sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhật ký thăng chức của thổ thần - Chương 60 - 61

Chương 60

Thăm dò

Sau sự kiện trong sơn động, hai người Tuấn Thúc - Tang Chỉ giống như xuất hiện kỳ tích, lại hòa hảo như lúc ban đầu, thậm chí tình cảm còn sâu đậm hơn trước. Dù gì mọi việc cũng vẫn tốt đẹp sau khi trải qua sự khinh miệt và nhục mạ trước nay chưa từng có.

Tang Chỉ không biết tướng công nhà mình rốt cuộc đã làm chuyện vô nhân đạo gì với ca ca khoa trương, chỉ biết sau khi quay lại trấn Bình Lạc thì thấy nửa mặt của ca ca khoa trương tím bầm, nước mắt ròng ròng, miệng sưng như chiếc bánh bao, kề vào tai tiểu hồ ly nói gì mà “qua cầu rút ván”, “không hiểu lòng tốt của người”...

Những lời này tiểu hồ ly đều cho vào tai trái, ra ngoài tai phải, hoàn toàn không để trong lòng. Chỉ là sau đó, ngày nào ca ca khoa trương cũng đến lăn lộn, khóc lóc làm loạn, khiến lòng nhẫn nại của Tang Chỉ có nhiều hơn nữa thì cũng bị mài mòn hết rồi. Hôm nay, khó khăn lắm Tuấn Thúc mới bắt được ca ca khoa trương ra ngoài điều tra, thăm dò động tĩnh xung quanh núi Thúy Bình, Tang Chỉ thở phào một cái, trong lúc bận rộn cũng dành ra được nửa ngày nhàn hạ, ngồi trong sân của Thanh Ngô cư thêu thùa. Đang vật lộn với các mũi kim, Tang Chỉ bỗng cảm thấy trong tay trống không, vừa định ngẩng lên thì phát hiện dưới chân có một chiếc bóng. Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, Ly Vẫn cao lớn đang nhìn thứ trong tay tiểu hồ ly, hơi cau mày, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là...” Tiểu hồ ly cắn răng, nên nói thế nào với A Ly đây? Nói với hắn rằng đây là túi thơm nàng thêu cho phượng hoàng cao ngạo sao? Ấy ấy! Không được! Như thế có vẻ rất mất mặt, hình như là sống mấy trăm năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên Tang Chỉ thêu thùa.

Ly Vẫn thấy Tang Chỉ do dự, cũng không làm khó thêm nữa, đem chiếc túi thơm trả lại cho nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh, cười gian: “Con vịt thêu trên đó rất đẹp.”

“Cái gì?” Tiểu hồ ly trừng mắt lên, thở phì phì, nhìn đôi uyên ương trên chiếc túi thơm, nói mà như quát: “Con mắt nào của ngươi nhìn ra bọn nó là vịt?”

Ly Vẫn nghe thấy vậy, cân nhắc một hồi rồi mới thận trọng nói: “Ta thấy chúng đang bơi trên sông, cho nên mới đoán... ấy...” Ly Vẫn trề môi, vân vê cằm, nói: “Thực ra nàng vừa nói vậy, ta mới thấy hình như cũng không giống vịt lắm! Đúng, là gà! Tang Chỉ nàng thích ăn gà nhất, chắc chắn là thêu gà!”

“...” Tang Chỉ thấy bộ dạng khó xử của Ly Vẫn thì ngẩn ra một lát, không kìm nén được bỗng bật cười. Nàng vốn cho rằng lần trước chia tay, phải một thời gian dài nữa mới có thể gặp lại Ly Vẫn. Cứ coi như có gặp lại, thì hai người cũng sẽ vì chút chuyện tình cảm kia mà trở nên xa cách. Nhưng bây giờ, hai người vẫn nói, vẫn cười với nhau được, A Ly vẫn là A Ly ngốc nghếch như trước đây, chẳng thay đổi chút nào.

“A Ly, ngươi sống có tốt không?”

Ly Vẫn đột nhiên ngừng lại, chăm chú nhìn Tang Chỉ, ánh mắt sâu xa: “Vậy còn nàng? Nàng sống có vui vẻ không?”

Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly liền nhếch miệng, xoa xoa chiếc túi thơm thêu uyên ương gà chẳng ra gà, vịt chẳng phải vịt trên tay, nụ cười tươi lay động lòng người: “Ta sống rất vui vẻ. Trước đây, mẫu hậu ta có nói, trong cuộc đời nhất định sẽ có một người hoàn toàn thuộc về mình, chỉ cần hai người gặp được nhau, ngươi sẽ không muốn rời xa người đó nữa. Lúc đó ta không tin, nhưng bây giờ...”

Vuốt ve đôi uyên ương trên chiếc túi thơm, iểu hồ ly nghĩ đến cảnh tình nồng ý thắm với Tuấn Thúc đêm qua, thoắt cái mặt đã ửng hồng, dưới ánh mặt trời rực rỡ, lại càng kiều diễm, động lòng người hơn. Ly Vẫn thấy vậy, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm khó dò đoán, rất lâu sau hắn mới chuyển chủ đề: “Đã lâu không quay lại trấn Bình Lạc, thực sự cũng có chút nhớ. Tang Chỉ, nàng cùng ta đến miếu Thổ thần một lát xem Khế Lạc có khỏe không nhé?”

---- Chuyển ngoặt ----

Đến miếu Thổ thần rồi, Tang Chỉ và Ly Vẫn không gặp được đào thụ tinh nhưng lại phát hiện ra người quen.

Ở cửa miếu Thổ thần, tiểu hồ ly thấy tiên quang rực rỡ, kẹp ngọc, váy gấm, liền thốt lên: “Mạn Nhi?” Mạn Nhi là cung nữ thân cận của Vương Mẫu nương nương, tuy không đến mức như hình với bóng với Vương Mẫu, nhưng vượt nghìn dặm xa xôi đến trấn Bình Lạc để gặp nàng, thực sự là có chút kỳ lạ.

Tang Chỉ im lặng, ngước mắt nhìn sang Ly Vẫn, đối phương cũng đi thẳng vào câu chuyện, ngẩng đầu nói: “Thực ra ta đến Thanh Ngô cư, chính là phụng mệnh gọi người đến.”

Nghe thấy vậy, trong lòng tiểu hồ ly bỗng nhiên cảm thấy rất kinh ngạc. Đã trải qua nhiều chuyện, Tang Chỉ sớm đã học được cách suy nghĩ thấu đáo. Ly Vẫn lừa nàng đến miếu Thổ thần, chẳng qua là muốn tránh tai mắt của Thất Thủy và Bích Nữ, nhưng vừa khéo lúc này Mạn Nhi cũng ở đây, vậy thì, người ở bên trong chắc là...

Trong lúc Tang Chỉ do dự, Mạn Nhi đã mỉm cười lên tiếng: “Công chúa mau vào trong đi, chớ để nương nương đợi lâu!”

Tang Chỉ hít một hơi thật sâu, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không được, nàng liền cắn răng bước vào phòng, quả nhiên thấy Vương Mẫu đang quay lưng lại với mình cắt tỉa cây hoa lan.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng động từ trước, nên khi tiểu hồ ly bước vào phòng, Vương Mẫu đã nói: “Chỉ Nhi, con vẫn khiến người khác không yên tâm thế này đây! Khi di mẫu giao chậu hoa lan này cho con, nghìn lần nhắc nhở, dặn dò con phải chăm sóc nó cẩn thận. Bây giờ con nhìn xem, trông nó thành thế nào rồi hả?”

Tang Chỉ thuận theo lời nói của Vương Mẫu mà nhìn xuống tay người, thấy chậu hoa lan mới khoảng thời gian trước còn xanh mởn, tươi tốt, trông vô cùng đẹp mắt nay đã chẳng còn dáng vẻ gì nữa, gục xuống giống như sắp chết đến nơi...

“Á, sao lại như thế này?” Tang Chỉ kinh ngạc kêu lên. “Con có bảo Đào thụ tinh giúp con tưới nước cẩn thận mà!”

Vương Mẫu trách mắng: “Có Khế Lạc chăm sóc, cho nên con không cần quan tâm nữa phải không?”

Tang Chỉ tự cốc vào đầu mình, giải thích: “Khoảng thời gian trước, vì chuyện hôn sự thực sự quá bận, thế nên...”

Chưa nói hết, Vương Mẫu đã lắc đầu cắt ngang, nắm lấy tay nàng dẫn đến ngồi xuống ghế: “Chỉ Nhi, chắc con biết vì sao ta đến rồi chứ?”

“Để kiểm tra xem con có chăm sóc tốt chậu hoa lan này không ư?” Tiểu hồ ly giả vờ ngốc nghếch, không ngờ Vương Mẫu lại thuận theo lời nàng mà đáp: “Không, kết giới của trấn Bình Lạc đã bị phá, nên ta biết hoa lan chắc chắn không được chăm sóc tốt, ta đâu cần phải đi kiểm tra?”

Tang Chỉ nghe thấy vậy, nhíu chặt đôi mày, còn chưa kịp hỏi thì Vương Mẫu đã gật đầu ra hiệu cho Mạn Nhi. Mạn Nhi nhận lệnh, miếng ngọc trong tay áo tự nhảy múa rồi hóa thành một luồng ánh sáng, ánh sáng màu trắng bạc giống như có sinh mệnh treo giữa không trung, quang hoa lấp lánh, rực rỡ cuốn quanh cây hoa lan, thoắt cái đã bọc kín lấy cây hoa lan.

Lát sau, luồng sáng từ từ nhạt dần, cuối cùng giống như trong suốt, phản chiếu quang cảnh ở bên trong. Nhưng vào thời khắc này, trong luồng ánh sáng không còn một chút bóng dáng của cây hoa lan nữa, thay vào đó là hình dáng xinh tươi, trang nhã của nữ tử áo xanh.

“Tỷ tỷ áo xanh!” Tang Chỉ kinh ngạc thốt lên, chỉ thấy thiếu nữ áo xanh - ân nhân cứu mạng nàng đang nằm rạp trên đất, thoi thóp thở giống như không còn sức lực.

Tang Chỉ muốn đến gần, luồng sáng đó bỗng chốc biến mất, cây hoa lan héo rũ lại lần nữa xuất hiện trước mắt nàng. Vương Mẫu xa xăm nói: “Nàng ta tên là Lục Khởi. Chỉ Nhi, mấy lần con thoát khỏi nguy hiểm đều do nàng ta cứu. Nhưng lần này, con lại nhập vào mộng yểm của phong ấn quái, Lục Khởi vì trước đó đã giúp con hiện về nhân hình mà dùng hết linh lực, nên không còn cách nào cứu con được nữa...”

Tang Chỉ thở ra một luồng hơi lạnh, trong đầu dần dần liên hệ mấy chuyện xảy ra gần đây lại với nhau, nhưng vẫn không dám tin. Lúc này, Ly Vẫn vốn luôn trầm mặc ở bên cạnh cất lời: “Hai tộc Long - Phượng chúng ta vốn có ân oán, người ta đều cho rằng vì người phàm làm hỗn loạn mệnh số trong cách gọi Long - Phượng mà ra, nhưng thực ra không phải. Cha ta từng phát hiện Phượng thần và Ma tộc có dính líu đến nhau, nên đã đặc biệt mời Vương Mẫu thăm dò chỗ Phượng tộc, nhưng Phượng thần xảo trá, sớm đã tiêu hủy hết dấu vết. Vì vậy, Phượng thần lớn tiếng phỉ báng Long tộc, từ đó mới có sự đối đầu này. Nhị ca Nhai Xải của ta quản lý phàm giới nghìn năm, trấn Bình Lạc vẫn luôn yên ổn, an toàn. Nhưng Tuấn Thúc quản lý chỉ mới mấy trăm năm, Ma tộc liền rục rịch chuẩn bị hành động, thậm chí còn phát hiện ra tung tích của Ma tộc ở núi Thúy Bình. Ngay đến Húc Vương cũng đứng ngồi không yên, nên mới mời ta cùng đi tìm Ma nhãn. Lẽ nào Tang Chỉ nàng không cảm thấy kỳ lạ chút nào sao?”

Tang Chỉ nghe vậy, trầm ngâm hồi lâu, rồi chăm chú nhìn Ly Vẫn, nói từng từ, từng chữ: “Mọi người đang nghi ngờ Tuấn Thúc ư?”

Vương Mẫu nói: “Đầu tiên là hắn lấy danh nghĩa của Anh Lạc mà làm gì đó lên áo cưới, tiếp đó là để con phải hiện nguyên hình rồi không có cách nào thành thân, khiến Lục Khởi phải giúp con làm phép mà mất đi tất cả linh lực. Đêm động phòng, nhân lúc con không có chút phòng bị, không có bất cứ ai giúp đỡ, liền đưa con vào mộng yểm...”

Vương Mẫu hơi nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nặng nề nói: “Tất cả những điều này, chính là muốn mượn tay của Tang Chỉ con, giải mở phong ấn của trấn Bình Lạc, để Ma tộc sớm quay lại.”

Tang Chỉ bĩu môi, phản bác: “Di mẫu người nghĩ nhiều quá rồi, Tuấn Thúc sẽ không hại con đâu. Hơn nữa, bây giờ trấn Bình Lạc chẳng phải vẫn không có chuyện gì sao? Ma nhãn cũng không tìm thấy...”

“Đúng!” Vương Mẫu cắt ngang lời của Tang Chỉ, ánh mắt rừng rực. “Vì chưa tìm thấy, cho nên bước tiếp theo, e là Phượng tộc sẽ tìm kiếm Ma nhãn ở khắp nơi, cho nên ta không thể đợi được nữa...”

Tang Chỉ lắc đầu: “Mọi người không có chứng cứ, dựa vào cái gì mà nghi ngờ Tuấn Thúc?”

“Không có chứng cứ sao?” Mạn Nhi khẽ cười. “Công chúa Tang Chỉ, hai lần người nhập mộng yểm, Phượng quân đại nhân đều có ở bên cạnh, người hãy suy nghĩ kỹ xem, với công phu thỏ ba chân của Anh Lạc, làm thế nào nàng ta có thể vào trong khuê phòng của người, còn có thể làm gì đó lên áo cưới mà người lại không hề hay biết? Hơn nữa, trước đây Anh Lạc luôn đối đầu với người, với trí tuệ của Phượng quân đại nhân làm sao có thể khinh suất như vậy được, lại để cho người mắc bẫy của nàng ta? Hơn nữa, hôm đó người đã ở Thanh Ngô cư, Bích Nữ thần thông quảng đại kia cũng ngủ say rồi, nên không cảm thấy có người vào phòng sao?!”

Một loạt những lời này, khiến Tang Chỉ sợ hãi, bất an.

Từng chữ như châu như ngọc! Thực sự quá trùng hợp, thực sự quá không bình thường, nhưng mà... không thể nào, phượng hoàng cao ngạo làm sao có thể hại mình? Tiểu hồ ly lẩm bẩm, lắc đầu: “Không thể nào, tất cả những chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, Tuấn Thúc chàng...”

Còn chưa nói hết, Vương Mẫu đột nhiên tóm lấy cánh tay của Tang Chỉ, lời nói nặng chịch: “Chỉ Nhi, nếu không chắc chắn những điều này, di mẫu sẽ không đến tìm con.”

“Ý người là gì ạ?”

“Lục Khởi đã giúp con khôi phục nhân hình, cứ coi như nàng ta mất đi chút linh lực cũng sẽ không có chuyện lâu ngày thế rồi mà vẫn chưa bình phục. Độc tố nàng ta trúng... chính là Văn hoàng độc mà Phượng tộc thường dùng.”

Vương Mẫu vừa dứt lời, Tang Chỉ đứng cứng đơ tại chỗ, không cử động nổi...

Chương 61

Bán đứng

Đêm đến trăng lên, hai huynh đệ Tuấn Thúc, Tuấn Ngạn mới từ núi Thúy Bình trở về. Tiểu hồ ly hầu hạ phượng hoàng cao ngạo dùng cơm, tắm rửa, cuối cùng hai người nằm trên giường rủ rỉ nói chuyện. Tang Chỉ không hề nhắc đến một chữ nào về chuyện ở miếu Thổ thần lúc ban ngày.

Tuấn Thúc ôm thê tử, khẽ nói: “Hôm nay cùng bọn Húc Vương điều tra, thăm dò một ngày, vẫn không có chút bóng dáng của Ma tộc. Tang Chỉ, nàng có cảm thấy kỳ lạ không? Năm đó Vương Mẫu nương nương rõ ràng đã phong kết giới đuổi Ma tộc về Ma vực, để bọn chúng vĩnh viễn không thể rời khỏi đó, nhưng vì sao trước khi phong ấn của trấn Bình Lạc bị giải, trên núi Thúy Bình đã xuất hiện Ma tộc?”

Tang Chỉ nín thinh, nghe thấy lời của phượng hoàng cao ngạo nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ việc khác.

Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ im lặng, cho rằng nàng đang nghiêm túc suy nghĩ, lại nói: “Thực ra, người thực sự nói nhìn thấy Ma tộc cũng chỉ có Ly Vẫn. Lúc đầu hắn ta cùng người của Ma tộc đánh nhau, lại chẳng có lý do gì mà vô cớ mất trí nhớ...” Ngừng lại một lát, Tuấn Thúc mới hơi nheo mắt lại, nói: “Có phải là... chuyện này có quan hệ với Long tộc?”

Nghe thấy vậy, trong lòng tiểu hồ ly đang thất thần bỗng vang lên những tiếng loảng xoảng, ngơ ngác hỏi: “Tuấn Thúc, hai tộc Long - Phượng... rốt cuộc vì cái gì mà kết oán?”

Phượng hoàng cao ngạo nghe thấy vậy, sống lưng bỗng cứng đờ, lát sau mới nhếch môi, nói: “Ngốc nghếch, sao đột nhiên lại có hứng thú với những chuyện linh tinh, với vẩn này thế?”

Tang Chỉ lắc đầu, làm ổ trong lòng Tuấn Thúc nhõng nhẽo: “Đâu có, tiện miệng hỏi chút thôi mà!”

Phượng hoàng cao ngạo thở dài, vỗ vỗ vào đầu tiểu hồ ly, nói: “Tang Chỉ, ta muốn đi tìm Ma nhãn.”

Một câu nói đơn giản nhưng khiến Tang Chỉ nghe thôi mà cũng thấy sợ hãi. Đang trong lúc trì trệ chỉ cảm thấy lồng ngực vang lên một tiếng nổ “đoàng”, trong đầu bỗng trở nên trống rỗng.

“Nếu hắn muốn đi tìm Ma nhãn, chẳng phải đúng như ý nguyện, ứng với suy đoán của ta sao?” Lúc ở miếu Thổ thần, Vương Mẫu, Ly Vẫn bày ra hàng loạt chứng cứ, lý do nhưng vẫn không có cách nào khiến Tang Chỉ tin phu quân nhà mình chính là đầu sỏ tội đồ giải mở phong ấn trấn Bình Lạc. Trong lúc rằn vặt không yên, Vương Mẫu xua tay nói: “Tang Chỉ, mắt thấy là thực, tai nghe là hư, có lẽ chân tướng việc này nên do con tự mình đi giải, tự mình thuyết phục bản thân tin theo.”

Tang Chỉ cau mày: “Người có ý gì ạ?”

Mạn Nhi liền nhẹ bước đến bên cạnh Tang Chỉ, đưa cho nàng một bình thuốc, nói: “Người từng tiếp xúc với Ma tộc, trên người sẽ lưu lại hơi khí của nó, đây là Linh kính dịch, được chiết ra từ trăm loại tiên thảo, nhỏ vào trong đồ ăn của Phượng quân đại nhân, nếu hắn thật sự trong sạch, loại thuốc này sẽ không làm tổn thương hắn một chút nào, nếu hắn thật sự có dính dáng đến Ma tộc, không đến nửa đêm, sẽ lộ nguyên hình.”

Tang Chỉ ảo não, mắt bốc lên ngọn lửa nhỏ, nói: “Các người muốn để ta động thủ với phu quân mình? Thật nực cười!” Trong lúc tức giận, tiểu hồ ly giơ tay định đập vỡ bình thuốc đáng ghét kia, nhưng bị Vương Mẫu nương nương nắm chặt cánh tay, nở một nụ cười nặng nề: “Lẽ nào Chỉ Nhi không dám đánh cược ván này? Cũng đúng, dù gì hắn cũng là người con thương yêu nhất, nhưng nếu hắn muốn đi tìm Ma nhãn thì sao? Nếu hắn muốn đi tìm Ma nhãn, há chẳng phải là được như ý nguyện, ứng với suy đoán của ta? Đến khi đó, con hãy thăm dò một lượt để tránh cho hắn rơi vào con đường lầm lạc, khuyên hắn sớm quay đầu, chẳng phải là tốt hơn sao?”

Mí mắt của tiểu hồ ly giật giật, tỉnh lại từ trong hồi ức, sự hoài nghi trong lòng tăng thêm mấy phần:“Vì sao phải đi tìm Ma nhãn? Tuấn Thúc chàng là ngự sử phàm giới, ở lại trấn Bình Lạc bảo vệ cho sự an nguy của nơi này chẳng phải quan trọng hơn sao?”

Tuấn Thúc lắc đầu: “Nói thế nào thì chuyện này cũng vì nàng mà ra, tốt nhất là ta phải tận tay tìm thấy Ma nhãn để hủy đi.”

Nghe thấy vậy, Tang Chỉ lo lắng như rơi xuống vực sâu không có gì bám víu, không đợi tướng công nói tiếp nữa, liền nhắm mắt thở dài: “Thiếp mệt rồi, ngủ thôi!”

---- Âm mưu quỷ kế ----

Trong lòng tiểu hồ ly đắn đo, suy nghĩ, lật qua lật lại, nào có dễ dàng ngủ được, nhưng cũng không dám để Tuấn Thúc biết, thức đến tận canh ba mới có thể thiếp đi một lát. Đang mơ màng, Tang Chỉ liền cảm thấy bên cạnh có một cục lửa nóng, giống như muốn thiêu đốt da thịt mình. Bừng tình từ trong ngọn lửa nóng rực, nhờ ánh trăng, Tang Chỉ liền cảm thấy ánh mắt Tuấn Thúc lóe lên thứ ánh sáng đỏ dữ tợn, giống như muốn ăn người, hai gò má đỏ rực, trên trán đầy mồ hôi lạnh, đầu ngón tay vẫn chưa chạm đến da thịt chàng nhưng đã đau đến mức phải rụt về.

“Sao lại nóng thế này? Lẽ nào bị sốt rồi?”

Tuấn Thúc hơi há miệng, cũng không biết chàng có nghe thấy Tang Chỉ nói gì không, chỉ gắng sức lắc đầu, tay cào lồng ngực, lắp bắp: “Nước... nước...”

Tang Chỉ chui ra khỏi chăn, cuống quýt đi rót nước cho chàng, nhưng còn chưa đến được bàn, Tang Chỉ liền thấy một đường sáng lóe lên trong phòng, chớp mắt cái thì thấy Bích Nữ đã đến bên cạnh Tuấn Thúc, đánh nhanh một chưởng lên ngực Tuấn Thúc. Tiểu hồ ly bịt miệng kinh hãi, chỉ thấy một đường ánh sáng từ trong tay Bích Nữ bung ra, khiến Tuấn Thúc tỏa sáng mờ mờ.

Một lúc lâu sau, Tuấn Thúc dần dần tỉnh lại, yếu ớt mở mắt.

Bích Nữ sắc mặt tĩnh lặng, không đợi phượng hoàng cao ngạo mở miệng đã nặng nề nói: “Ta và Thất Thủy ở bên ngoài cầm cự một lát, thời gian không nhiều, tiểu phượng hoàng ngươi đưa Tang Chỉ nhanh chóng đi đi!” Nói xong, Thất Thủy cũng vừa khéo thò đầu vào trong, giậm chân, vội vã hô: “Bích Nữ tỷ tỷ!”

Bích Nữ thở “phù” một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Tang Chỉ, sau đó lại vội vã rời đi, khiến cho Tang Chỉ ở bên cạnh chẳng hiểu gì. Tiểu hồ ly nói: “Bích Nữ tỷ tỷ và Thất Thủy... làm sao vậy?” Chẳng phải Bích Nữ từng nói, sau khi nàng và phượng hoàng cao ngạo thành thân, sẽ tuyệt đối không tùy tiện vào phòng nữa sao, nhưng vừa rồi...

Tang Chỉ thầm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được là vì sao, nên nhìn sang Tuấn Thúc thăm dò, nói: “Tuấn Thúc, chàng đang yên ổn, sao nói sốt là sốt được ngay?” Tiểu hồ ly vừa nói vừa muốn quay lại bên cạnh Tuấn Thúc, vừa cất bước thì Tuấn Thúc cũng ngước mắt, ánh mắt nặng nề nhìn Tang Chỉ.

Tang Chỉ sững lại, mở miệng nhưng vẫn chưa nói được lời nào thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng vang ầm trời, là giọng của di mẫu: “Tuấn Thúc mau mau đầu hàng, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Sau đó là tiếng binh khí va vào nhau, chỉ nghe thấy Mạn Nhi nghiêm giọng: “Người đâu, bao vây Thanh Ngô cư lại, không được bỏ qua bất cứ ai!”

!

Tiểu hồ ly sững lại tại chỗ, chân như mọc rễ, không cất nổi nửa bước. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Tuấn Thúc, chỉ cảm thấy ánh mắt đó trống rỗng, vô cùng xa lạ, khiến người ra sợ hãi, nào còn chút dáng vẻ thân mật của mấy thời thần trước đây?

Bỗng chốc, Tang Chỉ chợt tỉnh ngộ: “Không! Không...” Tiểu hồ ly lắc đầu như sắp phát điên, muốn giải thích nhưng càng những lúc như thế này, bao nhiêu lời muốn nói đều tắc nghẹn trong cổ họng. “Thiếp không có! Thiếp không có!”

Vì những lời Vương Mẫu nói nên Tang Chỉ có chút hoài nghi với Tuấn Thúc. Gần đây xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác nên nàng có nghĩ đến hàng nghìn, hàng vạn khả năng, nhưng dù như vậy, Tang Chỉ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thực sự xuống tay với Tuấn Thúc. Nàng nhận bình thuốc đó chẳng qua vì muốn làm yên lòng Vương Mẫu nương nương, muốn tìm thời cơ để chứng minh sự trong sạch của Tuấn Thúc. Nhưng vì sao nàng chẳng làm gì cả, nửa đêm Tuấn Thúc lại phát bệnh? Vì sao đột nhiên di mẫu lại đưa thiên binh, thiên tướng đến?

Nghĩ đến những điều này, Tang Chỉ liền lao đến dưới chân Tuấn Thúc, sắc mặt lúc trắng lúc xanh nhưng vẫn ra sức hét: “Thiếp thật sự không làm chuyện đó! Tuấn Thúc, chàng phải tin thiếp...”

“Bích Nữ, Thất Thủy!” Tang Chỉ chưa nói xong, phượng hoàng cao ngạo đã bình tĩnh lên tiếng, ngữ khí thờ ơ, bình thản, rất giống như giọng điệu dặn dò Thất Thủy pha trà trước đây: “Bó tay là bị bắt nhỉ, Vương Mẫu nương nương trăm phương ngàn kế, đến thê tử của ta cũng mua chuộc rồi, còn có chiêu gì là chưa nghĩ đến nữa đây...?”

Mới nói được một nửa, phượng hoàng cao ngạo ngừng lại một lát, giống như đã mệt đến sức cùng lực kiệt rồi buông tiếng thở dài, nhắm mắt: “Cuối cùng ta... thua rồi!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx