sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngựa Ô Yêu Dấu - Chương 19

CHỈ VÌ DỐT NÁT

Tôi không rõ mình đã ốm trong bao lâu. Bác sĩ thú y Bond ngày nào cũng đến. Một hôm ông chích máu cho tôi, và anh John hứng được một xô máu. Sau đó tôi thấy cơ thể rất yếu, và nghĩ mình sắp chết. Tôi tưởng mọi người cũng nghĩ như thế.

Chị Ginger và anh Merrylegs đã được chuyển sang chuồng khác để tôi được yên tĩnh hoàn toàn. Cơn sốt nóng đã làm thính giác của tôi đặc biệt tinh nhạy, bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng thành to. Tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân của mọi người ra, vào ngôi nhà. Tôi biết hết mọi sự đang diễn ra. Một đêm kia, anh xà ích John cho tôi uống thuốc, Thomas Green vào giúp anh.

Tôi uống xong, John ra sức làm tôi dễ chịu và nói sẽ ở lại nửa tiếng xem thuốc ngấm ra sao. Thomas nói sẽ ở lại cùng John, thế là họ ngồi xuống ghế dài để trong ngăn chuồng của Merrylegs, để đèn lồng xuống cạnh chân cho tôi khỏi chói mắt.

Hai người ngồi lặng yên một lúc, rồi Thomas Green nói khẽ:

- Anh John ạ, tôi muốn anh nói với thằng cu Joe nhẹ nhàng một chút được không? Thằng bé khổ tâm lắm, nó không ăn được, không cười được. Cháu nó nói biết tất cả do lỗi của cháu, nó cứ tưởng làm thế là tốt nhất. Nó bảo nếu chú ngựa Beauty chết, sẽ không người nào thèm nhìn nó nữa. Nghe nó nói mà tôi đau thắt ruột. Tôi nghĩ anh có thể nói với cháu một lời, nó không phải là đứa xấu.

Lặng đi một lát, anh John nói chậm rãi:

- Anh đừng quá khắt khe với tôi, anh Tom. Tôi biết cháu nó không có ý làm hại, tôi không bao giờ nghĩ thế. Tôi biết nó không phải đứa xấu, nhưng tôi cũng bị dằn vặt nhiều lắm. Con ngựa ấy là niềm tự hào của tôi, chưa kể ông bà chủ rất yêu quý nó. Cứ nghĩ sinh mạng của nó có thể mất kiểu này, tôi không thể chịu nổi. Nếu anh cho là tôi quá nghiêm khắc với thằng bé, ngày mai nếu Beauty khá hơn, tôi sẽ cố nói năng nhẹ nhàng với nó, ý tôi là vậy.

- Hay lắm, John ạ! Cảm ơn anh, tôi biết anh không muốn quá khắc nghiệt mà, và tôi mừng là anh coi việc này chỉ vì dốt nát mà thôi.

Tiếng John trả lời làm tôi sửng sốt:

- Chỉ vì dốt nát! Chỉ vì dốt nát! Sao anh có thể nói chỉ vì dốt nát! Chẳng lẽ anh không hiểu dốt nát là thứ tồi tệ nhất trên đời sau sự độc ác, và chỉ có Trời mới biết cái gì là mối nguy hại kinh khủng nhất. Nếu người ta nói “Chao ôi tôi không biết, tôi không định làm hại gì hết”, họ tưởng thế là ổn thỏa. Giả sử Martha Mulwash không có ý giết hại một đứa trẻ khi cho nó uống Dalby với nước sirô; nhưng như thế bà ta đã giết chết nó rồi và cố thanh minh là ngộ sát.

- Đáng đời mụ ấy, - Tom nói - Phụ nữ làm bảo mẫu cho một đứa trẻ mà không biết cái gì là tốt cái gì là có hại cho nó.

- Bill Starkey cũng không có ý làm đứa em trai hoảng sợ đến ngất xỉu khi mặc áo giống như ma rồi chạy theo cậu bé dưới ánh trăng. Và cậu bé vui tươi, điển trai, có thể là niềm tự hào cho bất cứ trái tim người mẹ nào đã thành một thằng đần, chỉ vì nỗi sợ hãi ám ảnh từ thuở nhỏ. Cho dù có sống đến tám mươi tuổi nó cũng vẫn chỉ là một thằng bé đần độn. Tom ạ, hai tuần trước anh đã rất đau lòng khi mấy tiểu thư để cửa nhà kính của anh mở toang. Anh kể rằng làn gió đông lạnh giá đã lùa thẳng vào trong, làm chết bao nhiêu cây của anh phải không?

- Nhiều lắm! - Tom nói - Tất cả những cành dâm mỏng mảnh đều bị thui hết. Tôi sẽ phải dâm lại lần nữa nhưng tệ nhất là không kiếm đâu ra cây non. Tôi gần như hóa rồ lúc đi vào và nhìn thấy sự tình.

- Vậy đấy, tôi chắc các cô ấy cũng không có ý làm hại, chỉ vì dốt nát mà thôi!

Tôi không nghe được hơn nữa, vì thuốc đã ngấm làm tôi ngủ thiếp đi, và đến sáng tôi thấy khá hơn. Nhưng tôi thường nghĩ đến lời lẽ của anh John mỗi khi tôi hiểu thêm một việc trong đời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx