sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhân chứng có ba bộ mặt - Chương 07 - Phần 1

CÂY CẦU BẰNG THỦY TINH

ROBER TARTHUR

Chúng tôi, gồm nam tước De Hirsch, trung úy Cảnh sát quốc gia Oliver Baynes và tôi, đang nói về những vụ giết người không thể giải thích nổi. Nói cho đúng ra thì đây là De Hirsch đang nói. Baynes và tôi chỉ có quyền nghe. Qua một chuỗi những cuộc điều tra, tiến hành theo một trình tự không thể chê vào đâu được, người Hung-ga-ri với chiếc mũi khoằm như mỏ đại bàng, đã khám phá năm sáu vụ "nổi tiếng". Hồ sơ những vụ này đang được lưu trữ tại cơ quan Cảnh sát với ghi chú: "Đang giải quyết".

De Hirsch đôi khi cũng tỏ ra cáu giận. Ông quá tự tin vào bản thân, vào trí thông minh, vào việc mọi người quý mến mình và đối với ông thì không có gì là bí mật cả. Tôi vẫn muốn hỏi ông tại sao một người rất cẩn thận nhưng giày dép của ông ta thường phải sửa, quần áo thường phải giặt giũ, phơi phóng. Tất nhiên tôi không hỏi như vậy.

Oliver Baynes bắt đầu cựa quậy. Baynes là một người béo lùn, lực lưỡng. Ông diễn đạt ý kiến một cách chậm chạp không khác gì một người đang đau yếu. Nhưng đây là một Cảnh sát xuất sắc - một trong những Cảnh sát tốt nhất.

Anh uống cạn cốc bia - lúc này là tháng tám, buổi chiều rất nóng bức - và đưa tay ra lấy thêm một hộp bia nữa. Anh nhìn về phía tôi.

- Tại sao anh không hỏi bạn anh giải quyết vụ người phụ nữ tóc vàng đi tống tiền như thế nào? - Anh nói với vẻ châm chọc kín đáo.

De Hirsch tỏ ra ngạc nhiên. Cặp mắt đen của ông sáng lên, hai cánh mũi phập phồng.

- Bí mật của người phụ nữ tóc và tống tiền ư? - Ông nói bằng giọng dịu dàng và khiêm tốn.

Baynes mở hộp bia và gạt bớt bọt đi.

- Mụ ta là Marianne Montrose. Khoảng giữa ba và bốn giờ chiều ngày mười ba, tháng Hai vừa rồi mụ ta leo hai mươi bốn bậc cửa đầy tuyết phủ vào một ngôi nhà trên đồi, cách đây năm chục ki-lô-mét. Mụ ta vào trong nhà và không bao giờ trở ra nữa.

Baynes rót bia vào cốc, thổi bớt bọt trên cốc.

- Sau đó - Anh nỏi tiếp - chúng tôi đã lục soát ngôi nhà. Không có một dấu vết nào, dù nhỏ. Xung quanh nhà, tuyết phủ dày lên sáu mươi xăng-ti-mét. Không có một dấu vết nào chứng tỏ mụ đã ra khỏi nhà. Hơn nữa, chủ nhà là người độc nhất sống trong nhà, đang bị đau tim. Ông không chịu ra khỏi nhà để chữa trị mà cũng không đào sẵn một cái huyệt trong phòng ngủ để tự chôn mình. Những vết chân đi vào trong nhà in rõ trên tuyết. Người ta đã trông thấy mụ bước vào đây nhưng cũng không tìm thấy mụ ở trong nhà. Các ông nói xem, đã có chuyện gì xảy ra đối với mụ?

De Hirsch nhìn chằm chằm vào Baynes.

- Anh nói rõ mọi tình tiết - Ông nói - Và tôi sẽ cho anh biết...

Ông không nói "tôi sẽ cố gắng".

- Tôi sẽ làm công việc ghi chép - Tôi nói - Cuối cùng thì chúng ta sẽ biết rõ sự thật. Và cái đó có thể cho tôi một bài báo mới.

Baynes uống bia mà không nói gì, mắt lim dim như đang buồn ngủ. De Hirsch uống thêm một cốc nước khoáng nữa, vì chúng tôi đang ngồi với nhau trong một căn nhà ở nông thôn. Tôi tới bàn giấy lấy tập hồ sơ về Marianne Montrose ra. Hồ sơ rất đầy đủ. Tôi sẽ dùng nó để viết cho một tờ tạp chí địa phương. Tôi đã tìm ra một đầu đề: "Người đẹp Marianne sẽ ra sao?"

- Ông muốn bắt đầu từ đâu? - Tôi hỏi - Đây là lời khai của chàng trai Danny Gresham. Anh này là người nói chuyện với Marianne trước khi mụ ta vào ngôi nhà và sau đó biến mất.

De Hirsch lấy tay gạt tờ giấy đánh máy ra rồi nói:

- Anh đọc giúp tôi - Ông ta nói một câu đáng mến.

Oliver Baynes khịt mũi như muốn bật cười, tôi lườm anh ta rồi bắt đầu đọc:

Morgan's Gap, ngày mười ba, tháng Hai, ghi theo lời khai của Danny Gresham, mười chín tuổi.

Tôi đang ở trong văn phòng tòa báo Weekly Sentinel de Morgan's Gap và đang đọc bản in thử. Lúc ấy là ba giờ rưỡi chiều. Bên ngoài nhiệt độ khoảng mười hai, mười ba độ dưới không độ. Đẹp trời. Tôi muốn gọi điện thoại cho bạn gái của tôi là Dolly Hansome để đề nghị cô ấy cùng đi trượt tuyết. Tuyết thật là đẹp. Cùng lúc ấy có một chiếc xe hơi mui trần chạy tới và đậu bên vỉa hè.

Một phụ nữ ngồi trước vòng lái. Trông bà ta hơi giống Dolly Hansome, nhưng già hơn. Bà ta có bộ tóc vàng trong chiếc khăn quàng màu đỏ và vận một bộ đồ trượt tuyết cũng màu đỏ. Bà ta xuống xe và đứng nhìn quả đồi và thung lũng một lúc. Trên đồi có ngôi nhà của ông Hillier, người chuyên viết truyện trinh thám với bút danh là Eyrie, tức là cái tổ chim. Cái tên đó rất phù hợp với ông Hillier vì nhà của ông ta ở chót vót trên đỉnh đồi.

Thoạt nhìn thì ngôi nhà ấy rất không phù hợp với một người độc thân bị bệnh tim. Mùa hè muốn lên trên đó phải đi theo một đường ngoằn ngoèo để đến phía sau nhà, nhưng mùa đông thì xe cộ chỉ có thể đậu ở cuối bậc thềm mà thôi.

Điều đó có nghĩa là ông Hillier không thể rời khỏi nhà từ khi tuyết bắt đầu rơi. Nhưng ông ta không hề bận tâm. Vào mùa thu, ông đã trữ được mười hai ngàn lít dầu mazut và rất nhiều đồ hộp và ông ấy rất yên tâm. Hàng ngày bà Hoff lên trên ấy để quét dọn và làm bếp. Hai mươi bốn bậc thềm không làm cho bà già sợ hãi, kể cả người em rể của bà, ông Sam, cũng vậy. Ông này là người dọn dẹp cầu thang và quét dọn tầng trệt.

Ông Hillier thích sự cô đơn, ông ta không muốn giao tiếp với xã hội. Đó là một người cao lớn, mảnh khảnh, có bộ mặt dài vừa chua cay vừa hách dịch. Ông đã viết được mười hai cuốn tiểu thuyết trinh thám và giữ được nhiều bài báo nói về công việc của mình. Ông ta rất hài lòng về những bài báo ấy, chúng đã làm cho ông được nổi tiếng về sự sắp xếp nội dung các cốt truyện của mình.

Tuy nhiên năm năm trở lại đây ông thôi viết lách. Tôi cho rằng ông đã thất vọng vì sách của mình không bán được.

Vâng, tôi xin nói về người phụ nữ.

Bà ta nhìn ngôi nhà sau đó quay lại đi vào văn phòng tòa báo. Tôi vội vàng đón tiếp bà. Bà ta mỉm cười và chào tôi. Bà ta có giọng nói ồm ồm làm người nghe sợ phát run lên. Bà ta hỏi tôi có phải là tổng biên tập không. Tôi trả lời tôi chỉ giữ chức phó thôi. Sau đó bà ta xin phép được dùng điện thoại. Có thể được thôi, tôi nói và đưa máy nối cho bà. Bà ta xin máy của ông Mark Hillier. Tôi không có việc gì khác ngoài việc nghe bà ta nói chuyện. Bà nói bằng một giọng khác thường:

"A-lô! Mark đấy ư? Marianne đây. Tôi gọi cho ông từ trong làng. Tôi hi vọng là ông đợi tôi, và ông biết, Mark thân yêu - trong trường hợp mà bộ óc tài giỏi của ông không nghĩ ra được một câu chuyện chưa hề xuất bản - thì từ văn phòng tòa báo tôi sẽ tới thăm ông. Tôi sẽ tới nơi sau đây mười phút nữa."

Bà ta gác máy và nói bằng giọng cảm động:

- Mark không thích tôi. Đây là một người cực kì thông minh, ông ta sẽ giết tôi nếu ông ta thấy mình không bị trừng phạt. Nhưng đây lại là một chuyện khác. Trong mọi trường hợp, nếu tôi không trở lại đây, ông sẽ báo tin cho Cảnh sát, đúng không? Nếu không, tôi sẽ quay lại để nói mọi việc đã diễn ra tốt đẹp.

Bà ta lại mỉm cười và tất nhiên tôi trả lời rằng bà ta có thể tin ở tôi và, trong trường hợp xấu, tôi sẽ cử người đi tìm bà. Tôi cảm thấy bị kích thích mạnh, cái này rất giống với một cuốn truyện trinh thám của ông Hillier. Tuy nhiên tôi cho rằng bà ta chỉ nói cho vui thôi. Nhưng tôi cũng ra cửa sổ để chứng kiến sự ra đi của bà ta.

Bà ta nổ máy và một phút sau tôi thấy chiếc xe hơi của bà chạy tới quả đồi có ngôi nhà của ông Hillier. Ở sườn đồi có một tốp trẻ con đang chơi trò trượt tuyết, ngồi trên xe lăn hoặc những chiếc chậu to bằng nhôm. Tôi muốn gọi dây nói cho Dolly Hansome để cùng ra chơi với chúng. Nhưng ý định của tôi không thành. Tôi thấy chiếc xe mui trần đã chạy tới bậc thềm. Người phụ nữ đỗ xe và bắt đầu trèo lên từng bậc để lên ngôi nhà, cánh cửa ra vào mở to. Bà ta bước vào và cửa đóng lại sau lưng bà.

Trong buổi chiều còn lại ấy, tôi vừa làm việc vừa nhìn ngôi nhà của ông Hillier. Trời bắt đầu tối. Người phụ nữ ấy vẫn không trở ra.

(Danny Gresham khai đến đây là hết.)

Tôi nhìn ông De Hirsch, ông ngồi ngả lưng trên ghế, đầu ngả ra như đang ngắm trần nhà.

- Đoạn vào đầu rất thú vị cho một vụ giết người - Ông nói và nhìn tôi với vẻ hạ cố - Lúc này thì tôi chưa có kết luận nào. Yêu cầu anh đọc tiếp.

Tôi đọc:

Morgan's Gap, ngày mười bốn, tháng Hai, ghi theo lời khai của viên Cảnh sát Harvey Redman.

Hôm qua, vào lúc năm giờ ba mươi chiều, anh Danny Gresham chạy đến văn phòng của tôi. Anh ta khai rằng có một phụ nữ trẻ, đẹp đã tới gặp ông Hillier và có thể người ấy đã gặp nguy hiểm. Thoạt tiên, tôi cho rằng anh ta đã hoang tưởng, nhưng anh ta đã kể lại mọi tình tiết và tôi quyết định đến tận nơi xem xét. Khi viết truyện trinh thám thì người ta có thể bỏ qua một số việc làm cụ thể.

Tôi mang theo đèn pin và hai chúng tôi ngồi lên một chiếc xe cũ. Chúng tôi đến nhà ông Hillier vào khoảng sáu giờ. Đúng là chiếc xe mui trần của bà Montrose còn đậu ở đấy. Và Danny đã chỉ cho tôi xem những vết giày của phụ nữ trên những bậc thềm.

Chỉ có những dấu giày đi lên, không có những dấu đi xuống.

Vậy có lí do để nói bà ta vẫn còn ở trên nhà.

Chúng tôi theo những bậc thềm để lên nhà; tránh không làm mất dấu giày cũ. Với vẻ ngạc nhiên, ông Hillier dẫn chúng tôi vào trong nhà. Tôi nhắc lại những lời người phụ nữ ấy nói với Danny rồi hỏi ông ta người phụ nữ ấy hiện ở đâu, ông Hillier bật cười.

- Tôi sợ rằng cô Montrose ấy đã giễu cợt các ông - Ông ấy nói - Cô ta đã rời khỏi đây vào lúc tối. Cách đây chừng một tiếng đồng hồ.

- Ông Hillier - Tôi bảo ông ta - Có những vết giày đi lên. Không có vết nào đi xuống cả. Hơn nữa, chiếc xe hơi vẫn đậu ở chỗ cũ.

- Trời! Thật là lạ lùng! - ông Hiỉlier nói cũng vẫn với vẻ cười cợt.

- Đúng đây là điều tôi nghĩ - Tôi trả lời - Do đó tôi hỏi ông bà ta hiện ở đâu?

- Tôi không biết gì cả! - Ông ta cãi lại và nhìn thẳng vào mắt tôi - Ông Cảnh sát, tôi sẽ thành thật với ông: người đàn bà ấy là một mụ tống tiền. Mụ tới đây để nhận một khoản tiền cống nạp của tôi là một ngàn đô-la. Tôi đã giao tiền cho mụ ta. Sau đó mụ ra về. Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi khẩn khoản yêu cầu ông lục soát kỹ ngôi nhà xem có dấu vết gì về sự có mặt ở đây của mụ ta không, hoặc về hành động nào đó của tôi chống lại mụ ta không. Tôi yêu cầu phải đưa vụ này ra ánh sáng.

Danny và tôi đã đã lục tung ngôi nhà. Ngồi bên lò sưởi trong phòng làm việc, ông Hillier hút thuốc đợi kết quả công việc của chúng tôi.

Không khó khăn gì lắm trong việc tìm kiếm. Nhà có sáu phòng cùng trên một mặt bằng. Ở kho đồ cũ, ở tầng hầm không có dấu vết gì. Ở lò sưởi trung tâm chỉ có một ít tro. Nền nhà xây bằng xi-măng. Tường đôi có tấm cách nhiệt.

Người đàn bà trẻ không có ở trong nhà. Cũng không có gì chứng tỏ là bà ta đã bước chân vào nhà. Không có dấu vết vật lộn, cũng không có một vết máu nào.

Tôi và Danny ra khỏi nhà. Xung quanh ngôi nhà tuyết rất dày. Ở tầng trệt phía bắc sáng hôm nay tuyết đã được xúc đi bằng xẻng, nay chỉ còn một lớp tuyết mỏng. Không có dấu vết nào mà không nhìn thấy được. Bên ngoài tuyết phủ đầy đặc trên sườn đồi một vùng cách ngôi nhà đến bốn trăm mét. Danny bỏ cuộc. Không một ai đi trên tuyết mà không để lại dấu vết.

Chúng tôi quan sát nhà để xe, lục soát chiếc xe, nhất là thùng xe cũng không thấy dấu vết của người đàn bà trẻ. Đúng là bà Montrose đã ra đi.

- Các ông tin chắc là tôi không nói dối chứ? Các ông làm cho tôi vui mừng - Ông Hillier cười khúc khích - Chắc chắn là tôi không giết và giấu xác của mụ ta, ít nhất là tôi đã không xây một chiếc cầu bằng tuyết để đưa xác mụ ta ra khỏi quả đồi này.

- Tôi không hiểu!

- Xem nào, ông Cảnh sát, ông đọc các tiểu thuyết trinh thám kinh điển rồi chứ. Môt trong những chuyện hay nhất kể về một kẻ giết người bằng con dao thủy tinh. Sau đó hắn ném dao vào thùng nước khiến nó trở thành không nhìn thấy được và không ai tìm thấy nó. Có thể là tôi đã tạo ra một cây cầu bằng thủy tinh - nó cũng không thể nhìn thấy được. Một giả thiết khác: có một chiếc đĩa bay đã tới đây nhặt xác mụ ta đi. Không có tiếng động, không ai nhìn thấy.

- Tôi thấy ông không coi vụ này là nghiêm trọng, ông Hillier - Tôi nói - Cá nhân tôi, tôi không đồng ý với ông. Tôi sẽ báo tin cho cảnh sát Liên bang.

Và tôi đã làm đúng như vậy. Họ là người tìm xác của người phụ nữ ấy. Lúc này tôi còn nhiều việc khác phải làm.

(Cảnh sát Harvey Redman khai đến đây là hết.)

Tôi khản giọng. Tôi ngừng đọc và uống một ngụm bia. Ông De Hirsch mở mắt ra.

- Rất đầy đủ! Ông nhã nhặn nói - Anh là một điều tra viên tuyệt vời, kể cả nếu trí tưởng tượng của anh không mấy phong phú. Tôi cho rằng anh là người phụ trách vụ này, đúng không trung úy? - Ông nhìn Baynes và hỏi.

- Đúng - Baynes càu nhàu - Nhưng sau các thanh tra Reynolds và Rivkin. Họ đã tiến hành lục soát một lần nữa. Kết quả vẫn như kì trước. Lúc này tôi mới vào cuộc. Tôi thừa hưởng mọi khó khăn. Lúc này mà thẩm vấn Hillier thì chẳng khác gì hỏi con mèo đã làm gì với con chuột. Ông ta nhắc lại mình đã bị tống tiền trong nhiều năm do một sai phạm đã mắc phải. Mụ Montrose biết chuyện này. Từ đó hàng năm ông phải nộp cho mụ một ngàn đô-la. Tôi liên hệ với New York. Đúng là mụ Montrose ở trong một nhóm tống tiền. Chắc chắn câu chuyện ông ta phải nộp tiền cho mụ là có thật. Tôi đi hỏi ở ngân hàng địa phương. Đúng là ông Hillier đã rút khoản tiền một ngàn đô-la trước đó.

Tôi quan sát xung quanh nhà và cũng rút ra kết luận như viên Cảnh sát và các thanh tra làm việc này trước tôi. Một lớp tuyết thì không chịu nổi sức nặng của một người. Nếu là trượt tuyết thì phải có dấu vết để lại. Hay là xác người được chuyển bằng cầu cạn. Nhưng trong nhà không có vật gì giống cầu cạn cả. Sáng hôm đó bà Hoff đã quét dọn sạch sẽ. Bà già cũng xuống nhà xe để lấy một vài thứ lặt vặt. Bà nói mình không thấy ở đấy có vật gì giống chiếc cầu cạn cả. Bà thề rằng mình chưa bao giờ nghe thấy một câu chuyện lạ lùng đến như vậy. Mặt khác, mấy hôm đó ông Hillier không gọi dây nói đi đâu cả. Tôi đã kiểm tra việc này ở Sở bưu điện.

Phải tưởng tượng như thế nào? Người phụ nữ ấy đi ra bằng cách nào? Tôi đã cho bốn người dùng xe trượt tuyết đi xung quanh vùng này. Một bán kính khoảng bốn trăm mét. Họ cũng không tìm ra một dấu vết nào. Tôi tin chắc không có một nơi nào để giấu xác mụ cả.

Hillier thì tỏ ra vui mừng. Ông ta cho các nhà báo tới phỏng vấn. Ông ta tặng sách của mình cho họ. Ông ta như trẻ lại đến mười tuổi; ông cười đùa như một thằng điên.

Ông Charles Fort đã viết một cuốn sách nói về những vụ mất tích bí mật. Ông ta nói về sự biến mất bằng đĩa bay. Chắc rằng ông ta cũng phải bó tay trong vụ này.

Cuối cùng chúng tôi phải xếp vụ này lại. Tất cả những gì chúng tôi nắm được là: một phụ nữ đã đi trên những bậc thềm để vào trong nhà sau đó người ấy biến mất. Còn phải đợi thêm những sự kiện.

Rồi đến tháng sáu..

Oliver Baynes ngừng nói để uống cạn cốc bia.

Ông De Hirsch nhấc cái đầu nặng nề của mình lên.

- Đến tháng sáu thì người ta tìm thấy xác người ư?

- Đúng - Anh trả lời - Đến tháng sáu thì mụ Marianne chuyển từ kiểu bí mật này sang một kiểu bí mật khác. Ông biết không?

Nhưng ông De Hirsch đã giơ tay lên.

- Hãy để cho anh Bob đọc tiếp tài liệu của mình. Tôi biết anh ấy đang soạn thảo một bài báo giật gân. Tôi thường đọc các bài báo của Bob.

Tôi đọc:

Morgan's Gap, ngày ba, tháng sáu. Ghi theo lời kể của Willy Johson, mười một tuổi và Ferdie Pulver, mười tuổi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx