được, anh đừng buồn nhé.

Anh mỉm cười thật hiền và lắc đầu:

- Không đâu. Tôi không bao giờ buồn em đâu.

Cô định nói thì có điện thoại reo:

- Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại.

Cô bước nhanh đến bắt máy, cô muốn hỏi Quốc Trung về người sửa chữa máy vi tính, cô đang cần xem lại số liệu để ngày mai giải quyết công việc nhưng thật xui xẻo khi cái máy giở chứng không khởi động được. Tường Lam ngán ngẩm tắt máy, Quốc Trung nói khoảng một giờ sau họ mới đến sửa được.

- Máy em bị gì vậy?

Tường Lam khẽ thở dài:

- Xin lỗi nghe anh Hưng, công việc của tôi rất bận. Ngày mai chúng ta gặp nhé.

Nhưng Gia Hưng đã bước vào phòng.

- Tôi có thể xem nó được không?

Cô nhìn anh có lẽ tính tò mò trẻ con muốn được khám phá đây.

- Đây không phải là đồ chơi. Anh không xem được đâu. Công việc của tôi đều nằm trong đó cả.

Gia Hưng nói nhẹ nhàng:

- Tôi biết sửa mà. Để tôi giúp em!

Tường Lam nhìn anh đăm đăm. Cô không hiểu có phải Gia Hưng đùa không? Nhưng vẻ mặt của anh làm cô ái ngại, chắc máy vi tính giống một trò chơi nào đó mà anh đã từng chơi.

- Anh không hiểu đâu. Thôi được rồi, tôi cảm ơn anh vậy, nhưng một lát nữa đã có người đến đây giúp tôi, anh không cần phải làm gì đâu.

Gia Hưng chớp mắt:

- Tôi biết sửa thật mà, không cần gọi người khác đâu, những cái này dễ lắm.

Tường Lam hốt hoảng khi thấy anh đưa tay vào nút bấm, vẻ mặt thoáng chốc chăm chú của Gia Hưng làm cô đầy ngạc nhiên, anh tỏ ra rất thành thạo. Cô than thầm trong bụng, nếu chương trình mất hết thì phải tốn thời gian để làm lại rồi. Cô bước đến làm một cử chỉ ngăn lại:

- Sao anh không nghe lời tôi, anh không làm được đâu.

Nhưng hình như anh không nghe lời cô nói, cô thấy Gia Hưng rất tập trung, nhìn vẻ mặt hiện giờ của anh như một người khác vậy, một người đam mê công việc và đang cố gắng làm thật tốt. Tường Lam khẽ thở dài. Thôi thì để anh muốn làm gì thì làm, trước sau gì cô cũng cần có người sửa chữa lại.

Nhưng chỉ một lúc sau, cô như không tin vào mắt mình và cô cũng kinh ngạc khi thấy máy vi tính của cô đã khởi động được và bàn tay của Gia Hưng thật thành thạo lướt trên bàn phím. Cô nhìn anh đăm đăm như vẫn chưa thật tin vào mọi việc trước mắt.

- Anh biết sửa thật sao?

Gia Hưng cười thật rạng rỡ:

- Từ nhỏ tôi chỉ biết chơi với nó thôi. Bác Hiền mua nhiều sách cho tôi đọc lắm, tôi cũng có một cái máy giống em vậy.

Tường Lam như vừa thức tỉnh. Không thể ngờ được Gia Hưng lại có biệt tài này, thật không đơn giản chút nào. Hình như ông Hiền đã xác định sẵn con đường cho anh đi, ông đã chuẩn bị tất cả kiến thức để anh có thể vận dụng cho mình. Chỉ duy nhất một điều ông không dạy, đó là cuộc sống, sự trải nghiệm ở đời, đó chính là điều mà Gia Hưng hoàn toàn không hiểu biết gì.

- Tôi không thể tin được. Anh giỏi lắm.

Gia Hưng mỉm cười, chứ không tỏ vẻ thích thú gì khi được khen. Tường Lam ngồi xuống giường đối diện với Gia Hưng và nhìn thẳng vào anh:

- Bác Hiền còn dạy anh điều gì nữa không?

Anh lắc đầu:

- Không.

- Tất cả mọi cái anh đều tự học à? Ý tôi nói là không có ai chỉ dạy anh cả sao?

Gia Hưng nhìn cô im lìm.

- Em không thích tôi học, đúng không?

Tường Lam chấp chới mắt, không ngờ Gia Hưng có suy nghĩ đó, có lẽ do một phần cô đã không cho Ngân tiếp tục dạy anh.

- Vậy anh có thích học không?

- Thích. Nhưng tôi không muốn làm em buồn. Tôi sẽ không học nếu em không thích.

Cô nghe lòng mình như trĩu nặng, một cảm giác, thật lạ lùng xâm chiếm. Gia Hưng như một bí ẩn mà cô đang tìm cách khám phá.

- Anh sẽ được học, nhưng hãy cố đợi một thời gian nữa để tôi sắp xếp và lo mọi thứ cho anh. Hãy tin là tôi luôn muốn điều tốt đẹp cho anh, Hưng ạ.

Gia Hưng chớp mắt nhìn cô, cái nhìn trong sáng và thăm thẳm một nỗi niềm. Lần đầu tiên cô cảm thấy hơi bối rối khi đối diện với anh. Ánh mắt anh như không còn trẻ thơ như trước nữa, cô có cảm giác anh nhìn cô như một người đàn ông nhìn một phụ nữ mà anh ta thích, dù trong đó vẫn còn một chút ngờ nghệch.

- Tôi biết em tốt với tôi lắm.

Tường Lam thoáng nhói đau. Không biết rồi đây anh có nhận thức được việc làm của cô không?

- Thôi được rồi, tôi phải làm việc, anh hãy về phòng mình nhé. Cảm ơn anh rất nhiều.

Gia Hưng thoáng buồn, dáng vẻ như muốn ở lại. Cô thấy hết nhưng vẫn nói thản nhiên dù trong lòng thật sự xốn xang.

- Chúc anh ngủ ngon. Đừng thức khuya qua nhé!

Gia Hưng đành miễn cưỡng về phòng mình. Tường Lam vẫn còn ngồi trầm ngâm trên giường, những ý nghĩ cứ quanh quẩn về Gia Hưng. Càng ngày cô càng phát hiện anh không hề đơn giản chút nào. Anh không giống như những gì cô đã từng nghe. Có lẽ điều trở ngại ở anh là một chút phức tạp trong tâm lý từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, chứ anh hoàn toàn không kém phát triển hay bị tâm thần như người khác nói. Tường Lam bước về phía cửa sổ như muốn đầu óc được thoải mái và sáng suốt hơn, cô đang thật sự rối rắm trong chính cái vòng lẩn quẩn của mình. Một công việc mà cô mơ ước, một tình yêu vừa chớm nở vẫn không quan trọng bằng một Gia Hưng ngờ nghệch sao mà cô phải bận lòng? Chỉ cần cô không bạc đãi anh và đối xử thật tốt thì ông bà Lộc sẽ không trách giận, vì thực tế Gia Hưng không thể quán xuyến và điều hành công ty được. Cô không thể để nó lọt vào tay ông Kỳ, người đã nhẫn tâm hãm hại chính cháu ruột của mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx