sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngựa Ô Yêu Dấu - Chương 17

CHUYỆN CỦA JOHN MANLY

Phần còn lại của chuyến đi rất ung dung, sau lúc mặt trời lặn một chút, chúng tôi đến nhà người bạn ông chủ. Chúng tôi được đưa vào một cái chuồng sạch sẽ, ngăn nắp, và được người xà ích ân cần làm chúng tôi thấy hết sức thoải mái. Hình như ông ta biết nhiều về James khi nghe tin hỏa hoạn.

- Có một điều rất rõ ràng, anh bạn trẻ ạ. - Ông ta nói - Ngựa của cậu biết có thể tin cậy vào ai. Một trong những điều khó khăn nhất trên đời là đưa lũ ngựa ra khỏi chuồng trong lúc có hỏa hoạn hoặc lụt lội. Tôi không biết vì sao chúng không chịu ra, nhưng là thế đấy, hai chục con mới có một con.

Chúng tôi dừng lại nơi ấy hai hoặc ba ngày rồi về nhà. Chuyến đi yên ổn, chúng tôi vui mừng lại được về chuồng của mình, và anh xà ích John cũng vui khi thấy chúng tôi.

Trước lúc James và anh để chúng tôi lại trong đêm, James nói:

- Em không biết ai sẽ thế chỗ em.

- Cậu bé Joe Green ở Lodge. - John nói.

- Joe Green ư! Nó còn là một đứa bé mà!

- Nhưng là một đứa bé ra trò đấy! Nó nhỏ nhưng nhanh nhẹn, lại sốt sắng và từ tâm. Nó rất thích đến đây, bố nó cũng muốn thế, và tôi biết ông chủ cũng muốn cho nó một cơ hội. Ông ấy bảo nếu tôi cho là nó không làm việc được, ông ấy sẽ kiếm đứa lớn hơn, nhưng tôi nói sẵn sàng để nó thử việc sáu tuần.

- Sáu tuần! - James nói - Phải sáu tháng nó mới có thể làm được nhiều việc! Thế thì anh sẽ vất vả lắm đấy, John ạ.

- Không sao! - John nói và cười - Công việc luôn là bạn thân của tôi mà. Tôi chưa bao giờ ngại làm việc hết.

- Anh là người rất tốt. - James nói - Ước gì em giống được anh.

- Tôi không hay nói về bản thân, - John nói - nhưng cậu sắp đi xa, phải tự xoay xở lấy nên tôi sẽ kể cho cậu nghe tôi đã coi sóc công việc ra sao. Khi cha mẹ tôi lần lượt qua đời vì bệnh sốt, người nọ mất cách người kia có mươi ngày, tôi mới mười hai tuổi như cậu bé Joseph vậy. Cha mẹ tôi để lại tôi và Nelly, đứa em gái tàn tật của tôi ở lại trên đời, không hề có người thân thích nào giúp đỡ anh em tôi.

Tôi là con trai một nông dân, không kiếm đủ ăn cho bản thân, nay có hai anh em còn thiếu thốn nhiều hơn, và em gái tôi phải vào nhà tế bần của bà chủ chúng ta (Nelly gọi bà là thiên thần của nó, và nó hoàn toàn đúng khi nói thế). Bà chủ thuê một phòng cho nó với bà quả phụ già Mallet, cho nó đan và may vá khi nó có thể làm được. Khi Nelly ốm, bà gửi cho nó đồ ăn và nhiều thứ dễ chịu khác, bà như một người mẹ với em tôi. Rồi sau đó, ông chủ đưa tôi vào chuồng ngựa, làm việc dưới quyền ông già Norman hồi đó là xà ích. Tôi được ăn trong nhà và ngủ trên gác xép, được một bộ trang phục và mỗi tuần được ba shilling, nên tôi có thể giúp đỡ Nelly.

Norman phân vân và bảo ở độ tuổi ông, ông không muốn bị một chú bé chẳng biết việc quấy nhiễu, nhưng ông như một người cha và bỏ công sức cho tôi không hề tiếc. Mấy năm sau ông mất, tôi thế chỗ ông, lẽ đương nhiên tôi được hưởng lương cao nhất, và có thể ở nhà khi nắng khi mưa nếu cần, còn Nelly sung sướng, ríu rít như một con chim.

Tôi không phải là người vênh váo với một cậu bé và chọc tức một ông chủ tốt bụng. Không đâu! Không! Tôi sẽ rất nhớ cậu, James ạ, nhưng chúng ta sẽ qua được thôi. Tôi rất vui được làm một việc tốt theo cách của mình.

- Anh không theo câu châm ngôn “Ai cũng chăm sóc bản thân và coi mình là nhất” à? - James hỏi.

- Thực sự là không! - John nói - Nơi Nelly và tôi đã ở, ông bà chủ và ông già Norman có chỉ biết đến bản thân đâu? Nếu vậy, em tôi còn trong nhà tế bần còn tôi đang giẫy cỏ củ cải! Nơi Black Beauty và Ginger vừa đến, họ cũng có nghĩ đến bản thân đâu? Jim ạ, không phải vậy đâu! Đấy là câu châm ngôn ích kỉ, không văn minh, dù cho bất cứ ai sử dụng nó. Bất cứ người nào chỉ nghĩ đến chăm lo cho bản thân đều thật đáng thương hại và đáng dìm chết như một con chó hoặc con mèo từ trước khi mở mắt, tôi nghĩ vậy đấy! - John nói và hất đầu kiên quyết.

James cười phá lên, nhưng giọng anh quánh lại khi nói:

- Ngoài mẹ em, anh đúng là bạn tốt nhất của em. Em mong là anh sẽ không quên em.

- Không đâu, chú em! - John nói - Sau này cậu có trưởng thành, tôi mong cậu sẽ không quên tôi.

Ngày hôm sau, Joe đến chuồng học nghề trước khi James ra đi. Cậu học quét chuồng, mang rơm và cỏ khô, giũ sạch yên cương, phụ rửa xe. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, cậu đã làm được đủ việc của một giám mã cho tôi và chị Ginger. Anh James dạy cậu chăm sóc Merrylegs, vì theo lời John, cậu chịu trách nhiệm hoàn toàn về con pony này. Joe là cậu bé rất lanh lợi, vừa làm việc cậu vừa huýt sáo vui vẻ.

(Thêm khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn :3)

Merrylegs than thở là “thâm tím khắp mình mẩy vì một kẻ chẳng biết làm gì”, nhưng đến cuối tuần lễ thứ hai anh tin tưởng kể lại với tôi rằng té ra cậu bé này làm việc rất khá.

Cuối cùng cũng đến ngày James chia tay chúng tôi. Vốn là người vui tính nhưng sáng hôm ấy, trông James thật chán nản. Anh nói với John:

- Anh ạ, em phải xa rời quá nhiều thứ: mẹ em và Betsy, anh, ông bà chủ tốt bụng, những con ngựa và cả Merrylegs già lão của em. Em chẳng biết ai ở nơi mới hết. Nếu không nghĩ là có vị trí tốt hơn và có thể đỡ đần mẹ em nhiều hơn, em đã chẳng quyết định nhận việc này làm gì. Em thực sự đau lòng, John ạ.

- Chà, cậu em, đúng là thế, nhưng nếu lần đầu xa nhà mà cậu không cảm thấy thế anh còn nghĩ ngợi nhiều hơn. Vui lên James! Cậu sẽ có bạn ở đấy, và nếu cậu sống hòa hợp, anh chắc là sẽ thế, mẹ cậu sẽ vui lòng và tự hào vì cậu đã kiếm được một nơi tử tế đến thế.

John đã làm James vui lên, nhưng ai cũng buồn vì vắng James. Anh ngựa Merrylegs héo hon mất mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên. Vì thế suốt mấy buổi sáng luyện cho tôi, John dắt theo cả Merrylegs, để anh chạy nước kiệu và phi nước đại bên cạnh tôi, để tôi phấn chấn lên, còn Merrylegs sớm hồi phục.

Cha của cậu bé Joe hay đến và giúp đỡ ít nhiều vì ông biết việc. Joe rất chịu khó học hỏi, còn anh John ra sức động viên cậu bé.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx