Hàn Cảnh Hiên cùng bà Hàn đỡ ông Hàn vào trong nhà, Đới Tư Dĩnh tay phải cầm đồ nọ tay trái mang vật kia đi phía sau.
"Ở nhà vẫn là tốt nhất." Ông Hàn thoải mái nói.
"Cái đó là đương nhiên, có nơi nào tốt hơn ở nhà chứ?" Bà Hàn lên tiếng.
Đinh linh linh... đinh linh linh... chuông cửa đột nhiên vang lên, Hàn Cảnh Hiên liền bước ra mở cửa.
"Cậu, mợ, thi ra là hai người? Mau vào đi." Hàn Cảnh Hiên thấy người tới vui mừng nói.
"Chúng ta đến thăm ba cháu, đúng rồi, các em họ cháu cũng đến đây, mấy con bé đang ở dưới chỗ đậu xe." Cậu mợ vừa nói xong liền đi vào trong phòng.
"Anh rể, đã tốt nhiều chưa? Biết hôm nay anh xuất viện, cho nên đến thăm." Cậu đi qua ngồi ở bên ông Hàn.
"Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều rồi." Ông Hàn cười vui vẻ nói.
"Con chào cậu, mợ." Đới Tư Dĩnh nhu thuận lên tiếng tiếp đón.
"Chào con." Cậu mợ cũng khách khí gật gật đầu.
"Anh họ, đã lâu không gặp." Một thanh âm thật ngọt vang lên ở ngoài cửa.
"Dĩnh Dĩnh, Lăng Vũ, hai người khỏe không? Mau vào đi." Hàn Cảnh Hiên dịu dàng nói với hai người đẹp đứng ở cửa.
Dĩnh Dĩnh vui vẻ chạy vào nhà, hướng về phía ông Hàn, bà Hàn ngọt ngào kêu: "Dượng, cô khỏe không?"
"Tốt lắm, Dĩnh Dĩnh mau ngồi đi." Bà Hàn vui mừng tiếp đón, bảo cô ngồi bên cạnh mình.
"Dĩnh Dĩnh, đã nói qua vài lần, đừng chạy, đứa trẻ này tại sao không nghe, chẳng may động thai thì phải làm sao bây giờ? Thật là, sắp làm mẹ người ta rồi, còn giống con nít, làm cho mẹ thật không yên lòng." Mợ ở một bên yêu thương quở trách con gái.
"Mẹ, con còn không phải con gái của mẹ sao?" Dĩnh Dĩnh làm nũng nói.
Mợ nhìn con gái bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt toàn là yêu thương.
"Cái gì? Dĩnh Dĩnh mang thai." Bà Hàn cũng cố ý lộ ra vẻ vui mừng nói.
"Đúng vậy, được ba tháng rồi." Mợ ở một bên trả lời, cùng bà kẻ xướng người hoạ.
"Vậy thì phải làm gì đó chúc mừng rồi, thím Ngô à!" Bà Hàn hướng về phía nhà bếp hô.
Thím Ngô từ nhà bếp đi ra nói: "Phu nhân, có gì phân phó?"
"Thím Ngô, làm thêm chút đồ ăn nhẹ, Dĩnh Dĩnh mang thai, không thể ăn đồ ăn có dầu mỡ... " Bà Hàn căn dặn.
"Mau xem xem, cũng là cô con thật chu đáo, Tư Dĩnh thật sự là có phúc nha, chờ khi con có đứa nhỏ, cô con nhất định chăm sóc tốt lắm." Mợ hướng về phía con gái cười đáp.
Sắc mặt bà Hàn có chút thay đổi, tuy rằng đã sớm biết mợ sẽ nói như vậy, nhưng bản thân vẫn có chút không tiếp nhận được.
Đới Tư Dĩnh đứng ở một bên thân mình cứng đờ, sắc mặt khẽ biến, xấu hổ vô cùng, giờ phút này cô thật muốn phá cửa mà trốn chạy khỏi nơi này.
Hàn Cảnh Hiên khẽ nắm tay cô, anh thực sự hoài nghi cha mẹ là cố ý, nhưng chỉ có thể ở một bên cười gượng, che giấu tâm tư.
"Đúng rồi, chị dâu, em còn chưa kịp chào hỏi, chị dâu khỏe không?" Dĩnh Dĩnh như trước ngọt ngào nói.
"Ừ, chị khỏe." Đứi Tư Dĩnh có vẻ khách sáo, xa cách rất nhiều.
"Tư Dĩnh, lại đây ngồi." Mợ chủ động đon đả với cô.
Đới Tư Dĩnh khẽ nhìn Hàn Cảnh Hiên, rồi đi qua, ngồi cạnh mợ.
Mợ thân thiết kéo tay cô: "Tư Dĩnh, cháu cùng Cảnh Hiên cố gắng nha, ta biết chị và anh rể đã sớm muốn ôm cháu nội, cháu tốt nhất sang năm cho bọn một đứa trẻ bụ bẫm, sớm cho bọn họ ôm cháu làm vui."
"Mẹ, mẹ tại sao lại nói như vậy? Mẹ muốn làm cho chị dâu thẹn thùng hay sao?" Dĩnh Dĩnh như không biết nguyên do thì thầm nói.
"Có cái gì khó nói chứ, mấy đứa trẻ tuổi không biết, chứ người già cũng tựa như con nít vậy, ta chỉ là nói thay cho cha mẹ cháu thôi, vả lại khi đứa nhỏ được sinh ra cũng không cần các cháu trông nom, các cháu lo lắng cái gì? Tư Dĩnh, cháu nói xem đúng không?" Mợ nhìn cô đầy thâm ý.
Đới Tư Dĩnh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, sắc mặt khó coi không nhịn nổi, lời của mợ từng câu từng chữ đều đâm mạnh vào lòng, làm cho cô đau thấu tâm can.
"Được rồi, mợ, cháu và Tư Dĩnh hiện tại còn chưa tính đến chuyện có con mà." Hàn Cảnh Hiên nhịn không được đi qua kéo Tư Dĩnh nói.
"Cảnh Hiên, cháu như vậy là không đúng, cháu không cần nhưng cũng nên nghĩ cho cha mẹ, họ mong ngóng bếcháu biết bao, có càng sớm không phải càng tốt sao?" Cậu ở một bên nghiêm túc phê bình.
"Đúng đó, anh rể, chị, hai người không phải rất muốn ôm cháu nội à?" Mợ ở một bên "hát đệm" theo.
Sắc mặt cha mẹ Hàn Cảnh Hiên khó coi nhìn anh cùng Tư Dĩnh, cười một chút, nói: "Tư Dĩnh sớm muộn cũng sinh cháu nội cho chúng ta, chúng ta không vội, đúng không Tư Dĩnh?"
"Dạ... phải!" Thân mình Đới Tư Dĩnh cứng ngắc đứng ở nơi đó, cô biết bọn họ có ý gì trong lời nói, chính là muốn mình sớm rời xa Cảnh Hiên, cô bỗng nhiên hiểu được, ngày hôm nay chính là mở màn cho vai diễn đầu tiên mà bọn họ diễn xuất, làm cho cô biết đường khó mà rút lui.
"Phu nhân, đồ ăn đã xong, có thể ăn cơm." Thím Ngô đi ra nói.
"Được, được, mọi người ăn cơm thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Bà Hàn đon đả mời.
Trên bàn cơm, mọi người đều cẩn thận chăm sóc Dĩnh Dĩnh.
"Dĩnh Dĩnh, cà không thể ăn được đâu."
"Dĩnh Dĩnh, rau xà lách sản phụ không được ăn."
Đới Tư Dĩnh thực sự không cảm nhận được một chút mùi vị gì, chỉ chậm rãi ngồi ăn, một lần nuốt thức ăn là một lần nuốt xuống đau thương, Hàn Cảnh Hiên cũng đau lòng nhìn cô, cũng chỉ có thể nắm chặt tay cô an ủi.
Cơm chiều đã xong, Đới Tư Dĩnh cuối cùng chạy xuống dưới lầu, há miệng cố hô hấp, lồng ngực bị đè nén tưởng như trái tim đã ngừng đập, ngừng thở...
"Tư Dĩnh, thực xin lỗi, anh không nên đưa em đến." Hàn Cảnh Hiên vòng tay ôm cô thật chặt, nhìn thấy cô khó chịu, lòng anh còn đau đớn hơn gấp nhiều lần, nhưng không thể bỏ mặc cha mẹ đưa cô đi.
"Không sao đâu, Cảnh Hiên à, chúng ta về nhà được không?" Đới Tư Dĩnh kiên cường lộ ra vẻ mặt tươi cười, cô không biết chính mình phải làm sao vào lúc này nữa, có lẽ...rời xa Cảnh Hiên là điều duy nhất cô có thể thực hiện, để vẹn toàn hạnh phúc cho tất cả...
Khuyên nhủ
"Chị." Đới Tư Dĩnh vừa bước vào cửa liền bổ nhào vào lòng Đới Tư Giai ủy khuất thống khổ không thể thốt nên lời, bao nhiêu đau đớn chỉ có thể giãi bày với một mình chị mà thôi.
"Khóc đi." Đới Tư Giai tuy không rõ nguyên do, nhưng biết em gái nhất định là gặp điều gì tủi thân... Muốn cô hãy bộc lộ ra hết, để không phải đè nén trong lòng...
Khóc một lúc lâu, rốt cuộc Đới Tư Dĩnh chậm rãi ngừng khóc, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
"Nói cho chị nghe, Tư Dĩnh, đã xảy ra chuyện gì với em?" Đới Tư Giai lúc này mới mở miệng hỏi.
"Chị, em muốn ly hôn với Cảnh Hiên..." Cô đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào.
"Ly hôn, vì sao?" Đới Tư Giai hoảng hốt, ly hôn là việc trọng đại, hơn nữa hai người vừa mới kết hôn chưa lâu. Tại sao lại...?
"Chị, là do cha mẹ Cảnh Hiên biết em không thể sinh con, không chấp nhận được chuyện này, bọn họ bức em phải ly hôn với anh ấy." Đới Tư Dĩnh không kìm nén được, nước mắt lại chảy ra.
"Vậy Cảnh Hiên thì sao, cậu ta phản ứng thế nào?" Trong chuyện này, quan trọng nhất vẫn là chủ ý của Cảnh Hiên.
"Cảnh Hiên đương nhiên là không đồng ý, nhưng chị à, làm sao em có thể nhìn Cảnh Hiên vì em mà bất hòa với cha mẹ? Hơn nữa, em cũng sợ sẽ có một ngày Cảnh Hiên hối hận vì quyết định ngày hôm nay... Em có thể rời xa Cảnh Hiên, nhưng em sợ anh ấy sẽ không đồng ý, một bên là cha mẹ anh ấy đau khổ ép buộc, một bên là Cảnh Hiên không buông tay... Chị, em phải làm sao bây giờ?" Đới Tư Dĩnh thống khổ nói.
"Tư Dĩnh, nói cho chị biết, em có yêu Cảnh Hiên không? Nếu cau ấy nguyện ý chống lại cha mẹ, vẫn muốn được ở bên em, em liệu có thấy áy náy không?" Đới Tư Giai nhìn chằm chằm em gái chậm rãi hỏi.
"Chị, em thích Cảnh Hiên, nếu không sẽ không bao giờ đồng ý lấy anh ấy, nhưng nếu vì em mà để anh ấy phải bất hòa với cha mẹ, em sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, bất an." Cô chân thành nói ra những lời tự đáy lòng, bởi vì cô đã quyết định tương lai sẽ gắn bó cùng Cảnh Hiên làm đôi vợ chồng chân chính, nhưng cô cũng không thể làm cho Cảnh Hiên vì mình mà phải ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ.
"Cái đó... Tư Dĩnh à, nếu em không rời bỏ Cảnh Hiên, vậy là em thực sự yêu cậu ta sao? Cảnh Hiên hiện tại có thể sẽ thống khổ, nhưng về sau khi kết hôn với một người khác và có con, cậu ta nhất định sẽ không hối hận vì thời điểm này đã buông tay em ra..." Đới Tư Giai nhìn cô, kiên quyết nói, Phỉ không phải cũng vậy sao? Đã yêu cô như thế, nhưng sau khi cô rời đi, không phải anh ấy đã yêu Tư Dĩnh đó ư? Mà Tư Dĩnh chỉ nói rằng thích, không phải yêu, chính là cô không yêu Cảnh Hiên...
"Nhưng chị à, em làm sao có thể mở lời trước với anh ấy đây? Anh ấy sẽ nhất quyết không đồng ý, lần trước em nhắc tới một lần, anh ấy đã vô cùng tức giận, em không có dũng khí nhắc lại thêm lần nữa đâu..." Cô sợ Cảnh Hiên sẽ nổi giận cùng phẫn nộ, cô không muốn làm tổn thương anh.
"Nói thẳng ra đi, Tư Dĩnh, không cần giấu diếm, hãy mang những gì trong lòng em nghĩ nói rõ ràng với cậu ta." Tư Giai biết, dù chia tay cũng nên nói cho rõ ràng mọi chuyện, cô không muốn Tư Dĩnh lặp lại vết xe đổ của mình, cô cũng hiểu được Tư Dĩnh chủ động rời xa Cảnh Hiên không phải vì bản thân khổ sở mà là không muốn cậu ta phải thương tâm.
"Em sẽ tìm cơ hội, cùng anh ấy thẳng thắn nói chuyện, cám ơn chị, em đây đi về trước đây." Đới Tư Dĩnh sau khi tâm sự cùng chị gái, cảm thấy thoải mái hơn, trong lòng cô cũng đã có quyết định.
"Được, vậy chị tiễn em."
Sau khi tiễn Tư Dĩnh một hồi, Đới Tư Giai suy nghĩ một hồi, quyết định gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Hiên.
"Alo, Cảnh Hiên à? Là tôi, Đới Tư Giai, anh có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Chị Tư Giai à, được thôi, tôi sẽ trực tiếp đến nhà gặp chị." Hàn Cảnh Hiên có chút kỳ quái, không hiểu cô tìm mình có chuyện gì, lại nghĩ đến sức khỏe của cô không được tốt, mình vẫn nên tới nhà gặp cô.
"Vậy được, tôi chờ anh."
Hàn Cảnh Hiên buông điện thoại, liền vội vàng đến nhà Tư Giai.
"Ngồi đi, Cảnh Hiên." Đới Tư Giai lấy cho anh ly nước, sau đó ngồi xuống đối diện anh.
"Chị Tư Giai, tìm tôi có chuyện gì sao?" Hàn Cảnh Hiên nhìn cô hỏi, trong lòng nghi hoặc.
Đới Tư Giai nhìn anh, trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Cảnh Hiên, cha mẹ anh biết chuyện Tư Dĩnh không thể mang thai, có phải rất kích động không?"
"Chị cũng biết rồi sao? Đúng, bọn họ thực sự rất kích động, nhưng chị không cần lo lắng, tôi sẽ thuyết phục được bọn họ." Hàn Cảnh Hiên hiểu cô lo lắng cha mẹ mình sẽ gây khó dễcho Tư Dĩnh.
"Cảnh Hiên, anh có thể thuyết phục được bọn họ không? Kỳ thật, tôi cũng biết anh thực sự yêu Tư Dĩnh, nhưng đôi khi, hôn nhân không phải chỉ cần yêu là có thể sống cùng nhau, nếu cha mẹ anh vĩnh viễn không thể chấp nhận, anh có thể nguyện ý vì Tư Dĩnh mà xung đột với cha mẹ mình không?" Đới Tư Giai thẳng thắn chỉ ra vấn đề.
"Nói đi, chị tìm tôi là có ý gì?" Hàn Cảnh Hiên trầm mặc đã lâu mới lên tiếng. Anh không thể trở mặt với cha mẹ, nhưng cũng không thể buông tay Tư Dĩnh, anh hiện cũng không hiểu được Tư Giai rốt cuộc là muốn nói cái gì...
"Cảnh Hiên, nếu anh thật sự yêu Tư Dĩnh, hãy ly hôn đi, đừng làm con bé thấy khổ sở, khó xử hay thương tâm thêm nữa. Anh như vậy càng làm nó thêm áy náy." Đới Tư Giai cũng không ngần ngại, trực tiếp nói ra ý kiến của mình.
"Ly hôn?" Ánh mằt sắc lạnh của Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm cô, ngữ khí lạnh như băng: "Đây là Tư Dĩnh chuyển lời chị nói với tôi sao?"
"Không phải." Đới Tư Giai lắc đầu: "Con bé không biết tôi tìm anh, nhưng anh có biết Tư Dĩnh đã mang trong lòng bao nhiêu thương tâm, khổ sở không? Anh có thể nhẫn tâm nhìn con bé như vậy sao?"
"Đó là chuyện của chúng tôi. Ly hôn ư? Tôi sẽ không bao giờ đồng ý. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước, tạm biệt." Hàn Cảnh Hiên cố nén lửa giận, lạnh lùng nói. Nếu không phải thân thể cô không tốt, anh nhất định sẽ không khách sáo như vậy.
Nhìn bóng dáng Cảnh Hiên giận dữ bỏ đi, Tư Giai có chút lo lắng, không biết liệu Tư Dĩnh còn phải chịu bao nhiêu giày vò từ chỗ cha mẹ anh nữa?
Đới Tư Dĩnh thất thần ngồi ở sôfa, thầm nghĩ cách mở miệng nói với Cảnh Hiên chuyện ly hôn. Cô hối hận vì chính mình đã lỗ mãng, lúc trước đã vội vàng quyết định kết hôn cùng Cảnh Hiên... Nếu không phải bản thân nhất thời xúc động, thì sẽ không tạo thành tình huống khó xử như hôm nay.
Ầm, cửa bị xô mạnh một tiếng, Hàn Cảnh Hiên vẻ mặt âm trầm đi vào.
"Cảnh Hiên, anh làm sao vậy?" Đới Tư Dĩnh nhìn anh, quan tâm hỏi.
Hàn Cảnh Hiên đi vào, hai tay nắm chặt lấy bả vai cô, âm trầm nhấn mạnh từng chữ một: "Tư, Dĩnh, anh, sẽ, không, bao, giờ, cho, em, cơ, hội, ly, hôn."
@by txiuqw4