Chương 30
Mưu kế rõ ràng
Tang Chỉ vô cùng lo lắng, không tìm được Tuấn Ngạn và rồng con ngốc nghếch, đương nhiên phải đi tìm phượng hoàng cao ngạo để khởi binh hỏi tội. Nhưng đến Thanh Ngô cư rồi mới phát hiện cửa gỗ đóng chặt, bên trong lén lút thì thầm, không biết Tuấn Thúc và Thất Thủy đang làm trò quỷ gì. Tiểu hồ ly sốt ruột, cũng chẳng để tâm đến nhiều thứ như vậy, một chân đá tung cánh cửa ra rồi vừa kêu ca vừa đi vào phòng: “Phượng hoàng cao ngạo, ngươi ra đây cho ta... Tên ca ca bất lương của ngươi bắt cóc rồng con ngốc nghếch chạy rồi, ngươi...” Tang Chỉ vừa nói vừa rẽ vào cửa huyền quan, thấy quang cảnh bên trong, những lời phía sau tự nhiên tắc nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được nữa.
Trong phòng, Tuấn Thúc để lưng trần, lộ ra viết thương vì bị nàng cào, Thất Thủy cầm băng gạc và thảo dược, hình như đang thay thuốc. Trong thoáng chốc, người tiểu hồ ly cứng đờ như khúc gỗ, tiến thoái lưỡng nan.
Tuấn Thúc đang quay lưng về phía Tang Chỉ, lúc này cũng từ từ quay đầu lại nhìn, đôi mắt đen mập mờ không biết là đang nghĩ gì. Tang Chỉ nuốt nước miếng, rất muốn nói gì đó để xua tan sự ngượng ngùng, nhưng lời bị kẹt cứng trong cổ họng, nói không được mà nuốt xuống cũng không xong. Thất Thủy nhìn Phượng quân nhà mình, rồi lại nhìn vị khách không mời mà đến đang đứng ở bên ngoài, gãi đầu nói: “Đệ đi tìm cho Phượng quân chiếc áo, Tang Chỉ tỷ tỷ đừng đi!” Nói xong, hắn chuồn lẹ như một làn khói, còn lại Tang Chỉ đứng ngẩn ra ở cửa, càng thấy buồn bực.
Suy nghĩ hồi lâu, tiểu hồ ly mới phá tan sự im lặng, nhìn trời, nói: “Ấy... Ngươi thay thuốc sao... sao mà không lên tiếng trước?”
Phượng hoàng cao ngạo thở dài, nhặt dải băng gạc Thất Thủy vứt lại, vừa tự cuốn quanh người vừa đáp chẳng đúng câu hỏi: “Tang Chỉ, mỗi lần nàng đến đều đúng lúc thật đấy!”
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ ngơ ngác, cúi đầu, mặt đỏ ửng, đương nhiên hiểu rõ ý phượng hoàng cao ngạo là gì.
Lần thứ nhất, ở Thanh Ngô cung, nàng vì thèm ăn đùi gà mà gặp cảnh phượng hoàng cao ngạo và mấy vị tiên đang tắm.
Lần thứ hai, nàng vì muốn làm rõ chuyện bị lừa làm Thổ thần, cũng đạp cửa xông vào Thanh Ngô cư như thế này, vừa khéo gặp phượng hoàng cao ngạo đang tắm.
Lần này... cũng giống như vậy! Lẽ nào mình thật sự có duyên nhìn phượng hoàng cao ngạo khỏa thân? Tiểu hồ ly cắn cắn ngón trỏ, càng nghĩ càng ảo não, mắt lại vừa khéo nhìn thấy Tuấn Thúc một tay đang khó khăn băng bó vết thương, vô thức tiến lại gần, đón lấy dải băng trên lưng hắn vừa rơi xuống, rất tự nhiên băng lại cho hắn.
Ấy... Mình không có ảo tưởng, không có ác ý, chỉ là... chỉ là vết thương này vốn do mình gây ra, bây giờ mình lại làm gián đoạn chuyện phượng hoàng cao ngạo thay thuốc, cho nên mới ra tay giúp đỡ. Đúng! Chỉ đơn giản như vậy. Tang Chỉ vừa tự an ủi mình, vừa thấp giọng nói: “Ta... ta sau này đến Thanh Ngô cư sẽ không dùng chân đá nữa, nhất định sẽ ngoan ngoãn gõ cửa.”
Tuấn Thúc vốn đang vật lộn với đống băng gạc, tay phải vòng ra sau lưng tìm đầu của dải băng, muốn nhanh chóng làm xong để không bị mất mặt trước tiểu hồ ly, nhưng lại vô ý chạm phải một dải mềm trơn, tay nảy lên, rút vội về. Còn may là hắn đang quay lưng lại phía tiểu hồ ly nên nàng không nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của hắn cũng đỏ ửng rồi.
Tang Chỉ nói xong, thấy Tuấn Thúc vẫn không lên tiếng, cho rằng hắn vẫn bực chuyện mình thô lỗ xông vào, lại hạ thấp giọng, nói: “Ta thật sự không cố ý! Thời gian này ta không gặp ngươi cũng là vì...” Nói được một nửa, Tang Chỉ vô thức dừng lại, biết phải nói thế nào đây?
Bởi vì ngươi sốt đến hỏng não, hôn ta một cái, ta vừa hận vừa tức, vừa thẹn vừa giận nên mới cố ý tránh né? Tang Chỉ im lặng không nói, coi như chưa nói gì, tiếp tục bôi thuốc. Phượng hoàng cao ngạo quay lưng về phía nàng, nhưng đã nắm chặt bàn tay. Nếu Tang Chỉ để ý một chút có thể phát hiện, tai của Tuấn Thúc đã bán đứng hắn... đỏ bừng như mặt trời.
Một lát sau, Tuấn Thúc cảm nhận được sự tiếp xúc của những ngón tay ngọc ngà của tiểu hồ ly trên da mình, tron tim như bị kim đâm. Tang Chỉ, phải nói thế nào với nàng đây, ta với nàng... hình như... bị thượng thiên trừng phạt rồi.
Thay thuốc xong, cũng đúng lúc Thất Thủy vào đưa y phục cho Phượng quân đại nhân. Lúc này Tuấn Thúc mới rảnh, hỏi Tang Chỉ: “Vừa rồi, khi đi vào nàng nói Tuấn Ngạn cái gì?”
Nghe thấy vậy, tiểu hồ ly mới nhớ ra vì sao mình đến đây, vỗ vỗ đầu, nói: “Đúng! Sao ta lại quên chứ? Ca ca bất lương của ngươi đột nhiên đến miếu Thổ thần, bắt rồng con ngốc nghếch đi rồi!”
Tuấn Thúc cau mày, đang ngẫm nghĩ xem Tuấn Ngạn lại định làm trò quỷ gì thì nghe thấy Thất Thủy kêu một tiếng, Tuấn Thúc liếc mắt: “Sao thế?”
Thất Thủy gãi gãi tai, vẻ mặt ngạc nhiên: “Sáng nay, trước khi đại thiếu gia ra ngoài có dặn dò, nếu Phượng quân tìm ngài thì đến sơn động trên ngọn núi kia.”
Tang Chỉ nghe thấy vậy, tức đến xì khói: “Nói như vậy tức là hắn đã sớm tính mưu bắt rồng con ngốc nghếch rồi? Ta sẽ đi tìm hắn tính sổ!” Nói xong, tiểu hồ ly đùng đùng đi ra ngoài. Phượng hoàng cao ngạo ở phía sau thấy vậy cũng không đuổi theo, lông mày nhíu lại chặt hơn, tiếp đó, xua tay nói: “Huynh ấy còn nói gì nữa?”
Thất Thủy bĩu môi: “Đại thiếu gia còn nói, nếu Phượng quân người không đi sẽ phải hối hận cả đời.”
Tuấn Thúc hơi nheo mắt, ánh mắt sâu xa, cuối cùng vẫn thở dài, nói: “Vậy thì đi xem sao nhỉ?”
---- Kịch hay còn ở phía sau ----
Tang Chỉ và Tuấn Thúc đi lòng vòng mãi mới đến được ngọn núi mà Tuấn Ngạn chỉ, lên đến đỉnh núi, tiểu hồ ly đã mệt đến mức thở không ra hơi. Kéo kéo cổ áo, Tang Chỉ vừa quạt vừa nói: “Ngươi nói xem... ca ca ngươi có phải là... bị bệnh rồi không? Bảo chúng ta đi xa như vậy... đến ngọn núi này làm gì chứ?”
Phượng hoàng cao ngạo ngẩng nhìn lên sơn động cách đó không còn xa, xa xăm nói: “Ngọn núi này tên là Thạch Quái, trong mắt của người phàm thì không có gì là trở ngại lớn, nhưng ở đây có hỏa liên hoa, là thứ Thất Thủy sợ nhất.”
Tang Chỉ đảo đảo cặp mắt trong veo, ngẩng đầu nói: “Hỏa liên hoa thuộc tính hỏa, nghe nói tính cách rất mạnh, nếu để Hà Đồng Thất Thủy gặp phải, chắc là rất đau nhỉ?”
Tuấn Thúc không nói, cất bước đi đến trước sơn động, thấy Tang Chỉ ở phía sau cũng đang bám theo từng bước, quay lại nói: “Bây giờ nàng ở đây đợi, ta đi vào trước xem sao!” Nói xong, tiểu hồ ly còn chưa kịp đồng ý thì thấy từ trong sơn động xuất hiện thứ ánh sáng không được rõ lắm, rồi vô số thứ giống như những xúc tu đang uốn uốn éo éo vươn ra, ở phía sau phượng hoàng cao ngạo nhe răng khua vuốt.
Tang Chỉ trợn mắt, líu lưỡi, hét lớn: “Cẩn thận!” liền được Tuấn Thúc kéo vào lòng. Rõ ràng đối phương cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng chớp mắt một cái, hai người đã bị những xúc tu màu xanh, trơn láng cuốn lấy, rồi bị một lực rất mạnh kéo vào trong động.
Tuấn Thúc bảo vệ Tang Chỉ cẩn thận bằng vòng ôm của mình. Tang Chỉ bị xúc tu cuốn chặt, vô cùng kinh sợ, đang giãy giụa kêu lên, liền cảm thấy một bàn tay ấm áp vỗ vỗ trên đỉnh đầu, giọng nói dịu dàng mà kiên định: “Nhắm mắt lại!”
“Hử?”
“Nhắm mắt lại!” Câu nói không đổi nhưng ngữ khí lại càng kiên định hơn. Lúc này, hai người đã bị kéo vào trong động, cửa động đã bị một tảng đá lớn chặn mất từ lúc nào, đen sì một mảng. Hai người vốn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, càng không biết bản thể của những xúc tu đáng sợ kia có hình dáng như thế nào.
Nhưng tiểu hồ ly nghe thấy lời này của Tuấn Thúc, không biết tại sao lại cảm thấy an tâm, mím môi, ngoan ngoãn nhắm mắt. Tiếp đó, Tang Chỉ liền nghe thấy bên cạnh có tiếng rách nứt và tiếng gào thét quái dị, những xúc tu cuốn quanh hai người dần thả lỏng rồi biến mất, “bụp” một tiếng, hình như trước mắt đã sáng hơn một chút.
Tuấn Thúc nói: “Được rồi!”
Tiểu hồ ly mở mắt, chỉ thấy đây là một hang động không lớn lắm, phượng hoàng cao ngạo đã điểm minh hỏa vào bốn góc động, lúc này Tang Chỉ mới nhìn rõ những xúc tu vừa rồi tấn công hai người giờ đã lùi hết vào trong góc của hang động, hóa ra đây là một cây hỏa liên thụ yêu đã bị minh hỏa thiêu chết.
Tang Chỉ nhìn Tuấn Thúc, líu lưỡi: “Vừa rồi là thụ yêu tấn công chúng ta?” Hỏa liên thụ yêu tuy hung mãnh nhưng chưa từng chủ động tấn công người, làm sao lại trùng khớp thế này, nàng và phượng hoàng cao ngạo vừa đến đã... Lẽ nào thụ yêu này ghét bỏ mình vì đã đến trấn Bình Lạc, chức Thổ thần này làm không tốt, nên muốn báo thù?
Tuấn Thúc lắc đầu, chắp tay lại, chân điểm điểm vào mặt đất: “Sơn động này u ám, lạnh lẽo, chắc không phải là chỗ trú nghỉ của thụ yêu, chắc là nó bị người ta nhổ gốc rồi ném vào trong sơn động này.”
Tang Chỉ nhíu mày: “Ai lại vô vị như vậy? Thụ yêu đói mấy ngày rồi, chẳng trách thấy chúng ta liền tấn công.”
Tuấn Thúc cau mày, nghe thấy vậy, không kìm được liền vỗ trán, người vô vị như thế này... ngoài Tuấn Ngạn ra thì còn ai? Lừa bọn họ đến hang động trên núi Thạch Quái này, lại cố ý ném hỏa liên thụ yêu vào trong động trước, thụ yêu vì yêu lực thấp, không có cách nào chuyển động được, đói mấy ngày nên hung mãnh thành tính, chỉ đợi bọn họ đến...
May là mình cũng đến, nếu hôm nay mình không đến, Tang Chỉ chẳng phải... Tuấn Thúc nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, phất tay áo, tức giận nói: “Đùa ác!” Nói xong, hắn liền muốn quay lại tìm Tuấn Ngạn tính sổ, nhưng chân vừa bước tới cửa sơn động, trên khối đá lớn bỗng nhiên hiện ra dáng vẻ đang cười đùa tí tởn của Tuấn Ngạn.
“Haizz! Đã lâu không gặp, phép thuật của lão đệ quả nhiên tiến bộ, ta cho đệ cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy mà đệ không biết cùng thụ yêu kia so tài cao thấp đã làm nó chết rồi, ngốc quá!”
Tang Chỉ thấy trên khối đá lớn hiện lên dánh hình của Tuấn Ngạn, tức đến giậm chân: “Tuấn Ngạn huynh là tên khốn nạn! Mau thả bọn ta ra!”
Tuấn Ngạn cách qua thuật thiên lý, bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện, cười vô cùng gian xảo: “Haizz! Khó khăn lắm ta mới lừa được hai người đến, chơi thêm một chút không được sao?”
Tuấn Thúc không hiểu nổi lão ca của mình, chắp tay lạnh lùng nói: “Huynh cố ý đẩy Thất Thủy và Khế Lạc đi, lại bắt Ly Vẫn, lừa hai bọn đệ đến đây làm gì?”
Tuấn Ngạn đưa hai tay chống cằm, dáng vẻ trầm tư: “Haizz! Tiểu hồ ly, rốt cuộc là muội quá ngốc nghếch hay là đệ đệ ta quá kín đáo? Muội và nó ở cùng nhau lâu như vậy rồi, lẽ nào không cảm thấy nó thích muội sao?”
Nghe thấy vậy, mặt Tang Chỉ thoáng cái đã đỏ ửng, nàng lắp bắp nói: “Huynh... nói linh tinh gì vậy? Muội...”
“Vô vị!” Phượng hoàng cao ngạo chặn đứng lời của Tang Chỉ, sự kỳ lạ trong ánh mắt thoáng cái đã biến mất, chỉ phất tay áo, lạnh lùng nói: “Chuyện của đệ không cần huynh quản!”
Tiểu hồ ly ở bên cạnh khóe miệng giật giật, lời của phượng hoàng cao ngạo quay vòng vòng trong đầu. Phượng hoàng cao ngạo thấy ca ca bất lương bôi nhọ mình, không phải nói: “Huynh nói bừa!”, “Huynh dỗi hơi!”, “Huynh dựng chuyện linh tinh!”, mà là nói... “Chuyện của đệ không cần huynh quản!”
Điều này chứng tỏ cái gì? Lẽ nào phượng hoàng cao ngạo... Tiểu hồ ly không dám tin vào dự đoán của mình, ôm đầu thì nghe thấy Tuấn Ngạn nói: “Lão đệ không cần xấu hổ mà! Ta đã nghĩ rồi, hai người bọn đệ ở cùng nhau lâu như vậy rồi mà không có tiến triển, có thể là do Thất Thủy và Bích Nữ, còn cả Ly Vẫn và đào thụ tinh gì đó, cả ngày bám lấy hai người, một chút thời gian yên tĩnh để cùng nhau nói chuyện yêu đương cũng chẳng có. Đệ xem, ca ca tâm lý biết bao, phí bao tâm sức để tạo ra cơ hội giúp đệ, đệ đừng có bỏ qua cơ hội tốt này đấy!”
Nói xong, không đợi Tuấn Thúc trả lời, Tuấn Ngạn lại nói: “Còn nữa, tuy ta không dám chắc có thể đánh thắng đệ, nhưng đệ cũng biết đấy, bản lĩnh tạo kết giới của bản đại thiếu gia đứng đầu thiên hạ, cửa hang động này ta giăng kết giới rồi, chưa đến sáng mai ta sẽ không mở cho đâu, vậy nên...”
Cười híp mắt, Tuấn Ngạn mím môi: “Hai vị hãy tận hưởng đêm tuyệt đẹp này nhé! Cáo từ!” Lời vừa buông, quả nhiên Tuấn Ngạn lịch sự biến mất không còn thấy bóng dáng. Thoáng cái, trong động bốn bề yên tĩnh. Tiểu hồ ly nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn Tuấn Ngạn thật sự không còn ở đây nữa, liền cười he he, chỉ vào cửa động, nói: “Ca ca bất lương của ngươi thật là vô vị!”
“...” Phượng hoàng cao ngạo im lặng không nói.
“Nhốt chúng ta ở đây làm gì không biết? Đúng rồi, kết giới của hắn, ngươi thực sự không phá được?”
“...” Tuấn Thúc vẫn không nói, chỉ khe khẽ lắc đầu.
Lần này, Tang Chỉ không tìm được chủ đề gì để nói nữa. Làm thế nào đây? Từ sau khi Tuấn Thúc bị thương, hắn và mình hôn nhau, hai người gặp mặt luôn có chút lúng túng. Những ngày trước có bọn Thất Thủy, Khế Lạc ở bên cạnh trêu đùa, không khí vẫn có thể coi là không quá lạnh lẽo, nhưng bây giờ chỉ có mình và phượng hoàng cao ngạo...
Tang Chỉ cúi đầu, bấm ngón tay, trong lòng lo lắng, hai người không thể cứ đứng thế này cả một đêm nhỉ? Nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng tiểu hồ ly phá tan tự im lặng, oán thán nói: “Hai người là huynh đệ song sinh mà sao tính cách lại khác nhau đến như vậy? Người ta đều nói anh em song sinh có cảm ứng tâm linh, sao Tuấn Ngạn lại nói ra được chuyện ngươi thích ta vô lý như thế!”
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc đang đứng bên cạnh nhắm mắt, đột ngột lên tiếng: “Nếu như... ta nói là thật thì sao?”
@by txiuqw4