Chương 62
Đường cùng
Một chiêu đổi trời.
Đêm hôm đó, Tuấn Thúc vì bị hạ thuốc mà mất đi cơ hội. Thất Thủy, Bích Nữ trở tay không kịp, cũng thất bại nhanh chóng. Chủ tớ ba người lần lượt bị bắt. Nhưng khiến Vương Mẫu nương nương bất ngờ lại là, Húc Vương đã có phòng bị. Khi thiên binh, thiên tướng đến miếu Thổ thần, Húc Vương cùng đệ đệ Lai Mễ và ca ca khoa trương Tuấn Ngạn đã rời đi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Còn công chúa Tang Chỉ thì vì thân phận đặc biệt nên được phu phụ Thiên Hồ Đế quân đưa về Thanh Khâu quốc để an dưỡng. Từ ngày hôm đó, tiểu hồ ly như biến thành một người khác, trầm mặc, im lặng, không cười, không nói... Dù công chúa Họa Thường có nghĩ đủ mọi cách cũng không khiến con gái mở miệng nói được một từ.
Công chúa Tang Chỉ thành thân mới được một tháng đã quay về nhà mẹ đẻ, từ đây phải cấm cung trong nhà, không được bước ra khỏi phòng nửa bước. Họa Thường chỉ sợ con gái gặp chuyện, mỗi ngày đều khuyên giải nàng nhưng tất cả chỉ như ném đá xuống biển. Từ ánh mắt đờ đẫn của con gái, hoàn toàn không nhìn ra chút phản ứng nào. Mọi người đoán nàng đau lòng vì chuyện phu quân bị bắt, bị Vương Mẫu lợi dụng, nhưng tiểu hồ ly hằng ngày thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ... Từ khi quay về Thanh Khâu quốc, bị giam lỏng hơn nửa tháng, công chúa Tang Chỉ lại mập ra trông thấy, khiến người ta thực sự không thể hiểu nổi.
Buổi trưa hôm nay, Tang Chỉ dùng cơm với công chúa Họa Thường xong liền lên ghế nằm nghỉ, các nha đầu ma ma thấy vậy cũng lui ra ngoài. Lúc tiểu hồ ly đang nhắm mắt mơ màng thì cảm thấy mu bàn tay ướt ướt, giống như bị thứ gì đó vừa ấm áp vừa ẩm ướt liếm lên. Mở mắt ra nhìn, một đôi mắt to tròn, đen láy... chẳng phải Lai Mễ thì là ai?
Lai Mễ thấy Tang Chỉ tỉnh lại, khẽ kêu rồi lao vào lòng nàng, dụi dụi đầu làm nũng. Trong mắt tiểu hồ ly lộ ra những cơn sóng của quãng thời gian xa cách, xách xách gáy của nhóc con, ý hỏi sao đệ lại đến đây?
Lai Mễ nhún nhún tai, quay đầu nhìn ra phía sau, thoắt cái chỉ thấy bên cạnh chiếc bàn gỗ đào có điểm những chùm ánh sáng bạc. Những chùm sáng từ từ tụ lại thành một khối, tích tụ ra nhân hình... Áo choàng bạc dài đến đất, tóc trắng dài đến thắt lưng, trên dung nhan đẹp đẽ lại là biểu cảm lạnh như băng tuyết.
“Bản vương từng đồng ý với Tuấn Thúc, nếu có ngày hắn gặp biến cố, không may bị bắt, bản vương sẽ thay hắn chăm sóc người.”
Tang Chỉ khẽ vuốt lông cho Lai Mễ, không nói gì.
“Hơn nửa tháng nay, công chúa Tang Chỉ ở Thanh Khâu quốc nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, chắc không biết tình hình bên ngoài. Vương Mẫu không hổ danh là trợ thủ đắc lực của Ngọc Đế, một mặt bắt thiếu chủ của Phượng tộc, uy hiếp Phượng thần, một mặt tấn công đất Vô Khích Bích Thụ của Phượng tộc, sau đó thì đi khắp nơi tìm bắt người của Hồ yêu tộc chúng ta và Tuấn Ngạn...”
Húc Vương nói đến đây thì ngừng lại một chút, nhìn Tang Chỉ với chút ý cười nhạo, nhếch môi: “Đương nhiên, những ngày tháng vừa qua của công chúa Tang Chỉ cũng chẳng thoải mái gì... Thân làm gián điệp mà cũng không thể có được sự tín nhiệm của Vương Mẫu nương nương, vừa lợi dụng xong liền đem người giam lỏng.”
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ vốn vẫn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bốc lửa, nói: “Không phải ta!”
Hai chữ “gián điệp” này đã đâm sâu vào trái tim công chúa, chỉ đâm một chỗ thôi mà sao cả người đều nhói đau? Húc Vương chỉ khẽ động chạm như vậy cũng khiến nàng đau đến mức gần như nghẹt thở. Tuy bị giam lỏng nhưng Vương Mẫu không khống chế sự tự do của Tang Chỉ ở trong Thanh Khâu quốc, chỉ là tiểu hồ ly vì quá sợ hãi khi nghe thấy những lời đồn đại ác độc nên vừa quay về nhà mẹ đẻ thì tự nhốt mình lại trong nhà.
Bởi vì sợ hãi, cho nên không dám ra khỏi cửa...
Bởi vì buồn bã, cho nên không muốn đi đâu...
Nàng sợ, sợ ánh mắt của những người trong tộc nhìn mình, sợ hai chữ “gián điệp” kia vô tình mà hữu ý truyền đến tai mình, sợ những lời khuyên giải của mẫu hậu, sợ Tuấn Thúc...
“Không... không phải ta! Ta không hại Tuấn Thúc! Ta không bán đứng chàng!” Tang Chỉ bịt chặt hai tai, hét lên thảm thiết, nước mắt vốn tưởng đã cạn khô nay lại trào ra...
Lai Mễ thấy vậy, chớp chớp mắt nhìn Tang Chỉ, lại nhìn ra cửa, rồi bật người một cái nhảy lên vai Húc Vương. Húc Vương nhếch môi cười: “Không cần lo lắng, trước khi vào phòng ta đã giăng kết giới rồi. Lúc này dù nàng ấy hét lớn hơn nữa thì bên ngoài cũng không ai phát hiện ra đâu.”
Lai Mễ nghe thấy vậy thì yêu tâm gật gật đầu, nhưng thấy ca ca cười càng lúc càng vui vẻ: “Nhưng mà không phải rất tốt rồi sao? Nghe nói công chúa Tang Chỉ hơn nửa tháng mà không nói nửa lời, ta còn thật sự lo lắng công chúa bị câm rồi.”
Tang Chỉ thút thít, chuyện đã đến nước này nàng cũng không muốn giải thích nhiều nữa, chỉ gạt nước mặt, lạnh lùng nói: “Người đến chỉ là để sỉ nhục ta?”
Húc Vương nói: “Bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn, một là đi theo ta, hai là ở lại đây tiếp tục làm gián điệp.”
Tang Chỉ im lặng. Húc Vương tiếp tục nói: “Bản vương biết công chúa Tang Chỉ đang lo lắng điều gì. Rời khỏi Thanh Khâu quốc chẳng qua là vừa ra khỏi huyệt hổ lại rơi vào hang sói. Không sai, bản vương thực sự không phải cùng phe phái với tướng công nhà ngươi, chẳng qua là liên quan đến chuyện Ma nhãn nên chúng ta mới có được tiếng nói chung.”
Tiểu hồ ly hỏi: “Tiếng nói chung cái gì?”
“Vương Mẫu đàn áp Phượng tộc chẳng qua vì Phượng tộc càng ngày càng mạnh, còn về chuyện rốt cuộc bọn họ có dính dáng đến Ma tộc hay không thì chỉ có bản thân Tuấn Thúc biết. Lúc này, Long tộc đã liên thủ với Vương Mẫu, nếu để bọn họ thật sự chiếm ưu thế hủy diệt Phượng tộc, chia cắt thiên hạ, thế cục sẽ lại có biến động. Lúc này Hồ yêu tộc rơi vào cảnh nguy cấp, lao đao, bản vương tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như thế này xảy ra.”
Tang Chỉ giật giật mí mắt, bình tĩnh nói: “Cho nên... ngài và Tuấn Thúc ngầm kết liên minh, muốn tìm thấy Ma nhãn trước di mẫu.”
Húc Vương nhếch khóe miệng tỏ ý tán đồng. Chậm rãi đi qua đi lại, Húc Vương chắp tay sau lưng, khuôn mặt bình thản: “Đương nhiên, đi hay ở đều do ngươi tự quyết định, còn chuyện liên quan đến Tuấn Thúc, bản vương sẽ gắng hết đưa toàn lực đi cứu.”
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt kiên định khác thường: “Không cần! Tướng công nhà ta, ta sẽ tự cứu chàng, cho nên tạm thời, ta không thể đi.”
---- Đi qua ----
Phượng hoàng cao ngạo bị bắt giữ, ca ca khoa trương và Húc Vương mất tích không rõ tung tích, còn mình bị giam lỏng... Những chuyển biến long trời lở đất chỉ trong một đêm như thế này không phải chưa từng khiến Tang Chỉ tuyệt vọng, đau khổ, mờ mịt, đắng cay... Nhưng sau khi khóc lóc, phát điên xong, Tang Chỉ hiểu rõ, lúc này thực sự là lúc không thể hành động tùy tiện, bừa bãi.
Cho dù là ân oán của hai tộc Long - Phượng, cho dù Phượng tộc có thực sự có dính dáng đến Ma tộc hay không, thì phượng hoàng cao ngạo vẫn là phượng hoàng cao ngạo của nàng, dù có chết cũng nhất định phải gặp chàng một lần, phải hỏi rõ ràng, nói minh bạch thì Tang Chỉ mới có thể yên tâm nhắm mắt. Thế là những ngày này, Tang Chỉ đang dưỡng tinh thần, nuôi nhuệ khí, dù có khó chịu hơn thế, cũng phải ép mình nhắm mắt ngủ, dù có không có cảm giác hơn thế, cũng phải ép mình ăn.
Chỉ vì, ngày hôm nay...
Chỉ vì, kế hoạch mình đã nghĩ ra trong hơn mười ngày khổ sở này...
Hôm nay Tang Chỉ dậy sớm chải đầu, trang điểm, mặc y phục xong xuôi liền đi thỉnh an phụ vương và mẫu hậu. Vừa đi đến hành lang, Tang Chỉ liền nghe thấy Ngọc ma ma bên cạnh mẫu hậu đang thấp giọng nói gì đó, vểnh tai lên nghe, hóa ra là chuyện liên quan đến xử quyết của Tuấn Thúc.
“Vương hậu, hôm nay Thiên cung đã truyền tin tức đến, nói là khảo vấn cả hơn nửa tháng trời vẫn không... Ấy, haizz, là Phượng quân đại nhân đã thăm dò ra chút manh mối của Ma tộc, trận thiên chiến ở Vô Khích Bích Thụ cũng đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, tạm thời chưa phân rõ được thắng thua, các cung nữ nói là...”
Ngọc ma ma nói được một nửa, hình như có chút ngại ngần, lát sau liền nghe thấy công chúa Họa Thường nói: “Nói ra hết đi!”
Ngọc ma ma được lệnh rồi, lúc này mới rủ rỉ nói: “Nói là Vương Mẫu nương nương đã từ bỏ cục diện đối đầu, niệm tình Phượng quân đại nhân đã từng có công, chỉ giam xuống đáy Bích Linh hồ.”
Tang Chỉ ở bên ngoài nghe thấy vậy, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa không trụ vững được mà ngã xuống. Hay cho câu “chỉ giam vào đáy Bích Linh hồ”, Vương Mẫu nương nương quả thật là “nhân từ”! Đáy hồ này là ranh giới của Minh giới và Tiên giới, người - yêu - tiên - ma bị phong ấn ở chỗ này đều không có cách nào mà chết đi hoặc sống theo ý nghĩa chân chính, chỉ có thể hết lần này đến lần khác bị sét đánh sấm bổ, thật là... sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, Tang Chỉ không kìm được bám chặt vào song cửa nhưng bị Họa Thường ở bên trong nghe thấy tiếng động, khẽ quát một tiếng: “Ai?”, Ngọc ma ma liền mau bước đi ra bên ngoài nhìn, thấy công chúa Tang Chỉ không kìm nén được khuôn mặt đã trắng hơn mấy phần.
Tình huống này, Tang Chỉ lại rất bình tĩnh, đi vào trong phòng hành lễ, nói: “Chỉ Nhi thỉnh an mẫu hậu!”
Thấy công chúa Tang Chỉ đã im lặng nhiều ngày nay giờ lại chịu hé miệng, những người có mặt trong phòng đều tròn mắt, há miệng, Họa Thường thì càng không ngồi được nữa mà đứng dậy đỡ con gái, không kìm được nước mắt rơi xuống: “Chỉ Nhi, cuối cùng con cũng đã chịu nói chuyện với mẫu hậu rồi!”
Tang Chỉ đứng vững, ánh mắt tĩnh lặng như nước: “Chỉ Nhi nghe nói mấy ngày nữa tướng công sẽ bị giam xuống đáy Bích Linh hồ?”
Nói xong, Ngọc ma ma và Họa Thường quay mặt nhìn nhau. Công chúa Họa Thường há miệng, đang muốn nói gì đó thì nghe thấy tiểu hồ ly lên tiếng trước: “Mẫu hậu yên tâm, con gái không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn... gặp mặt chàng lần cuối cùng để từ biệt.”
Một câu nói khiến cả căn phòng ai nấy đều kinh ngạc.
Đây chính là thời cơ tốt nhất Vương Mẫu và Phượng tộc đánh nhau ở Vô Khích Bích Thụ với khí thế sôi sục ngất trời, mà đồ vật thương lượng quan trọng nhất của Vương Mẫu lại là Tuấn Thúc, thêm vào đó, Tang Chỉ có thân phận đặc biệt, nào có chuyện hai người nói muốn gặp là có thể gặp nhau luôn được. Công chúa Họa Thường nghe con gái nói vậy thì ngơ ngác, cho những người bên cạnh lui hết mới kéo con gái ngồi xuống, khẽ nói: “Chỉ Nhi, chắc con hận di mẫu của con lắm?”
Mắt Tang Chỉ giật giật, cụp xuống không nói gì. Hận sao? Bà ấy gài một cái bẫy rồi dụ mình vào, làm chia rẽ tình cảm của Tuấn Thúc và mình, hại Bích Nữ và Thất Thủy bị bắt... Tất cả những điều này, chỉ một chữ hận đơn giản làm sao có thể diễn tả được tâm trạng của mình?
Đối với Vương Mẫu trước đây từng yêu thương nàng đó, Tang Chỉ đơn giản là hận đến tận xương tủy...
Họa Thường thấy vậy thở dài, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tỷ tỷ trước nay đều như vậy. Có lẽ từ lúc đưa cho con lọ thuốc, tỷ ấy đã không có dự định dựa vào con để hạ độc Tuấn Thúc, chẳng qua tỷ ấy muốn hai con nghi ngờ, đố kỵ lẫn nhau, lại bày ra vẻ là con đã hạ độc, để Tuấn Thúc hoàn toàn không còn tin tưởng con nữa. Cho nên như vậy... dù bây giờ con có làm gì đi chăng nữa thì Tuấn Thúc cũng chưa chắc đã tin con, con muốn cứu nó như thế nào? Tình cảnh này, còn có gì bắt buộc phải gặp mặt?”
Nghe thấy lời này, Tang Chỉ cụp mắt xuống, không có phản ứng gì, rất lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Mẫu hậu yên tâm! Tang Chỉ thật sự không có suy nghĩ khác, chẳng qua cũng là phu thê, con muốn tạm biệt chàng một lần thôi.”
Họa Thường nghe thấy thế thì lắc đầu, không nói rõ được trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì, ngồi xuống vỗ về con gái, thấp giọng nói: “Chỉ Nhi, ta đã kể với con chuyện của cô cô con chưa?”
“Cô cô?” Tang Chỉ chớp mắt, không hiểu tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện này. Từ khi nào nàng lại có thêm một cô cô rồi?
Họa Thường cười, nói: “Cô cô con, công chúa Nhược Như năm đó cũng là đại tài nữ nổi danh trong tam giới, văn võ song toàn, thông minh lanh lợi. Khi đó, các thượng tiên luôn thích lấy muội ấy và ta ra so sánh, nói ta chẳng qua chỉ là một chiếc bình xinh đẹp, chẳng bao giờ sánh được với khí chất tài hoa của công chúa Nhược Như, khiến ta tức giận, buồn bực vô cùng.”
Tang Chỉ đảo đảo mắt: “Nói như vậy, mẫu hậu, người được gả đến đây há chẳng phải là thường xuyên cãi nhau với Nhược Như cô cô sao? Nhưng con ở Thanh Khâu quốc lâu thế rồi, sao chưa từng nghe nói phụ vương có muội muội gì đó?”
Họa Thường xoa xoa đầu con gái, nụ cười càng lúc càng hiền từ: “Ta cũng là nguyện ý cùng đại tài nữ này so tài cao thấp, ở cùng một nhà rồi thường xuyên cãi lộn, chỉ đáng tiếc... ta ở đây chẳng được bao lâu thì cô cô con đã đi đến một nơi xa, khi quay về thì lại có chuyện khiến trời long đất lở. Sau này... cha con hạ lệnh không cho bất cứ ai nhắc đến tên của cô cô con nữa, thời gian trôi đi lâu như vậy rồi, cô cô con thật sự biến mất, như chưa từng tồn tại trên đời này.”
Tang Chỉ nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc. Nói như vậy, xem ra công chúa Nhược Như này đã gặp phải rất nhiều chuyện, đến mức mà phụ vương và mẫu hậu cấm kỵ rất kỹ, cho nên mới giấu được nhiều năm như vậy. Nhưng mà lúc này, mẫu hậu lại chủ động nhắc đến chuyện xưa, đây là vì duyên cớ gì? Chẳng lẽ lại có quan hệ gì với chuyện nàng muốn gặp Tuấn Thúc?
Họa Thường không để ý đến phản ứng của Tang Chỉ, tiếp tục nói: “Thực ra, năm đó tam giới thống nhất, Tiên tộc lại không có thực lực để đem Ma tộc phong ấn ở Ma vực. Hai phái thế lực ngang nhau, Ma tộc liên tục đến xâm phạm khiến cho bách tính không được sống yên ổn. Khi đó, Vương Mẫu muốn công chúa Nhược Như trà trộn vào Ma tộc tìm hiểu nội tình để hoàn thành đại nghiệp.”
“Cô cô con đồng ý. Vừa đến Ma tộc thì đã hơn mười năm, đợi đến khi quay lại thì thật sự đã tìm hiểu rõ được nội tình của Ma tộc, trợ giúp Vương Mẫu hoàn thành khống chế phong ấn Ma tộc, khiến Ma tộc trở thành chim trong lồng, không có cách nào rời khỏi Ma vực. Nhưng lúc này, Nhược Như đã không còn là Nhược Như mà chúng ta quen biết nữa, chính vào lúc Thanh Khâu quốc cử hành đại lễ mừng công chúa Nhược Như lập đại công, muội ấy lại trộm Ma nhãn mang đi, từ đó bặt vô âm tín.”
Tang Chỉ ngạc nhiên: “Cô ấy phản bội?!”
Họa Thường gật đầu: “Con người không phải cỏ cây nên ai có thể vô tình? Nhược Như ở trong Ma tộc mười năm, đã thành hôn với thiếu chủ Ma tộc, phu thê ân ái, Nhược Như liền động lòng. Nhưng muội ấy vẫn được coi là tỉnh táo, hiểu rõ hai tộc Tiên - Yêu ân oán không thể hóa giải, cục diện sẽ chỉ càng lúc càng tồi tệ, liền tự mình hạ quyết tâm: Trước khi Ma tộc bị phong ấn thì sẽ lén lút quay về Ma giới cùng phu quân, mãi mãi sống bên nhau ở Ma vực. Cứ coi như nếu bị phu quân tận tay giết chết, thì cũng muốn ở cùng với hắn. Chỉ đáng tiếc, Vương Mẫu đã ngầm hạ thủ trước...”
Tang Chỉ ngừng một lát, đoán: “Vương Mẫu năm đó làm giống như làm với con và Tuấn Thúc hôm nay, dùng kế ly gián khiến Nhược Như cô cô và Ma Vương nghi ngờ nhau, vì không có cách nào tin tưởng đối phương cho nên cô cô mới không thể quay về?”
Họa Thường gật đầu: “Nếu như năm đó tình yêu của bọn họ kiên định hơn một chút, hai bên có lòng tin vào nhau hơn một chút, Nhược Như sẽ không đi đến bước đường trộm Ma nhãn rồi bỏ trốn, càng sẽ không... có chuyện của ngày hôm nay.”
Một câu nói, Tang Chỉ nghe thấy mà trong lòng nổi sóng lớn. Tiểu hồ ly hơi nheo mắt, suy nghĩ về lời nói của Họa Thường, hình như đã hiểu rõ ý ở trong đó, liến hé miệng lẩm bẩm gọi tiếng “mẫu hậu”. Công chúa Họa Thường đã xua tay, nói: “Bỏ đi! Bỏ đi! Ai bảo con là con gái ta chứ? Con đã muốn gặp nó, ta dù phải nghĩ hết cách cũng sẽ để hai con gặp được nhau.”
@by txiuqw4