sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Những chuyện mạo hiểm của Loraine - Chương 01

Chương I

NGHỆ THUẬT DẬY SỚM

Chàng trai dễ thương có tên là Jimmy Thesiger bước mau xuống thang gác. Vì lao xuống quá nhanh, anh suýt đụng vào Tredwell, quản gia của biệt thự Chimneys giữa lúc bác này đi ngang qua đại sảnh, tay bưng khay các món ăn phụ cho bữa điểm tâm sáng. May mà bác tránh kịp nên không xảy ra điều gì đáng tiếc.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

- Xin bác tha lỗi. - Jimmy nói. - Có phải tôi là người cuối cùng xuống phòng ăn không?

- Không phải, thưa ngài. Ngài Wade cũng hãy còn chưa thấy xuống mà.

- Vậy thì tốt. - Thesiger nói và bước vào phòng ăn.

Chàng chỉ thấy ở trong phòng bà chủ nhà, phu nhân Coote. Bà này đưa mắt nhìn chàng vẻ như trách móc làm chàng cảm thấy băn khoăn. Nhưng không biết tại sao mà bà ta lại nhìn mình như thế nhỉ.

Ở nông thôn, chẳng bao giờ người ta dùng bữa điểm tâm đúng giờ đúng giấc. Đúng là lúc này đã mười một giờ mười lăm, kể cũng đã là quá muộn, nhưng...

- Tôi xuống có hơi bị trễ một chút thưa bà. – Chàng trai dè dặt nói.

- Ồ! Chẳng sao cả đâu mà. - Phu nhân Coote buồn rầu đáp.

Thực ra thì bà rất sợ là những khách mời của mình tỏ ra không sốt sắng, chuệch choạc trong bữa ăn điểm tâm đầu tiên. Trong mười năm đầu của cuộc sống vợ chồng, ngài Oswald Coote (mà lúc đó hãy còn là ông Coote) cứ mỗi lần được phục vụ bữa ăn này, chỉ nửa phút sau tám giờ sáng là nổi khùng lên dữ dội. Phu nhân Coote thế là thành thói quen, coi sự không đúng giờ như một tội nặng. Mà, thói quen là tập tính thứ hai của con người. Thêm nữa phu nhân Coote là một phụ nữ siêng năng cần mẫn nên luôn luôn tự hỏi là cái đám trẻ này chuyên ngủ dậy muộn thì liệu có mang lại lợi ích gì cho cuộc sống? Ngài Oswald luôn nhắc đi nhắc lại với các phóng viên và mọi người khác:

- Sở dĩ tôi thành đạt là vì có thói quen dậy sớm, sống đạm bạc và làm việc có phương pháp.

Phu nhân Coote to lớn và khá xinh đẹp, kiểu người phù hợp với các vai bi kịch: đôi mắt to vẻ thê lương, giọng nói âm u sâu thẳm. Họa sĩ nào muốn đi tìm người mẫu để miêu tả và tái hiện lại cảnh “Nàng Rachel khóc con” thì sẽ rất đỗi mừng vui được đón tiếp thiếu phụ này.

Dường như luôn luôn có một nỗi buồn ghê gớm và bí ẩn đè nặng xuống cuộc sống bà ta mặc dầu trọn đời bà chẳng xảy ra bất cứ một điều gì đáng phàn nàn ngoại trừ việc thăng tiến với tốc độ chóng mặt của ngài Oswald trên bước đường danh vọng.

Hồi còn là thiếu nữ, bà ngây thơ vui vẻ, đầy sức sống và phải lòng, say như điếu đổ chàng thanh niên Oswald Coote, nhân viên của hãng sản xuất xe đạp cạnh cửa hàng đồ gỗ của cha mình.

Suốt hai năm trời, họ sống thật hạnh phúc. Đầu tiên ở căn hộ hai phòng, rồi trong một ngôi nhà nhỏ, tiếp theo là trong một ngôi nhà lớn hơn, cuối cùng là trong những công trình kiến trúc mỗi ngày một to đẹp và quan trọng hơn trước nhưng luôn luôn là ở bên cạnh “xí nghiệp” cho đến lúc mà ngài Oswald trở thành một nhà doanh nghiệp độc lập ông mới bắt đầu thuê những tòa nhà rộng rãi và đẹp đẽ mà ông bỏ công ra lùng tìm trên khắp nước Anh Cát Lợi.

Chimneys là một lâu đài lịch sử và khi đặt thuê trong thời hạn hai năm của huân tước Caterham, ngài Oswald có cảm tưởng như tham vọng của mình đã đạt tới điểm tột cùng.

Phải có rất nhiều sự gắng gượng phu nhân Coote mới cảm thấy hạnh phúc. Lúc nào bà cũng thấy mình cô đơn. Sự giải trí duy nhất trong những năm đầu của cuộc hôn nhân là trao đổi chuyện trò với cô hầu và ngay cả khi cô này đã tự nhân mình lên thành ba người thì những buổi tâm sự của người đàn bà trẻ với cô người hầu vẫn là những phút thư giãn tinh thần quí báu. Lúc này bà đã có dưới trướng của mình cả một lô người hầu: một bác quản gia có dáng điệu lúc nào cũng trịnh trọng như một vị giám mục, nhiều tòng bộc thân hình to lớn, một số lớn các cô gái phụ bếp, một tổng quản quốc tịch nước ngoài và một người đàn bà trông nom việc giặt giũ, bếp núc thân hình đồ sộ mà mỗi bước đi là áo váy lại xột xoạt, xột xoạt. Thế mà phu nhân Coote vẫn coi như mình bị đày trên một hoang đảo.

Bà thở một hơi sâu và bước ra khỏi phòng ăn. Jimmy Thesiger thấy nhẹ cả người.

Ra đến hiên, bà gọi Mac Donald, người coi sóc khu vườn đang đứng nhìn lãnh địa của mình bằng con mắt của một nhà độc tài. Mac Donald là vua của tất cả những người làm việc dưới quyền mình và anh ta cai trị họ một cách thật chuyên chế hà khắc.

Phu nhân bước tới gần y vẻ dè dặt:

- Chào anh Mac Donald.

- Xin kính chào phu nhân.

Y chào bằng giọng thật trịnh trọng.

- Tôi tự hỏi... là liệu chúng tôi có được một vài chùm nho cho bữa cơm chiều nay không nhỉ?

- Nho chưa đủ độ chín để hái xuống được thưa bà. - Người sếp khu vườn nói giọng từ tốn và cả quyết.

- Ồ! - Phu nhân Coote thốt lên, rồi lấy lại can đảm nói tiếp. - Thế mà, hôm qua tôi đã vào vườn và tới một giàn ngắt vài quả nếm thử thấy rất ngọt.

Mac Donald nhìn bà. Bà đỏ mặt vì thấy là mình đã quá tự do không thể tha thứ được. Chắc chắn là cô nữ hầu tước Caterham chưa bao giờ phạm lỗi bất nhã là vào chính vườn của mình để nếm những quả nho chín trên giàn!

- Nếu phu nhân hạ lệnh. - Mac Donald nói một cách khô khan. - Tôi sẽ cho ngắt một vài chùm và đem tới hầu phu nhân.

- Cảm ơn anh. - Phu nhân Coote lúng búng. - Thôi để lần sau.

- Nhưng nho hãy còn chưa chín đâu ạ.

- Tất nhiên rồi. - Bà ngượng ngùng đáp. - Có lẽ tốt hơn là chưa hái vội.

Mac Donald trịnh trọng lặng im. Phu nhân Coote lấy lại can đảm:

- Tôi muốn hỏi anh về cái bãi cỏ ở phía sau vườn hồng. Liệu có thể chơi cầu lăn ở đó được không. Ngài Oswald rất thích chơi môn cầu lăn.

Phu nhân Coote đã học lịch sử nước Anh. Bà biết là ngài Francis Drake cùng với các hiệp sĩ bạn của ngài lúc đang chơi cầu lăn thì được tin hạm thuyền địch đã lấp ló ngoài cửa biển. Đó là một trò giải trí của tầng lớp quý tộc. Mac Donald chẳng có lý do nào để phản đối, nhưng bà chưa tính tới một cá tính nổi bật của tất cả những người làm vườn tận tuỵ, đó là trước tiên hãy làm khó dễ đã.

- Tất nhiên là có thể dùng bãi cỏ vào việc đó, thưa bà. - Mac Donald nói giọng miễn cưỡng.

- Đúng, phải không nào, bằng cách sửa sang lại một chút... bằng cách... xén bớt cỏ đi chẳng hạn. - Phu nhân Coote nói vẻ đầy hi vọng.

- Tất nhiên. - Mac Donald thong thả tuyên bố. - Điều đó có thể làm được, nhưng cần phải rút William ở khu vực dưới về.

- Thật vậy ư? - Phu nhân Coote hỏi giọng hoài nghi.

Những chữ “Khu vực dưới” chẳng nói lên với bà một điều gì cả, nhưng rõ ràng đây là khó khăn mà Mac Donald cho là khó vượt qua.

- Thật đáng tiếc. - Người làm vườn nói tiếp.

- Ồ! Đúng vậy! - Phu nhân Coote đáp và tự hỏi sao mình lại đồng tình dễ dàng như vậy.

Mac Donald nhìn bà nghiêm nghị:

- Tất nhiên là. - Y nói. - Nếu phu nhân ra lệnh...

Y không nói hết và cái giọng thách thức đượm vẻ đe dọa làm phu nhân ngài Oswald hết hồn nên bà đầu hàng ngay.

- Ô! Không. - Bà kêu lên. - Ta đã rõ ý của anh Mac Donald ạ. Tốt hơn hết cứ để cho William tiếp tục công việc ở khu dưới đó.

- Đó cũng là ý của tôi, thưa bà.

- Tất nhiên rồi. - Phu nhân Coote bảo. - Ô! Tất nhiên là thế rồi.

- Tôi đã biết trước là phu nhân sẽ đồng ý với tôi. - Mac Donald nói.

- Ô! Tất nhiên rồi! - Phu nhân Coote nhắc lại.

Người làm vườn đưa tay lên vành mũ rồi bước đi. Người đàn bà tội nghiệp thở dài và nhìn theo y đi xa dần.

Jimmy Thesiger điểm tâm xong, bước ra hiên thốt:

- Buổi sáng mới đẹp làm sao!

- Có lẽ thế. - Phu nhân Coote thờ ơ đáp.

- Những người khác đâu cả rồi nhỉ? Ra hồ ư?

- Có lẽ thế.

Rồi bà quay vào nhà thấy Tredwell đang ngắm nghía cái bình cà phê.

- Ôi trời! - Bà chủ nhà kêu lên. - Thế ra ông Wade vẫn chưa xuống ư?

- Dạ chưa, thưa bà.

- Nhưng muộn lắm rồi.

- Vâng, thưa bà.

- Ta cho là ông ta sắp xuống đấy TredWell ạ.

- Có thế chứ, thưa bà. Sáng hôm qua, mãi tới mười một giờ rưỡi, ông Wade mới xuống kia.

Phu nhân Coote liếc nhìn chiếc đồng hồ treo: mười hai giờ kém hai mươi. Bà nói vẻ thông cảm:

- Thật rất phiền cho bác, bác TredWell ạ. Phải thu dọn các thứ và chuẩn bị cho bữa ăn trưa vào đúng một giờ.

- Tôi cũng đã quen với những kiểu cách của những tôn ông trẻ tuổi rồi thưa bà.

Lời trách móc được che giấu khéo nhưng khó chối cãi làm bà Coote đỏ mặt lần thứ hai trong cái buổi sáng đó. Nhưng một sự gián đoạn đáng hoan nghênh đã xảy ra đúng lúc. Cửa mở bất thình lình, một thanh niên mang kính dáng trang nghiêm bước vào:

- À, phu nhân Coote đây rồi! Ngài Oswald muốn gặp bà.

- Ta đến ngay bây giờ. - Bà vội bảo.

Rupert Bateman, thư ký riêng của ngài Oswald cũng bước ra nhưng lại bằng cái cửa mở ra hiên, ở đó Jimmy Thesiger vẫn tiếp tục đi dạo.

- Chào Pongo! Thesiger cất tiếng. - Có việc gì với mình không đấy? Có lẽ bắt buộc mình phải tìm cách tiếp cận để tán tỉnh các cô gái trẻ mất thôi.

Người thư ký trẻ lắc đầu không nói gì và đi vào phòng thư viện, Jimmy mỉm cười trông theo. Bateman đã trở thành một chàng trai đứng đắn, đeo kính mắt và chẳng hiểu sao lại được nhận biệt danh là Pongo.

Jimmy ngáp một cái và thong thả bước về phía hồ nước, ở đó lúc này có ba thiếu nữ, hai tóc vàng hoe và một tóc nâu, cả ba đều cắt ngắn. Cô gái hay cười nhất có tên là Hélène, cô thứ hai là Nancy và cô thứ ba thường được gọi là “Socks”. Cùng với các cô lúc đó còn có hai người bạn của Jimmy là Bill Eversleigt và Ronny Deverenx làm ở cơ quan ngoại giao.

- Trông kìa, Jimmy đó. - Bill kêu lên. - Gerry Wade vẫn chưa dậy kia à?

- Có thể đến một ngày nào đó. - Ronny nói. - Cậu ta sẽ chỉ dậy vào giờ uống trà tối.

- Thật đáng xấu hổ. - Cô gái có biệt danh “Sock” bảo. - Cái đó làm phiền nhiều cho phu nhân Coote đấy.

- Bạn hãy cùng đi với tớ. - Bill nói. - Chúng ta sẽ cùng lôi nó ra khỏi giường.

- Ô! Hãy nên thông minh một chút nào. - Sock rất hay dùng cụm từ này, nói.

- Tớ chẳng cần thông minh. - Jimmy tuyên bố.

- Nào, nào. - Ronny đề nghị. - Chúng ta hãy thử bàn xem, sáng ngày mai, chúng ta sẽ bắt nó phải dậy vào lúc bảy giờ bằng cách nào. Nếu đạt kết quả như vậy thì bác Tredwell đến phải dứt bỏ bộ ria mép, phu nhân Coote ngất xỉu và ngài Oswald phải thốt lên một tiếng “A!” và trợn tròn đôi mắt.

- Cậu chẳng hiểu Gerry đâu. - Jimmy nói. - Có thể một cốc nước lạnh đổ vào một bên tai làm nó thức giấc nhưng nó sẽ nằm nghiêng về bên kia và ngủ tiếp ngay.

- Ô! Phải tìm một cái gì đó thông minh hơn là nước lạnh kia! - Sock kêu lên.

- Nhưng mà là cái gì! - Ronny hỏi.

- Kìa Pongo đã đến kìa. - Jimmy bảo. - Cậu ta có một bộ óc được tổ chức tốt. Hãy hỏi cậu ta xem.

Bateman (tức là Pongo) chăm chú nghe tất cả những ý kiến chẳng ra đâu vào đâu của mọi người, rồi cuối cùng anh bảo:

- Tớ đề nghị là sẽ dùng một chiếc đồng hồ báo thức. Bản thân tớ cũng vẫn thường dùng.

Rồi anh ta bỏ đi.

- Một chiếc đồng hồ báo thức ư! Phải cần đến cả tá đồng hồ mới có thể đánh thức được Gerry Wade.

- Vậy thì, tại sao lại không nhỉ? - Bill nói. - Tất cả chúng mình hãy đi đến cửa hàng Market Basing mỗi người mua một chiếc.

Những tiếng cười, những lời bàn luận, rồi Bill và Ronny đi sửa soạn xe, còn Jimmy về xem Wade đã dậy chưa. Một thoáng anh đã trở lại và bảo:

- Hắn dậy rồi và đang nhồm nhoàm ăn y như muốn tranh thủ lấy lại thời gian đã mất. Làm sao bây giờ để ngăn hắn không đi theo chúng ta?

Mọi người quyết định nhờ phu nhân Coote tìm cách giữ hắn lại. Jimmy, Nancy và Hélène chịu trách nhiệm trao đổi với bà. Nhưng nữ chủ nhân tỏ vẻ sợ hãi:

- Một trò đùa ư? Cần phải thận trọng đấy, các cô cậu ạ. Không được làm cái gì gây đổ vỡ cả đấy. Hợp đồng thuê nhà chấm dứt vào tuần sau và tôi không muốn là ngài Caterham tưởng là...

Bill vừa ở garage trở về, ngắt lời bà bằng giọng chắc nịch:

- Xin phu nhân đừng lo, thưa phu nhân Coote. Bundle, con gái hầu tước Caterham là bạn thuở nhỏ của tôi có tinh thần rất khoáng đạt. Trò đùa của chúng tôi chẳng gây nên một sự đổ vỡ nào cũng không làm rối trật tự một chút nào.

- Và tất cả sẽ rất thông minh. - Socks chen vào.

Phu nhân Coote buồn bã bước trên hiên giữa lúc Gerald Wade ra khỏi phòng ăn.

Jimmy Thesiger là một thanh niên tóc vàng nâu và khuôn mặt có những nét thật thuần khiết. Wade tóc vàng hơn và khuôn mặt có vẻ thuần khiết hơn nhưng trông lờ đờ trái hẳn với Jimmy với vẻ thông minh rõ rệt.

- Xin chào phu nhân Coote. - Wade nói. - Mọi người đâu cả rồi thưa bà?

- Họ đi đến cửa hàng Market Basing.

- Để làm gì vậy?

- Đâu như để tiến hành một trò đùa vui. - Bà Coote đáp vẻ nghiêm trọng.

- Họ bắt đầu đi từ sáng chăng?

- Đâu có được sớm như vậy. - Bà chủ nói với giọng có hàm ý.

- Tôi sợ là đã xuống hơi trễ giờ một chút. - Wade nói tiếp với một sự thành thực đáng yêu. - Cũng thật lạ, bất cứ ở đâu, tôi vẫn cứ là người cuối cùng đi xuống nhà ăn.

- Kể cũng lạ thật đấy!

- Tôi cũng chẳng hiểu ra sao nữa. - Wade nói với vẻ suy tư.

- Tại sao anh lại không dậy sớm được?

- Ồ! - Wade kêu lên anh ngẩn người chẳng biết giải thích ra sao.

Bà chủ nhà nói tiếp giọng chắc nịch:

- Tôi được nghe ngài Oswald thường nói là không có gì tốt hơn đối với một thanh niên là trong cuộc sống phải hết sức đúng giờ trong tất cả mọi trường hợp.

- Tôi biết lắm chứ. Ở Luân-đôn, tôi bắt buộc phải như thế đấy, vì cứ đúng mười một giờ sáng là tôi phải có mặt ở cơ quan ngoai giao rồi. Xin bà đừng cho là tôi lúc nào cũng lười biếng, phu nhân Coote ạ... Bà có khá nhiều hoa đẹp trên bờ đường hiên này. Hình như chúng ta cũng có nhiều trong vườn nữa, phải không ạ. Ôi, em gái tôi rất thích chăm nom vườn tược.

Phu nhân Coote ngay lập tức thấy thích cuộc trao đổi chuyện trò với chàng thanh niên này và bắt đầu bàn luận phê bình về những thói xấu của những người làm vườn.

Trong lúc này, quầy chính của cửa hàng Market Basing bị một đám đông vây quanh và người chủ quầy tỏ ra chút nào đó ngạc nhiên thấy một lúc bao nhiêu khách đều hỏi mua đồng hồ báo thức.

- Tiếc là Bundle không ở đây. - Bill lẩm bẩm. - Cậu đã gặp cô ta phải không Jimmy? Ồ, nhất định cậu sẽ thích cô ta. Đó là một thiếu nữ tuyệt vời, một người bạn gái không chê vào đâu được và lại cực thông minh nữa chứ. Cậu có biết cô ấy không Ronny?

Anh này lắc đầu.

- Cậu không biết Bundle ư? Vô lý!

- Nào, nào Bill. - Socks cắt ngang. - Cậu hãy thông minh một chút chứ. Hãy thôi ca tụng cái cô gái ấy mà hãy chú ý vào việc của chúng ta.

Ông Murga Troyd, chủ quầy hàng nói:

- Nếu được phép có một lời khuyên, thưa cô, thì tôi sẽ bảo với cô là chớ nên lấy chiếc đồng hồ với giá bảy Shillings và mười một Pence. Nó cũng tốt đấy, tôi chẳng muốn hạ thấp nó, nhưng thành thực khuyên cô là nên lấy chiếc mười Shillings và sáu Pence thì hơn bởi vì chắc chắn là...

- Nhưng cái đó chẳng có gì quan trọng. - Một cô gái ngắt lời ông ta. - Miễn là nó đánh chuông kêu thật to.

- Cái chúng tôi cần... - Bill tiếp nhưng không nói được hết câu vì Jimmy đã lên giây tất cả các đồng hồ để trên mặt quầy và suốt trong năm phút, toàn cửa hàng vang lên tiếng chuông đồng hồ báo thức.

Cuối cùng, bọn trẻ chọn lấy sáu chiếc, rồi Ronny tuyên bố:

- Tớ mua thêm một chiếc cho Pongo. Ý tưởng này xuất phát từ nó, không nên đuổi nó ra rìa.

- Rất tốt. - Bill tán thành. - Và tớ cũng lấy thêm một chiếc cho phu nhân Coote. Càng nhiều thì cuộc chơi lại càng vui. Hơn nữa, bà ta cũng là người trong cuộc.

Thế là những chiếc đồng hồ báo thức được bao gói lại, được thanh toán tiền và ông chủ quầy ngỡ ngàng nhìn theo bọn trẻ trèo lên ô tô, nghĩ bụng: thế hệ trẻ ngày nay rõ ràng là rất thông minh nhưng cũng khá là khó hiểu. Và ông chỉ như thấy lại được bình thường khi quay về phía một người khách phụ nữ đang muốn mua một cái ấm đun nước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx