Đới Tư Dĩnh nhìn bộ dáng khổ sở của anh, cắn cắn môi nói: "Cảnh Hiên, chúng ta ly hôn đi."
Hàn Cảnh Hiên phẫn nộ, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một: "Hãy nói lại những lời vừa rồi một lần nữa?!!"
Đới Tư Dĩnh chưa bao giờ thấy bộ dáng đáng sợ như thế của anh, nhẹ giọng nói: "Cảnh Hiên, em là không muốn anh vì em mà khó xử, không muốn anh vì em mà bất hòa cùng cha mẹ, anh biết không?"
Nghe thấy cô nói như vậy, Hàn Cảnh Hiên sắc mặt dịu đi rất nhiều nói: "Tư Dĩnh, việc này không cần em quan tâm, anh sẽ xử lý tốt, hãy tin anh."
"Vâng, em sẽ tin." Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ thở dài, xử lý tốt? Nói luôn dễ hơn làm.
"Tư Dĩnh, anh đi ngủ trước, em cũng đi ngủ sớm một chút đi." Hàn Cảnh Hiên tâm trạng rất lo lắng bước đi về phòng mình.
Đới Tư Dĩnh cũng buồn bã không thôi, điều này thật không phải cô muốn, cô không nghĩ đến lấy Cảnh Hiên lại tạo thành cục diện phức tạp như thế này.
Trước cửa phòng bệnh viện.
Đới Tư Dĩnh vẫn do dự không biết nên đi hay nên vào? Cô biết cha mẹ Cảnh Hiên không muốn nhìn thấy cô, nhưng là phận làm con dâu, nếu cô không đến, thật sự rất thất lễ.
Cửa đột nhiên mở ra, bà Hàn thấy Đới Tư Dĩnh đứng ở ngoài cửa liền sửng sốt, tại sao cô ta lại ở chỗ này?
"Mẹ." Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng kêu lên.
Bà Hàn lạnh lùng nhìn cô một cái nói: "Ai là mẹ cô? Chúng tôi không nghĩ sẽ nhìn thấy cô, cô đi đi."
"Cái này là con mua cho....." Đới Tư Dĩnh vừa định nói cha, nhìn ánh mắt cảnh cáo của bà Hàn, lập tức sửa lại lời nói: "Đây là thuốc bổ con mua."
"Cầm về đi, chúng tôi không mua nổi hay sao?" Bà Hàn không thèm liếc mắt nhìn một cái.
"Chờ một chút, bà để cho cô ta vào đi, tôi có lời muốn nói với cô ta." Ông Hàn nằm trên giường bệnh đột nhiên mở miệng nói.
Bà Hàn thấy thế mới bước sang một bên, để cho cô vào phòng.
Đới Tư Dĩnh chậm rãi bước đến bên giường bệnh, nhìn ông Hàn: "Cha, cha có khỏe không?"
"Tốt hơn nhiều." Ông Hàn không có lạnh lùng tuyệt tình giống như bà Hàn.
"Ông à, ông cùng cô ta nói nhiều như vậy để làm gì?" Bà Hàn nhìn chồng mình đối với cô thật khách sáo, bất mãn nói.
"Tư Dĩnh, con là đứa con gái thông minh, ta muốn cùng con nói chuyện." Giọng nói ông Hàn thật chân thành
"Được, cha, cha nói đi, con nghe." Đới Tư Dĩnh không cần đoán cũng biết ông định nói cái gì?
"Tư Dĩnh, con cũng biết Cảnh Hiên là đứa con duy nhất của chúng ta, chúng ta đem hy vọng đặt hết trên người nó, hiện tại tuy nói thời nay rất nhiều người không cần sinh con, hoặc là phương pháp muốn có con cũng rất nhiều, nhưng nếu Cảnh Hiên cùng người phụ nữ khác sinh một đứa con, con sẽ không thấy ngại chứ? Con thật tình với nó sao? Đó là điều mà chúng ta lo lắng, cho nên đừng trách chúng ta, chúng ta là người rất truyền thống, chúng ta hy vọng con có thể rời khỏi Cảnh Hiên, nếu con nguyện ý rời đi, con có điều kiện gì? Chỉ cần chúng ta có thể làm được, chúng ta nhất định thỏa mãn con." Lời nói của ông Hàn có chút thấm thía, muốn thuyết phục cô buông tha cho Cảnh Hiên.
"Cha, cha không cần nói như vậy? Con có thể hiểu được, con thật sự hiểu được, mặc dù là rời khỏi Cảnh Hiên, con cũng sẽ không cần điều kiện gì, cái chính là Cảnh Hiên anh ấy...." Đới Tư Dĩnh cũng không nói được hết câu, cô biết Cảnh Hiên sẽ không đồng ý.
"Ta biết, Cảnh Hiên sẽ không đồng ý, nó là con ta, ta hiểu nó hơn con rất nhiều, ta cũng biết nó thực sự thích con, bằng không, cũng sẽ không vì biết con không thế mang thai mà vẫn cưới con, nhưng mà, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, chỉ cần con thật sự rời xa nó, ta tin tưởng Cảnh Hiên sẽ đồng ý, chỉ cần con thật sự nguyện ý rời khỏi nó..."
"Được, chỉ cần Cảnh Hiên đồng ý, con sẽ tự động rời xa anh ấy." Đới Tư Dĩnh còn có thể nói cái gì? Cô chỉ có thể đồng ý, cô biết nếu cô cố ý ở lại bên cạnh Cảnh Hiên, sẽ chỉ làm cho quan hệ giữa Cảnh Hiên và cha mẹ càng thêm căng thẳng, nhưng cô làm sao cùng Cảnh Hiên nói chuyện đây?
"Cảm ơn con, Tư Dĩnh... Cảm ơn con đã hiểu." Ông Hàn thật vui mừng.
"Tư Dĩnh, hôm qua mẹ có chút kích động, con đừng trách mẹ." Bà Hàn nghe được cô nói như vậy, có chút hối hận về hành vi của mình.
"Mẹ, con không trách mẹ, thật sự, con có thế hiểu được tâm trạng của mẹ, chính là con hy vọng hai người cho con một chút thời gian để đi thuyết phục Cảnh Hiên được không?"
"Được, Tư Dĩnh, chúng ta không muốn con phải chịu ủy khuất, chúng ta sẽ bồi thường cho con." Ông Hàn thấy làm như vậy, sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
"Con xin phép đi về trước, cha, bồi dưỡng thân thể thật tốt, ngày khác con lại đến, mẹ, hẹn gặp lại." Đới Tư Dĩnh chịu đựng đau lòng, khách khí nói xong, xoay người mà chạy.
"Được, con đi về trước đi, hy vọng con có thể cùng Cảnh Hiên nói chuyện thật tốt."
"Con sẽ cố gắng, hẹn gặp lại." Đới Tư Dĩnh vội vàng chạy nhanh khỏi phòng bệnh.
Mang vẻ mặt hoảng hốt đi trên đường, Đới Tư Dĩnh cười khổ, cô làm sao vậy? Mỗi một lần đều làm sai, mỗi một lần đều bức mình đến đường cùng, cô không thể không đáp ứng cha mẹ Cảnh Hiên, nhưng cô cũng không thể không để ý đến cảm nhận của Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên chắc chắn sẽ không ly hôn, nếu vậy cô làm sao dám đối mặt với cha mẹ anh, cô nên làm cái gì bây giờ?
"A.........." Hướng về phía mặt trời, hét lớn một tiếng, cô cảm thấy rất áp lực, rất khổ sở.
Sau một tiếng gào to, dẫn tới sự chú ý của người đi đường.
Vừa lúc lái xe đi qua, Long Ngạo Phỉ quay đầu vô tình nhìn thấy, lại phát hiện rõ ràng là Tư Dĩnh, vội vàng dừng xe lại, đi qua.
"Tư Dĩnh, em làm sao vậy? Đi theo anh." Long Ngạo Phỉ bước đến, không đợi cô cự tuyệt lôi kéo cô bước đi, đem cô kéo vào trong xe.
Xe đi đến một nơi tương đối yên tĩnh, ngừng lại.
"Tư Dĩnh, đã xảy ra chuyện gì sao?" Long Ngạo Phỉ quan tâm hỏi.
"Không có gì? Em tốt lắm, em muốn xuống xe." Đới Tư Dĩnh mở ra cửa xe, muốn bước xuống xe, cô không nghĩ sẽ nói cho anh biết.
"Chờ một chút, em đã không muốn nói thì thôi, quên đi, anh đưa em về nhà." Long Ngạo Phỉ vươn tay giữ chặt tay cô, anh biết cô nhất định có chuyện, nhưng nếu cô không nói, anh cũng không thể miễn cưỡng cô, xem ra anh cần phải đi tìm Cảnh Hiên để nói chuyện.
Dùng kế
Đang ở văn phòng, điện thoại bỗng đổ chuông, Hàn Cảnh Hiên nhấc máy: "Xin chào?"
"Hàn Cảnh Hiên, tôi là Long Ngạo Phỉ, có thời gian chứ, gặp nhau một chút được không?"
Là anh ta? Hàn Cảnh Hiên có chút chần chừ "Được. Đợi một lát, tôi tới ngay."
Tại quán cà phê, Long Ngạo Phỉ cùng Hàn Cảnh Hiên mặt đối mặt.
"Nói đi, tìm tôi có việc gì sao?" Hàn Cảnh Hiên nhâp một ngụm cà phê, chậm rãi hỏi.
"Hai người sông có tôt không?" Long Ngạo Phỉ có chút chần chừ, dù sao việc mà anh muốn hỏi cũng là chuyện của vợ chồng họ, giờ đã không còn liên quan tới mình.
Hàn Cảnh Hiên khẽ nhíu mày, không rõ anh thuận miệng hỏi hay có ý khác: "Tốt lắm! "
"Thật không?" Long Ngạo Phỉ lên tiếng, giọng điệu mang theo nghi vấn không chút che giấu.
"Tại sao không thật? Chúng tôi có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ tôi không thể so sánh được với anh?" Hàn Cảnh Hiên bất mãn, anh ta nói vậy là có ý gì chứ?
"Cảnh Hiên, tôi chỉ hi vọng anh đối xử tốt với Tư Dĩnh. Nếu không thể chăm lo cho cô ấy thì hãy buông tay, không được làm tổn thương cô ấy." Long Ngạo Phỉ từng lời nói đều tràn ngập chân thành.
"Long Ngạo Phỉ, phải nhắc cho anh nhớ, Tư Dĩnh là vợ tôi, đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt, không làm cô ấy thương tâm. Quan trọng hơn, là chuyện này chưa tới phiên anh quản." Hàn Cảnh Hiên lãnh khốc trả lời.
"Phải, là tôi không có tư cách quản chuyện các người, nhưng Hàn Cảnh Hiên, anh chớ vội đắc ý. Chỉ cần Tư Dĩnh có dù chỉ một chút ủy khuất, tôi lập tức sẽ đem cô ấy trở về." Long Ngạo Phỉ không lùi bước, uy hiếp.
"Ha ha..." Hàn Cảnh Hiên hừ lạnh một tiếng, cười đáp: "Long Ngạo Phỉ, tỉnh lại đi. Anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ Tư Dĩnh là người anh có thế nói muốn quan tâm thì quan tâm sao? Tôi cho anh biết đời này anh còn chưa có tư cách đó."
"Hàn Cảnh Hiên, những lời này không nên nói quá sớm. Chỉ cần tôi muốn, không có gì không làm được, chỉ là tôi tôn trọng Tư Dĩnh, không muốn miễn cưỡng cô ấy. Anh tự mình giải quyết cho tốt đi. Gặp lại sau." Long Ngạo Phỉ cũng hừ lạnh, quay người bước đi.
Vừa đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại: "Vừa rồi tôi lái xe qua công viên gần đây, thấy Tư Dĩnh thật thương tâm khổ sở." Nói xong cũng không quay đầu lại, bước đi.
Hàn Cảnh Hiên dõi theo bóng dáng anh, thầm nghĩ công viên gần đây, hay là Tư Dĩnh đi bệnh viện? Cuống quít đứng dậy, trong lòng bồn chồn không biết cha mẹ liệu có nói lời khó nghe với cô ấy.
Nhìn Hàn Cảnh Hiên đột nhiên về nhà, Đới Tư Dĩnh có chút sửng sốt, vội cười hỏi: "Cảnh Hiên, sao hôm nay anh về sớm vậy?"
"Tư Dĩnh, ngồi xuống." Hàn Cảnh Hiên không nói hai lời, kéo cô xuống ghế sôfa.
"Anh làm sao vậy? Cảnh Hiên, có việc gì sao?" Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn anh.
"Tư Dĩnh, hôm nay em tới bệnh viện phải không?" Hàn Cảnh Hiên đột nhiên mở miệng hỏi.
Đới Tư Dĩnh sửng sốt, nhanh như vậy đã bị phát hiện, ngoan ngoãn gật gật đầu "Vâng, là đến thăm cha..."
"Ai cho em đi?" Hàn Cảnh Hiên đột nhiên phát hỏa quát.
Đới Tư Dĩnh nhìn anh, ngơ ngác không hiểu anh tại sao nổi giận.
"Thật xin lỗi, Tư Dĩnh. Anh không phải nổi giận với em." Cảm giác được mình thất thố, Hàn Cảnh Hiên dịu giọng giải thích: "Anh sợ cha mẹ nói những lời không nên nói làm khó dễ em, lại khiến em chịu uất ức."
Thì ra là như vậy... Đới Tư Dĩnh gượng cười, nói: "Không có, cha mẹ không hề làm khó em, cũng không hề nói gì khó nghe."
"Thật không? Tư Dĩnh, em gạt anh! Bọn họ đã nói gì? Mau nói cho anh biết?" Hàn Cảnh Hiên hiển nhiên không tin, với hiểu biết về cha mẹ anh mà nói, bọn họ không hề nói gì là hoàn toàn không thể nào.
"Thực sự không có, anh không tin có thể đi hỏi bọn họ?" Vẻ mặt Đới Tư Dĩnh tự nhiên, cố nén đau lòng. Ly hôn? Cô làm sao có thể mở miệng nói với Cảnh Hiên những lời như vậy?
"Chưa nói là tốt rồi. Anh đi bệnh viện xem cha mẹ thế nào..." Hàn Cảnh Hiên thấy cô không chịu nói cũng không ép hỏi. Nếu thực sự có cái gì, thì cha mẹ cũng sẽ nói với anh.
"Ừ, anh đi đi. Em đợi anh trở về ăn cơm..." Đới Tư Dĩnh gật gật đầu.
"Được, anh đi đây."
Tại bệnh viện...
Hàn Cảnh Hiên một bên vừa gọt táo, một bên vừa lặng lẽ quan sát biểu tình cha mẹ, kì quái, hôm nay tại sao lại thay đổi? Không ép mình ly hôn, cũng không đuổi ra ngoài?
"Con đang nhìn gì vậy?" Ông Hàn lên tiếng hỏi.
"Cha, hôm nay Tư Dĩnh có tới thăm cha sao?" Hàn Cảnh Hiên ướm hỏi.
"Ừ, có đến đây." Ông Hàn gật đầu đáp.
"Cái đó... cha có hay không....... hoặc là mẹ có hay không............" Thật ra là "làm khó xử cho cô ấy" nhưng Hàn Cảnh Hiên giữ ở trong lòng không thể nói hết câu.
"Có cái gì? Không có cái gì?" Ông Hàn giả vờ hỏi, ông biết con trai muốn hỏi cái gì? Nhưng ông tuyệt đối không nói.
"Không có gì... Cha, ngày mai chúng ta xuất viện, con tới đón cha." Hàn Cảnh Hiên đổi đề tài.
"Được, à đúng rồi, đưa Tư Dĩnh cùng đến đây." Sắc mặt Ông Hàn bình tĩnh nói.
Trong lòng Hàn Cảnh Hiên vui vẻ, chẳng lẽ cha mẹ đã nghĩ thông suốt: "Cha, cám ơn cha, con đi về trước."
"Ừ, trở về đi... "
Hàn Cảnh Hiên đi rồi, bà Hàn không nhìn ông Hàn hỏi: "Tại sao lại bảo Cảnh Hiên đưa con bé đó tới đây?"
Ông Hàn cười gian trá nói: "Aizz, con chúng ta bà còn không hiểu sao? Càng bức bách nó, nó càng ngang ngạnh đối nghịch lại. Nhưng chúng ta chỉ cần nói bóng nói gió, một chút kích động nó, cộng thêm Tư Dĩnh, ta cố ý như trong lúc vô ý kích động con bé, làm cho nó biết khó mà rời xa Cảnh Hiên... Như vậy là thuận cả đôi đường."
"Ông cố ý làm như thế nào? " Vẻ mặt bà Hàn vẫn hồ đồ hỏi.
"Lại đây." Ông Hàn vẫy tay một cái, bà Hàn ghé sát lỗ tai nghe ông nhẹ giọng nói. Sau đó, vẻ mặt bà Hàn lộ rõ tia vui mừng, không ngừng gật đầu.
"Cũng là ông có bản lĩnh, thật tốt quá, ngày mai chúng ta sẽ làm như vậy."
@by txiuqw4