sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngựa Ô Yêu Dấu - Chương 04

VƯỜN BIRTWICK

Dạo này tôi thường đứng trong chuồng, ngày nào cũng được chải lông cho đến lúc bóng mượt như cánh quạ. Tôi còn nhớ, đầu tháng Năm, một người nhà Squire Gordon đến đưa tôi đến Trụ sở Nghiệp đoàn. Ông chủ tôi bảo:

- Tạm biệt con, Darkie. Con hãy là một chú ngựa hay nhé, và nhớ phải luôn cố gắng hết sức.

Tôi không thể nói “tạm biệt”, nên dụi mũi vào bàn tay ông. Ông trìu mến vỗ về tôi, và thế là tôi từ giã ngôi nhà đầu tiên của tôi.

Giờ đây, tôi đã sống mấy năm với gia đình Squire Gordon, nên có thể kể chút ít về nơi này.

Khu vườn nhà Squire Gordon nằm ở rìa làng Birtwick. Một cái cổng lớn bằng sắt vào vườn, bên cổng là nhà nghỉ đầu tiên. Bạn sẽ chạy nước kiệu qua một con đường nhẵn nhụi giữa các lùm cây già, to. Ngay khi qua một nhà nghỉ và cái cổng nữa, con đường dẫn bạn đến ngôi nhà và nhiều khu vườn. Ngoài ra còn có một bãi luyện ngựa, một vườn cây ăn quả già cỗi và nhiều chuồng ngựa. Có nhiều thứ tiện nghi cho ngựa và xe, nhưng tôi chỉ cần miêu tả cái chuồng của tôi thôi. Chuồng rất rộng rãi, có bốn ngăn thoải mái. Một cửa sổ lò xo to mở ra sân, làm chuồng thoáng khí và dễ chịu.

Ô chuồng đầu tiên là một ngăn rộng, vuông vắn, đóng lại bằng một cửa gỗ. Các ô khác là ngăn chuồng chung, dễ chịu nhưng không được rộng rãi bằng. Ô của tôi có một máng thấp để cỏ và một máng thấp đựng hạt ngũ cốc. Ô đó gọi là chuồng thả ngựa, vì ngựa đưa vào đây không bị buộc, mà để thả lỏng làm gì tùy thích. Được ở trong chuồng thả ngựa thật tuyệt vời.

Viên giám mã đưa tôi vào ô chuồng đẹp, sạch sẽ, dễ chịu và thoáng đãng. Trong đời tôi chưa bao giờ được ở nơi đẹp hơn, các vách không cao nên tôi có thể nhìn qua các chấn song sắt thấy đầu những thứ đi qua.

Ông ta cho tôi một ít yến mạch rất ngon, vỗ về tôi và nói rất trìu mến, rồi đi ra.

Lúc ăn hết yến mạch, tôi nhìn quanh. Ngăn chuồng bên cạnh nhốt một chú ngựa pony[3] xám mơ màng, bờm và đuôi dày rậm, đầu rất đẹp và có cái mũi nhỏ ngộ nghĩnh.

Ghếch đầu lên chấn song sắt trên cùng của ô, tôi nói:

- Chào anh. Anh tên là gì?

Anh ta xoay vòng trong chừng mực sợi dây cho phép, rồi nghển đầu nói:

- Tôi là Merrylegs. Tôi rất điển trai. Tôi chở các tiểu thư trên lưng, thỉnh thoảng còn đưa bà chủ ngồi trong chiếc xe độc mã thấp ra ngoài. Người ta trông cậy vào tôi nhiều, cả anh James cũng vậy. Cậu sắp ở cạnh chỗ tôi à?

- Phải! - Tôi đáp.

- Vậy thì, - cậu ta nói - tôi mong là cậu tốt tính, tôi không thích ai ở cạnh tôi mà hay cắn.

Đúng lúc ấy, đầu một con ngựa nghển lên nhìn từ ô bên kia. Đôi tai xẹp ra sau, cái nhìn khá cau có. Con ngựa cái này cao, màu hạt dẻ, cổ dài, đẹp, nhìn xéo tôi và nói:

- Hóa ra vì cậu mà người ta đưa tôi ra khỏi ô ấy. Vì một chú ngựa non như cậu đến mà một tiểu thư phải ra khỏi nhà mình, chẳng lạ lắm sao?

- Tôi xin lỗi. - Tôi nói - Tôi không dám đuổi ai khỏi đây. Người ta đưa tôi đến đây, chứ tôi không làm gì hết. Vì tôi mới là ngựa non bốn tuổi và đang lớn. Tôi chẳng bao giờ cãi nhau với ngựa đực lẫn ngựa cái, tôi chỉ mong sống yên ổn.

- Được! - Con ngựa cái nói - Để rồi xem. Tất nhiên tôi cũng không muốn cãi cọ với một chú ngựa non như cậu.

Tôi không nói thêm.

Đến chiều, khi chị ta ra ngoài, Merrylegs kể mọi chuyện cho tôi nghe:

- Ginger có thói xấu hay cắn và đớp, chính vì thế mới bị gọi là Ginger (Gừng). Hồi ở trong chuồng thả ngựa, cô ta rất hay cắn. Một hôm Ginger đớp vào cánh tay ông James làm chảy máu, cả cô Flora và cô Jessie cũng bị thế. Các cô ấy rất mến tôi, nhưng sợ phải vào chuồng ngựa. Họ mang cho tôi nhiều thức ăn ngon lành như một quả táo hoặc củ cà rốt, hay miếng bánh mì, nhưng vì Ginger đứng trong chuồng ấy, họ không dám đến, làm tôi rất nhớ họ. Tôi hi vọng là cậu không cắn hoặc đớp, và họ sẽ lại đến đây.

Tôi kể rằng tôi chẳng bao giờ cắn thứ gì ngoài cỏ, cỏ khô và ngũ cốc và có thể thấy Ginger sẽ chẳng thích thú điều đó.

- Đúng vậy, tôi cũng cho là cô ta chẳng thích đâu. - Merrylegs nói - Đấy là một thói xấu. Cô ta nói chẳng ai tử tế với cô ta, nên sao cô ta lại không cắn? Tất nhiên đây là một thói rất xấu, nhưng tôi chắc rằng nếu những điều cô ta nói là thật, ắt là trước khi đến đây cô ta đã bị ngược đãi. John và James đã làm mọi thứ cho Ginger vui lòng, và ông chủ của chúng ta chẳng bao giờ dùng roi vọt nếu ngựa ăn ở cho phải phép. Vì thế tôi cho rằng ở đây, cô ta có thể thuần tính lại.

- Cậu thấy không, - Merrylegs nói tiếp, với vẻ khôn ngoan - tôi mười hai tuổi, tôi đã biết nhiều điều và có thể nói rằng quanh vùng này không nơi nào tốt hơn ở đây đâu, John là xà ích cừ nhất, anh ấy làm ở đây đã mười bốn năm, và cậu sẽ không bao giờ thấy một người tử tế như John đâu. Cho nên nếu Ginger không được ở trong chuồng thả ngựa, thì chỉ vì lỗi của riêng cô ta mà thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx