sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Người Tình Của Thuyền Trưởng - Claudette Williams - Chương 31+32+33

CHƯƠNG 31 Ánh nắng ban mai đánh thức Kate và cùng với nó, nỗi đau cũng ùa vào . Ôi, đau đớn! Tựa như những ngọn roi vô hình quất vào đầu, vào tim, vào khắp cơ thể nàng. Một đêm qua đã bắt nàng chịu quá nhiều cay đắng! Một kẻ cầu hôn đồi bại . Một kẻ cầu hôn đồng tính. Một người tình đã đính hôn! Nước mắt nàng bắt đầu tuôn ròng ròng trên má khi nghĩ đến Branwell. Đêm qua, đã có lúc nàng tưởng trái tim mình được đáp lại . Nàng đâu ngờ rằng tình yêu cuả chàng đã dành cho người đàn bà khác. Không, đó không phải lỗi cuả chàng. Chính nàng, nàng đã không bao giờ cho chàng cơ hội gần gũi . Vậy mà, từ thái độ căm ghét, nàng đã lao thẳng tới chỗ đắm say chàng. Ồ không, nàng cũng đã khao khát chàng, và, Chuá ơi- nàng đã yêu chàng! Nàng yêu Branwell Mannering, nhưng chàng lại đính hôn với người ta rồi!  Lòng tự trọng cuả nàng tan nát. Nàng sẽ không bao giờ để chàng biết nàng đã đau khổ chừng nào! Chàng sẽ cười vào sự ngu ngốc cuả nàng . Nàng đắm chìn trong cơn thổn thức, mãi đến khi tiếng gõ cửa dồn dập làm nàng sực tỉnh.  − Ai đấy?- Nàng quệt nước mắt, nhỏm dậy .  − Cô đây mà, cưng, cô Nell đây . Cô mang cho con ít cà phê và bánh quy, có cả bánh nhân dâu tây vừa mới làm. Mở cưả cho cô nào .  Ăn, phải rồi . Nàng chưa có gì vào bụng từ chiều hôm qua . Nàng đứng dậy và chạy ra mở cưả . Mùi cà phê thơm phức làm nàng quên sầu muộn đôi chút.  − Đây- Nell vui vẻ nói và đặt chiếc khay lên bàn gần cưả sổ- Cô rót vào tách cho con nhé?- Bà vừa rót vừa theo dõi Kate qua đuôi mắt.  Kate chậm chạp nhấm nháp cà phê và tới ngồi xuống rìa giường.  − Cô Nell, con đã biết chuyện Perry ...và về cha  Suýt nữa Nell đánh rơi chén.  − Biết? Con biết chuyện gì?  − Con xin cô, cô Nell, đừng bắt con phải giải thích.  Nell bước lại gần và dịu dàng xoa đầu Kate.  − Con tội nghiệp cuả cô .  − Không, cô đừng có dỗ dành con nữa, cô Nell. Không ích gì đâu. Cô hãy kể con nghe tất cả, ngay bây giờ.  − Nhưng cô thì biết kể điều gì?- Nell kêu lên.  − Mẹ con...mẹ có biết cha như vậy không?  − Ôi, Kate- Nell thở dài- Khi ấy mẹ con đang mang bầu con. Bà đi dạo chơi . Không biết điều gì đã dẫn bà tới khu chuồng ngựa .  − Có chuyện gì ở chuồng ngựa?- Kate hỏi, cảm thấy cổ họng thắt lại .  − Bà đã nhìn thấy cha con với ....một cú sốc quá nặng và ...  − Nó đã giết mẹ- Kate nhẹ nhàng tiếp lời .  − Không, không, con không hiểu đâu . Mẹ con yêu cha con. Bà đã nói với cô rằng cha con rất tốt với bà, rằng chuyện kia không có nghĩa lý gì ...bởi vì theo cái cách cuả mình, cha con cũng yêu mẹ con. Không phải vì chuyện kia, có Chuá biết, không phải chuyện ấy đã cướp đi cuộc sống cuả mẹ con. Chỉ vì bà quá yếu ớt, để chịu đựng một ca sinh nở . Đúng là như vậy- Nell kêu lên một cách khổ sở .  − Con hiểu rồi- Kate nói khẽ- Cha con là người đàn ông tốt, con đã yêu quý cha con biết bao ...- nước mắt lại bắt đầu tuôn lã chã trên má nàng, nhưng không hiểu sao, nàng cảm thấy nhẹ lòng hơn.  Có tiếng gõ cưả bên ngoài và giọng một người hầu trẻ vọng vào .  − Xin lỗi cô chủ, Bá tước Mannering xin được gặp cô .  Gần như máy móc, tay Kate đưa lên gạt nước mắt và nàng thì thầm với bà gia sư .  − Bảo anh ta đi đi, cô Nell.  − Con có chắc không, cưng?- Nell ngập ngừng hỏi .  − Chắc...à mà ....không, con sẽ sưả sọng chừng hai mươi phút, nếu anh ta có thể chờ .  Nell nhắc lại thông báo cho người hầu rồi quay sang giúp Kate thay đồ . Bà mặc cho nàng bộ váy dài xanh nhạt, cổ xẻ thấp và chọn kiểu tóc vấn cao, chỉ để rủ vài lọn quăn mềm trước trán tạo cho đôi mắt xám nghiêm trang cái vẻ mong manh bí ẩn.  − Chao, con đẹp nhưng trong tranh ấy- Nell thốt lên đầy tự hào .  − Cám ơn cô, cô Nell- Kate nói, bỗng cảm thấy phấn chấn.  Họ bước xuống cầu thang, và khi Nell mở cánh cửa phòng cho nàng bước vào, tim nàng như muốn bật tung khỏi lồng ngực.  Branwell Mannering đứng đó, hai tay chắp sau lưng, cao lớn, rám nắng và đẹp kinh khủng! Và nàng tin chắc ánh mắt mình đã phải lại bộ mặt lạnh lùng mà nàng cố tạo ra, bởi vì nàng nhận thấy mặt chàng cũng rạng lên, lấp lánh.  Họ nhìn nhau, không nói một lời, những kỷ niệm hồi đêm sống động và hoàn toàn choán ngợp. Nhưng rồi Kate sực tỉnh. Người đàn ông này đã thuộc về người khác!  Nàng quay đi và cái khoảnh khắc bồi hồi cũng biến mất.  − Kate, đêm qua em bỏ đi mà không cho anh kịp giải thích- chàng nói và bước đến bên nàng.  − Giải thích ư?- nàng quay ngoắt lại và thấy chàng đang cúi sát mình, sự gần gũi khiến nàng muốn nghẹn thở- còn giải thích gì nữa? Chẳng phải anh đã đính hôn với người đàn bà đó sao?  Chàng sẽ chẳng còn tư cách đàn ông nếu đem kể tội Claire trước mặt Kate . Mặc dù Claire hoàn toàn xứng đáng bị phỉ báng, nhưng chàng không thể làm như vậy . Vả lại, chàng cũng không thể hỏi cưới Kate- điều mà rõ ràng nàng mong đợi- cho dù chàng có được tự do chăng nữa . Lúc này, chàng không thích dính dáng đến mối ràng buc thiêng liêng cuả hôn nhân! Tuy nhiên, một cách không thể cắt nghĩa nổi, chàng vẫn thấy cần an ủi Kate . Nhưng chàng lại không còn cách nào khác ngoài nói thật.  − Đúng vậy Kate ạ, hiện thời sự thể là như thế, nhưng không phải như em nghĩ đâu .  Nàng quay lưng lại chàng, và tập trung tất cả sức mạnh, nàng cố lấy lại tự chủ . Nàng không được hạ thấp mình trước mặt chàng. Nàng thà tỏ ra phóng đãng còn hơn để chàng thương hại nàng. Nàng phải cỏ ra kiêu hãnh.  − Cũng chẳng có gì quan trọng. Thực ra, nói cho cùng, anh đâu có lỗi chỉ vì đã trở thành người tình đầu tiên cuả tôi - nàng nói thản nhiên.  Phản ứng cuả nàng nhận được thật bất ngờ. Đôi mắt xanh cuả chàng loé lên và mặt chàng đanh lại . Ngực chàng chuyển động gấp gáp . Mẹ kiếp, sao nàng dám nói với chàng những lời như vậy? Nàng nói như thể nàng sẽ còn thuộc về nhiều người khác nưã! Chàng chưa bao giờ nghĩ tới điều đó . Nàng là nữ hoàng trinh trắng cuả chàng, chỉ cuả chàng thôi, không ai khác. Cơn giận sôi sục trong chàng và chàng túm lấy tay nàng, kéo nàng sát vào mình. Môi chàng gần kề môi nàng, mắt chàng xoáy vào mắt nàng.  − Người tình đầu tiên...và cuối cùng cuả em, cô bé ạ!  − Thế cơ đấy?- nàng dài giọng nhạo báng- Làm gì có chuyện! Anh sẽ cưới người khác cơ mà, hay là không?  − Cô cũng thay đổi được gì đâu!  Nàng phá lên cười, và đến lúc này, chàng đã mất cả lý trí . Lần đầu tiên trong đời chàng đánh một người đàn bà . Vết tay chàng hằn lên một bên má mịn màng cuả nàng . Nàng thở hổn hển, mặt vênh lên, nhìn trừng trừng vào mắt chàng. Nhưng lúc này, chàng chẳng còn biết gì là ân hận. Chàng đang cơn giận điên cuồng. Mà vì sao? Chỉ vì cô nàng bé nhỏ này tuyên bố rằng một người đàn ông khác cũng có thể làm tình với cô ta!  − Sẽ không có ai được động vào cô, Kate, hãy tin như vậy!- chàng gằn giọng, xoay người và sầm sầm bước ra khỏi phòng.  Kate nhìn chàng bỏ đi, lòng đầy phẫn uất xen lẫn ngạc nhiên. Sao anh ta dám xử sự như vậy . Anh ta tưởng chiếm được nàng rồi là có quyền sỉ nhục nàng sao? Được, nàng sẽ sớm cho anh ta biết rằng mình đã nhầm. Nàng gieo mình xuống trường kỷ và để mặc cho nỗi tức giận tuôn trào . Không được khóc, đây không phải lúc để khóc. Nàng ngồi nghiền ngẫm mối thù hận với con người kiêu ngạo kia . Đã yêu bao nhiêu, giờ đây nàng cũng căm thù anh ta bấy nhiêu . Lạy Chuá, làm sao thoát khỏi sự hành hạ này?!  Cánh cửa bật mở cắt đứt những dằn vặt cuả nàng. Travis ló đầu vào thông báo .  − Ông Daniel Lusdlow.  Kate bật dậy . Danny. Danny ở đây? Đúng là cậu ta, cao mảnh, lòng khòng, lóng ngóng trong bộ cánh hợp mốt, mái tóc hoe vàng, lòa xòa trước trán, đôi mắt sáng ngời .  − Kate, cứ treo cổ tôi nếu Kate không phải là một kỳ quan- Danny reo lên và đưa đôi tay dài nghêu ôm choàng lấy nàng.  Kate níu lấy cậu bạn cũ như người sắp chết đuối níu lấy phao bơi .  − Danny, cậu đã xuất hiện đúng lúc mình cần cậu biết bao . Thế là cậu đã đến đây và không ai có thể làm hại mình được nữa!- Nàng bắt đầu sụt sịt.  Danny ngẩn người.  − Ai bắt nạt Kate? Tôi sẽ đập vào mặt kẻ đầu tiên dám làm như vậy- Danny nói hùng hổ .  Kate cười rung cả vai và lại ôm lấy bạn.  − Cậu bạn trung thành hung hãn cuả tôi . Ơn Chúa cậu đã đến. Nhưng hãy kể cho mình sao cậu đến được đây? Ngồi xuống nào  − Không, chuyện ấy nói sau . Bây giờ tôi muốn biết Kate vừa nói ai làm hại Kate? Và vì sao?- Danny hung hăng.  − Ôi, đó làm một câu chuyện buồn. Cứ ngồi xuống đây kể chuyện cậu đi đã- Kate giục và dẫn bạn lại trường kỷ .  Anh chàng lại hớn hở ngồi xuống và lặp tức khoe ngay .  − Cực kỳ lắm. Kate không thể nào đóan nổi đâu, chính cha tôi gợi ý nhé . Tôi sẽ vào học Cambridge.  − Ô, Danny, thật tuyệt vời! Mình cứ nghĩ cha cậu muốn cậu ở nhà cơ mà .  − Ông đã đổi ý . Đó là sau khi nhận được thư báo tin về cha Kate ...Ơ, cha tôi bảo tôi phải đến thăm Kate và phải vào tu nghiệp ở Cambridge. Thế là tôi đã ở đây!- Danny vui sướng kết luận.  Họ trò chuyện hồi lâu, cùng ôn lại những kỷ niểm về bạn bè và hòn đảo tuổi ấu thơ rồi Kate ngả người ra thành ghế, thở dài buồn bã . Danny chăm chú quan sát nàng rồi hỏi .  − Sao thế, Kate? có chuyện gì đó đã xảy ra ? Kate đã thay đổi?  − Quả thế. Làm sao không đổi khác được! Cậu chắc cũng phải thế, sau khi đã sống ở London.  − Không, đang có điều gì Kate muốn giấu tôi, một chuyện gì nữa kia . Một người đàn ông. Có phải không, Kate?- Danny hỏi thẳng.  − Ôi, Danny, từ khi về nước Anh cuộc sống cuả mình lộn tùng phèo hết cả . Mình đã làm điều gì đó thật khủng khiếp!- Nàng bối rối thú nhận. Danny cười.  − Không có điều gì Kate làm lại có thể là khủng khiếp. Có chăng chỉ là khác thường thôi .  Kate thở dài .  − Danny, cậu có nhớ mình đã viết cho cậu về Bá tước Mannering, cháu cuả dì Sarah không?  − Có! Tôi nhớ . Kate gọi anh ta là tên cướp biển, điều làm tôi hơi ngạc nhiên, vì Kate chẳng hiểu gì về chuyện đó cả .  − Quên chuyện đó đi . Cậu biết không, mình đã khêu gợi anh ta!- Kate thú nhận, mắt mở tròn xoe .  − Cái gì?- Danny há hốc mồm- Kate nói cái quái gì vậy?- Cậu lắc lắc đầu nói- Không thể tin được. Thậm chí Kate không thích anh chàng đó mà .  − Lúc đầu mình không thích, bây giờ vẫn ...nói thế nào nhỉ ...nhưng tình yêu ....quả là rất kỳ lạ .  − Nhưng tôi không tin được. Kate không định nói Kate đã ...à ....anh ta đã ....cả chuyện kia đấy chứ?- Danny lắp bắp, và nhận thấy câu trả lời trong mắt nàng, cậu gào lên- Đồ lợn chết toi! - Cậu thấy nỗi ghen tuông ầm ầm trỗi dậy, mặc dù thực lòng cậu lo lắng cho cô bạn nhiều hơn. Cậu lướt nhìn thân hình Kate- Thế Kate đã có mang chưa?  Nàng giật mình, trố mắt nhìn cậu bạn.  − Có mang? thậm chí nàng đã chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này- Mình ....mình không biết. Ý mình nói hẵng còn quá sớm để xác định...và ôi, Danny, mình đã không nghĩ đến chuyện đó!- Kate bắt đầu hoảng sợ .  − Anh ta có hỏi cưới Kate không?- Danny hỏi với chút biểu lộ uy quyền.  − Anh ta không thể . Anh ta đã đính hôn với cô gái khác- Kate đáp nhỏ .  − Ồ, Kate, sao Kate lại để mình lâm vào nông nỗi ấy?- Danny hỏi một cách chua chát.  − Nhưng lúc ấy mình chưa biết anh ta đã đính hôn- Kate lầm bầm cãi lại .  − Đồ đểu cáng!- Danny gầm lên- anh ta đã lưà Kate.  − Tình huống lúc đó hơi khác thường, mà dù sao, cũng chẳng quan trọng gì- Kate nói .  − Quan trọng chứ, nếu bụng Kate bắt đầu phình ra- Danny kêu lên và tự dưng bật cười khanh khách.  Nàng gườm gườm nhìn bạn.  − Danny Lodlow, đây không phải chuyện khôi hài và không có cơ sở nào để nói mình đang có mang.  Danny chợt cảm thấy mình có lỗi . Anh chàng húng hắng ho để giấu sự bối rối .  − Đừng lo, Kate. Tôi sẽ cưới Kate. Tôi đã luôn luôn muốn vậy . Và bây giờ vẫn muốn.  − Đừng ngớ ngẩn. Cậu còn phải học hành.  − Thế thì có sao?- Danny hăng hái cắng ngang- Kate không phải đi học và chúng ta có đủ tiền cơ mà .  − Nhưng Danny, nếu mình có mang thật, thì nó không phải là con cuả cậu- Kate nói thẳng thừng.  − Vậy thì có sao? Trẻ con là trẻ con. Tôi thích những thằng cu con bé bỏng- Đấy là khi chúng không chảy nước dãi vào người tôi . Còn vấn đề gì nưã nào?  − Vấn đề là mình yêu cậu, nhưng không phải theo cách để có thể làm vợ cậu, và cậu, bạn ạ, cậu cũng không yêu mình.  − Chúng ta sẽ học chuyện đó sau .  − Không đâu, Danny .  − Tôi sẽ đi Cambridge vào mười một giờ ngaỳ thứ Sáu, và Kate đi với tôi . Có vậy thôi .  − Không, Danny . Chắc không phải mình có mang đâu .  − Không quan trọng.  − Có chứ, và câu trả lời cuả mình là không.  − Với ai vậy cưng?- Sarah bước vào phòng, mỉm cười hỏi .  Danny được giới thiệu và nhận lời mời ăn tối cuả Sarah. Trước khi về, cậu quay lại Kate.  − Hãy quyết định đi, Kate, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu .  Nàng nhìn theo Danny . Nàng muốn đi với cậu ta, nhưng như một người bạn, chứ không phải là vợ, là người yêu . (hết chương 31)

***

CHƯƠNG 32

Bữa tối tại nhà bà Haverly quả là một thử thách cho những người tham dự. Kate bị bất ngờ khi Bá tước xuất hiện trong bộ cánh đen sang trọng, bởi nàng chưa chuẩn bị tinh thần để chạm mặt chàng lúc này. Lòng nàng rối bời, suy nghĩ thiếu mạch lạc, thành thử nói năng chẳng ra đâu vào đâu. Còn Danny thì có vẻ, ráo riết bày tỏ thái độ hằn học với Bá tước, khiến chàng vừa ngạc nhiên vừa bực bội. Chốc chốc Kate lại phải lừ mắt sang Danny, vì anh chàng dường như không ghìm nổi việc buông ra những lời khiêu khích nhằm vào Bá tước. Về phần mình, mặc dù khó chịu, Branwell cũng chăm chú quan sát cậu trai trẻ, và lại thấy cảm mến vì cậu ta có nhiều điểm giống cậu em Mathew cuả chàng.  Sau bữa ăn, họ ngồi nghỉn trong phòng khách, nhấp rượu pooctô, chẳng ai nói với ai một lời. Cuối cùng Sarah đành phải gợi chuyện.  − Kể cũng là là người ta chỉ ưa chung loại pooctô này.  − Nó ngon tuyệt- Danny lịch sự tán thưởng.  − Đó là đặc sản nổi tiếng cuả Bồ Đào Nha- Bá tước góp chuyện.  − Quả vậy- Sarah tiếp- xứ sở nào cũng có những thứ đặc trưng cho mình. Thế ở Bermuda thì sao, cậu Ludlow? Tôi vẫn thường tự hỏi cái gì là đặc trưng cho hòn đảo ấy?  − Tất cả- Danny tự hào đáp- làn nước biển xanh, những cây tuyết tùng và loài hoa độc đáo chỉ có trên đảo chúng tôi- hoa lạc tiên.  − Giống như Kate cuả chúng ta vậy- Bá tước kết luận một cách ví von.  − Kate không phải là hoa lạc tiên!- Danny gay gắt đáp lại- Cô ấy là một bông hồng. Hoa lạc tiên không thể đem sống sánh với Kate, vì nó là loài hoa dại, hữu sắc vô hương. Còn hoa hồng- kỳ diệu, nổi bật, nhưng cũng đầy bí ẩn- là loại hoa cao quý. Tôi có thể chiêm ngưỡng một bông hồng, nhưng không đang tâm hái nó nếu biết mình không thể nâng niu gìn giữ sự tươi thắm cuả nó- Danny nói đầy ngụ ý.  − Và cậu chịu để bông hồng cho người khác hái ư, chàng trai?- Bá tước nhếch miệng cười giễu cợt.  − Đúng vậy ...à không...ý tôi nói tôi sẽ để bông hồng cho người nào ngưỡng mộ nó hơn tôi- Danny cau có đáp, lấy làm bực vì cách ám chỉ cổ điển cuả mình lại xoay ra chống lại mình.  − Ồ, nhưng làm như vậy, cậu có nguy cơ để mất bông hồng vào tay những kẻ có thể còn kém cỏi hơn trong việc đánh giá vẻ diễm lệ cuả nó, đúng không?- Bá tước vẫn chưa chịu thôi.  Danny càng nhăn nhó tợn, nhưng Kate bực mình với cả hai người, đã cắt ngang.  − Đàn bà không phải là hoa, thưa hai vị, tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên nói sang chuyện khác, về lễ thành hôn cuả ngài chẳng hạn- nàng quay sang nhìn thẳng vào mặt Bá tước- Ngài ấn định vào ngày nào, ngài Bá tước?  − Nếu nó xảy ra thật, thì sẽ vào tuần sau.  − Nếu ư?- Danny nhíu mày hỏi.  − Nếu- Bá tước lặp lại- bởi vì tôi hy vọng nó sẽ không xảy ra.  − Tại sao?- Kate hỏi, cố giữ cho giọng không lộ vẻ vui mừng.  − Bởi vì tôi không muốn lấy vợ.  Chàng đáp nhẹ nhàng.  − Ra vậy- Kate nói và quay đi.  Chàng nhìn nàng, đắn đo một lát, nhưng chàng quyết định im lặng. Kate lại hiểu sử im lặng đó là thêm một bằng chứng về sự thờ ơ cuả chàng với mình. Nàng cảm thấy khổ sở vì hờn giận và một thôi thúc mãnh liệt muốn chọc tức chàng.  Nàng bắt đầu quay sang cười cợt với Danny, làm như ngoài hai người, chẳng còn ai trên đời nữa. Danny hiểu ngay, lập tức hưởng ứng trò chơi. Cậu ghé sát tai cô bạn, thì thầm.  − Anh ta đang điên lên vì ghen đấy, Kate, nhưng liệu có ích gì? Kate vừa nghe anh ta nói đấy. Nếu không cưới người đàn bà kia, anh ta cũng chẳng cưới ai hết. Hãy đi Cambridge với tôi vào thứ Sáu này, tôi sẽ cưới Kate làm vợ.  − Không, Danny.  − Không có cách nào khác đâu, Kate. Nếu không sẽ quá muộn đấy.  − Thôi đi, Danny, mình còn phải suy nghĩ- Kate kêu lên và đứng dậy định bỏ đi, nhưng Bá tước đã chắn trước mặt nàng. Lạy Chuá, đột nhiên nàng cảm thấy tức thở. Chàng túm lấy cánh tay nàng siết chặt và dẫn nàng ra xa khỏi bàn trà.  − Hãy coi chừng, thưa ngài. Tôi có phải vật sở hữu cuả ngài đâu!- Kate vùng vằng.  − Nếu không phải cuả tõi thì cuả ai, người đẹp?  Nàng phải làm cho chàng tức tối và nàng chỉ tìm được mỗi một cách để đáp trả.  − Cuả anh Ludlow, thưa ngài. Tôi nghĩ tôi sẽ trở thành vợ anh ấy.  Bá tước phá lên cười. Chàng ngửa cả đầu ra sau mà cười ha hả.  − Em sẽ không lấy cậu ta đâu, cô bé ạ, em không yêu cậu ta.  − Tôi yêu anh ấy hơn ngài tưởng nhiều- nàng nói và bỏ đi. Nàng đã không nhìn thấy đôi mắt xanh giận dữ cuả chàng.  (hết chương 32)

***

CHƯƠNG 33

Tử tước Rathborne bước vào phòng khách cuả Sarah, mỉm cười khấp khởi. Quả là người đàn bà nổi bật, cái bà Sarah Haverly ấy, và trông cũng ưa nhình nữa chứ! Bà ta sẽ thế nào trên giường nhỉ, không biết bao lần ông đã tự hỏi điều đó, nhưng than ôi, có vẻ như chẳng bao giờ Sarah muốn lạc bước tới phòng ngủ cuả ông! Nhưng biết đâu, lời mời hôm nay lại chẳng là một sự khởi đầu, một dịp để đưa đẩy mối quan hệ mà ông hằng mơ tưởng đi xa hơn?  − Ồ, Rathborne, quả là chưa bao giờ tôi phải nghi ngờ sự chính xác cuả ông- Sarah nhanh nhẹn đi tới và đưa tay cho tử tước.  − Bà hẹn ngày thứ Sáu, 20 tháng Tư, đúng mười giờ. Tôi còn có thể làm gì hơn là tuân lệnh bà chúa cuả trái tim tôi- Ông ta nói và đặt một cái hôn nồng nàn lên cườm tay bà.  − Ôi, anh chàng nịnh đầm- Sarah cười, mắt lấp lánh- ngồi vào bàn uống trà đã nào.  Bà dẫn tử tước lại bàn và rót trà trong khi mắt ông ta dán vào bà một cách thèm khát không che giấu.  Cửa mở và Bá tước Mannering cùng Wilson Malmsey kéo vào. Sarah mỉm cười mừng rỡ.  − A, các chàng trai, hơi sớm đấy, nhưng thôi vào đây. Các anh có thể dùng trà với ngài tử tước trong khi chúng ta bàn định lễ cưới.  − Phải đấy- tử tước gật đầu và chìa một tấm các trước mặt Branwell- Giấy phép kết hôn đây. Tôi phải dùng đến ảnh hưởng cuả mình mới lấy được nhanh thế đấy.  Branwell đón tấm các và bỏ vào túi áo.  − Ngài đã tính đến mọi chuyện!  Tự nhiên, bà Haverly rời khỏi bàn và đến đứng bên lò sưởi, tay ôm lấy trán. Người bà lắc lư và hẳn đã đổ sụp xuống nếu Bá tước không vội lao đến đỡ.  − Cô Sarah, cô làm sao thế? - Chàng lấy giọng hốt hoảng.  − Cô cảm thấy choáng váng.  − Có lẽ cô nên đi nghỉ đi. Cháu đưa cô về phòng nhé?  − Không, không, cô tự đi được.  Tử tước và Willy cùng chạy đến. Sarah run rẩy đặt tay lên cánh tay Rathborne.  − Ông thứ lỗi chứ, ông tử tước?  − Tất nhiên, nhưng tôi hy vọng không có gì cản trở kế hoạch tối nay cuả chúng ta- Ông nhắc, mắt nheo lại.  − Ồ, ông đừng lo, tôi chỉ cần vài tiếng nghỉ ngơi thôi mà. Ý nghĩ tối nay ta sẽ lại gặp nhau làm tôi quên hết mệt mọi đấy- bà mỉm cười ngọt ngào rồi nặng nhọc lê bước về phía cưa? và đi khuất.  Một lát sau bà đã có mặt ở tiền sảnh.  − Travis...Travis- bà gọi khẽ- xe ngưa. thuê đã đến chưa?  − Dạ đã, thưa bà chủ. Xe đang đợi ở ngoài.  Một lát sau, xe ngựa đã đưa bà đến trước tư dinh Rathborne. Claire đã đợi sẵn và hăm hở trèo vào xe.  − Chào bà Haverly, nhưng xe riêng cuả bà đâu rồi?  − Trục xe bị gẫy, đang phải sửa lại. Ồ không sao, chỉ là tạm thời thôi mà.  Claire nhìn quanh với vẻ khó chịu nhưng đành làm lơ. Ả sắp được đi chọn nhẫn đính hôn. Đó quả là thắng lợi rồi.  Chợt Sarah đưa một ngón tay đi găng lên môi như sực nghĩ ra điều gì.  − Tôi vừa nảy ra một ý kiến hay, Claire. Hay ta ghé qua Chàng Bảnh hỏi ý kiến nhỉ? Chàng ta luôn có con mắt thẩm mỹ hoàn hảo và có thể cho cô những gợi ý quý giá về kiểu nhẫn.  Claire suy tính trong giây lát; sự tham gia cuả Chàng Bảnh trong vụ này sẽ càng làm chiến tích cuả ả thêm ngọt ngào chứ sao!  − Cháu rất sẵ lòng, thưa bà Haverly- Ả vui vẻ tán đồng. Ít phút sau, họ đã có mặt trong phòng khách tuyệt đẹp cuả George Brummell. Đồ đạc trong phòng là cả những tác phẩm nghệ thuật, thứ này làm nổi bật và tôn thêm giá trị cuả thứ kia. Không một thứ gì thừa hoặc khoa trương lố bịch, tất cả đều toát lên sự hài hoà, trang nhã.  Bản thân chủ nhãn cuả nó cũng là một hình ảnh tương tự, với bộ cánh đuôi tôm xanh sẫm ôm khít thân hình dong dỏng, cân đối, chiếc nơ cổ thắt theo kiểu Brummel, chiếc quần điệp màu bó sát đôi chân dài, thon chắc. Qúy phái và duyên dáng trong từng bước đi, Chàng Bảnh tiến lại chào đón khách.  − Chàng Bảnh, chúng tôi đến hỏi ý kiến anh- Claire nôn nóng thông báo.  − Thật ư?- Chàng Bảnh nói và giương chiếc kính một mắt lên.  − Bỏ ngay cái vật kỳ quái ấy xuống- Sarah gắt- Anh không tìm được khiếm khuyết nào trong phục sức cuả tôi đâu.  Chàng mỉm cười khả ái  − Sarah, đừng cau mặt thế, tôi có ngó bà đâu, Claire, cô vẫn cố tình không nghe lời khuyên cuả tôi. Hãy nên theo gương phu nhân Hester. Đó mới đúng là trang phục cuả phụ nữ.  − Tôi có lỗi gì nếu như anh không ưa lối ăn mặc cuả tôi?- Claire nói và bĩu môi- Nhưng quả thật, tôi cũng cần biết ý kiến cuả anh đấy. Chúng tôi đang muốn chọn một chiếc nhẫn đính hôn.  − Nhẫn đính hôn?- Chàng Bảnh lộ vẻ kinh ngạc.  − Phải, tôi sẽ lấy Bá tước Mannering- Claire tuyên bố, mắt chăm chú quan sát từng phản ứng cuả chủ nhà.  − Thế ư? Xin có lời chúc mừng- Chàng Bảnh nói mỉa mai.  Bỗng họ nhận thấy Sarah ngồi sụp xuống trường kỷ.  − Sarah!- Chàng Bảnh lập tức chạy lại, đỡ lấy vai bà.  − Ôi, George, tôi thấy khó chịu trong người quá.  − Tôi đưa bà tới bác sĩ nhé?  − Ồ, không, tôi ngồi nghỉ một chút thôi. Lát nữa chúng ta đi nhé!- Sarah thều thào và nhắm mắt lại.  Chàng Bảnh đứng dậy, cầm tay Claire, dắt ả ra khỏi phòng.  − Chúng ta sang thư phòng cuả tôi cho Sarah nghỉ.  Sau khi cánh cửa thư phòng đã khép lại, Claire mới quay khuôn mặt giận dữ nhìn Chàng Bảnh.  − Mụ khọm già, mụ ta không muốn tôi lấy anh ấy. Chắc mụ ta chẳng ốm đau gì, chỉ định phá kế hoạch cuả tôi thôi. Nhưng không xong đâu!- Ả rít lên hằn học.  Chàng Bảnh nhướn mày.  − Vậy em có nghĩ mình vô lý khi đi nhờ người tình chọn hộ chiếc nhẫn sẽ trói buộc em với người đàn ông khác không?  − Thôi đi, George, cái khúc ca cổ điển ấy không hợp với anh đâu- Claire tủm tỉm cười và hếch mặt lên, nhìn hút vào mắt Chàng Bảnh- Em đang tự hỏi liệu chuyện này có làm anh thay đổi cách đánh giá về em không nhỉ?  − Không một chút nào, Claire ạ- chàng đáp và mỉm cười một cách khó hiểu.  Ả tiến sát lại, vòng hai tay quấn lấy cổ chàng, đầu hơi ngả, mắt lim dim.  − Hôn em đi, George.  Chàng đặt nhẹ môi lên môi ả. Ả luồn tay vào tóc chàng.  − Em bảo hôn em cơ mà.  − Không, áo anh sẽ bị nhầu mất- chàng nói đưa đẩy.  − Cầu cho quỷ tha nó xuống đia. ngục đi- ả lầm bầm và kéo tay áo chàng. Chàng để cho ả cởi ra và ném chiếc áo lên ghế. Chàng mỉm cười, đưa ngón tay khẽ vuốt vành môi ả.  − Anh vẫn thèm muốn em biết bao nhiêu- chàng nói và lần này môi chàng đã gắn chặt lấy môi ả đồng thời kéo ả ngã ngồi xuống trường kỷ.  − Này ông, tôi sợ tôi làm hỏng nếp quần cuả ông đấy- Claire giễu.  − Phải, anh cho rằng cuối cùng cũng phải cởi nó ra thôi- chàng thì thầm trong khi bàn tay chàng trợt xuống úp lên một bên vú rán căng cuả ả.  − Claire, em không yêu anh ta. Tại sao em lại lấy anh ta mà không lấy anh?  − Không thể được, George, anh cũng biết vậy mà. Tài sản cuả anh gần cạn rồi, và dù anh có thể được tôn là vua, địa vị cuả anh cũng không bằng được...  − Thôi em không phải liệt kê những thất bại của anh. Anh biết quá rõ rồi. Quên đi, cưng- chàng lại hôn ả.  − Chà, thật không thể tưởng tượng nổi- Giọng Bá tước Mannering vang lên từ ngưỡng cửa.  Claire nhảy ra khỏi lòng Chàng Bảnh và cuống quít kéo lại váy.  − Branwell, cha!  − Thế này có nghĩa là gì?- Bá tước gằn giọng còn ông tử tước thì rõ ràng là đang cấm khẩu.  Willy cũng có mặt, liền xen vào.  − Mẹ kiếp, Bran, cậu còn phải hỏi à. Cậu không thấy Chàng Bảnh đang hổn hển kia ư?  − Cô làm gì ở đây, Claire?- Bá tước gầm lên, mắt liếc nhìn Willy khuyến khích.  − Thế các người làm gì ở đây?- Claire vặn lại.  − Chúng tôi đến rủ Chàng Bảnh tới câu lạc bộ- Willy lại xen vào một cách đắc lực- chúng tôi không biết anh ta ...ờ ...đang bận.. Xin lỗi.  Claire ném cho Willy một cái nhìn dữ tợn và đánh ánh mắt van lơn về phiá cha a?  − Cha, cha hiểu sai chuyện rồi. Con và phu nhân Haverly đến mời Chàng Bảnh cùng đi chọn nhẫn đính hôn.  − Sarah ở đây?- Tử tước hỏi, đôi lông mày giãn ra trông thấy.  − Tất nhiên. Bà ấy nghỉ phòng bên, vì bà hơi mệt.  − Cô nói cô tôi đang ở đây?- Bá tước hỏi với giọng đe doa. và đẩy cánh cửa thông sang phòng khác, nhưng nào có bóng dáng bà Haverly ở đó!  Bá tước quay lại trừng mắt nhìn Claire.  − Đâu, cô tôi đâu?  − Nhưng, nhưng lúc nãy bà ấy ở đây- ả quay sang Chàng Bảnh cầu cứu- Bà ấy đã ở đây, đúng không George?  Chàng Bảnh quay đi, im lặng.  − George!- Ả kêu lên.  − Tôi sợ nói thêm bất cứ điều gì cũng làm tổn thương đến thanh danh cuả tiểu thư- Chàng Bảnh nói và nhìn thẳng vào mắt ả.  Ả hằm hằm nhìn chàng và xồng xộc ra tiền sảnh quát người quản gia bằng giọng hống hách.  − Bà Haverly đâu?  − Bà Haverly?- Người quản gia lặp lại, ngơ ngác.  − Phải, mẹ anh chứ, bà Haverly! Bà ta đâu?- Claire gào lên.  − Tôi không biết. Làm gì có bà Haverly nào, thưa tiểu thư.  Claire vụt hiểu. Bọn họ cùng một giuộc! Họ đã cho ả sập bẩy. Ả chạy lại với cha.  − Cha, họ đã bầy ra trò này, cha phải thấy điều đó.  Ngài tử tước há mồm định nói, nhưng ông ta không phát nổi một lời. Ông ta cũng cảm thấy một cái gì không ổn. Dường như có quá nhiều sự ngẫu nhiên trong chuyện này. Nhưng ông đã nhìn thấy con gái mình trong tay Chàng Bảnh. Ông cũng biết cô con gái mình lắm, và đã hy vọng cưới cho nó một tấm chồng để rũ khỏi trách nhiệm với cái lối sống phóng túng cuả nó. Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc. Ông ta khép đôi mi mệt mỏi, và nghe giọng khô khốc cuả Bá tước cất lên.  − Thưa ngài tử tước, tôi lấy làm tiếc phải tuyên bố hủy bỏ cuộc đính hôn.  Tử tước nhìn chàng cân nhắc. Ông ta cũng chẳng phải tay vừa.  − Nếu tôi không đồng ý ? Xét cho cùng, những điều chúng ta nhìn thấy ở đây thật đáng ngờ.  − Ông là tên vô lại!- Willy sừng sộ chen vào- Tôi chẳng hề nghi ngờ ông và con gái ông đã lập mưu đưa Bran vào tròng. Ông nên nhớ, tôi đã có mặt ở đây, và chẳng có ai cấm tôi kể vung chuyện này với tất cả mọi người!  − Thôi được- Rathborne xuống giọng và quay sang Bá tước- anh không còn ràng buộc gì với con gái tôi nữa - Ông ta nói khô khan và thở dài- Đi về, Claire.  Cô ả quay lại nhìn đám đàn ông bằng cặp mắt long sòng sọc.  − Branwell, đừng tưởng chuyện này sẽ qua đâu! Ồ không, chàng ngựa đực đẹp trai cuả tôi, anh đã nhận về mình một kẻ thù đấy- Rồi ả quay sang Chàng Bảnh- Còn ngài, ngài đã mất một người tình. Có lẽ bà Hester sẽ thay thế chăng?  − Nếu phu nhân Hester đến với tôi, tôi sẽ không bao giờ để mắt tới cô nữa, Claire- Chàng Bảnh đáp khô khan. Ả làm lơ Willy và anh thở phào nhẹ nhõm khi ả khuất sau cánh cưa?.  − Ơn Chuá, cô ả không động đến tớ, Bran, tớ rất ớn khi nghe đàn bà hăm dọa. Điều đó làm tớ nổi da gà. Tớ không thích cảm giác nổi da gà.  Bá tước cười phá lên và nhảy đến lắc lắc tay Chàng Bảnh.  − Cậu cừ lắm, George. Cha! Tự do mới sung sướng làm sao!  − Tớ không thích, Branwell- Willy lại than vãn- không thích cái tấn trò này, không thích cái cảnh quần Chàng Bảnh gần tụt xuống đến nơi, không thích thái độ cuả tử tước và những lời đe doa. cuả con gái ông ta.  − Nhưng Willy...  − Tớ không muốn nghe nữa! Đến là phiền phức với cậu, Branwell. Không được mắc vào tình thế tương tự một lần nữa đâu đấy, bởi vì cậu sẽ lại đến gọi tớ và tớ thì không thích thế!  (hết chương 33)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx