sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngựa Ô Yêu Dấu - Chương 16

ĐÁM CHÁY

Cuối buổi chiều, người coi chuồng kia dắt ngựa của một du khách vào, và trong lúc anh ta kì cọ cho nó, một thanh niên miệng ngậm tẩu lang thang vào chuồng chuyện gẫu.

- Này Towler! - Người coi chuồng nói - Lên gác xép lấy ít cỏ khô cho vào máng cho con ngựa này đi nào! Mà bỏ tẩu ra đã!

- Được thôi! - Cậu kia nói và chui lên qua cái cửa lật.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên sàn phía trên và tiếng để cỏ xuống. Anh James vào nhìn chúng tôi lần cuối rồi khóa cánh cửa lại.

Tôi không biết mình ngủ bao lâu, không biết lúc ấy là mấy giờ đêm, nhưng tôi thức giấc vì một cảm giác khó chịu, dù không hiểu tại sao. Tôi đứng dậy: không khí dường như đặc quánh và nghẹt thở. Tôi nghe thấy chị Ginger ho và một con ngựa khác cựa quậy không ngừng. Trời tối mịt, tôi không thể nhìn thấy gì. Nhưng chuồng đầy khói và tôi khó mà thở được.

Cánh cửa sập vẫn mở, tôi tưởng như khói từ đấy tuôn ra. Tôi lắng tai và nghe thấy một tiếng xô đẩy nhỏ, tiếng răng rắc và lách tách khe khẽ. Tôi không biết có chuyện gì, nhưng âm thanh ấy có cái gì đó lạ lùng làm toàn thân tôi run lên. Lúc này các con ngựa khác đã thức giấc, một vài con kéo căng dây thòng lọng, mấy con khác giậm chân.

Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng chân bên ngoài, người coi ngựa đã dắt ngựa của du khách lao vào chuồng, cầm đèn lồng, bắt đầu tháo dây buộc và cố dắt chúng ra ngoài, có vẻ rất vội vã. Anh ta rất hoảng hốt và làm tôi càng hoảng thêm. Con ngựa thứ nhất không chịu đi cùng, anh ta cố kéo con thứ hai và thứ ba, nhưng chúng cũng không nhúc nhích. Anh ta đến chỗ tôi ở ô kế bên và ra sức kéo tôi ra khỏi chuồng, tất nhiên là vô ích. Anh ta thử lần lượt rồi sau đó rời chuồng ngựa.

Rõ là chúng tôi rất ngốc, nhưng mối nguy hiểm như bao quanh chúng tôi, không có người nào quen biết để chúng tôi tin cậy, chỉ toàn người lạ và không đáng tin. Không khí tươi mát lọt qua cánh cửa mở làm cho dễ thở hơn, nhưng tiếng xô đẩy bên trên mỗi lúc một to hơn, và lúc ngước nhìn qua các chấn song của cái giá rỗng, tôi thấy ánh lửa đỏ rung rinh trên tường. Rồi tôi nghe thấy tiếng hét ở bên ngoài “Cháy!”, ông già coi chuồng lặng lẽ và nhanh nhẹn bước vào. Ông dắt một con ngựa ra ngoài, rồi dắt con khác nhưng lửa đã cuồn cuộn quanh cái cửa sập, tiếng ầm ầm trên đầu thật kinh khủng.

Tiếp đó tôi nghe thấy tiếng anh James, bình tĩnh và vui vẻ như thường lệ.

- Đi nào, các tuấn mã, đến lúc chúng ta đi rồi, thức giấc và đi thôi.

Tôi đứng gần cửa ra vào nhất, nên anh James đến chỗ tôi trước tiên, vỗ về tôi lúc anh bước vào.

- Đi nào Beauty, ta thắng cương cho chú rồi chúng ta ra khỏi chỗ ngột ngạt này ngay thôi.

Lúc đó không còn thời gian nữa, anh tuột cái khăn ở cổ ra và buộc nhẹ lên mắt tôi rồi vừa vỗ về vừa dỗ dành, anh dắt tôi ra khỏi chuồng. Ra đến sân an toàn, anh tháo khăn ra khỏi mắt tôi và kêu to:

- Này, có ai không! Dẫn con ngựa này đi để tôi trở lại tìm con kia.

Một người đàn ông cao to tiến đến dắt tôi, còn James lao trở lại chuồng. Tôi buột một tiếng hí lúc thấy anh chạy. Sau này, chị Ginger kể rằng tiếng hí ấy là việc tuyệt vời tôi đã làm cho chị, vì nếu không nghe thấy tiếng tôi, chị sẽ không bao giờ đủ can đảm ra ngoài.

Trong sân rất hỗn loạn. Ngựa được dẫn ra khỏi chuồng, xe và xe độc mã được kéo khỏi nhà để xe để lửa khỏi lan rộng hơn. Cuối sân, các cửa sổ đã kéo lên, mọi người la hét đủ điều. Còn tôi vẫn dán mắt vào cửa chuồng, vì khói tuôn ra từ đấy mỗi lúc một dày đặc hơn, tôi có thể thấy ánh đỏ sáng lóe.

Ngay sau đó tôi nghe thấy một tiếng nói to, rõ ràng, át đủ thứ loạn xạ và tiếng ầm ĩ hỗn loạn, tôi nhận ra tiếng chủ tôi:

- James Howard! James Howard! Cậu ở đâu thế?

Không có tiếng đáp, nhưng tôi nghe thấy tiếng một tiếng đổ sập trong chuồng. Tôi đã hí lên một tiếng to, mừng rỡ khi thấy anh James lao qua màn khói, dẫn chị Ginger đi cùng. Chị đang ho sặc sụa còn James không thể nói nổi.

- Chàng trai dũng cảm của ta! - Chủ tôi nói và đặt tay lên vai anh - Cậu có bị thương không?

James lắc đầu vì anh vẫn chưa thể thốt nên lời.

- Này, - người đàn ông to lớn đang giữ tôi nói - cậu ấy thật can đảm và không nhầm lẫn.

- Bây giờ đã thở được rồi, James! - Chủ tôi nói - Chúng ta hãy đi khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.

Chúng tôi đang ra cổng thì từ phố Market, có tiếng ngựa phi nước đại và bánh xe lăn ầm ầm.

- Xe cứu hỏa đây! Xe cứu hỏa đây! - Hai, ba giọng kêu to - Lùi lại, tránh đường!

Rồi hai con ngựa lao vào sân, kéo theo một dụng cụ nặng nề, loảng xoảng và ầm ầm trên đá lát. Những người lính cứu hỏa nhảy xuống đất, không cần hỏi cháy ở đâu, vì ngọn lửa đã bốc bùng bùng đến tận mái.

Chúng tôi ra đường phố Market rộng rãi, yên tĩnh nhanh hết sức. Những ngôi sao sáng rực, và ngoài tiếng ồn ào đằng sau chúng tôi, cảnh vật thật yên tĩnh. Ông chủ chỉ đường đến một khách sạn lớn ở phía bên kia đường, và ngay lúc người coi chuồng đến, ông bảo:

- James, bây giờ ta phải về gấp với bà chủ. Ta hoàn toàn giao phó mấy con ngựa cho cậu, cậu thấy cần gì cứ ra lệnh.

Và thế là ông đi. Chủ tôi không chạy, nhưng tôi chưa bao giờ thấy người nào đi nhanh như thế trong đêm ấy.

Chúng tôi chưa kịp vào chuồng, một âm thanh rùng rợn vọng đến, những tiếng rít của mấy con ngựa khốn khổ sót lại đang chết cháy mới kinh khủng làm sao! Chúng làm chị Ginger và tôi cảm thấy nôn nao. Sau đó, chúng tôi được dẫn vào chuồng và chăm sóc tử tế.

Sáng hôm sau, ông chủ đến xem chúng tôi ra sao và nói chuyện với James. Tôi không nghe được nhiều, vì người coi chuồng đến chải chuốt cho tôi, song tôi thấy James có vẻ rất sung sướng, và tôi nghĩ chủ tôi rất hãnh diện vì anh.

Đêm qua, bà chủ bị một phen hoảng sợ, nên chuyến đi phải hoãn lại đến trưa. James có cả một buổi sáng, trước hết anh đến khách sạn tìm yên cương cho chúng tôi và sửa soạn cỗ xe, sau đó nghe ngóng về đám cháy. Lúc trở về, chúng tôi nghe anh kể cho người coi chuồng nghe sự tình.

Lúc đầu, không ai đoán ra được nguyên nhân hỏa hoạn, nhưng cuối cùng một người nói đã nhìn thấy gã Dick Towler vào chuồng, mồm ngậm tẩu vắt vẻo. Lúc gã đi ra không ai nhìn thấy tẩu nữa và gã đến quán rượu mua cái khác. Rồi người coi chuồng thuật lại chuyện anh ta bảo Dick leo thang lên lấy cỏ khô, nhưng đã bảo Dick bỏ tẩu ra đã. Dick chối không nhận gì hết nhưng chẳng ai tin gã.

Tôi nhớ nguyên tắc của anh xà ích John Manly, không bao giờ được phép mang tẩu vào chuồng ngựa, và nguyên tắc ấy nên áp dụng ở khắp mọi nơi.

James kể toàn bộ mái và sàn chuồng đều đổ sụp, chỉ còn những bức tường đen sì. Hai con ngựa tội nghiệp không ra kịp đã bị vùi giữa đống rui xà và ngói cháy xém.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx