sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Người Tình Của Thuyền Trưởng - Claudette Williams - Chương 34+35+36

CHƯƠNG 34 Một lần nữa, Bá tước Mannering lại cảm thấy con đường dẫn đến Kate bị chắn ngang. Chà, Kate! Cô bé đáo để, lại mưu mô hòng làm chàng nổi ghen với thằng cún con Ludlow ấy! Cô nàng hành động vậy để làm gì nếu không phải là bắt chàng bộc lộ mình, nhưng chàng đâu có ý định ấy! Nàng đã gây được những cảm hứng mới trong cái lồng ngực rắn đanh cuả chàng thật đấy, và chàng có thèm khát nàng điên cuồng thật đấy, nhưng tình yêu ư, hôn nhân ư? Ối dào! Chàng vừa thoát khỏi một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ không phải để ngã vào một vụ tương tự. Hôn nhân, trong suy nghĩ cuả chàng, chỉ là một cuộc cắn xé nhau triền miên. Đó không phải là thứ mà chàng muốn cho mình và Kate!  Nhưng rồi sau thì sao? Quả thật, chàng đã sa vào một cuộc tình mạo hiểm. Kate có phải cô con gái nhà bán hàng rong đâu! Chúa ơi, cô Sarah sẽ lột da chàng! Còn Kate, trực giác mách bảo chàng rằng không đời nào nàng lại chịu làm tình nhân cuả chàng với những cuộc hẹn hò lén lút, những cuộcộ tình vụng trộm. Còn một điều nữa làm chàng băn khoăn không kém. Nếu Kate có mang thì sao nhỉ? Lần đầu tiên sau nhiều năm chàng đã buông thả hết mình. Quỷ thật, chàng phải cẩn thận hơn trong tương lai nếu quan hệ cuả họ được nối lại.  Buổi trưa, khi chàng đến, Sarah và Ellen đang ngồi bên bàn ăn bày các món nguội gồm thịt xắt lát mỏng, tôm hùm trộn xa lách kèm món xúp rùa nóng. − A, Branwell- Sarah reo lên- thế là mọi việc đều suôn sẻ. Nhưng sao anh không đến thẳng đây, cô muốn nghe thật chi tiết mọi chuyện.  − Xin lỗi cô Sarah, nhưng sau đó cháu phải diện kiến ngài Pitt, không thể chậm trễ được. Cháu gái cô đâu?  Sarah quay sang Ellen.  − Ừ, con bé đâu rồi nhỉ, Ellen? Chẳng lẽ nó đi với cậu chàng Ludlow chưa về?  − Chắc Kate về rồi đấy. Để tôi lên lầu xem- Nell mỉm cười đứng dậy, nhưng mắt lại ngong ngóng liếc ra phiá cưa?. Bá tước nhận thấy ngay và nói bằng giọng gần như thì thầm.  − Xin lỗi Nell, lần này ông Hatch không đi cùng tôi.  Ellen đỏ mặt nhìn xuống và chạy vội ra khỏi phòng trong khi Bá tước phá ra cười.  − Branwell, không nên trêu bà ấy thế- Sarah cũng cười khúc khích- thôi nào, kể cô nghe đi.  − Đúng như cháu đã nghĩ. Nếu không có Willy làm chứng, hẳn ngài Rathborne vẫn còn cố níu lấy cái trò đám cưới này.  − Chà, lão già ma mãnh! Cô sẽ gửi cho ông ta thư báo huỷ cuộc mạn đàm tối nay- Sarah nói với vẻ nhẹ nhõm.  − Không cần. Sau những chuyện như vậy, thiết nghĩ ngài tử tước sẽ không đòi hỏi thủ tục đó đâu- Chàng toét miệng cười và nháy mắt ranh mãnh- Hay là cô vẫn giữ cuộc hẹn?  − Không, không. Cô chẳng cần quan tâm đến Rathborne. Cô chỉ lo anh sẽ gặp nhiều phiền phức sau này, chàng trai ạ.  Chàng cười ré lên và búng nhẹ vào mũi bà.  − Đừng có mà che mắt cháu, bà cô yêu quý!  Câu chuyện cuả họ bị ngắt quãng vì Nell hớt hải chạy vào, tay vung vẫy một mảnh giấy.  − Bà Haverly, Travis vừa chuyển cho tôi bức thư này, cuả Daniel!  Bá tước đặt dĩa xuống bàn, lông mày nhíu lại trong khi Ellen ép một tay lên ngực, tiếp tục rên rỉ.  − Ôi, Kate! Ôi, bà đọc đi, bà Haverly- bà đưa mảnh giấy cho Sarah và ngồi phịch xuống ghế.  Sarah lướt qua bức thư và kêu lên.  − Lạy Chúa!  Bây giờ thì Bá tước đã đặt cả thìa xuống và gạt chiếc dĩa sang bên.  − Chuyện gì vậy?  − Kate. Nó chạy theo cái thằng bé Ludlow đó rồi.  Quai hàm chàng cứng lại và ánh mắt lạnh đi.  − Cháu không tin...  − Đây này- Sarah chỉ vào một dòng trong bức thư- Cậu ta viết là hai đứa có lý do hẳn hoi đê cưới nhau gấp- Bà quay sang Bá tước, vẻ mặt luống cuống- Branwell, chúng nó chỉ là hai đứa nhóc con. Cậu con trai mới lớn mười tám tuổi. Thật là ngu xuẩn!  − Đưa cháu xem nào- Bá tước đòi, gần như giật lấy bức thư, đọc lướt rồi đứng bật dậy- Cậu ta đã sai lầm khi tiết lộ hướng đi. Cô Sarah, hai đứa sẽ không cưới nhau đâu và cháu cô sẽ trở về nội trong đêm nay- chàng nói và bước nhanh ra khỏi phòng. Vài phút sau, chàng đã thúc ngựa phi nước kiệu trên đường đi Cambridge.  − Ôi, Danny, bảo xà ích nhanh nữa lên. Họ sẽ đuổi kịp chúng ta mất- Kate bực bội nhấp nhổm, vì lúc này đã quá trưa và chắc hẳn dì nàng đã nhận được bức thư rồi. Danny vẫn toe toét cười  − Thì kệ cho họ đuổi. Hai tiếng nữa chúng ta sẽ tới Cambridge.  Kate thở dài, không hiểu sao cậu bạn lại có thể nhơn nhơn ra thế. Mỗi phút trôi đi nàng lại càng cảm thấy muốn tức thở. Nàng không muốn lấy Danny. Giá mà nàng không bốc đồng lên nhận lời! Nhưng lúc đó nàng chỉ muốn cho Bá tước một bài học. Bây giờ nàng thấy mình thật là phi lý. Ôi, Kate mày thật ngu xuẩn, nàng tự xỉ vả mình trong khi Danny ngồi chúi trong góc xe mà ngủ như một con cừu. Một chú cừu- nàng buồn rầu nghĩ- mà nàng đang dẫn đến lò mổ! Nàng không thể cưới cậu ta. Nàng sẽ nói với Danny như thế khi họ tới Cambridge, và nàng sẽ theo chuyến xe bưu trạm quay về. Mà nàng lo nhất là Bá tước sẽ bắt kịp họ. Chàng là một con quỷ, một kẻ ác ôn! Liệu chàng có nổi xung mà đánh cả nàng không đây? Ôi, lạy Chúa, Danny đáng thương chắc nguy mất!  Thời gian chậm chạp trôi, nhưng nỗi lo âu cuả Kate chỉ càng tăng lên. Danny vươn vai và ngồi thẳng dậy.  − Tôi thiếp đi lâu chưa?- Cậu ta hỏi, mắt chớp chớp như trẻ con ngái ngủ khiến nàng không nhịn được cười.  − Một lúc rồi. Cậu biết không, hình như chúng ta sắp tới một cái làng- Kate nói, bỗng dưng sôi nổi hơn- Kìa, Danny, đằng kia có một quán trọ đẹp quá. Bảo xà ích dừng lại đi.  Danny thò cổ ra cửa xe, nghiêng ngó.  − Còn chút nữa là đến nơi rồi. Đi nốt thôi.  − Mình không đi nữa đâu- Kate nói và nhìn thẳng vào mắt bạn.  − Quỷ thật, Kate. Kate không...  − Mình nhất quyết rồi. Mình không thể lấy cậu, Danny. Chúng ta sẽ dừng lại ở đây ...Quán trọ kia tên gì nhỉ?  − Sừng Bò Đỏ- Danny lầm bầm.  − Chúng ta sẽ nghỉ đêm ở Sừng Bò Đỏ và sáng mai cậu bắt xe bưu trạm cho mình về London.  − Kate điên rồi!- Danny la lên- Kate không thể qua đêm với tôi rồi trở về nhà. Kate sẽ biến thành cô gái hư hỏng.  − Chúng ta sẽ ngủ phòng riêng.  − Tôi sẽ đi mời cha xứ đến làm lễ!  − Nhưng...  − Không nhưng nữa. Kate phát rồ rồi, còn tôi thì không!- Danny nói một cách cộc cằn.  Mười phút sau Kate đành vào ngồi chờ trong phòng ăn cuả quán trọ. Danny đã khăng khăng đòi đi tìm cha xứ và nàng đành bất lực trước sự ương bướng cuả chàng. Tự nhiên, chàng trở lại sớm hơn nàng chờ đợi, dẫn theo một ông già mặc áo chùng xám xịt mà chàng giới thiệu là cha Stone.  − Cô gái, tôi được biết chàng trai trẻ này muốn làm lễ thành hôn với cô- cha Stone nói.  − Xin lỗi cha ...- Kate bắt đầu nhưng Danny đã cắt ngang.  − Kate, tôi không tìm được cha xứ. Tôi gặp cha Stone đang nghỉ tại quán trọ này và nhờ cha luôn. Cha Stone không phải cha xứ, nhưng tôi nghĩ cũng chẳng có gì khác nhau, đúng không?  − Đúng, không có gì khác nhau, Danny ạ, bởi vì mình sẽ không lấy cậu- nàng gắt gỏng nói.  Ông cha cố tỏ vẻ ngạc nhiên.  − Vậy thì... - Ông ta nói và quay lưng, dợm bỏ đi. Danny vội nắm lấy khuỷu tay ông ta.  Cũng vào lúc đó, Bá tước Mannering ghìm cương trước quán trọ Sừng Đỏ. Chàng đã thấm mệt và mất hết bình tĩnh sau một ngày rong ruổi trên đường. Chàng trao cương ngựa cho người phục vụ và bước vào phòng ăn chính. Nhìn thấy người đàn ông quý tộc, chủ quán lon ton chạy ra đón. Chỉ sau vài lời hỏi han, Bá tước đã biết đối tượng săn đuổi cuả mình đang ở phòng trong.  Bằng ba bước chàng đã tới trước cánh cửa và bồi cho nó một cú đạp mạnh đến nỗi nó bật tung và đập đánh rầm vào tường trong. Ba người trong phòng giật nẩy mình quay lại.  − Sự lộn xộn này là thế nào?- Cha Stone hỏi, mày cau lại một cách đáng sợ.  Kate ngồi bật dậy.  − Branwell, tôi biết tại sao anh đến, nhưng quá muộn rồi. Tôi đã là vợ anh Ludlow, và do đó, anh không có việc gì ở đây cả!  Bá tước ném cho nàng một ánh mắt chết người.  − Vậy thì, thưa cô em yêu quý, thật đáng tiếc. Tôi thích cậu trai trẻ này và tôi không muốn làm hại cậu ta, nhưng hoàn cảnh bắt buộc...- Chàng bắt đầu tháo găng tay. Kate trợn tròn mắt vì nàng hiểu Bá tước định thách đấu với Danny đáng thương. Nàng nhảy vào chắn giữa hai người.  − Dừng lại! Dừng lại! Anh không còn tự trọng nữa sao? Cậu ấy chỉ là một cậu bé. Danny, mặt hơi tái đi, nhưng cũng nổi sùng vì bị coi là trẻ con.  − Tránh ra, Kate- cậu ta quát và nhìn trừng trừng vào mắt Bá tước.  − Tôi chẳng còn hiểu ra làm sao nữa- cha Stone kêu lên- Tôi đang trên đường đi Seotland nghỉ cùng gia đình thì cậu trai trẻ này đến nằng nặc đòi tôi làm phép đám cưới cho cậu ta với cô gái này, còn cô ta thì bảo cô ta không bằng lòng, rồi bây giờ cô ta lại nói là đã cưới cậu ta rồi. Thật là lộn xộn, còn anh chàng này, anh là ai?  Bá tước phớt lờ câu hỏi cuả cha cố, và một nụ cười từ từ nở trên mặt chàng.  − Vậy là chưa làm phép cưới?  − Phép cưới? Hừ, cậu Ludlow đã trình tôi giấy phép kết hôn đâu mà làm lễ được!- Ông cha cố lầu bầu.  − Giấy phép kết hôn à?- Danny ngẩn người.  − Anh có nó không?  − Không, nhưng không quan trọng. Cha cứ làm lễ cưới cho chúng con đi rồi con sẽ đưa cha cái đó sau, con xin bảo đảm.  Cha Stone cười khô khan.  − Anh làm mất thời gian cuả tôi đấy, anh bạn trẻ. Không có giấy phép kết hôn thì không làm phép cưới được đâu.  − Nhưng cha không hiểu- Danny hạ giọng rồi đứng sát lại Kate và ôm lấy vai nàng- Chúng con phải cưới nhau ngay lập tức.  − Tạo sao vậy?- Cha Stone hỏi.  − Cất ngay tay khỏi người cô Newburuy!- Bỗng Bá tước gầm lên.  Nhưng Danny không thèm đếm xiả lại còn đưa ngón tay vuốt dọc theo môi Kate, trong khi nàng sững sờ trước cử chỉ ấy, cứ đứng ngây ra.  − Mẹ kiếp, thằng nhãi kia, mày có muốn chết không?- Bá tước trầm giọng xuống một cách nguy hiểm- Bỏ ngay cái tay chết tiệt kia ra.  − Cô ấy là cuả tôi, ngài Mannering- Danny đáp cũng bằng giọng trầm nhỏ và lại thơm đôi môi Kate.  Lập tức cậu chàng bị nhấc bổng lên và bị quẳng bay vào góc phòng.  − Mẹ kiếp, thằng nhỏ, mày thử thách lòng kiên nhẫn cuả tao quá trớn rồi đấy- Bá tước chửi và sấn tới chỗ Danny.  − Này, các chàng trai, các chàng trai- Ông cha cố can.  Nhưng Danny vẫn còn bình tĩnh chán. Cậu chàng lồm cồm đứng dậy, sẵn sàng gây gổ.  − Kiên nhẫn à? Ngài có cần cái đó cho sự thật rằng ngài là cha đứa bé trong bụng Kate không?  − Con nói cái gì?- Cha cố trợn tròn mắt và quay sang nhìn Kate bằng ánh mắt nghi hoặc.  − Cậu làm sao thế, Danny? Sao cậu có thể nói một điều như thế?- Kate kêu lên, giậm chân giận dữ. Nàng không còn hiểu nổi sự rồ dại cuả cậu bạn mình nữa. Má nàng bỏng rát trước ánh mắt chòng chọc cuả ông cha cố.  − À ra thế đấy- Bá tước thở hổn hển, mắt loé lên tức giận- Cô ta có mang! Này chú ngựa đực non kia, cậu tưởng tôi là thằng ăn ốc để người khác đổ vỏ hả? Ồ không, cậu không thể mua cô ta với cái giá như vậy! Hôn nhân. Quỷ tha ma bắt nó đi! Nhưng tôi không muốn để người ta gọi tôi là thằng đểu. Không ai được nhận vơ đứa con cuả tôi về mình!  Từng lời nói cuả chàng quất vào lòng Kate, đau rát, và nàng chỉ ước được nhảy xổ đến mà cào cấu vào mặt chàng. Chàng sẽ cưới nàng chỉ vì sợ thanh danh cuả mình hoen ố. Chao ôi, thật là nhục nhã! Nàng vênh mặt lên nhìn chàng.  − Không, Branwell, anh nhầm rồi, anh chẳng có lý do gì mà sợ mất danh dự, bởi vì tôi không có mang!  Danny lại quàng lấy vai nàng.  − Kate, đừng ngại ông cha cố, Kate không việc gì phải xấu hổ! Kate chỉ là nạn nhân cuả gã Sở Khanh kia!- Danny chỉ thẳng vào mặt Bá tước.  Nàng vùng ra  − Ôi Danny, tôi có thể đập cho cậu một trận đấy! Đi đi cả hai người! Tôi sẽ không lấy người nào hết.  Phớt lờ, Bá tước rút trong túi tờ giấy phép kết hôn mà tử tước Rathborne vừa đưa ban sáng, đập mạnh vào tay ông cha cố.  − Giấy phép đây, thưa cha. Xin cha hãy làm những thủ tục cần thiết ngay bây giờ!  − Thật là lộn xộn- Cha cố lầu bầu.  − Rồi sẽ ổn thỏa thôi, thưa cha- Bá tước đáp với vẻ tự tin cố hữu.  − Tôi không lấy anh đâu!- Kate buông ra một câu đầy tức tối.  Cha Stone quay lại và chằm chằm nhìn nàng bằng cặp mắt ốc nhồi.  − Này, cô gái trẻ, cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Tôi cứ nghĩ một cô gái ở tình trạng cuả cô hẳn phải lấy làm mừng khi bất cứ ai hỏi làm vợ, nhát là khi cô ta thậm chí không biết ai là cha cuả đưa bé- Ông ta nói bằng giọng chê trách.  Mặt Kate đỏ lựng và nàng lắp bắp môi định cãi, nhưng Bá tước đã cắt ngang.  − Xin cha hãy nhanh lên cho. Tên tôi đã ghi trong giấy phép. Nhờ cha điền tên cô Newburuy vào đó.  − Được rồi- cha cố nói và nhấc kính lên mắt.  Kate đứng lặng, tức giận, nhưng lại không hoàn toàn muốn bỏ cuộc. Nàng muốn cưới Bá tước. Ngay cả bây giờ, biết chàng yêu người đàn bà khác, nàng vẫn muốn đoạt chàng cho riêng mình. Nàng liếc nhìn Danny và bắt gặp ánh vui mừng thấp thoáng trong mắt bạn. Tự dưng, một mối ngờ vực nổi lên trong đầu nàng: hay là Danny đã thiết kế toàn bộ câu chuyện này? Ồ không, không thể như vậy. Nàng cố chối từ một lần nữa.  − Nhưng Branwell, anh đã đính hôn với người khác rồi phải không?  − Đính hôn à? Quả là có, nhưng chuyện ấy đã giải quyết xong. Tuy nhiên, hoá ra tôi vẫn không được may mắn lắm.  Chàng nói một cách miả mai. Chàng không thích mình bị bắt buộc. Nhưng chàng đành phải đâm đầu vào cuộc hôn nhân này. Danh dự đòi hỏi chàng, bởi vì Kate là cô gái ngây thơ và đứa bé là cuả chàng, mà thế quái nào cô ta lại biết sớm vậy nhỉ?  Kate cắn môi, nhìn Danny cầu cứu. Cậu ta bước lại gần và thì thầm vào tai nàng.  − Không còn cách nào khác đâu, Kate. Hoặc Bá tước hoặc tôi, mà cả hai ta đều biết Kate muốn ai rồi.  − Anh Ludlow, phiền anh cất cái tay đi hộ- Bá tước nói, mắt gườm gườm nhìn tay Danny đặt trên vai cô dâu.  Lần này thì Danny ngoan ngoãn nghe theo và lui xuống để chứng kiến lễ cưới. Buổi lễ được tiến hành nhanh gọn và suôn sẻ, chỉ có một trục trặc nhỏ về nhẫn cưới, và tuy tỏ thái độ hằm hằm suốt buổi lễ, Bá tước cũng tháo chiếc nhẫn gia tộc ở ngón tay trao cho cô dâu. Nhưng chiếc nhẫn quá rộng và ngay sau lễ cưới, Kate đã trả lại chàng. Mặc dù vậy, vào ngày thứ Sáu, 20 tháng Tư ấy, nàng đã trở thành nữ Bá tước Mannering.  (hết chương 34)

***

CHƯƠNG 35 Kate kéo cái mũ liền áo trùm lên đầu để che ngọn gió lùa rối mái tóc. Nàng liếc nhìn tấm lưng cuả chồng lúc này đang thấp thoáng trước mặt cách chừng 20 foot, và nàng giục ngựa phóng nước kiệu tiến lên ngang hàng.  − Anh muốn trừng phạt tôi hay quả thực không tìm được con ngựa nào ra hồn hơn con ốm đói này?  Kate bực dọc hỏi. Nàng thấy không hài lòng vì chồng mình đã chọn cách cưỡi ngựa về Luân Đôn, thay vì thuê một chiếc xe ngưa. bốn bánh êm ả.  − Đó là lối thoát tốt nhất mà tôi có thể chọn lựa trong tình huống này đấy. Không còn con ngựa nào khác, mà tôi không muốn mất thì giờ vô ích- Bá tước vặc lại- Hơn nữa cô không phải lo bị bỏ rơi đâu, con ngựa hồng khốn khổ cuả tôi sắp chết vì kiệt sức rồi.  Nàng nhìn chàng vẻ thách thức.  − Tôi đâu có bắt anh đi vội vã thế này. Vì vậy xin anh đừng có đổ tội lên đầu tôi.  − Nhưng hẳn cô sẽ rất sung sướng nếu được cưới cái thằng bạn chưa ráo máu đầu cuả cô chứ?- chàng cười miả.  − Nếu mà lấy anh ấy thì hẳn tôi đã sướng hơn thế này- nàng trả đũa.  Chàng phóng ánh mắt sắc lạnh vào nàng.  − Thật ư, thưa bà Bá tước? Thế còn đứa bé trong bụng bà thì sao, nó không cần có bố à? Hay là chuyện đó không quan trọng.  − Anh moi ở đâu ra cái chuyện ấy vậy?- nàng kêu lên phẫn uất.  Chàng trợn mắt nhìn nàng.  − Thưa cô, chính vì thế mà tôi phải cưới cô đấy! Chỉ có thằng ngu như tôi mới dây vào cô và tự khoác gông vào cổ thế này. Đứa bé cần phải có cha!  Những lời nói cuả chàng chẳng khác gì lưỡi dao rạch nát con tim nàng. Nàng đã từng hy vọng chàng lấy nàng vì một cái gì hơn thế. Nàng đã tự lừa dối mình. Nàng đăm đăm nhìn con đường trước mặt và nói khẽ.  − Vậy là anh cưới em chỉ vì sợ tai tiếng?  − Cô bảo sao?  − Em không hề nói với anh là em đang có mang. Làm sao em có thể biết sớm như thế được?  − Nhưng thằng bạn Ludlow cuả cô ... nó nói là ...- Chàng bối rối.  − Em không hiểu vì sao Danny lại có ý quái gở như vậy, nhưng anh ấy là loại người rất khó thay đổi định kiến, một khi đã nghiĩ gì thì cứ nhất định điều đó phải đúng như thế. Còn em xin thề là không hề nói với anh ấy điều đó. Em có biết gì đâu mà nói.  Chàng xem chừng đã hiểu ra sự việc.  − Thế sao cô không chịu cải chính?  − Nếu anh hỏi thì em đã cải chính, nhưng có ai hỏi gì em đâu?  − Mẹ nó chứ!- chàng nổi cáu- Này, cô bé, ai đã nghĩ ra cái kế hoạch tuyệt vời ấy đấy, cô hay thằng bạn lù khù cuả cô? Hẳn là cô thôi, đàn bà là cái giống quỉ quyệt mà!  Ý nghĩ bị mắc bẫy một cách đơn giản như thế khiến chàng bực muốn phát điên lên.  − Anh nhầm đấy- nàng nhẹ nhàng cải chính, mặc dù lòng đau như cắt- Cả Danny lẫn em đều không phải loại người có gan làm chuyện đó.  − Không hả? Được, dù cho có có mang hay không có mang thì cũng vậy! Chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thôi.  Chàng ghé sát vào mặt nàng, tay chàng ghì cứng tay nàng, khiến nàng suýt rời khỏi yên ngựa.  − Cô đừng tưởng tôi cưới cô rồi để cho đứa khác hưởng đâu nhé! Xin cô hãy nhớ kỹ điều đó cho tôi! Nào, bây giờ mời cô đi nhanh cho, tôi muốn về London càng sớm càng tốt.  Trời đã tối, nàng đành phải bám theo chàng. Nhưng nỗi căm hận càng lúc càng dâng cao trong lòng nàng. Hoá ra nàng chẳng biết gì về chàng cả.  Trên suốt chặng đường còn lại, hai người đi trong im lặng.  Lúc họ dừng ngựa trước cửa nhà chàng thì trời đã khuya. Kate chậm chạp bước lên bậc thềm và lặng lễ đợi trong lúc chàng lấy chià khoá mở cửa. Nhưng trước khi chàng kịp xoay chìa thì cánh cửa bật mở và một thân hình cao gầy hiện ra trên ngưỡng cửa. Đó là người quản gia.  − Ông chủ đã về- Người quản gia cúi chào và liếc nhìn về phía Kate.  − Chào, Kirkly. Nhờ lão cho người đến chăm sóc hai con ngưa. cuả tôi nhé. A mà này Kirkly, đây là phu nhân Kathleen Mannering, vợ tôi.  Người quản gia không giấu được vẻ kinh ngạc hiện ra trên nét mặt, nhưng ông lão vội lắp bắp mấy câu chúc tụng.  − Bây giờ muộn rồi, để mai hãy báo tin cho mọi người nhé, và bảo tất cả phải tụ tập lại để ra mắt bà chủ- Bá tước dặn- Nhưng lát nữa nhớ nhắc thằng hầu đến gặp tôi trong thư phòng, tôi muốn nó cầm một bức thư tới cho bà Haverly.  − Vâng ạ, thưa ông chủ!- Kirkly nói. Vẻ mặt lão đã trở lại bình thường.  Vì không biết mình phải làm gì nên Kate đi theo chồng vào thư phòng.  Căn buồng gợi lại những ký ức mà nàng không muốn nhớ tới, và nàng tiến đến chỗ lò sưởi, xoay lưng lại phía chồng. Tuy vậy, xem ra chàng không quan tâm đến sự hiện diện cuả nàng. Chàng ngồi vào bàn và cắm cúi viết. Có tiếng gõ cưa?, rồi Kirkly ló đầu vào.  − Xin ông chủ thứ lỗi, tôi muốn hỏi có cần đem thứ gì cho bà chủ giải khát sau chuyến đi dài vất vả không ạ?  Bá tước hơi sững người trong giây lát, rồi chàng gật đầu.  − Tất nhiên, Kirkly, hãy đem một bình trà vào phòng tôi ...ờ, ...vào phòng chúng tôi nhé, và cả nước nóng nữa. Lò sưởi đã được nhóm rồi chứ?  − Rồi ạ, thưa ông chủ- Người quản gia nói và quay đi.  Chàng tiếp tục viết, còn Kate vẫn đứng cạnh lò sưởi. Đột nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi và chán ngán.  − Em muốn đi nghỉ, chắc anh không phản đối chứ?  Chàng ngước nhìn lên cặp mắt thật lạnh lùng.  − Tất nhiên! Mời cô cứ đi. Cô biết đường rồi đấy.  Cánh cửa sập mạnh sau lưng chàng...  Kate đang bực bội đi lại trong phòng thì có tiếng gõ cửa khe khẽ, rồi một gã hầu phòng trẻ măng bước vào với cái khay trên tay. Gã có vẻ ngượng ngập và lúng túng, chắc vì trong ngôi nhà này đã lâu rồi vắng bóng các cô gái trẻ. Nàng chỉ cho gã đặt cái khay lên chiếc bàn kê cạnh cưa? sổ và đợi khi gã ra hẳn mới đến uống thử một ngụm trà. Nhạt thếch!  Nàng vào buồng tắm rửa qua loa mặt mũi chân tay rồi chán ngán quay ra ngồi bên bàn cạnh cửa sổ. Nàng không có áo ngủ, nàng thậm chí không có cả lược chải tóc! Nàng thở dài.  Cửa phòng đột nhiên bật mở và Kate há hốc mồm nhìn Branwell đủng đỉnh bước vào. Nàng chợt nhận thức được một điều là chàng sẽ ngủ cùng nàng trong căn phòng này!  Nàng bật dậy, lùi lại.  − Anh định làm cái gì thế?- Nàng hỏi với giọng nhạo báng.  − Làm cái gì à ? Thế cô nghĩ tôi còn có thể làm cái gì khác ngoài việc chuẩn bị đi ngủ, hả cô vợ cuả tôi?  − Anh không định ngủ ở đây với tôi đấy chứ?- Giọng nàng đầy vẻ khiêu khích.  − Tôi sẽ làm thế đấy, tất nhiên việc đầu tiên cần làm không phải là ngủ- chàng nói và tiến lại phía nàng, chiếc áo ghi-lê bị vứt xuống sàn. Có một cái gì đó trong ánh mắt và nụ cười nửa miệng cuả chàng khiến nàng chột dạ lùi lại mấy bước.  − Đừng có động vào tôi, Branwell!- Nàng cảnh cáo.  Chàng hơi sững lại.  − Cô lại định nói là thích lấy cái thằng nhãi ranh bạn cô hơn là lấy tôi chứ gì? Đúng không? Thú nhận đi!  − Đúng đấy!  − Thế giữa cô với nó đã đến mức nào rồi? Cô đã cho phép nó làm những gì? Tôi vẫn nhớ ngón tay nó đã sờ vào môi cô như thế nào. Lúc đó tôi chỉ muốn được giết chết tươi cả hai đi.  Chàng tóm chặt cánh tay nàng, kéo giật về phía mình. Nàng giận sôi lên, nhưng bất lực trong vòng tay mạnh mẽ cuả chàng. Và nàng tìm cách đổ thêm dầu vào lửa.  − Ở trong vòng tay anh ấy còn dễ chịu hơn trong vòng tay anh!  Chàng lắc nàng mấy cái thật mạnh.  − Được rồi, cô bé ạ, cô đã lấy nhầm chồng, vậy thì đành phải chịu đựng thôi! Tôi muốn ghi lại dấu ấn cuả cuộc hôn nhân này, ngay bây giờ!  Môi chàng nghiến ngấu môi nàng. Cơn giận dữ cuả chàng đã lên tới đỉnh điểm, và chàng không đếm xiả đến những cử chỉ âu yếm. Chưa bao giờ chàng hôn một cách thô bạo như thế và Kate cảm thấy môi mình bỏng rát. Đôi tay chàng quàng chắc quanh hông nàng, xiết mạnh. Chàng hôn tới tấp lên cổ, lên má nàng và nàng rên rỉ.  − Anh là đồ cục súc...tôi căm thù anh! Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đúng, anh chỉ là một tên cướp biển chuyên hà hiếp những kẻ chân yếu tay mềm!  − Thật hả? Nhưng tôi còn nhớ lần cuối cùng khi tôi ôm cô thì thái độ cuả cô hoàn toàn khác kia mà?  Chàng hỏi miả mai. Và khi nàng vừa mở miệng định cãi thì bất ngờ môi chàng đã lại gắn với môi nàng. Nàng lúc lắc đầu để tránh, nhưng không kịp. Môi chàng, lưỡi chàng đã tách môi nàng ra, lách sâu vào miệng nàng. Chàng không còn chút nào dáng dấp cuả một người tình dịu dàng và nhẫn nại nữa. Chàng cảm thấy mình bị lừa khi phải cưới nàng. Và chàng quyết định, đã vậy thì phải ra sức tận hưởng tất cả mọi khoái lạc mà nàng có thể đem lại cho chàng.  Kate đấm thùm thụp vào ngực chàng, cố đẩy chàng ra, nhưng thật lạ lùng, vừa chống cự nàng lại vừa cảm thấy ham muốn chàng!  Một tay chàng vẫn giữa chắc tóc nàng, còn tay kia lần ngược từ mông nàng lên và chuyển dần ra phiá trước. Rồi nàng cảm thấy những ngón tay chàng đụng vào ngực nàng. Có tiếng vải bị xé rách. Và chiếc áo dài cuả nàng bung ra, rách bươm, phô bày trọn vẹn cơ thể nàng. Theo phản xạ nàng vội đưa tay lên che ngực và lùi lại để trốn chạy. Chàng gầm lên một tiếng và lập tức chộp nàng lại.  − Cô đã cho thằng oắt con kia sờ vào như thế này chưa?- Vừa nói chàng vừa đưa tay vầy vò ngực nàng- Thế nào, Kate, cô đã cho nó làm như thế này chưa?  Câu hỏi cuả chàng nghe giống như một tiếng quát, một tiếng quát giận dữ, một lời buộc tội!  Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng.  − Buông tôi ra! anh có nghe rõ không? Buông ra, tôi căm thù anh!  Hậu quả cuả câu nói đó là nàng bị đẩy bật về phía sau và ngã dúi trên chiếc giường khổng lồ. Nàng gượng dậy, nhưng chàng đã nhào tới, đè nghiến nàng xuống, lật ngửa ra. Nàng giẫy giuạ, co chân đạp lung tung, nhưng vô ích. Một tay chàng chẹn ngang ngực nàng, tay kia vội vã cởi chiếc quần chàng đang mặc. Nàng ra sức chống cự, kêu gào inh ỏi và cắn thật mạnh vào tay chàng.  − Mẹ kiếp! Cô có hàm răng nhọn quá đấy, cô bé yêu quí cuả tôi ạ. Nào, nào, để xem cô có muốn xử dụng chúng nữa không nào- Miệng chàng lướt trên vú nàng, đùa rỡn với nó. Nàng cảm thấy ham muốn nổi lên, nhưng ý chí kháng cự cuả nàng vẫn chưa bị dập tắt. Chàng đã xúc phạm nàng, và lòng tự trọng cuả nàng đòi phải được trả thù.  − Sao, cô không muốn hả? Thì cũng như tôi không muốn có cuộc hôn nhân này vậy- chàng làu bàu.  Chàng đi vào trong nàng một cách thô bạo. Người nàng quằn quại bên dưới chàng. Và, quả là trớ trêu, cơ thể nàng không chịu tuân theo ý chí cuả nàng. Nó bắt đầu hưởng ứng chàng. Rồi ý chí kháng cự cuả nàng lại trỗi dậy. Sau một hồi giằng co, cuối cùng nàng đã chế ngự được sự ham muốn cuả thân xác. Nàng nằm đờ người ra bên dưới chàng, bất động, vô cảm trước những lời đường mật chàng bắt đầu rót vào tai nàng, những lời mà trước kia đã từng khiến cho người nàng bừng bừng ham muốn.  Khi mọi việc đã kết thúc, họ nằm sõng sượt bên nhau, bải hoải, rã rời. Hình như chàng đã ngủ, một nụ cười thoả mãn nở trên môi. Nhưng Kate không tài nào ngủ được. Nàng cảm thấy nhục nhã, bị xúc phạm, chẳng khác gì là nạn nhân cuả người đàn ông này, và cuả chính thân xác nàng nữa! Nàng muốn trừng phạt chàng, và trừng phạt chính mình! Chàng cưới nàng chỉ vì muốn bảo toàn danh dự. Chàng không yêu nàng, và đêm nay chàng đã hiếp nàng! Được rồi, nàng thề sẽ không để chàng động đến người nàng nữa, nếu như chàng đến với nàng không phải vì tình yêu!  Nàng nhỏm dậy, quấn chiếc khăn trải giường quanh tấm thân trần truồng cuả mình và lẳng lặng rời khỏi giường. Chàng ngạc nhiên mở mắt ra, thậm chí chống hẳn một khuỷu tay lên để nhìn nàng.  − Em định làm cái quái gì vậy? Em đi đâu vậy?  − Đi ngủ trên đi văng trong phòng thay quần áo. Tôi sẽ ở đấy cho đến khi nào anh dành cho tôi hẳn một căn buồng riêng tử tế- nàng lạnh nhạt đáp- Và tôi cũng xin báo trước, nếu anh còn động vào tôi thì tôi sẽ cho anh một nhát dao đấy, nếu không thì tôi sẽ tự đâm mình. Tôi không muốn để anh biến tôi thành một cái đệm thịt cuả anh!  Chàng sững sờ cả người. Rõ ràng lúc cuối cùng nàng đã tỏ ra chấp nhận chàng. Chàng muốn nàng, nhưng chàng không đốn mạt đến mức lợi dụng lý do ấy mà chiếm đoạt nàng bằng vũ lực. Và chàng đau đớn vì nàng lại tỏ ra lạnh nhạt. Chàng bước xuống giường. Nàng vội lùi lại, vẻ sợ sệt. Thái độ đó làm chàng càng thêm đau lòng và hối hận.  − Em không việc gì phải sợ tôi cả- chàng nói- tôi xin hứa sẽ không làm gì em đêm nay nữa đâu. Thú thực là tôi không muốn ôm trong tay một thân thể đàn bà cứng đờ như khúc gỗ. Vì vậy có thể coi như em đương nhiên được an toàn. Tôi sẽ không động đến em, trừ phi chính em muốn điều đó.  Chàng lầm lũi đi ra cửa, hướng về phiá buồng thay quần áo. Nàng nhìn theo tấm lưng trần cuả chàng, thầm ngạc nhiên về sức mạnh ẩn chứa trong đó. Lúc đến cửa buồng bên kia chàng quay lại nhìn nàng.  − Chúc em ngủ ngon, Kate.  Nàng lẳng lặng quay lui, về giường nằm. Lúc kéo tấm vải trải giường đắp lên người, nàng nhận thấy nó còn thấm đẫm hương vị cuộc tình. Và nàng chợt thấy lòng mình ấm lại. (hết chương 35)

***

CHƯƠNG 36

Kate bừng tỉnh dậy, và nàng liền nhớ lại mọi chuyện đêm trước. Lúc này đã là buổi sáng một ngày mới và nàng đã nghiễm nhiên là Nữ Bá tước cuả dòng họ Mannering. Căn buồng nàng ngủ tối âm u, chỉ có vài tia nắng lọt qua những tấm rèm nhung nặng nề che kín mấy khung cửa sổ. Nàng chợt nhớ tới chồng mình, và băn khoăn tự hỏi liệu chàng có còn định gây chuyện khó dễ cho nàng nữa không đây? Rồi nàng lại nhớ tới chiếc áo đã rách bươm cuả mình và khẽ nhăn mặt. Vậy là nàng chẳng còn gì cả: không quần, không áo, không cả bàn chải đánh răng lẫn lược chải đầu. Quả là chẳng có cô gái nào đi lấy chồng mà lại rơi vào hoàn cảnh như nàng hết. Thôi được, nàng sẽ phải báo đức ông chồng lo sắm sửa mọi thứ cho nàng.  Nàng rời khỏi giường, đi chân trần trên sàn gỗ và rùng mình vì lạnh, mặc dù trong phòng có lò sưởi. Nàng thở dài, quấn chiếc khăn trải giường quanh người và tiến về phía cánh cưa? phòng thay quần áo. Nàng gõ cưa?. im lặng. Nàng gõ mạnh hơn. Vẫn không thấy động tĩnh gì. Tức mình, nàng xô mạnh, cánh cửa nhẹ nhàng bật ra. Không chốt, không khóa. Trong phòng trống rỗng. Chán nản, nàng quay về buồng ngủ. Lúc đã ngồi vào giường nàng mới chợt nhận thấy có chiếc phong bì đặt trên mặt bàn ngủ kê cạnh đầu giường. Nàng ngạc nhiên xé phong bì và rút ra một mảnh giấy. Nội dung cuả nó khiến lòng nàng tê tái:  "Chúc phu nhân Mannering cuả tôi một buổi sáng tốt lành.  Tôi cảm thấy rằng sau tất cả những gì cô đã trải qua thì cô thích có thêm chút thì giờ để ngủ hơn là có với tôi một nụ hôn tạm biệt trước lúc xa nhau, vì vậy tôi không dám đánh thức cô.  Tôi hy vọng cái lò sưởi mà tôi đã nhóm lửa sẽ giúp cô đủ ấm cúng cho đến lúc cô Premble mang đồ đạc cuả cô tới. Vì rằng bọn người hầu trong nhà tôi đều là đàn ông nên tôi đã ra lệnh cho chúng không được làm phiền giấc ngủ cuả cô, cho tới khi cô Premble đến đây.  Cô đã nói rằng cô căm ghét tôi. Vì thế tôi hy vọng cô sẽ không lấy làm bất bình khi tuần trăng mật cuả chúng ta phải kết thúc sớm bằng việc tôi trở về với biển. Tôi cũng xin nói rõ là chuyến đi biển này khá dài và tôi không biết đến khi nào mới được quay trở lại.  Dù sao cô cũng có cô Premble làm bầu bạn, do vậy tôi đi lòng cũng yên tâm.  Còn một điều nữa tôi muốn nói với cô. Tôi đã nói là sẽ không động đến cô nữa, trừ phi chính cô muốn thế. Mong cô nhớ kỹ cho điều đó. Nhưng xin cô hãy cư xử cho xứng đáng với đia. vị hiện nay cuả mình. Cô dám đâm dao vào ngực tôi thì tôi cũng sẵn sàng giết cô nếu cô cho phép bất cứ thằng nào mò vào giường mình.  Người chồng nhân hậu cuả cô,  Branwell " Bức thư bị vò nát trong tay Kate. Nàng quẳng nó vào ngọn lửa đang rực hồng trong lò sưởi và bưng mặt khóc. Chàng đã bỏ nàng mà đi. Điều này vượt ra ngoài mọi dự kiến cuả nàng.  Lát sau, khi nước mắt đã cạn thì cơn giận khác lại dâng lên. Làm sao chàng dám bỏ rơi nàng như vậy? Dì Sarah, cô Nell và những người hầu cuả chàng sẽ nghĩ thế nào về chuyện này? Chàng đã bỏ mặc nàng tự đương đầu với đủ mọi chuyện. Vậy mà gọi là lấy nhau ư? Nàng thậm chí cũng chẳng được chàng trao nhẫn cưới nữa. Được, đã thế nàng sẽ cho chàng biết tay! Nàng sẽ dạy cho chàng một bài học đính đáng về chuyện dám xúc phạm đến lòng tự trọng cuả nàng.  Có tiếng gõ cửa, và một giọng nói thân thuộc vang lên.  − Cô Nell, ôi cô Nell!- nàng reo lên, quấn vội tấm vải trải giường lên người, chạy ra mở cửa và nhào vào lòng bà nhũ mẫu cuả mình.  − Thôi nào, thôi nào- bà Premble âu yếm nói- Cô đem áo măng tô và các thứ khác đến cho con đây. Tóc tai con sao rối tung lên thế này?- Bà bước vào phòng và lập tức đến bên giường dọn lại cho phẳng phiu trước khi quay lại phía Kate, lúc này đã quấn kín người trong chiếc măngtô.  − Những gì còn lại cuả con sẽ được đem đến đây nội trong ngày hôm nay- bà nói- Còn bây giờ phải gọi người quản gia chuẩn bị phòng tắm cho con mới được.  Trong lúc chờ đợi để tắm, Kate lại chui vào giường nằm, phớt lờ ánh mắt chê trách cuả bà Premble.  − Ôi, cô Nell, đừng nhìn con một cách nghiêm khắc thế.  − Cô nào có dám thế, hả con? Bây giờ con đã là bà Mannering rồi, đâu cần sự chỉ bảo cuả cô nữa- cô Nell hiền hậu nói và ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giường, hai tay bà đặt trên đầu gối.  − Cô có thích ở đây không, cô Nell?- Kate tỉ tê hỏi- Bây giờ cô sẽ được gần ông thuyền phó Hatch cuả mình rồi.  − Ông Hatch đã đi cùng ngài Bá tước rồi còn gì? Cô không hy vọng họ sẽ sớm trở về đâu.  − Nhưng làm sao cô biết chuyện đó? Con đã kịp nói với cô là Bá tước Mannering đã ra đi đâu?- Kate ngạc nhiên.  − Hôm qua ông Hatch có đến gặp cô- Premble đáp- Nào, Kathleen, con có thể kể cô nghe chuyện gì đã xảy ra với con vậy?  − Ôi, cô Nell, chuyện này khó nói lắm ...Cô cũng biết đấy, Danny nghĩ là cậu ấy muốn cưới con, nhưng con xem ra cậu ấy không làm nổi điều đó, và con muốn quay về nhà. Nhưng cậu ấy và Bá tước đều lo ngại cho thanh danh cuả con, và cả cuả họ nữa. Cuối cùng mọi người thấy chỉ có đám cưới là giải pháp hay nhất. Vậy là con ở đây, trở thành nữ Bá tước Mannering!  − Đó quả là một câu chuyện thần thoại lạ kỳ nhất mà cô từng được nghe thấy- Cô Premble chậm rãi nói- bà Haverly đã rất vui sướng khi nhận được thông báo cuả ngài Bá tước về việc ngài thành hôn với con. Bà nhờ cô chuyển lời chúc mừng nồng nhiệt nhất đến với con. Chỉ có điều bà rất ngạc nhiên về chuyến đi biển đột ngột lần này cuả Bá tước.  − Con cũng thế ...  − Còn cô thì không ngạc nhiên chút nào. Ngài Bá tước ra đi lần này là do yêu cầu cuả đất nước- cô Premble thận trọng nói.  − Cô nói sao, cô Nell?- Kate mở to mắt.  − Ồ, ông Hatch đã bắt cô phải tuyệt đối giữ bí mật, nhưng cô nghĩ con có thể nghe được- cô Premble thì thầm- Chỉ có điều con đừng kể với ai nhé. Ngài thủ tướng Pitt đã trao cho Bá tước đi thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt.  − Nhiệm vụ gì vậy?- Kate kêu lên.  − Cô không biết. Nhưng cô hy vọng con sẽ không lấy làm buồn phiền khi chồng mình phải ra đi vì một sứ mạng quan trọng như vậy cho đất nước.  − Ồ, không, tất nhiên không- Kate lơ đãng đáp.  Nàng chợt phát hiện ra một khía cạnh mới trong cuộc sống cuả chàng và điều đó hấp dẫn nàng quá. Nhưng nàng tạm thời gạt bỏ những ý nghĩ này sang bên. Dẫu sao vết thương lòng cuả nàng vẫn còn đó, và ý chí trả hận cuả nàng vẫn đang được nung nấu. Nàng không phải tìm kiếm những nét mới mẻ hấp dẫn trong con người chàng. Nàng chỉ cần cho chàng một bài học đích đáng.  (hết chương 36)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx