sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Vài ngày sau, khi từ công ty cô chuẩn bị đi dự một buổi tiệc thì bất ngờ nhận được điện thoại:

- A lô!

- Chào Tường Lam. Có lẽ cô không nhận ra giọng nói của tôi đâu nhỉ?

Cô nhíu mày nhưng giọng nói vẫn bình thản:

- Xin lỗi, chị là ai vậy?

Tiếng cô gái cười khẽ:

- Nếu muốn biết tôi là ai, cô hãy đến khách sạn "Kiều Phương," Hoàng Minh sẽ nói rõ cho cô biết.

Tường Lam lặng người đứng yên. Cô thật sự bị sốc vì những gì vừa nghe. Cô đã mơ hồ biết người đầu dây bên kia là ai.

- Tôi nghĩ điều đó thật ngốc nghếch. Chúc cô vui vẻ nhé Lan Chi.

Nói xong cô liền cúp máy, cảm giác tay chân mình lạnh ngắt vì nỗi đau không thể kiềm chế và đau đớn hơn là lòng tự trọng của cô bị xúc phạm thật nặng nề. Cô muốn hóa điên khi nhớ lại những ngày qua mình đã thật sự tin vào những gì anh ta nói. Cô trấn tĩnh mình trong một lúc, cô mới đủ tinh thần để đến buổi tiệc. Quốc Trung đang đợi cô ngoài xe, cô không để mình gục ngã được. Sự vắng mặt của Hoàng Minh trong buổi tiệc làm một minh chứng xác thực nhất, một nỗi đau rát buốc cả tâm hồn khi cô nghĩ mình đã bị lừa dối và điều không thể chấp nhận là đã có lúc cô từng nghĩ anh ta là hạnh phúc của cuộc đời mình.

Quốc Trung nhìn cô uống từng ngụm rượu trong sự trầm lặng mà lo ngại. Anh giữ tay cô lại khi Tường Lam định rót tiếp một ly nữa:

- Em sao vậy? Đừng uống nữa Lam!

Cô mỉm cười nhìn anh:

- Em không say đâu, anh đừng lo!

Nhưng Quốc Trung vẫn giữ tay cô:

- Lần đầu tiên anh thấy em uống nhiều như vậy? Như thế đủ rồi, anh không cho phép em uống nữa!

Tường Lam đặt ly rượu lên bàn, cười nhẹ:

- Em sẽ nghe lời anh. Đúng là phụ nữ say sẽ không tốt lắm.

Quốc Trung nhìn cô im lìm:

- Em rất kiên cường. Anh tin không điều gì có thể làm em ngã quỵ được.

Cô mỉm cười như tự trấn áp mình:

- Em xin lỗi, thật sự em không cố ý làm phiền anh, em hoàn toàn tự chủ được, em biết mình làm gì mà.

Quốc Trung gật gù:

- Còn biết mình muốn gì là tốt rồi. Anh cảm thấy em gặp chuyện gì đó, nhưng anh cũng không tò mò làm gì vì anh hiểu nó không đủ sức quật ngã em.

Tường Lam không trả lời, cô hơi gục đầu trong tay, không biết vì say hay vì buồn bã.

- Để anh đưa em về, giờ này cáo từ cũng được rồi.

Tường Lam cũng không phản đối, cô thấy nặng đầu kinh khủng và thật sự chỉ muốn ngủ một giấc. Khi Quốc Trung dừng trước cổng nhà thì Gia Hưng đã vội vã mở cửa. Lúc này hình như Tường Lam đã thấm rược, không ngờ cô dễ say như vậy, vì thật ra lúc nãy cô uống không nhiều lắm.

- Lam bị sao vậy?

Quốc Trung nhìn anh ta, hơi do dự:

- Cô ấy có say. Anh có thể đưa cô ấy về nhà không?

Nhưng Tường lam đã gạt tay anh ra:

- Em không sao đâu. Anh về đi. Cảm ơn anh nha.

Quốc Trung dần dừ:

- Để anh giúp em vào nhà.

Tường Lam mỉm cười nhìn anh:

- Đừng làm thế, em ngại lắm. Em rất tỉnh táo, anh đừng hiểu lầm.

Nói xong, cô đi thẳng vào nhà, bước chân có vẻ rời rạc nhưng không đến nỗi không làm chủ được. Quốc Trung nhìn vẻ mặt lo lắng của Gia Hưng, anh định nói nhưng anh ta đã lên tiếng.

- Anh về đi. Tôi phải vào xem Lam rồi.

Quốc Trung có ý nhìn như quan sát rồi nói:

- Anh nên gọi người giúp. Chăm sóc người say không đơn giản đâu.

- Tôi biết rồi. Anh về đi!

Cách nói chuyện vừa trẻ con vừa không lịch sự làm Quốc Trung hơi buồn cười. Nhìn thoáng qua Gia Hưng lần nữa rồi anh mới cáo từ ra về. Như chỉ chờ có thế, anh vừa quay lưng, Gia Hưng đã nhanh nhẹn khép mạnh cổng, cử chỉ có vẻ gấp rút vội vã vì lo lắng. Quốc Trung đứng yên nhìn mà thấy lòng nặng trĩu và trống vắng một cách tê tái.

Gia Hưng đi nhanh về phòng của cô, quên cả gõ cửa, anh hối hả mở cửa phòng. Trong phòng, Tường Lam đang thay đồ, anh sững sờ cứng đờ cả người, không thốt nên lời. Tường Lam nhướng mắt nhìn anh, trong khi đang vất vả mặc áo vào người:

- Ai cho anh vào đây?

Gia Hưng như bừng tỉnh, anh đỏ mặt ấp úng:

- Tôi sợ em say. Em không sao chứ?

Tường Lam loạng choạng ngồi xuống giường, cô đã mặc xong đồ ngủ tuy chưa chỉnh tề cho lắm.

- Sao anh ngốc vậy? Không thấy tôi tỉnh sao? Về phòng đi!

Gia Hưng đứng yên như hoang mang. Chợt Tường Lam ngẩng mặt lên nhìn anh:

- Có lẽ trên đời này anh là người thành thật nhất. Tuy ngốc nghếch nhưng anh rất đáng quý.

Gia Hưng bước nhanh đến đỡ cô khi thấy Tường Lam gục đầu trong tay, bàn tay anh hơi rụt rè như sợ chạm vào vào người cô:

- Em có sao không? Để tôi gọi dì Tư.

Nhưng cô đã lắc đầu:

- Tôi đã bảo không mà. Sao anh phiền quá vậy?

Gia Hưng lóng ngóng một cách tội nghiệp, anh không biết chăm sóc cho người say là thế nào.

- Em ngủ đi. Tôi sẽ canh chừng em.

Tường Lam nhìn anh khẽ cười xa vời:

- Sao anh tốt với tôi quá vậy? Anh hiểu gì về tôi?

Anh nhìn cô đăm đăm, cái nhìn thăm thẳm sự dịu dàng, nửa rụt rè, nửa như cố đè nén điều gì đó.

- Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ muốn lúc nào cũng ở bên cạnh em.

Tường Lam hơi nhướng mắt. Nụ cười của cô thật đẹp, không biết cô có cảm nhận được cái nhìn như bị thôi miên của Gia Hưng vào gương mặt mình hay không? Cô chợt đưa tay vuốt nhẹ má anh, cười vu vơ:

- Anh dễ thương lắm.

Hơi thở của Tường Lam nóng hổi miên man trên gương mặt Gia Hưng, một cảm giác như chấn động cả toàn thân khi cô hôn nhẹ lên má anh.

- Tôi xin lỗi, Gia Hưng. Tôi luôn xem anh như một người anh vậy, anh hiểu không?

Gia Hưng như không nghe thấy lời cô, anh nhìn vào gương mặt của Tường Lam với cái nhìn cháy bỏng khát khao mà ngay cả anh cũng không kiểm soát và tự chủ được. Bàn tay Gia Hưng run rẩy khi sờ nhẹ lên mặt cô, cái nhìn của Tường Lam dịu dàng chứ không như thường ngày càng làm anh mạnh dạn hơn. Không chịu nổi niềm đam mê bộc phát mà anh không cách nào kềm chế nổi, môi anh vô thức đặt nhẹ lên môi cô, cái hôn như đánh thức tất cả các giác quan đã ngủ yên bấy lâu nay của anh, nó cuốn anh đi một cách mãnh liệt và không có cách nào cưỡng lại được, một không gian im lặng như nhấn chìm tất cả lý trí của cả hai. Một đêm mà Gia Hưng như trở về từ một vùng tối thật mơ hồ, anh như tìm lại được bản năng và chính con người thật của mình.

Tường Lam thức giấc lúc trời chưa sáng hẳn, miệng khô đắng và đầu cô nhức khủng khiếp, cô cố mở mắt và kinh hoàng nhận ra tình trạng của mình cùng Gia Hưng đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Cô chết điếng cả người bật ngay dậy. Cử động của cô đánh thức Gia Hưng. Anh vừa ngồi lên thì cô đã thẳng tay tát thẳng vào mặt anh:

- Đê tiện! Anh cút ngay cho tôi!

Gương mặt Gia Hưng hằn sâu vẻ bàng hoàng nhưng anh vẫn ngồi im như cam chịu và nhìn cô một cách lặng lẽ. Tường Lam như không còn kiềm chế, cô quấn chặt chiếc khăn vào người và bước nhanh xuống giường:

- Anh thật bỉ ổi! Anh ra khỏi phòng tôi ngay!

Không kiềm được, cô uẩn ức tát mạnh vào má anh một tát tai nữa và lôi mạnh Gia Hưng ra ngoài.

- Tôi xin lỗi. Nếu muốn, em cứ đánh tôi nữa đi.

Tường Lam đóng sầm thật mạnh cánh cửa vào mặt anh, sự đau đớn bật thành tiếng khóc. Có lẽ đây là cái giá cô phải trả cho anh ta, cô muốn hóa điên khi nghĩ mình đã không kiểm soát được hành động đêm qua. Cô đã sai và đã bị trừng phạt thích đáng. Nhớ đến vẻ lóng ngóng và gương mặt đau khổ đầy nhẫn nhịn của Gia Hưng mà cô nghe giận điên cuồng bên cạnh nỗi cay đắng tràn ngập lòng. Biết anh vẫn còn đứng bên ngoài cửa, cô nó như hét:

- Tôi không muốn gặp mặt anh nữa, anh có nghe không? Anh cút đi cho khuất mắt tôi!

Cô bước đến khóa luôn cửa phòng rồi bật khóc nứa nỡ. Nỗi đau đớn như chết lịm cả người, cô không đủ sức để vượt qua. Cô đã đánh mất đời con gái một cách quá dễ dàng và điều cay đắng nhất người đó lại chính là Gia Hưng.

Tường Lam nhốt mình trong phòng suốt ngày hôm đó, cô sống với những ý nghĩ đen tối như nhấn chìm cô vào nỗi thống khổ không lối thoát. Cô tắt máy không muốn bất cứ sự liên lạc nào trong lúc này và nhốt mình trong phòng cho đến hai ngày sau. Cuối cùng, cô hiểu dù thế nào cô cũng phải đối diện với sự thật. Cô đã phải trả giá cho một phút nông nỗi không tự chủ của mình. Từ nay cô không cần phải ray rứt với Gia Hưng nữa, hãy cứ xem đó là trừng phạt hay đau đớn hơn đó là sự trao đổi tất yếu để cô có thể mạnh dạn được những ước mơ và tham vọng của mình.

Sáng sớm, cô trang điểm thật kỹ, cố che giấu vẻ phờ phạt hốc hác trên gương mặt. Vừa mở cửa phòng, cô đã gặp Gia Hưng ngồi ngay lối đi. Thấy cô, anh vui mừng bật dậy nhưng lại khuỵu ngya xuống, có lẽ vì ngồi quá lâu.

- Lam!

Anh ấp úng gọi tên cô rồi không nói được gì, gương mặt hằn sâu sự mệt mỏi muộn phiền. Lần đầu tiên cô thấy hình ảnh bệ rạc đó của anh.

Tường Lam nói vô cảm:

- Anh về phòng đi, đừng bao giờ đến quấy rầy tôi và cũng đừng để tôi gặp mặt anh, anh nghe rõ chưa?

Gia Hưng chớp mắt nhìn cô, đôi mắt không còn trong sáng mà đã ẩn giấu sự đau khổ âm thầm.

- Em ghét tôi, em sẽ rời khỏi đây phải không?

Cô nhìn thẳng vào anh một cách lạ lùng:

- Tôi sẽ đi nhưng không phải bây giờ. Tôi sẽ nhanh chóng thực hiện điều đó, càng sớm càng tốt.

Nói xong, cô bước qua anh và đi thẳng xuống lầu, không màng nhìn đến dáng đứng chết lặng của Gia Hưng. Anh ta bây giờ là nỗi ám ảnh của cô, cô không chịu nổi khi hàng ngày phải đối diện với con người ngờ nghệch đó.

Tường Lam vừa vào công ty thì điện thoại reo, cô bước đến bàn bắt máy:

- A lô.

- Em sao vậy? Hai ngày nay không cách nào liên lạc được với em, anh muốn phát điên lên. Có chuyện gì vậy Lam?

Một cảm giác lạnh giá khi nghe tiếng Hoàng Minh:

- Đơn giản vì tôi không muốn bị quấy rầy nữa.

Tiếng Hoàng Minh giận dữ:

- Em có biết mình đang nói gì không? Em phải hiểu là anh rất lo lắng cho em.

- Tôi không có gì. Cảm ơn anh nha. Tôi phải làm việc. Chào anh.

Cô nhanh chóng cúp máy, ngồi xuống bàn mà cảm giác như bóp nghẹt trái tim. Một tình yêu vừa chớm nở đã bị dập tắt một cách phũ phàng. Cô không hối tiếc mà chỉ thấy hối hận khi mình đã đặt tình cảm và niềm tin không đúng chỗ.

Buổi chiều...Hoàng Minh đến tận công ty, cô thấy thật nặng nề khi phải gặp anh trong lúc này. Cô lái thẳng xe ra cổng và không nhìn đến anh đang đứng đợi. Tường Lam cho xe chạy về hướng nhà ba mẹ. Hiện tại cô không muốn về nhà chút nào, nó như một địa ngục mà cô đã lỡ chân té xuống.

Vừa ngừng trước cổng thì Hoàng Minh cũng vừa thắng xe lại sau cô, anh bước nhanh xuống và chặn cô lại ngay cửa khi cô định bấm chuông:

- Chúng ta nói chuyện với nhau đi. Em cư xử với anh mà có suy nghĩ không vậy? Thái độ thật quá đáng!

Tường Lam không nhấn chuông gọi cửa, cô biết trước sau gì cũng không thể tránh được cuộc nói chuyện này:

- Tôi muốn chúng ta kết thúc ở đây. Đó là ý nghĩ duy nhất tôi muốn nói với anh, chỉ có vậy thôi.

Mặt Hoàng Minh tái đi vì giận dữ:

- Chỉ có vậy thôi! Câu nói nghe hay lắm. Đó là tất cả những gì em nói về quan hệ của hai đứa sao?

Tường Lam quay nhìn nơi khác:

- Tôi không muốn chúng ta làm tổn thương nhau, mỗi người hãy tự hiểu việc làm của mình. Tôi không thích phải nói dài dòng. Xin lỗi anh nha.

Hoàng Minh nắm vai cô, nói phẫn nộ:

- Em coi tôi là gì vậy? Tôi không phải loại người mà em muốn đặt để thế nào cũng được đâu. Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì em đừng trách tôi.

Cô cười nhẹ. Có lẽ Hoàng Minh đã quen nghĩ phụ nữ lúc nào cũng tôn sùng anh ta và không ai có thể làm trái ý.

- Vậy thì anh hãy nói tôi nghe về Lan Chi đi, và lý do anh vắng mặt trong buổi tiệc hôm đó?

Mặt Hoàng Minh thoáng thay đổi, anh nhìn cô hơi bối rối. Tường Lam cười nhẹ vì cử chỉ đó:

- Tôi có thể vào nhà rồi chứ?

Nói xong, cô cố trấn tĩnh bước đến bấm chuông.

Hoàng Minh nói trầm tĩnh:

- Đúng là đêm đó anh ở bên cô ta nhưng mối quan hệ đó không như em nghĩ đâu. Đối với anh nó không là gì cả.

- Đừng tự hạ thấp mình như vậy anh Minh. Cách nói của anh thật đáng thất vọng.

Vừa lúc đó bà vú đã mở cổng. Tường Lam không nhìn đến anh ta lần nào nữa, cô cho xe chạy vào nhà trước sự bất lực của Hoàng Minh. Không hiểu sao cô cảm thấy thật nhẹ lòng, như vừa vượt qua một khoảng tối bấy lâu nay đã che lấp trái tim mình. Bây giờ điều quan trọng nhất đối với cô là thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Cô đến gặp ba mình để bàn bạc một số việc, cô muốn giải quyết mối quan hệ của cô và Gia Hưng càng sớm càng tốt. Cô không thể chịu đựng nổi điều đó nữa.

- Thằng Hưng đâu?

Nét mặt dì Tư thay đổi hẳn khi người đứng trước mặt bà là ông Kỳ.

- Dạ, cậu ấy ở trên phòng.

Ông Kỳ nhìn bà với cái nhìn cảnh cáo:

- Đừng quên tôi mới thật sự là chủ của các người, vợ chồng bà và ông Hiền nên hiểu những gì nên làm và không nên làm.

Dì Tư lấm lét nhìn ông ta. Ông Kỳ ngang nhiên bước vào nhà, ông lên thẳng phòng Gia Hưng trước cái nhìn lo sợ của dì Tư. Gia Hưng đang ngồi lặng lẽ trước đống đồ chơi của anh nhưng gương mặt và đôi mắt như vô hồn, anh ngồi thẫn thờ đến nỗi ông Kỳ vào đến phòng cũng không hay.

- Con đang làm gì vậy?

Gia Hưng ngước lên nhìn ông, ánh mắt lộ vẻ buồn phiền không thay đổi.

- Thưa, chú mới đến.

Ông Kỳ mỉm cười ngồi xuống giường, đúng như ông nghĩ, anh không khá hơn một chút nào thậm chí còn tệ hại hơn trước. Gương mặt đờ đẫn và hốc hác thấy rõ. Một cảm giác căm hận điên cuồng dâng lên trong lòng ông.

- Con Lam có tốt với con không?

Gia Hưng nhìn ông im lìm không nói.

- Thay đồ đi, chú đưa con ra ngoài chơi! Cứ ở nhà riết rồi ngu.

- Con không đi đâu. Con muốn một mình. Chú về đi!

Ông Kỳ có vẻ ngạc nhiên vì thái độ của anh:

- Nghe lời chú! Chú chỉ muốn tốt cho con thôi. Con Lam nói không cho con ra ngoài, đúng không?

Gia Hưng đưa mắt nhìn ông, cái nhìn thoáng nao núng.

- Đi với chú không việc gì phải sợ. Một lát thôi, chú sẽ đưa con về.

Cuối cùng, ông Kỳ cũng kéo bằng được Gia Hưng đi theo ông. Ông muốn ít ra Gia Hưng cũng phải hiểu biết một chút, một chút thôi đủ để không quá khờ khạo trước cha con ông Trọng, họ sẽ lợi dụng sự ngờ nghệch của nó mà cướp trắng tài sản. Ông không thể để cho họ đạt được điều đó dễ dàng và nếu có thể được ông sẽ dạy cho Gia Hưng giành lại những gì đã mất.

Vài ngày sau, buổi tối khi Gia Hưng vừa về đến nhà thì đã gặp Tường Lam ngồi ở phòng khách. Cô nhìn anh một cách nghiêm lạnh:

- Anh đi đâu vậy?

Thấy cô đã chịu nói chuyện với mình, gương mặt anh sáng bừng lên:

- Em hết giận rồi sao?

Tường Lam lạnh lùng lặp lại:

- Tôi hỏi anh đi đâu?

Anh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô rồi nói nhỏ:

- Tôi đi với chú Kỳ.

Tường Lam thấy giận phừng lên, không ngờ ông Kỳ dùng cách này để đối phó với cô. Khi nghe dì Tư nói, cô đã lo sợ đến bàng hoàng. Ông ta đã đến đây nhiều lần và đã dạy Gia Hưng những gì rồi? Dì Tư thật đáng trách khi đến hôm nay mới nói cho cô biết. Tường Lam cố ý nhìn thẳng vào anh, cô cố tìm xem một sự thay đổi nào đó ở Gia Hưng.

- Chú Kỳ đưa anh đi chơi ở đâu?

Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì, đôi mắt vẫn gợn buồn như từ ngày ấy đến giờ.

- Đi nhưng tôi không vui.

- Thế anh đã làm gì?

Anh lắc đầu nhẹ giọng:

- Không thích làm gì cả.

Tường Lam hơi quay đi, cô biết có hỏi cũng vô ích. Nhưng thái độ của Gia Hưng làm cô tin anh vẫn chưa hiểu biết gì nhiều. Cô đứng lên nhưng anh đã vội nói:

- Tôi biết mình đã làm điều xấu, tôi biết mình đã hại em. Em có thể phạt tôi thế nào cũng được nhưng đừng bỏ đi được không?

Tường Lam hơi khựng lại. Vết thương như hằn sâu xé nát lòng cô. Cô đã muốn quên nhưng hằng ngày cứ phải đối diện với nỗi ám ảnh của mình và đau đớn hơn là không thể làm gì để thoả mãn sự căm giận trong lòng.

- Tôi không thích anh cứ tìm cách gặp tôi. Ngày mai không cần anh phải mở cửa cho tôi nữa. Hãy để tôi yên, anh nghe rõ chưa?

Mắt Gia Hưng cụp xuống, gương mặt là cả sự đau khổ thất vọng mênh mông. Tường Lam bước nhanh lên lầu, cô muốn hóa điên vì không khí nặng nề bao phủ. Cô rất muốn dọn về nhà ba mẹ mình và xúc tiến nhanh việc ly dị. Chỉ cần luật sư hoàn tất hồ sơ và thủ tục cần thiết cho mục đích của cô, cô sẽ có cách làm Gia Hưng phải đồng ý, cô nghĩ điều đó không khó khăn gì. Nếu ông Kỳ muốn đại diện cho anh thì cô cũng đủ chứng cứ để bác bỏ quyền đó của ông ta. Cô sẽ có trách nhiệm với Gia Hưng và cuộc sống của anh và bằng lòng với mọi điều kiện.

Khoảng hai tháng sau thì cô đã có tất cả những gì cần, một sự giải thoát mà cô nghĩ mình đã chờ đợi quá lâu. Chỉ còn một việc duy nhất là thuyết phục Gia Hưng, cô nghĩ việc đó sẽ rất nhanh chóng, anh đang mang mặc cảm có lỗi và sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô nhằm để chuộc lỗi của mình. Ngày mai thôi, cô sẽ có cuộc nói chuyện thật đặc biệt và quan trọng cho cả cô và Gia Hưng.

Chiều, cô vừa ra khỏi công ty thì gặp Vũ. Lâu rồi cô mới gặp lại anh, vẫn với dáng vẻ chờ đợi quen thuộc nhưng không thể làm xao động trái tim cô. Anh mỉm cười bước đến:

- Khá lâu rồi, đúng không? Nhưng anh vẫn dõi theo từng bước đi của em Lam ạ. Chúng ta gặp nhau một lát, được không?

Không thể từ chối, cô để xe lại công ty và đi cùng anh. Vũ lái xe ra hướng bờ sông, một không giam khá yên tĩnh. Tường Lam đứng ở lan can hít thở thật sâu, cô có cảm giác thật yên tĩnh.

- Có chuyện gì không anh Vũ?

Vũ đưa mắt nhìn ra xa:

- Cần phải có lý mới gặp được em sao?

Cô mỉm cười:

- Nhưng gặp anh, em rất bất ngờ. Công việc của anh tốt chứ?

- Tốt như đâu bằng em. Bây giờ em đã trở thành người nổi tiếng rồi, có lẽ em rất mãn nguyện khi đạt được ước mơ của mình.

Tường Lam lấy tay giữ tóc lại khi nó bay qua mặt Vũ.

- Có thể cho là vậy.

Vũ quay qua nhìn cô hơi lâu:

- Thật sự lúc đầu anh rất thất vọng, nhưng suy nghĩ kỹ nếu em không làm vậy thì không phải là em rồi. Anh yêu em là yêu tất cả kia mà.

Tường Lam cười nhẹ. Vũ luôn là người thận trọng và cân nhắc rất kỹ những gì phải làm. Việc anh đến tìm cô chắc có lẽ cũng đã cân nhắc rất nhiều.

- Cuộc sống của em tốt không?

- Cũng tốt. Hình như vậy, em cũng không quan tâm lắm, lúc nào em cũng bị công việc cuốn đi.

Vũ khẽ cười:

- Em đừng ham việc quá, nếu không sẽ tự tạo áp lực cho bản thân. Tự giờ em nói về cuộc sống rất mơ hồ, anh hiểu điều đó, nhưng nói thật đi, em thấy có đáng không?

Cô quay người lại dựa lưng vào lan can nhìn anh:

- Em sẽ trở về cuộc sống trước đây. Em rất nhớ khoảng thời gian vui vẻ đó.

Vũ khoanh tay nhìn cô thật ý nghĩa:

- Anh rất vui khi nghe em nói. Thời gian đó nghĩa là cũng có hình ảnh của anh.

Tường Lam cười khẽ:

- Vâng. Em rất nhớ bạn bè, không hiểu sao nhỏ Thanh cũng bặt tăm, em thì bận bù đầu vì công việc. Có lẽ đã đến lúc phải thư giãn rồi.

Vũ nhìn cô rất lâu, cách nhìn của anh vừa sâu sắc vừa như nể phục:

- Em có nghĩ một người phụ nữ ôm đồm công việc như em thì cần phải có một chỗ dựa vững chắc không? Ít ra là những lúc mệt mỏi em có thể tựa đầu vào.

Tường Lam hơi nhìn nơi khác. Nếu Vũ biết rằng điều làm cô không thể chấp nhận nhất chính là để tình cảm chi phối, không hiểu anh sẽ thế nào?

- Em không quan tâm điều đó lắm. Cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.

Vũ lại cười, nụ cười có vẻ nhúng nhường:

- Đôi lúc anh có suy nghĩ rất buồn cười, đó là không biết em có phải phụ nữ hay không? Dù là một thoáng yếu đuối, anh cũng chưa từng thấy ở em.

Tường Lam cười nhẹ. Cô không muốn nói quá nhiều về bản thân, Vũ cứ hiểu theo suy nghĩ của anh. Cô không thích giãi bày khi với cô, anh chỉ là một người bạn không hơn.

- Em đang nghĩ gì vậy?

Cô lắc nhẹ đầu:

- Hạnh phúc nhất là không phải suy nghĩ và bận lòng trước bất cứ điều gì. Em đang có cảm giác đó.

Vũ bước tới một bước đối diện với cô:

- Nghĩa là sự xuất hiện của anh hôm nay không làm em bực mình.

- Không đâu! Em rất vui. Đặc biệt là hôm nay, em cảm thấy như mình vừa trút được gánh nặng.

Vũ nhìn cô như quan sát nhưng cũng không hỏi gì thêm. Anh nói đơn giản:

- Vẫn là câu nói đó. Bao giờ anh cũng chờ đợi em.

- Nhưng...

- Được rồi, anh hiểu em muốn nói gì. Nói thẳng ra là chừng nào em thật sự lựa chọn thì anh sẽ quyết định cho mình.

Tường Lam quay nhìn ra sông. Vũ cũng không nói gì nữa, anh đứng yên lặng bên cô như hiểu với Tường Lam không nên nói quá nhiều, cô là người nhạy cảm nên cô sẽ hiểu được sự chân thành ở anh...

Một lúc sau thì anh đưa cô về, dừng xe trước cổng nhà cô, anh không giấu vẻ quan sát của mình:

- Em sống ở đây nên bạn bè không dám đến cũng phải. Qua cách biệt, đúng không?

Tường Lam mỉm cười:

- Mọi người ở đây đều rất tốt và thân thiện, không như những gì người khác nói đâu.

Vũ nhìn cô dịu dàng:

- Thế nào cũng được. Chỉ cần em thấy thoải mái thôi.

Cô gật đầu:

- Anh về đi. Em vào nhà nhé.

Nhưng Vũ vẫn đứng yên nhìn cô mở cổng và bước hẳn vào trong anh mới ra về. Tường Lam hơi khựng lại khi gặp Gia Hưng đang ngồi lặng lẽ nơi ghế đá. Việc cuối cùng của cô và thành công hay không đều phụ thuộc vào Gia Hưng.

- Sao anh lại ngồi đây?

Anh nhìn vào khoảng tối trước mặt chứ không nhìn cô:

- Tôi không cố ý để gặp em đâu. Tối nào tôi cũng quen ra đây rồi.

Tường Lam thấy nhoi nhói mà không hiểu vì sao:

- Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi.

Gia Hưng không nói gì, gương mặt chìm khuất trong bóng tối mờ ảo của ngọn đèn trong sân.

- Bạn của em à?

Cô gật đầu không nói, cái nhìn của anh như thấp xuống hơn:

- Em vào nhà đi. Tôi muốn yên tĩnh một mình.

Tường Lam sửng người nhìn anh. Cách nói chuyện của Gia Hưng làm cô bất ngờ. Trông rất nghiêm nghị và có vẻ gan góc.

- Tôi có chuyện cần nói với anh nhưng có lẽ đợi ngày mai vậy.

Anh nhìn cô hơi lâu nhưng không biểu lộ gì, không biết từ bao giờ Gia Hưng biết giấu cảm xúc của mình. Cô biết mình đã bỏ quên anh quá lâu, cô chợt thăm dò:

- Nếu như là lúc trước, anh đã hỏi tôi chuyện gì rồi.

Gia Hưng hơi cười:

- Có lẽ vậy.

Tường Lam chợt nghe xốn xang. Anh ít lôi hẳn so với lúc trước. Cô bỗng hoang mang cho mục đích của mình.

- Khuya rồi, em về phòng đi. Đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy em buồn cả.

Tường Lam nghe day dứt. Cách nói như một lời khẳng định cho cô rõ anh sẽ không bao giờ làm trái ý cô, nhưng cô vẫn nhận ra hình như nghĩa nó không đơn giản là như vậy.

- Tôi sẽ rất cảm ơn nếu anh tôn trọng quyết định của tôi và đồng ý những gì tôi muốn có giùm chúng ta. Hãy tin là tôi sẽ mang lại điều tốt đẹp cho anh, Hưng ạ.

Gia Hưng quay qua nhìn cô. Từ nãy đến giờ đây là cái nhìn thẳng đối diện lần đầu tiên, không hiểu sao cô có cảm giác man mát buồn và xót xa vì vẻ thầm lặng của anh.

- Tôi không phiền anh nữa. Tôi về phòng nha.

Tường Lam đi thẳng vào trong. Ngày mai sẽ cô sẽ có cuộc nói chuyện với anh, dù cô không thể giải thích được sự mâu thuẫn trong lòng mình muốn dứt khoát thật nhanh chóng để dừng vướng bận nhưng lại thấy một chút xót xa khi nhìn thấy dáng vẻ lặng buồn của Gia Hưng. Có lẽ điều làm cô nhớ nhất sẽ là hình ảnh mỗi buổi tối của anh thế này. Mọi chuyện dứt khoát phải kết thúc và nỗi ám ảnh buồn đau của cả hai sẽ chấm dứt khi cô rời khỏi ngôi nhà này.

Sáng hôm sau, cô thức dậy muộn. Vừa ra khỏi phòng ý định đầu tiên của cô là tìm Gia Hưng. Cô bước về phía phòng anh. Cánh cửa mở toang, trên giường chăn gối đều được xếp gọn gàng. Khép nhẹ cửa phòng lại, cô đi nhanh xuống phòng khách thì gặp gì Tư vừa đi chợ về:

- Anh Hưng đâu dì?

Dì Tư mỉm cười:

- Chắc đi loanh quanh trong vườn thôi. Hôm nay cậu ấy thức sớm lắm, sớm hơn cả tôi nữa.

- Vậy à! Để con đi tìm anh ấy.

Nói xong, cô bước nhanh ra vườn. Khoảng vườn nhỏ hoàn toàn yên ắng, không thấy bóng dáng Gia Hưng đâu, cô cau mày nhìn quanh. Anh có thể đi đâu được chứ?

Cô gọi vợ chồng dì Tư đi tìm khắp nhà nhưng vẫn không thấy. Sự lo lắng, sốt ruột làm cô bần thần cả người. Suốt cả ngày hôm đó vẫn không có liên lạc gì, cô gọi thẳng đến nhà ông Kỳ để hỏi tung tích của anh nhưng cũng không được gì. Tường Lam lo sợ gọi điện thoại cho ba mẹ mình. Cô chợt nhớ thái độ khác lạ của Gia Hưng lúc tối mà điếng người khi nghĩ đến điều tệ hại nhất. Đầu óc Gia Hưng chưa thật sự sáng suốt, thái độ của cô có phải là cú sốc đối với anh?

Qua ngày hôm sau thì cô không thể bình tĩnh được nữa, ông Kỳ đến nhà với vẻ mặt giận dữ, doạ sẽ báo công an khi hôm nay không tìm thấy Gia Hưng. Anh có thể đi đâu trong thành phố rộng lớn này? Chỉ còn một nơi là Đà Lạt nhưng cô không tin Gia Hưng có thể tự mình về đó được.

Cuối cùng không còn cách nào khác, cô gọi điện cho ông Hiền, cách nói chuyện thăm hỏi của ông, chứng tỏ anh đã không quay về đó.

Đến tối thì Tường Lam nghe chóng mặt khủng khiếp, cô không ăn cơm được và thấy buồn nôn. Các triệu chứng đó làm cô thoáng lặng người, chấn động cả toàn thân, nếu thật sự như cô nghĩ thì phải làm sao đây?

Cô về phòng trong tâm trạng hỗn loạn. Lần đầu tiên cô hoàn toàn khủng hoảng và mất tự chủ, cô không đủ can đảm để đối diện với sự thật, không ngờ số mệnh lại đùa cợt cô đến thế.

Sáng hôm sau khi cô còn nửa tỉnh nửa mê trên giường vì cảm giác choáng váng thì nghe tiếng dì Tư hối hả chạy lên:

- Cô ơi! Cậu Hưng về rồi.

Tường Lam bật ngay dậy, tỉnh táo hẳn:

- Anh ấy đâu?

- Đang nói chuyện với ông bà ở dưới nhà.

Tường Lam rời nhanh khỏi giường, chỉ một lát cô đã có mặt ở phòng khách. Gia Hưng cùng luật sư Hoà đang ngồi đối diện với ba mẹ cô. Sự có mặt của ông Hòa làm cô không khỏi ngạc nhiên.

- Anh đi đâu vậy? Có biết mọi người lo lắng không? Anh đúng là không biết suy nghĩ mà.

Ông Trọng nói nghiêm khắc:

- Lam! Con ngồi yên đi!

Nhưng Tường Lam như không còn kiềm chế, cô quay nhìn gương mặt trầm lặng của Gia Hưng một cách giận dữ:

- Con phải nói! Anh ta làm con muốn phát điên lên được, ba có biết không?

Gia Hưng ngước nhìn cô im lìm:

- Tôi xin lỗi.

Ông Trọng có vẻ nôn nóng ra mặt:

- Đủ rồi! Bây giờ điều ba cần nghe là thằng Hưng giải thích lý do. Còn luật sư Hòa, sao lại có mặt ở đây?

Ông Hoà điềm đạm nói:

- Tôi đến đây theo yêu cầu của cậu Hưng.

Ông bà Trọng và cả Tường Lam đều sững sờ không dám tin vào lời nói của ông Hòa. Gia Hưng chợt lên tiếng:

- Tôi muốn nói chuyện với em. Chúng ta lên phòng đi!

Gương mặt thật trầm tĩnh, cô như không còn nhận ra một Gia Hưng ngờ nghệch nữa. Cái nhìn thật thẳng của anh như đâm thẳng vào lòng cô một cảm giác cứ như trong mơ. Khi cả hai đã lên đến lầu, cô định mở cửa phòng thì Gia Hưng đã ngăn lại:

- Tôi không cố ý làm cho em và mọi người lo lắng. Hãy tin tôi.

Tường Lam cố nói bình thản:

- Đó không phải là lời giải thích.

Gia Hưng vuốt mặt, một cử chỉ như trấn an mình:

- Tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện. Câu trả lời đó đã đủ chưa?

Tường Lam hơi mất tự chủ, choáng váng. Ánh mắt thoáng đau đớn của Gia Hưng làm cô thấy tuyệt vọng. Cách nói chuyện cùng với sự xuất hiện của luật sư Hòa, cô đã mơ hồ đoán được, nhưng chưa dám tin vào sự suy đoán của mình thôi:

- Tôi biết được điều đó qua chú Kỳ. Và chú ấy đã cho tôi số điện thoại của luật sư Hoà. Cuối cùng tôi cũng được biết những gì mình cần phải biết và cũng hiểu cuộc sống là như thế nào.

Tường Lam nghe tim mình như thắt lại. Cách nói của anh làm cô bàng hoàng đến nỗi không tin đó chính là Gia Hưng. Giọng anh vẫn nhẹ nhàng quen thuộc:

- Sống với tôi nặng nề lắm, phải không? Tôi đã hiểu vì sao em không thích tôi. Tôi đã nói là không bao giờ làm em buồn, tôi sẽ giữ lời hứa đó.

- Tôi...

Nhưng Gia Hưng đã ngăn lại:

- Để tôi nói hết đã! Đây là tất cả những gì em cần, có đúng không?

Vừa nói, anh vừa để lên bàn những hồ sơ đang cầm trên tay. Tường Lam nghe tim đập mạnh nhưng cô không nhìn đến chúng mà nhìn thật lâu vào gương mặt trầm tĩnh của Gia Hưng:

- Chú Kỳ để anh làm việc này sao?

Gia Hưng cười nhẹ:

- Tôi đã khôn lớn rồi, quyền quyết định đó là của tôi. Luật sư Hòa nói chú Kỳ không có quyền gì cả.

Tường Lam không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này, hình như điều cô quan tâm nhất bây giờ không phải là những thứ đó mà là thái độ của Gia Hưng thì đúng hơn. Cô còn chưa biết phải nói gì thì Gia Hưng đã mở tiếp một tờ giấy để lên bàn. Tường Lam nhìn xuống tay anh:

- Anh không đòi hỏi gì sao?

Gia Hưng đẩy tờ giấy về phía trước mặt cô:

- Có chứ! Tôi muốn ly dị. Em đọc đi rồi ký luôn.

Tường Lam sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt. Mọi chuyện đến với cô thật quá dễ dàng, cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần thụ động đón nhận mà thôi. Không ngờ lúc cô ở trong tình cảnh này. Tất cả ước mơ giờ đã đạt được, sao lòng cô vẫn không sung sướng như mình từng nghĩ.

- Anh có hiểu tất cả những điều này là thế nào không?

Gia Hưng nhìn cô trầm tĩnh:

- Nó sẽ làm em vui và tôi cũng không bị muốn xem thường thêm. Tôi phải thay đổi, không thể sống như lúc trước nữa.

Cô thấy lòng không bình an, hình như sự thay đổi ở Gia Hưng đã kéo theo luôn suy nghĩ của cô, tâm hồn cô đang đảo lộn thì phải. Nhìn tờ ly dị được viết thật đẹp bởi nét chữ của Gia Hưng, không hiểu sao cô lại thấy lòng trĩu nặng. Cô chợt sợ hãi khi nhớ đến sự hoài nghi của mình, nếu đó là một bào thai đang tượng hình thì thật quá đau đớn và nếu Gia Hưng biết được thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao?

Tường Lam ngồi bất động.

- Em ký đi! Tôi muốn giải quyết mọi chuyện nhanh chóng. Tôi phát hiện cuộc sống của mình đã quá trễ rồi, tôi còn nhiều việc phải cố gắng lắm. Tôi không muốn chúng ta phải bận lòng về nhau nữa.

Cách sử dụng ngôn từ rất chuẩn sâu sắc của anh làm cô thật sự bất ngờ:

- Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh thật sự chỉ cần như thế thôi sao?

- Đối với tôi, được trở về cuộc sống bình thường đã là vô giá. Tôi phải cám ơn em đã đưa tôi về lại đây mới đúng.

Tường Lam nhìn anh đăm đăm:

- Anh đã thay đổi một cách không ngờ. Đến giờ tôi vẫn chưa dám tin.

- Khi bị vấp ngã hoặc tổn thương, người ta sẽ không còn vô tư nữa và sẽ trưởng thành hơn. Tôi đã khôn lớn từ những điều đó đấy.

Tường Lam cười nhẹ, một nụ cười đối với cô là vô nghĩa nhất. Có lẽ gần hai tháng nay cô không quan tâm và luôn tránh gặp anh nên đã không nhận ra sự thay đổi đó.

- Em ký tên đi, đừng để mọi người chờ!

Tường Lam cầm cây viết trên tay, cô ký thật nhanh và không nhìn đến nó. Không hiểu cô không quan tâm hay không đủ can đảm để xem. Sự mâu thuẫn bộc phát này khiến bản thân cô cũng phải ngỡ ngàng. Gia Hưng cuộn tròn tờ giấy trong tay:

- Cảm ơn em.

Rồi anh chợt nhìn cô thật sâu lắng, cái nhìn một thoáng muộn phiền:

- Hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi về tất cả mọi chuyện. Tôi rất hối hận.

Anh đứng lên và quay người đi. Tường Lam thoáng nghe lòng đau nhói, nỗi đau như lắng thật sâu vào tận đáy lòng:

- Khoan đã! Ngày mai tôi sẽ dọn về nhà ba mẹ, anh có thể về đây ở được rồi. Và anh hãy quên mọi chuyện đi, hãy sống cho thật tốt!

Gia Hưng gật đầu:

- Em cứ đi đi, tôi tự biết về mà.

Nói rồi anh bước thẳng xuống lầu, dáng đi thật tự tin và dứt khoát. Tường Lam vẫn ngồi yên chứ không muốn xuống phòng khách. Cô nhìn đăm đăm vào các giấy tờ mà Gia Hưng đã để lại. Thật cứ như trong mơ. Cô cười cay đắng khi nghĩ Gia Hưng vẫn còn ngờ nghệch như trước, vì nếu khôn ngoan không ai lại hành động như anh. Rồi đây khi bươn chải ở đời, va chạm với những khó khăn, vất vả thì anh sẽ phải hối tiếc cho quyết định ngày hôm nay.

Một lúc sau thì ông bà Trọng đi lên, nhìn bộ hồ sơ trên bàn, ông liền mở ra xem, gương mặt bàng hoàng lẫn hớn hở:

- Đúng là ngốc! Vậy mà ba cứ tưởng nó sẽ nghe theo ông Kỳ.

- Anh ấy không nói gì với ba sao?

- Nó chỉ nói là hai đứa ly dị. Ba cứ nghĩ sẽ không dễ dàng. Vậy mà...

Tường Lam tiếp lời ông:

- Nếu ba nói chuyện với anh ấy thì ba sẽ hiểu Gia Hưng đã thay đổi ra sao. Không như những gì ba và con đã nghĩ đâu.

Bà Trọng nãy giờ mới lên tiếng:

- Tội nghiệp nó! Ông và con Lam phải có trách nhiệm với thằng Hưng, tôi không cho phép gia đình mình cư xử vô tình với cậu ấy.

Ông Trọng cười thật tươi:

- Bà yên tâm đi! Tôi sẽ đối xử với cậu ấy như con trai của mình, dù thế nào tôi cũng đâu thể phụ lòng anh Lộc được. Cậu ấy sẽ có cuộc sống thật tốt và đầy đủ ở đây.

Tường Lam không biết ba mình có thực hiện được điều đó không khi mà Gia Hưng đã nhất quyết tự lập và quan trọng hơn cả là anh đã thay đổi. Không hiểu sao cô có cảm giác Gia Hưng sẽ không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào cũng như những việc có liên quan đến ba và cô.

- Con sửa soạn đồ đạc về nhà mình luôn đi.

- Con muốn ở lại đây hôm nay. Ngày mai đi mẹ!

Bà Trọng nhìn cô thoáng suy tư:

- Con sao vậy?

Tường Lam thoáng bối rối:

- Con muốn chuẩn bị đồ đạc trước, cũng mất nhiều thời gian chứ không nhanh như mẹ nghĩ đâu. Con phải dọn dẹp lại mọi thứ nữa.

Ông Trọng gật gù:

- Cũng được! Ba phải về công ty rồi. Bà ở đây với con hay về nhà?

- Mẹ về nhà đi, con có dì Tư giúp rồi. Chiều con sẽ về nhà ăn cơm.

Đợi ba mẹ đi xong, cô mới trở về phòng. Cảm giác buồn nôn lại đến, cô mệt mỏi chạy vào phòng tắm. Không thể chần chờ được nữa, cô thay đồ và tự mình đến bệnh viện. Kết quả làm cô chết điếng cả người, giọt máu của Gia Hưng đang tượng hình trong người cô, đứa bé mà cả cô và Gia Hưng đều không ngờ đến và cũng không hề mong muốn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx