sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Người Tình Của Thuyền Trưởng - Claudette Williams - Chương 37+38+39

CHƯƠNG 37 Chỉ trong một tuần, tư dinh cuả Bá tước Mannering đã có nhiều thay đổi. Kate dự định sẽ trả lại cho ngôi nhà cái vinh quang cuả thời kỳ hoàng kim mà nó đã từng có dưới bàn tay cai quản cuả bà mẹ chồng mình trước kia.  Wilson Malmsey xuất hiện trước cổng nhà bạn mình vào cái gìơ mà tự anh cho là con "quá sớm"- buổi sáng mới chỉ chớm bắt đầu. Lão quản gia Kirkly mở cửa, kính cẩn nhận mũ, áo khoác và chiến can từ tay Wilson.  − Chào ông bạn già. Bá tước đã dậy chưa?  − Tôi e rằng ngài Bá tước đã rời khỏi đây và sẽ không sớm có điều kiện trở về đâu ạ.  − Trời! Chẳng lẽ ông muốn nói là hắn ta lại đi biển rồi à? Có quỷ mới hiểu nổi con người ấy- Wilson bắt đầu lấy lại mũ áo từ tay lão quản gia và chuẩn bị rút lui thì bỗng anh dừng lại vì nghe thấy lời mời mọc.  − Tuy vậy, thưa ngài, phu nhân Mannering hiện đã dậy, ngài có cần gặp không ạ?  − Sao? phu nhân Mannering ở đây à? Không thể có chuyện như vậy được. Chính mắt tôi hôm qua vừa nhìn thấy cô ta cơ mà.  Lão quản gia hắng giọng.  − Vậy ngài có cần gặp không ạ?  − Thôi, thôi, để khi khác!  Wilson nói. Anh cảm thấy lúng túng và quyết định rút lui là tiện hơn cả. Nhưng đúng vào thời điểm đó lại có tiếng gõ cưa?, rồi cánh cưa? bật mở và bà Haverly bước vào. Bà gật đầu chào Wilson rồi trút cả đống áo mũ lỉnh kỉnh lên tay Kirkly. Lão quản gia cứ thế lùi dần sang phòng để đồ.  − Đứa cháu Kate yêu quý cuả tôi đâu rồi?- Bà Sarah vui vẻ hỏi.  − Kate à? Tôi tưởng cô ấy tên là Claire chứ? Nhân tiện xin chúc bà một buổi sáng tốt lành, thưa bà Haverly.  Wilson nói và thầm nghĩ có lẽ trong hoàn cảnh này mà về ngay thì thật không tiện.  − Sao lại Claire? Không, không, anh chẳng hiểu gì cả! Branwell cưới cô cháu gái tôi, tên nó là Kate- Bà Haverly quay lại phía Kirkly lúc này đã tiến vào đứng gần đó- Hai đứa đâu rồi... hay là vẫn còn chưa dậy?- Và bà cười khúc khích có vẻ khoái trá.  − Phu nhân Mannering đang ngồi trong thư viện còn ngài Bá tước đã rời khỏi đây để đi biển từ sáng sớm rồi ạ- Kirkly đáp.  − Thật à?- Sarah kêu lên sửng sốt- Sao vậy nhỉ? Thôi được, tôi sẽ tìm hiểu cho ra lẽ. Đi nào, Wilson- và bà túm tay anh kéo đi.  − Tôi sợ như thế có phiền bà chủ không?- anh tỏ ra lưỡng lự.  Tuy vậy đôi chân anh vẫn bước tới chỗ căn buồng cuối hành lang, như thể bị một mãnh lực nào đó lôi kéo. Và ở đó anh bắt gặp một tạo vật đáng yêu nhất trên đời mà anh chưa từng gặp.  − Dì giới thiệu với cháu, ngài Wilson, một người hơi lập dị, nhưng rất đáng mến- bà Sarah nói và ôm choàng lấy cô cháu gái cuả mình.- Nào, bây giờ cháu hãy cho dì biết có chuyện gì mà Branwell lại bỏ đi biển ngay sau ngày cưới như thế? Bọn cháu cãi nhau à?  − Ôi, dì Sarah, không phải thế đâu. Anh ấy bắt buộc phải đi đấy thôi.  − Sao lại thế?- Sarah tỏ vẻ ngạc nhiên.  − Hình như anh ấy được trao một nhiệm vụ gì đó rất quan trọng- Kate nói một cách ấm ức.  − Thật à?- Wilson thốt lên- Vậy mà tôi lại cứ tưởng...  Biết mình lỡ lời, anh vội nín bặt, và từ đó rất thận trọng khi mở mồm. Tuy vậy, sau gần một giờ tiếp xúc, Wilson đã say như điếu đổ cô vợ người bạn thân nhất cuả mình, và anh đánh liều mời nàng đến nhà hát ngay tối hôm ấy. Thấy bà Haverly đưa mắt nhìn mình đầy ngụ ý, anh đành phải mời bà đi cùng. Bà ta lập tức nhận lời. Về mặt hình thức, đó chính là buổi ra mắt đầu tiên cuả Kate trước những giới quý tộc với danh nghĩa là nữ Bá tước Mannering.  Nàng ngồi trong lô và đưa mắt nhìn khắp nhà hát. Nàng đã từng đến đây xem kịch, nhưng lần này, dưới mắt nàng, mọi thứ xem ra đều khác lạ. Giờ đây nàng đã là một bộ phận cuả cái xã hội thượng lưu tráng lệ này! Những quí ông ăn mặc tao nhã gật đầu chào Wilson và dõi ánh mắt ngưỡng mộ theo từng cử động cuả nàng. Những tiếng rì rầm lan dần quanh các hàng ghế, dường như mọi người đã nhận ra nàng là nữ Bá tước Mannering. Rồi một người tiến lại phía nàng và nàng nhận ra bóng dáng quen thuộc cuả Tom Moore với cặp mắt sáng, mái tóc xoăn uốn quanh khuôn mặt điển trai.  − Anh Moore!- Kate kêu lên vui sướng. Nàng hầu như bật khỏi chỗ ngồi- Em đã hy vọng sẽ được gặp lại anh ở London!  − Thật ư, Kate bé bỏng cuả anh?... Lẽ nào nàng tiên kiều diễm trong ký ức anh đang hiện diện ở đây?- Anh nói khẽ và nhẹ nhàng hôn lên bàn tay đeo găng cuả nàng.  − Em không biết. Thế theo anh thì sao?- Nàng hỏi lại và cho phép anh chiêm ngưỡng mình giây lâu. Anh nén một tiếng thở dài rồi quay lại gật đầu chào Wilson vừa mới từ ngoài bước vào với mấy cốc nước chanh trong tay. Wilson đặt các thứ xuống và thân mật vỗ vào lưng nhà thi sĩ.  − Tom, khoẻ không anh bạn?  − Vẫn như mọi khi, Wilson ạ. Nhưng tại sao cậu không cho tớ biết nàng Nea đã rời bỏ hòn đảo thần tiên cuả tớ để cập sang bến bờ khác?  − Nea nào? Cậu định nói nữ Bá tước Mannering đây là nàng Nea trong các bài thơ cuả cậu à? Wilson sửng sốt hỏi.  − Thì còn ai vài đây nữa? Mặc dù khi đó nàng chưa phải là nữ Bá tước Mannering.  − Ồ, Tom, đã lâu lắm rồi tôi mới lại gặp anh đấy nhỉ?- bà Haverly thốt lên lúc vừa bước vào lô sau khi đã tán gẫu với bạn bè ở gian tiền sảnh.  − Ôi, bà Sarah, bà vẫn đẹp như xưa- Tom Moore duyên dáng nói.  − Giới thiệu với anh, đây là cô cháu gái cuả tôi- dì Sarah nói và mỉm cười hạnh phúc.  − Cháu cô? Trời ơi, đêm nay quả là lắm sự bất ngờ- Tom chắt lưỡi ra vẻ ngạc nhiên.  − Chả lẽ hai người biết nhau rồi hay sao?- dì Sarah hỏi.  − Tất nhiên, dì ạ. Dì có nhớ cháu đã nói về anh Moore ở Bermuda năm ngoái không?- Kate mỉm cười nhớ lại "mối tình" thoảng qua cuả hai người. Mới đó mà tưởng chừng như đã hàng thế kỷ trôi qua.  − Đúng đấy, chỉ có điều tôi sợ mình đã để nàng Nea rơi vào tay kẻ khác rồi- Moore buồn rầu nói.  − Nea?- Kate lạnh lùng hỏi lại- Cái từ đó có nghĩa là gì vậy?  − Chắc goi chơi thế thôi, chẳng có nghĩa gì đâu- Wilson nói xen vào, lòng thầm mong Tom Moore biến nhanh cho khuất mắt.  − Từ đó có nghĩa là người yêu dấu- Tom Moore mơ màng nói, ánh mắt đắm đuối nhìn nàng.  − Ồ- Kate khẽ thốt lên và cắm mặt nhìn xuống.  − Tôi e là vở kịch sắp bắt đầu rồi đấy- Sarah chìa tay ra cho Tom Moore. Hiểu ý, anh chàng cúi chào và cất bước lui ra. Có tới vài chục cặp mắt trong đám đông nãy giờ chăm chú chứng kiến cảnh Tom Moore săn đón người đẹp. Trong đó có một cặp mắt đen nhìn ngắm kỹ lưỡng Kate trước khi quay sang bên.  − Anh Alban, họ nói đó là vợ cuả Bá tước Mannering đấy. Nhưng anh có biết tại sao tay Bá tước vừa mới cưới vợ đã hớt hải đi biển ngay không?  Cặp mắt nâu của Bá tước Alban Mirabel hướng theo cái nhìn cuả cô em và lập tức dán chặt vào Kate. Y nhìn quá lộ liễu đến nỗi Kate cũng nhận thấy! Nàng ngửng lên và bắt gặp ánh mắt y. Y gửi nàng một cái hôn gió. Nàng quay mặt đi nơi khác.  Moravia tức tối trước vẻ nịnh đầm cuả ông anh họ mình. Bực nhất là y luôn tìm cách ve vãn đàn bà ngay khi có sự hiện diện cuả nàng. Nàng cố nhẫn nại đợi cho sự thèm khát trong cặp mắt y dịu lại rồi mới lên tiếng.  − Sao, anh có ý kiến gì không?  − Em hỏi anh tại sao tay Bá tước lại bỏ cô vợ mới cưới ở nhà một mình ấy à? Tại hắn là thằng ngu chứ sao.  − Không đâu, anh yêu, hắn đi theo lệnh cuả Pitt đấy!  − Hả, tại sao em biết?  − Em nghe thấy bà Haverly nói thế... Tin tuyệt mật đấy.  − A, vậy thì ra tàu Gypsy đi tìm hạm đi Pháp. Phải đưa tin này đi ngay.  Mirabel nói với cô em gái và cả hai người giật mình quay lại phiá sau vì sự xuất hiện cuả một người có hình dáng quái gỡ.  − Tại sao anh dám gặp chúng tôi ở đây?- Moravia nổi cáu.  Jack Walepole ngả mũ và ngồi ghé vào tay vịn trong lô.  − Hoàn cảnh bắt buộc, thưa bà. Tôi đã gặp một người có đầy đủ kiến thức về thử thuốc bột mà bà yêu cầu. Ông ta sẵn sàng gửi một ít cho bà, nhưng cần phải có tiền ngay, mà ông ta lại ra đi vào đêm nay ...  Công nương Moravia giơ tay phác một cử chỉ bực dọc, nhưng Mirabel cản lại. Y rút từ trong ví mấy đồng bạc và dúi vào tay gã lưu manh xấu xí.  − Rất may là ông đã đến đây- y nói- chỗ tiền này để mua thứ bột đó, phần còn lại sẽ trao cho anh đêm nay ngoài bãi biển, được không Jack?  Jack Walepole nheo cặp mắt ti hí lại.  − Vì sao lại phải làm thế ạ?  − Vì tôi có một thông tin muốn nhờ anh chuyển hộ, rõ chưa?  − Cứ phải đúng giá thôi, thưa ngài Bá tước. Cái gì chả có giá cuả nó.  − Được rồi! Bọn ta đâu có tiếc tiền. Nhưng nói chuyện ở đây không tiện- Mirabel đứng dậy kéo tay Jack Walepole đi ra ngoài- Anh sẽ về ngay, Mora. Em cứ ngồi xem đi.  Trong lúc Walepole đi ra, ánh đèn trên đường hắt lên mặt y, và Kate vô tình nhìn thấy. Nàng suýt bật lên tiếng kêu sợ hãi. Jack Walepole! Nàng tưởng đã quên hẳn được con quỷ này cùng cái đêm hắn định làm nhục nàng mấy tháng trước đây. Bóng dáng hắn khiến nàng liên tưởng đến những hiểm họa đang rình rập đâu đó. Lạy Chuá! Hắn đang ở London! Nàng ngồi lặng đi, bất động, toàn thân trắng nhợt.  − Có chuyện gì thế cháu?- Sarah tỏ ra lo ngại.  − Không có gì đâu ạ!- Kate vội trấn an bà.  Walepole đã đi ra ngoài nhưng Kate vẫn nhìn đăm đăm vào chỗ ghế lô mà gã vừa rời khỏi. Chỉ mãi đến khi Bá tước Mirabel quay trở lại một mình thì nàng mới dời mắt đi chỗ khác.  Wilson bắt gặp Mirabel vẫn ngó phu nhân Mannering chằm chặp. Không kìm được, anh lên tiếng.  − Bá tước gì thứ nó! Nếu tên đó còn nhìn sang đây thì tôi phải đến bẻ gãy sống lưng nó ra!  Bà Haverly bật cười khoái trá, còn Kate tặng anh một nụ cười tươi tắn.  − Không cần đâu, Wilson- Dì Sarah nói- Vở kịch đã bắt đầu rồi.  Quả là vở kịch Giấc Mộng đêm hè đã bắt đầu thật, và không còn sự cố nào ảnh hương đến Kate nữa. Tất nhiên, giữa các màng, trong lúc nghỉ ngơi giải lao, những lời đe dọa cuả Wilson thỉnh thoảng lại vang lên, hướng về phiá anh em tay Bá tước đang ngồi. Nhưng Kate cảm thấy đã thích nghi dần với hoàn cảnh, và nàng không để tâm gì đến những chuyện vặt ấy.  Wilson đưa nàng về nhà rồi tiếp tục đi tháp tùng Sarah. Lúc anh chuẩn bị quay về sau khi đã đưa bà đến tận cửa, bà chợt vỗ nhẹ vào vai anh.  − Này, Wilson, nhớ đối xử khéo với Kate cuả tôi đấy nhé. Anh hiểu tôi chứ?  − Sarah, bà làm tôi ngạc nhiên đấy. Chẳng lẽ tôi lại dám đi quá trớn ư? Bà bật cười.  − Tất nhiên là không rồi. Nhưng miêng lưỡi thế gian khiếp lắm, vả lại Branwell đang ở xa, vì vậy cẩn thận vẫn hơn.  − Bà cứ tin ở tôi!- Wilson hứa. (hết chương 37)

***

CHƯƠNG 38

Những tin tức nhận được từ quân đồng minh Bồ Đào Nha đã giúp Bá tước thuyền trưởng Branwell bám theo hạm đi Pháp một cách an toàn. Ròng rã mấy tuần con tàu phải lưa. đường đi trên mặt biển sao cho khỏi bỏ xa mục tiêu mà lại tránh được tầm nhìn cuả tàu địch.  Cuối tháng Tư, sau khi đã chắc chắn về lộ trình cuả quân Pháp, thuyền trưởng Branwell quyết định quay trở về. Chàng đã có đủ tin tức mà đô đốc Nelson đang nóng lòng mong đợi.  Tại vịnh Tetuan, hạm đội Anh đã bỏ neo nằm chờ hơn nữa tháng và đang nóng lòng đợi ngày xuất trận. Vì vậy, khi con tàu Gypsy với lá buồm tiến vào cảng, các sĩ quan đổ cả lên boong hò hét, vẫy chào. Đô đốc Nelson lên tận mặt boong trên cùng đón người đưa tin cuả mình.  Nelson là một người đàn ông nhỏ thó, đã mất một tay và một mắt vì tổ quốc mình. Bá tước cao hơn ông nhiều, vậy mà chàng không bao giờ hết ngạc nhiên trước sức mạnh phi thường chất chứa trong con người tầm vóc bé nhỏ này.  − Thế nào, Branwell, anh mang tin gì về cho tôi đây?- Nelson nôn nóng hỏi trong lúc dẫn Bá tước vào phòng ăn.  − Chúng đi về phía Tây Ấn, mười hai chiến thuyền Pháp và tám cuả Tây Ban Nha.  − Với mục đích gì vậy? Mẹ kiếp! Sao chúng không khai chiến quách cho rồi!  − Tôi đóan rằng chúng cần đường, nếu đúng vậy, chúng ta càng có thời gian để chặn đánh.  − Ha ha, được lắm, Branwell, cứ để chúng đó cho tôi- Ông gẩy gẩy miếng thịt trong điã- Quỷ thật, nhưng thà chén thịt bò ướp muối mà chơi bọn Pháp còn sướng hơn là ngồi không ở đây nốc rượu sâm banh với bít tết. Cầu Chúa soi xét ý nguyện cuả con!  − Chắc chắn rồi, thưa Đô đốc- Branwell mỉm cười. Sáng mai chúng ta nhổ neo chứ.  − Ấy, tất nhiên, nhưng anh đã làm xong vai trò cuả mình. Không cần...  − Ngược lại, ngài sẽ cần tàu Gypsy cuả tôi dẫn đường, thưa Đô đốc.  − Được thôi, nếu anh vẫn còn hăng hái- Nelson mỉm cười.  Trong khi Bá tước và Nelson mải tung hoành ngoài đại dương thì ở London, Kate cũng kịp nổi đình nổi đám chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi. Nàng xuất hiện ở tất cả các câu lạc bộ phố St. James và có tên trong tất cả các danh sách khách mời đến các buổi tiệc tùng, dạ vũ. Nữ Bá tước Mannering giàu có, xinh đẹp, quyến rũ và hồn nhiên đến say lòng đã đặt chân vào cái xã hội quay cuồng của London và kéo theo một dây dài dằng dặc những người ngưỡng mộ.  Bá tước mới đi một tuần, Kate đã chọn được, với sự giúp đỡ cuả Willy, một cỗ xe song mã mui trần xinh xắn. Sau đó, Chàng Bảnh Brummell đã cũng nhận nàng, điều đó cũng đủ đảm bảo tương lai cho nàng rồi. Từ Oatlands trở về, chàng ta vô cùng sửng sốt khi nghe tin Bá tước đã cưới vợ ngay hôm rũ bỏ Claire. Chàng đến thẳng dinh thự Mannering và gặp ở đó một bé con với đôi mắt xám to, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ và cách nói năng thẳng thắn, đã khiến chàng lập tức say mê.  Lẽ ra Kate có thể hài lòng với danh sách ngày càng lớn những người hâm mộ mình. Nhưng không. Càng ngày, nàng chỉ càng thấy bồn chồn, tức giận, thiếu vắng hơn. Nàng cần Branwell. Nàng chẳng thiết gì những thành công nhanh :Dng cuả mình. Tất cả những thú vui mới mẻ đâu có nghĩa lý gì khi không có chàng!  Trong một buổi dạ tiệc, nàng đã được giới thiệu với hai anh em Venice. Mặc dù không ưa vẻ lạnh lùng cuả công nương Moravia, nàng lại thấy người anh cô ta, Bá tước Alban Mirabel, thật dễ mến. Nàng nhận ra ngay đó là người đàn ông đã gửi nàng cái hôn gió bữa nọ... và cũng chính người đã chuyện trò với Walepole. Nàng có hỏi Bá tước về Walepole nhưng anh ta chỉ nói đó là người quen tình cờ. Nàng cũng không tiện hỏi thêm nữa.  Ngày lại ngày trôi đi, Kate càng tin chắc mình chưa hề có mang. Điều đó làm nàng nhẹ nhõm phần nào. Nàng chưa muốn có con, nhất là quan hệ giữa nàng và Branwell đang quá tồi tệ. Càng ngày, sự hờn giận với chàng càng trở nên quá sức chịu đựng, thêm vào đó là nỗi lo lắng cho sự an toàn cuả chàng. Sáng sáng, nàng tỉnh giấc với nỗi khắc khoải, mong chờ để rồi cuối ngày lại nguyền ruả chàng đã bỏ đi biệt vô tăm tích. Nàng còn tự hỏi có phải chàng đã buông neo đâu đó và đã tìm được một người đàn bà ngoan ngoãn hơn nàng mà vui thú rồi chăng?  Đầu tháng Năm nàng đã thầm nhủ không thèm mong chàng nữa. Nhưng đến giữa tháng Sáu, nàng thấy mình chỉ càng bồn chồn, nóng nảy hơn. Nàng đã chán ngấy những buổi tiệc tùng, chán ngấy cái cuộc sống chỉ bước từ phòng khiêu vũ này sang phòng khiêu vũ khác. Giờ đây, điều duy nhất mà nàng muốn là ngồi nhà và chờ đợi. Nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên cuả Bá tước khi chàng trở về. Nàng muốn chàng biết nàng đã đem bao nhiêu đổi thay cho ngôi nhà cuả chàng. Nàng đã trang hoàng lại phòng khiêu vũ, thay tất cả rèm cửa, bọc lại ghế bành bằng sa tanh thêu kim tuyến và đặt những chậu cây cảnh xinh xinh ở khắp nơi. Phòng trà cũng được sửa sang và buồng trang điểm cuả nàng đã biến thành một nơi đầy quyến rũ toàn một màu hồng và trắng bạch.  Nhưng chàng không về! Và nàng chỉ biết ngồi đây mà tưởng tượng. Bây giờ thì nàng không tin là chàng còn lênh đênh ngoài khơi nữa. Nàng bực bội đi lại trong phòng khách nghĩ ra đủ mọi điều có thể là nguyên nhân cho sự bặt tăm cuả chàng. Nhưng những ý nghĩ rối mù cuả nàng bị ngắt quãng vì cưa? phòng mở tung và giọng một chàng trai trẻ vọng vào.  − Lạy Chúa, hãy tin tôi! tôi là bạn cuả bà chủ mà- rồi cái đầu cuả Danny thò vào- Kate, hãy bảo ông bố già này tránh ra đi.  Nhìn thấy cậu bạn thân thiết lòng nàng vơi hẳn nỗi buồn. Nhưng, nàng phải cho cậu chàng này biết rằng nàng chưa quên tội của cậu ta. Nàng đứng chống nạnh, lên giọng.  − Ồ, không đâu. Tôi lại muốn bảo Kirkly tống cổ cậu ra đấy, bạn a.  − Ơ kìa, Kate!- Danny la lên, cố gỡ khỏi tay Kirkly.  Kate cười vang.  − Thôi được, Kirkly, bác thả cậu ấy ra. Danny, cậu có thể vào . Danny bước vào, dang rộng hai tay, miệng cười toe toét!  − Kate không định đuổi tôi đấy chứ?  − Đồ phản bội!  − Ồ, không. Tôi chỉ làm điều tốt nhất cho Kate thôi mà.  − Hà!  Chàng liền quỳ xuống và khoanh tay trước ngực.  − Hãy tha thứ cho tôi, nào...  Nàng cười rũ rượi.  − Ôi, Danny, đứng dậy đi.  Đúng lúc đó, Willy xuất hiện ở ngưỡng cửa và đứng há hốc mồm ngạc nhiên trong khi Danny tiếp tục quỳ, vừa giật gấu áo muxơlin trắng cuả Kate vừa nài nỉ bằng giọng rất kịch.  − Kate, chấp nhận cho tôi đi.  − Kate- Willy rít lên- có cần anh phải tống cổ thằng nhãi xấc xược này đi không?  − A- Kate reo lên- Willy ngốc nghếch. Lại đây và làm quen với người bạn thân nhất cuả em đi nào.  Hai chàng trai bắt tay, nhìn nhau thăm dò, rồi Willy quay sang Kate.  − Anh tới để tháp tùng em đến câu lạc bộ như thường lệ. Còn tối nay là hội hoá trang ở nhà phu nhân Barrymore. Em đừng quên đấy nhé.  − Kate- Danny xen vào- Tôi về đây nghỉ hè. Tôi có thể tháp tùng Kate đi bất cứ đâu!  − Cám ơn sự giúp đỡ cuả anh nhưng Phu nhân Mannering không cần đến nó đâu- Willy nói, gườm gườm nhìn Danny.  − Đó là ông nghĩ vậy thôi- Danny dằn giọng.  − Thôi đi, các anh- Kate kêu lên- chúng mình sẽ cùng đi, được chứ?  Khi ba người đến nơi, câu lạc b St. Jame đã đông đủ những khuôn mặt quen thuộc. Danny và Willy nhập ngay vào một đám đàn ông đang hùng hổ tranh cãi. Kate ngạc nhiên nhận thấy trong số đó có cả phu nhân Hester, bà này đang có vẻ bừng bừng phẫn nộ. Nhìn thấy Kate, bà ta bổ đến túm lấy tay nàng.  − Chào Kate. Cô có tin nổi không, người ta chỉ trích cậu Pitt và ngài đô đốc trước mặt tôi!  − Ồ, quả là tồi tệ!- Kate cười, quay sang đám đàn ông- Thưa các ngài, vậy các ngài có nguy cớ bị ngược đãi đấy.  − Đêm nay em còn tuyệt diệu hơn bao giờ hết, animamia- một giọng nói bỗng kề sát bên tai nàng. Nàng quay lại, nhận ra Bá tước Mirabel.  − Ồ, ông Bá tước, tôi e rằng ông quá nịnh đầm đấy- nàng cười- mới tối qua ông bảo tôi không thể xinh đẹp hơn, có phải ông nói vậy không nhỉ?  − Biết làm sao được, vì mỗi lúc em lại làm tôi bàng hoàng ngơ ngẩn hơn. Đi nào, chúng ta sẽ bàn luận riêng về chuyện này- anh ta nói và nắm lấy khuỷu tay để trần cuả nàng.  Nàng cười và nhẹ nhàng gỡ ra.  − Không được đâu, tôi e rằng chuyện về Nelson ở đây hấp dẫn tôi hơn.  − Ô, tất nhiên, chồng em đang thực hiện nhiệm vụ cuả ngài đô đốc mà.  Nàng nhướn mày.  − Làm sao ông biết điều đó?  − Tôi không biết. Tôi chỉ đoán thôi- anh ta nhìn vào mắt nàng, thận trọng đáp- Điều gì buộc bá tước Mannering phải xa cô vợ mới trẻ đẹp và đầy quyến rũ nếu không phải vì sứ mệnh tổ quốc.  − Thật vậy ư?- nàng miệng cười, nhưng lòng gợn một cảm giác mơ hồ lo âu. Tự nhiên, nàng nhận thấy Bá tước Mirabel hoàn toàn không phải là con người vui nhộn như nàng nghĩ. Nhưng Mirabel đâu phải dễ nản lòng. Anh ta lại xáp sát bên nàng.  − Kate, em có thích xem đoán mệnh không?  Anh ta hỏi và trỏ về phía một nhóm người đang ngồi bên bàn bói bài.  Nàng ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai hồng hào trong bộ cánh trắng. Sao nhỉ? Nàng cũng có quyền được giải khuây chứ!  − Cũng thú vị đấy- nàng nhận xét.  Anh ta đưa tay cho nàng khoác.  − Em có tin tướng số không?  − Kể cũng hay khi xem bói để so sánh với những gì xảy ra thật trong đời mình- nàng cười.  − Vậy là em hoài nghi? Còn tôi thì tôi tin.  − Thật á?- Nàng tròn xoe mắt.  − Sao lại không? Em nghĩ tôi là người thực tế lắm sao?  Họ cùng cười, không để ý đến một người đàn bà tóc màu mật ong đang nhìn theo họ, môi dưới hơi bĩu ra. Đó là Claire. Ả cười khẩy và quay sang nói với người đứng cạnh.  − Xem kià, cô vợ mới cuả Bá tước vui vầy trong lúc chồng đi vắng.  Sáng sớm hôm đó, tàu cập bến Brighton. Không thể chờ đến lúc con tàu bỏ neo, Bá tước giao tất cả cho Hatch và phóng lên bờ. Chỉ năm phút sau, chàng đã ngồi trên mình ngựa lao về London. Chàng thèm được nhìn ngắm gương mặt nàng. Lòng chàng vừa rộn ràng, vừa day dứt, liệu nỗi khát khao bao ngày cuả chàng có được đáp lại không? Chàng thích thú nhận thấy Kate đã mang vào ngôi nhà cuả chàng nhiều nét Bermuda.  − Hãy nhắn bà chủ xuống phòng ăn với tôi. Tôi đói ngấu rồi.  Chàng bảo Kirkly ngay khi đặt chân vào tiền sảnh, một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt sạm nắng cuả chàng.  − Ông chủ ...- Kirkly ngập ngừng theo sau chàng.  − Gì vậy?  − Phu nhân Mannering không có nhà.  − Ồ? Thế cô ấy đâu? Ở chỗ bà Haverly à?  − Không, thưa ông chu?  − Thế nào?- Bá tước bắt đầu cau mày.  − Bà chủ đi chơi với ông Wilson và ông Daniel Ludlow.  − Đi đâu?- Bá tước gần như gắt lên.  − Dạ, hình như tới câu lạc bộ St. James.  − Cám ơn Kirkly. Dọn ngay bàn ăn cho tôi và chuẩn bị ngựa mau lên.  Ba mươi phút sau, chàng đã tế ngựa đến trước toà nhà hai tầng cuả câu lạc bộ St. James. Chàng đụng ngay Claire ở tiền sảnh.  − Quả là thú vị được gặp cô ở đây!- chàng chào, pha chút giễu cợt.  − Anh về đúng lúc đấy chứ?- Claire nói giọng khiêu khích.  − Ồ?  − Anh chưa nghe nói gì về vợ anh sao?- Ả bồi tiếp, và ả biết mình đã điểm trúng huyệt.  − Vợ tôi.  − Ừ, em nghe cha em nói rằng ở câu lạc bộ Watiers họ đang đánh cuộc xem ai sẽ người may mắn được thay ông Wilson làm vệ sĩ cho cô ta! Riêng em tin chắc là Bá tước Mirabel sẽ thế vào chỗ đó.  − Ngậm cái lưỡi dối trá cuả cô lại!- Bá tước rít lên và quay lưng bỏ đi. Claire còn hét với theo.  − Ngay lúc này, cô ta đang ngồi xem bói với tay Bá tước đấy.  Ả cũng chẳng cần phải dẫn chứng thêm vì Kate và Mirabel đã lù lù xuất hiện, tay khoác tay và đang mải mê cười cợt ngay trước mũi chàng! (hết chương 38)

***

CHƯƠNG 39 Chàng đó, con người mà nàng đợi chờ, mơ tưởng, thù hận, khát khao! Chàng đứng ngay trước mặt nàng, một người đàn ông bình thường, không đẹp trai hơn Bá tước Mirabel bên cạnh nàng, và ga lăng cũng chẳng bằng một nửa, vậy mà toàn thân nàng bỗng run rẩy, tâm hồn như bay bổng và đôi mắt vụt ngời sáng long lanh.  − Branwell!- Nàng thốt lên, đứng lặng, không thể rời mắt khỏi khuôn mặt chàng.  − Chào phu nhân!- chàng nói kiểu cách, nâng tay nàng lên môi và nàng cảm giác như da mình cháy bỏng qua lớp găng tay.  Rồi ánh mắt chàng chuyển qua Bá tước Mirabel.  − Bá tước, cám ơn ngài đã tháp tùng vợ tôi.  − Rất mừng gặp lại ngài, bá tước Mannering. Xin khỏi có lời cám ơn, vì tôi rất lấy làm vinh hạnh được đi bên phu nhân cuả ngài.  − Ngài Mirabel có nhã ý dẫn em đi xem bói bài- cuối cùng, Kate cũng tìm được lời để nói.  − A, thế ông Ludlow và ông Wilson đâu?- Bá tước hỏi bằng một giọng không lộ cảm xúc.  Mirabel cười.  − Hai vị ấy còn đang mải bàn luận chính trị đằng kia. Nhưng tôi cũng phải quay vào đây. Công nương Moravia đang đợi tôi. Xin bà thứ lỗi nhé.  Anh ta nói nhẹ nhàng, nghiêng mình chào Kate và bỏ đi.  Branwell nắm lấy cánh tay nàng, kéo ra ngoài.  − Anh đưa em đi đâu vậy?- Nàng ngạc nhiên hỏi.  − Về nhà, thưa phu nhân. Đây không phải chỗ mà tôi muốn thả cho vợ tôi vui thú, nhất là với sự kèm cặp cuả Bá tước Mirabel- chàng gằn giọng.  − Thật là quá quắt- Kate giằng tay ra, đứng đối diện với chàng- anh bỏ đi một hơi liền hai tháng và bây giờ về đây để bảo tôi cái gì tôi được và không được làm đấy à? Sao anh không biến luôn cùng quỷ sứ cho rồi!  − Cái đó thì chúng ta sẽ nói cùng nhau, còn bây giờ hãy về nhà- chàng nói và định cầm lấy tay nàng.  − Động vào tôi, tôi sẽ hét lên đấy!- Vợ chàng bặm môi, đứng lỳ ra.  − Cô có muốn thành đề tài cho những chuyện đàm tiếu không, Kate?- chàng cau mày hỏi.  − Anh có muốn vậy không, Branwell?  − Đừng có thách thức tôi!  − A, Branwell, thằng chó đây rồi!- Willy ở đâu xộc đến và vỗ đánh bộp vào vai chàng- Về lúc nào thế? Xong việc với Nelson rồi hả?  Bá tước nhe răng cười.  − Chào Willy. Tớ cập bến Brigthton sáng nay và mất thêm năm tiếng phi ngựa về London. Cậu không phiền nếu bọn này rút bây giờ chứ. Tớ muốn Kate có mặt ở nhà.  − Ồ, tất nhiên, tuần trăng mật cơ mà- Willy nháy mắt cười hề hề rồi quay sang Kate- Hẹn em tám giờ nhé?  Nàng mỉm cười ngọt ngào.  − Ừ, anh hãy rủ thêm Danny, được không?  − Ừm...thôi được, nhưng mà anh mời em đấy nhé.  − Khoan đã. Hai người nói về chuyện gì vậy?- Bá tước hỏi.  − Về buổi vũ hội hoá trang tối nay- Kate đáp trơn tuột.  − Này, tại sao Willy và Danny lại phải tới rước em trong khi chồng em đã về nhà và hoàn toàn có thể đích thân tháp tùng vợ mình?- chàng hằm hằm hỏi.  − Quỷ thật, Bran. Cậu không đi được đâu, cậu phải thấy thế chứ?- Willy nói.  − Không, thưa ông Wilson, tôi không thấy!- Bá tước gườm gườm nhìn cậu bạn.  − Cậu chưa chuẩn bị trang phục- Willy giải thích.  − Willy, cậu không phải để tâm vào cái chuyện vặt đó. Tối nay tớ sẽ có quần áo giả trang- Bá tước bắt đầu nổi cáu.  − Thôi được, cậu đi được thì cứ đi còn việc tớ tớ cứ làm. Tớ vẫn đến đón Kate; đã thành lệ như vậy suốt thời gian cậu vắng nhà, và tớ thích điều đó. Đừng có mà phá kế hoạch cuả tớ chỉ vì cậu quyết định xen vào giữa. Cậu cứ việc đi, nhưng đừng có mà cản trở tớ!- Willy cũng bực không kém.  Bá tước chằm chằm nhìn cậu bạn một lúc rồi đột nhiên phá ra cười.  − Được lắm, Willy, cậu có thể đi cùng hai vợ chồng tớ. Cả anh bạn trẻ Ludlow cũng nhập hội chứ?  − Đúng vậy, Branwell- Kate đáp, mắt vẫn còn ánh lên tức giận.  − Thôi, hẹn cậu tối nay, Willy!- Bá tước chào và kéo Kate đi. Nàng lầm lì bước bên cạnh chồng và chẳng nói chẳng rằng, ngồi vào xe, chăm chăm nhìn ra cửa sổ.  − Anh biết anh đã làm gián đoạn cuộc vui cuả em- chàng nhẹ nhàng cất tiếng- nhưng chắc em cũng vui lòng gác lại vì chồng em đã về, đúng không?  Kate quay phắt lại nhìn chàng, đôi mắt xám loé lên.  − Chồng tôi đã về? Anh chọn từ hay thật đấy, Branwell.  − Thế anh không phải chồng em ư, Kate?- chàng hằm hè.  − Thực ra thì phải, nhưng tôi có lý do để nghi ngờ điều đó. Anh bỏ tôi lại một mình với đám gia nhân nhà anh! May mà dì Sarah đã giới thiệu tôi với bạn bè anh, không thì tôi thật khốn khổ? Thế là anh đã trở về, a ha!- nàng cười khẩy.  − Hãy dịu bớt giọng đi, Kate. Khuôn mặt em không phải dành cho một ả đàn bà chua ngoa- chàng nói và bỗng nhoẻn miệng cười. Một làn sóng ấm áp, cực kỳ dễ chịu tràn ngập lòng nàng và phải cố gắng lắm nàng mới khỏi thốt ra những lời lẽ yêu đương. Không, đừng hòng nàng chịu tha thứ cho chàng nhanh như vậy! Chàng sẽ thấy nàng không phải loại đàn bà dễ dãi. Nàng lại ngoảnh mặt ra phố, còn chàng cũng làm thinh luôn.  Về đến nhà, Kate chạy ngay lên phòng riêng và đóng sập cưa? lại. Nàng quẳng mũ áo lên giường rồi đứng thừ ra. Một lúc sau, nàng nghe tiếng bước chân chàng ngập ngừng tới gần cửa, và ngạc nhiên vì tiếng gõ cưa? dội lên.  − Mời vào- nàng nói to  Chàng đẩy cánh cưa? thông giữa hai phòng.  − Anh vào được không, Kate?  − Cứ việc! Lạy Chuá, anh đã thay đổi hẳn sau chuyến đi đấy nhỉ!  Chàng cảm thấy máu bốc lên đầu nhưng cố lấy lại bình tĩnh.  − Anh sực nhớ trong vô số tội lỗi với em, có một tội quan trọng nhất là anh đã quên trao nhẫn cưới cho em- chàng nói và nhoẻn miệng cười.  − Không cần đâu Branwell.  Một lần nữa chàng cố ghìm mình. Chàng bước lại và đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ khảm vàng. Trong hộp là một chiếc nhẫn xinh xắn có đính hai hạt kim cương hình trái tim.  − Đây là cuả mẹ anh- chàng nói  Nét mặt nàng vụt biến đổi và nàng vội đỡ lấy cái hộp.  − Ôi, Branwell, đẹp quá!  − Anh nghĩ chắc em đeo vừa, mẹ anh cũng nhỏ nhắn như em- chàng nói và lồng chiếc nhẫn vào ngón tay nàng. Đúng lúc đó vang lên tiếng gõ cửa.  − Gì vậy?- Branwell cáu kỉnh hỏi.  − Xin lỗi ông chủ, nhưng tôi cần chuyển cái này tới bà chủ ngay.  − Vào đi.  Kirkly hiện ra với một bó hoa to tướng che gần lấp mặt. Ngỡ ngàng, Kate thốt lên.  − Ôi, đẹp tuyệt. Ai gửi đấy, Kirkly.  − Tôi không biết, thưa bà chủ, nhưng có danh thiếp kèm theo đây.  Kate cầm lấy tấm các nhỏ có hàng chữ.  "Anima mia  Em hoang dã như hoa huệ và diễm lệ như bông hồng.  Alban " Kate đỏ nhừ mặt. Bối rối, nàng không nhận thấy Bá tước đã đứng sát bên nàng.  − Amia mia? Tâm hồn cuả tôi? Tại sao Bá tước Mirabel, người em mới quen lại gọi em là tâm hôn cuả anh ta?- chàng hỏi bằng giọng nén giận.  − Ồ, bây giờ anh còn đọc cả thư cuả tôi nữa đấy?- Kate vặc lại.  − Tôi cần câu trả lời, thưa bà!- chàng gầm lên.  − Làm sao tôi biết được? Thậm chí tôi cũng không biết thế nghĩa là gì. Tôi có hiểu tiếng italia đâu!  − Anh ta ký là Alban!  − Anh ta có thể ký là Herbert hoặc bất cứ tên gì tôi thích. Và nói chung, tôi sẽ kết bạn với bất cứ người nào tôi thích và gọi họ bằng tên bất cứ khi nào tôi muốn.  − Em nghĩ vậy ư, Kate?  − Rõ ràng!  − Em ngây thơ lắm. Em còn phải học nhiều! Muốn thì cứ giở những trò đó sau lưng tôi, chứ không phải lúc này!- chàng quay gót và bước nhanh ra khỏi phòng!  Nàng đứng lặng đi, căm giận. Người đàn ông này là một con quỷ, một kẻ cục súc, một gã ác ôn! Nàng nghe tiếng cửa sập đánh rầm và chỉ muốn òa lên khóc.  (hết chương 39)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx