sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhân chứng có ba bộ mặt - Chương 06 - Phần 2

Shubert nhìn người Cảnh sát đeo chiếc huy hiệu màu vàng bước vào khách sạn rồi hắn nổ máy cho xe chạy. Hắn qua phố Front đến phố Venable. Xe đang đi theo hướng người Cảnh sát vừa đi khỏi thì hắn chợt nhìn thấy con mồi bước tới chỗ hắn vừa bỏ đi.

Shubert mở chiếc hộp đựng găng tay trên xe lấy ra một khẩu súng tự động, ngắn nòng và lắp ống giảm thanh vào. Hắn hạ kính cửa xe để có thể quan sát ở mọi hướng. Một phụ nữ đang đi một mình từ phố Venable đến phố Front. Lần này thì không có nhân chứng nữa - Hắn tự nhủ. Ta mong con bé ấy đi qua đây.

Con bé mà Shubert nói không đi tiếp nữa. Cô ta dừng lại để nói chuyện với người đứng gác ở ngã tư. Cô nói chuyện một lúc khá lâu. (Một số bà mẹ không thích con gái mình làm Cảnh sát. Mỗi khi các cô sang đường, con trai các bà phải đưa họ đi.) Lúc này thì cô ta quàng tay người Cảnh sát và cùng đến phố Venable. Shubert chửi thề một câu. Hắn rít lên một tiếng qua kẽ răng. Sau đó hắn cẩn thận đặt khẩu súng tự động vào hộp đựng găng tay.

Một cái bẫy! Với con mồi là một kẻ hèn hạ! Do đó tại sao báo chí không nói đến người làm chứng - Hắn tự nhủ. Con bé ấy không thể cho Cảnh sát sự mô tả đầy đủ về ta được. Và họ muốn ta mắc vào cái bẫy đó.

Hắn định nổ máy nhưng bỗng nhiên lại thôi. Nhìn kỹ người phụ nữ và người Cảnh sát một lần nữa. Đúng là con bé ấy rồi.

Lần đầu hắn thấy cô thì cô quay đi và bỏ chạy. Chỉ một vài giây đồng hồ hắn không kịp nhận ra tầm thước, khuôn mặt và những cử chỉ của cô được. Hắn lấy ra một tấm bản đồ đường bộ làm như đang đọc nhưng mắt vẫn theo dõi hai người trong kính chiếu hậu. Hắn thấy hai người đi vào một ngôi nhà cuối phố. Một tấm biển nhỏ gắn trên tường ghi: "24 Wrigley"

Shubert cho xe chạy ra khỏi thành phố, miệng lẩm bẩm: "Bà Wrigley, số nhà hai mươi tư, phố Venable. Chúng ta sẽ gặp lại nhau".

***

Ông Henri ra khỏi quán cà-phê với vẻ mệt mỏi. Có thể là kẻ giết người đang tiếp tục lẩn trốn. Ít nhất là chưa có một người nào tới báo tin cho Cảnh sát. Có thể là hắn không nhìn thấy Paul khi anh này đi ngang phố. Paul mặc một bộ đồ màu xanh ô-liu.

- Tôi cho rằng anh có thể nghỉ gác đêm để ở bên Elaine, được không?

- Vâng. Nhưng người thay thế tôi đã gọi dây nói báo tin rằng anh ta đang ốm. Tôi cho rằng mình không nên ở đây khi đã có một Cảnh sát của thành phố đang tiến hành điều tra vụ này.

- Cảnh sát thành phố!

- Đúng thế! Họ đã tới gặp Elaine và đưa cho nó xem một số bức ảnh. Họ kể lại như vậy. Nhưng... ông Henri, có chuyện gì vậy? - Anh ta hỏi lại với giọng ồm ồm.

Ông Henri lên xe và ngồi bên anh.

- Quay xe lại và chạy nhanh về nhà anh. Nào... Nhanh lên!... Bây giờ nói cho tôi nghe về Cảnh sát thành phố.

Tốc độ nhanh làm bánh xe rít lên trong khi đó thì Paul giải thích:

- Theo tôi biết thì Elaine đã nhận được một cú điện thoại của ban Giám đốc Cảnh sát thành phố nói họ sẽ tới cho nó xem một số tấm ảnh. Họ nói họ sẽ tới bằng xe dân sự.

- Ôi trời! Không! Elaine vẫn ở nhà khi anh ra đi ư?

- Vâng.

***

Elaine nghe thấy tiếng còi xe. Người ta đã báo trước sẽ có một Cảnh sát mặc thường phục đi một chiếc xe dân sự tới đậu bên kia đường. Elaine có biết chiếc xe này không nhỉ? Không ư? Đây là một chiếc xe màu đen, có hai cửa và người Cảnh sát ngồi trước vòng lái, gọi cô bằng những tiếng còi dồn dập. Họ không sợ kẻ giết người đang rình mò quanh đây, nhưng làm như vậy sẽ gây sự tò mò cho những người dân xung quanh.

Nhìn qua cửa sổ, Elaine thấy một chiếc xe màu đen đang đậu trước trường học. Cô thấy khói ở ống xả hơi. "Khói", cô thường nói như vậy và thường bị Paul nói chữa lại là "hơi nước”. Dù sao đó cũng là do máy đang chạy. Cô không nhìn thấy mặt người lái xe, chỉ thấy cái đầu, tóc cắt ngắn. Cô mặc thêm chiếc áo khoác, tắt đèn và ra khỏi nhà.

Cô sang đường, đến bên cạnh chiếc xe và mở cửa xe. Do tính kiêu hãnh của phụ nữ, cô thất vọng vì không thấy người trên xe mở cửa giúp mình. Một tay giữ lấy mép chiếc áo khoác, cô nắm lấy cánh cửa bằng tay kia. Cô chỉ nhìn thấy một bên mặt của người lái xe. Chiếc mũ cát-két đội lệch hẳn sang bên phải, người ấy mặc một bộ thường phục. Elaine thấy trán anh ta có những giọt mồ hôi. Chậm chạp cô lùi chân lại và nhìn kỹ mặt của người ấy.

Bất chợt hắn trườn người ra khỏi ghế và nắm lấy cổ tay cô. Quá sợ hãi, cô không thể kêu lên được. Không buông tay ra, Shubert giơ lên trước mặt cô một con dao đi săn và nói bằng giọng lạnh lùng:

- Lưỡi dao này thì không gây ra tiếng động, chính cô là người quyết định việc tôi có dùng nó hay không. Ngoan ngoãn lên xe. Tôi muốn nói chuyện với cô.

Hắn bỏ cổ tay và nắm lấy cánh tay cô. Hắn đủ khỏe để lôi cô lên xe. Nhưng bất chợt cô kêu lên một tiếng vô nghĩa:

- Bước chân của Kentucky!

Nếu cô kêu "Cứu tôi với!" thì chắc hẳn Shubert đã cho cô một nhát dao rồi. Tiếng kêu lạ lùng ấy làm hắn ngạc nhiên. Hắn ngập ngừng. Trong lúc sự sợ hãi được thay thế bằng sự thách thức, kẻ đang nắm cánh tay cô nghĩ chắc hẳn có một cuộc đua ngựa nào đó, có con ngựa mang tên "Kentucky" tham gia. Elaine đã kêu một tiếng mà chẳng biết mình kêu cái gì.

Shubert đang lẩm bẩm một tiếng "Cái gì?" thì Elaine đã nắm lấy cánh tay hắn. Đáng lẽ cưỡng lại thì cô xông vào hắn, lấy gót giày của mình giẫm mạnh lên bàn chân hắn. Hắn kêu lên và đẩy chân cô ra. Cô lùi xuống và giật mạnh cánh tay mình khỏi bàn tay hắn. Shubert ngã sấp xuống ghế ngồi.

Nhưng nhanh hơn phản xạ của Elaine, hắn nhoài người ra khỏi cánh cửa trước khi cô lấy lại thăng bằng. Muộn rồi, hắn đã chắn mất đường. Nhìn sang bên kia đường, thấy cánh cổng trường học và cô chạy tới đó.

Những bậc lát bằng đá dẫn xuống nhiều cửa của các lớp học hình thành lối đi chính. Elaine biết cửa các lớp học đã khóa trái. Phía bên trái có những bậc dẫn xuống tầng hầm. Cô chạy đến trước cánh cửa độc nhất. Trời, miễn là người gác cổng chưa đi ăn trưa. Elaine nghĩ như vậy và nắm lấy quả nắm bằng đồng và mở cửa ra. Cửa mở một cách chậm chạp do hệ thống hơi nén của nó. Elaine chờ nghe thấy bước chân của hắn từng giây đồng hồ một và đã cảm thấy hơi lạnh của con dao của hắn. Tuy nhiên cánh cửa đã mở, cô bước và và đóng cửa lại, nhưng nó còn chạy chậm hơn. Cô chạy xuống tầng hầm trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng kín.

Lúc ấy Shubert đứng giữa chiếc xe và cánh cổng trường học, còn đang lưỡng lự. Hắn quan sát. Cánh cổng chỉ được gài bằng một then ngang. Hắn châm một điếu thuốc, chắp hai tay ra sau lưng nhìn xung quanh. Được rồi, con bé, mày chọn con đường này là không tốt đâu! Hắn tự nhủ và lên xe, lấy khẩu súng tự động cắp dưới nách. Hắn khép hờ cánh cửa xe và nhìn phố Venable. Một thoáng sau, hắn chạy vội đến cổng trường học.

***

Chiếc xe của Paul chạy tới phố Venable. Ông Henri nhảy xuống trong khi nó chạy tiếp rồi đỗ bên vệ đường. Không ai nhìn sang bên kia đường cả. Ông Henri chạy lên cầu thang và đang lay cánh cửa đóng chặt thì Paul chạy đến và mở nó bằng một chiếc chìa khoá. Không có Elaine ở trong nhà.

Paul đi tìm cô khắp năm căn phòng còn ông Henri thì đứng tựa cửa gãi đầu. Ông chợt đến bên chiếc máy điện thoại gọi cho Cảnh sát thành phố.

Ở phòng Cảnh sát hình sự người ta tức điên lên khi biết được vụ này có một nhân chứng. Ông Henri hét lên:

- Được, tôi đã nhầm lẫn. Ngày mai tôi sẽ giải thích. Nhưng lúc này mới đáng kể. Phải cứu mạng nhân chứng. Cần phải chặn các ngả đường.

Paul đã lục soát trong nhà xong. Khi ông Henri gác máy nói, anh liếm môi rồi hỏi:

- Chúng ta không thể làm gì được ư?

- Có chứ? Chúng ta sẽ đi gõ cửa các nhà. Nếu có ai đó thấy Elaine trong xe hơi của kẻ giết người chúng ta sẽ biết rõ xe chạy theo hướng nào. Không mấy tác dụng nhưng đây là việc có thể làm lúc này. Anh bắt đầu từ phố Front còn tôi đi về phía này.

Ra khỏi nhà, Paul đi về bên phải, ông Henri bên trái.

***

Elaine chạy nhanh xuống từng bậc của tầng hầm. Trên đầu cô nhiều bóng điện yếu ớt chiếu xuống những cánh cửa mờ tối. Cô tự nhủ chắc hẳn ở đây phải có một nơi trú ẩn. Cô dừng lại trước cánh cửa thứ nhất. Đó là một lớp học chỉ có một cửa ra vào. Ta phải tìm một lớp có hai cửa. Cô dừng bước và lắng tai nghe. Không có tiếng chân đuổi theo. Cô đi rón rén trong hành lang. Bất chợt cô đứng sững lại: có tiếng động như người ta kéo một chiếc bàn. Hắn đã chặn đường thông ra phố... Cô tiếp tục đi trong hành lang. Ta cần cầm cự cho đến khi người gác cổng đến. Nếu ta có thể ở gần cánh cửa thông ra phố...

Cô dừng lại, tựa lưng vào tường để tháo giày ra. Cô đã hai lần vấp ngã, vả chăng đi giày thì dễ gây ra tiếng động. Nhìn về phía sau cô thấy bóng người ở đầu hành lang. Trên tay phải người ấy cầm một khẩu súng. Cô không dám kêu. Tay cầm giày cô chạy tới căn phòng có bảng ghi "Thư viện". Cô nhớ thư viện có hai cửa. Ba năm trước cô đã tới đây. Đối diện với thư viện có một căn phòng đựng đồ cũ có hai cửa ra vào.

Cô chạy tới căn phòng này và đứng trước một bảng điện. Cô nhớ bảng điện này là bảng trung tâm của toàn bộ tầng hầm. Lần trước tới đây tham quan, Emili, một học sinh lớp ba, đã giải thích cho cô về bảng điện này. Và cô học trò ấy đã tắt điện tầng hầm trước sự ngạc nhiên của bà Wrigley và các quan khách tới thăm. Lần này Elaine cũng tắt điện như vậy.

Trong đêm tối, cô chạy đến Thư viện, đóng chặt cửa lại và lắng tai nghe. Có tiếng giày ở bên ngoài. Hắn đang ở giữa Thư viện và phòng chứa đồ cũ. Cô ném đôi giày vào căn phòng này.

Cô nghe thấy tiếng chân hắn dừng lại rồi lại đi tiếp. Hi vọng vào lúc này hắn không tìm thấy cánh cửa. Cô đi rón rén theo hành lang có bức tường của thư viện và hoảng hốt khi nhận ra rằng mình đã đến sát hắn tuy hai người đã cách nhau một bức tường. Nếu tiếng động của đôi giày kích thích hắn tiếp tục lùng sục thì cô phải nhanh chóng tới cánh cửa thông ra ngoài phố. Giữa đường, cô không nghe thấy tiếng động của hắn nữa. Có thể là tim cô đã đập quá mạnh.

Bất chợt cô bật khóc.

***

Ông Henri không hỏi được tin tức gì. Ông ra ngã tư nhìn xem có chiếc xe hơi nào mới chạy tới không. Cùng lúc ấy ông nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy trong trường học. Đây có phải là đèn ở tầng hầm vừa bị tắt không? Cái nhìn của ông dừng lại ở chiếc xe đang đậu trước cổng trường. Ông tới nơi để nhìn biển số. Đây là xe của một hãng cho thuê ô tô. Ông lấy súng ra và chạy xuống tầng hầm. Ông mở cửa và vấp phải một vật ở bên trong.

***

Khi nghe thấy tiếng khóc, Shubert đứng lại. Hắn đang đứng trước ô cửa thứ nhất của thư viện và hiểu rằng tiếng khóc ở phía bên phải hắn. Hắn giơ tay lần theo bức tường để đi như đứa trẻ chơi trò bịt mắt bắt dê.

Bất chợt hắn thấy bàn tay mình sờ phải một vật nhẵn nhụi trên tường. Cái gì đây? Chắc chắn là một cánh cửa. Hắn tìm tay nắm và mở cửa ra thì bỗng nghe thấy chân người trong hành lang. Hắn giương súng và sẵn sàng nhả đạn vào nơi có tiếng động ấy. Nhưng hắn đã thay đổi ý kiến. Bắn thì chưa chắc đã trúng đích mà có thể gây tiếng động. Mắt hắn đã quen với đêm tối. Hắn thấy một cánh cửa khác phía bên kia hành lang.

Rồi hắn bỏ thư viện chạy đến trước cửa phòng chứa đồ cũ, mở cửa để vào phòng và đứng lại để nghe ngóng.

Bất chợt hắn nghe thấy tiếng thở của người nào đó nhưng không biết ở hướng nào. Hắn lấy trong túi ra một bao diêm và một tờ hóa đơn của khách sạn. Hắn châm lửa đốt tờ giấy ấy. Hắn đốt lửa bằng cách lấy răng cắn chặt khẩu súng trên miệng.

Hắn nhìn thấy bộ mặt ma quái ấy cách chỗ đứng chừng sáu mét. Con bé ấy, ngu xuẩn biết bao! Hắn ném mẩu giấy đang cháy dở đi và nã súng vào chiếc mặt nạ của những người trượt tuyết. Tiếng kính vỡ loảng xoảng. Shubert lại đốt lửa nhìn nơi hắn vừa nhả đạn. Bộ mặt ấy vẫn còn nguyên chỗ cũ. Hắn lại bắn một lần nữa. Bộ mặt ấy vẫn nhìn hắn. Trong lúc ấy có xe hơi chạy trên phố Venable. Đèn pha của xe chiếu loang loáng xuống tầng hầm, chiếu sáng căn phong đựng đồ cũ. Ở đâu cũng có bộ mặt ấy.

Shubert kêu lên một tiếng, vứt que diêm đi và bắn khắp nơi cho đến khi súng hết đạn. Rồi hắn bỏ chạy. Đây là một mưu kế! Hắn tự nhủ. Một mưu kế! Hắn va mạnh vào tường và ngã vào đống đồ cũ. Hắn đang cố hất những vật đó để đứng lên thì một ánh sáng chói lòa chĩa vào hắn.

***

Ông Henri và Paul đang đứng gần bảng điện, súng trên tay. Máu đang chảy trên miệng Shubert. Hắn lấy tay che mặt để tránh ánh sáng đèn. Ông Henri nhặt khẩu súng hết đạn. Shubert nhìn những thứ lộn xộn xung quanh mình và thấy bốn hình nộm tầm thước trung bình thể hiện những trẻ em hát thánh ca. Năm sáu hình nộm khác nằm rải rác trong phòng. Một số bị trúng đạn của hắn. Hình nộm đeo mặt nạ của những người trượt tuyết dùng trong lễ Nô-en.

- Cô có đủ can đảm để vào đây không, Elaine! Và để nhìn mặt con chim nhơ bẩn này - Paul nói to.

Elaine ngập ngừng bước vào. Đi theo cô có người gác cổng. Cô nhìn Shubert và gật đầu để nói cô đã nhận ra hắn. Và cô rùng mình.

- Bọn trẻ mới tinh nghịch làm sao! - Người gác cổng nói - Sau khi tan học chúng đã mang những hình nộm vào đây. Chắn hẳn chúng định dùng những thứ này cho ngày Lễ Các Thánh sắp tới của lớp sáu.

- Chúng ta chỉ có thể cảm ơn các cháu thôi - Elaine lẩm bẩm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx