sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Những chuyện mạo hiểm của Loraine - Chương 18 - 19

Chương XVIII

NHỮNG CHUYỆN MẠO HIỂM CỦA JIMMY

Câu chuyện của chúng ta tới đây phải chia làm ba phần rành rọt. Đêm nay sẽ xảy ra rất nhiều sự kiện và mỗi người trong ba nhân vật có vai trò của mình sẽ nhận định dưới một góc độ riêng.

Chúng ta sẽ bắt đầu bằng chàng trai dễ thương của chúng ta có tên là Jimmy Thesiger, lúc chàng ta dứt khoát bảo bạn là Bill Eversleigh đi ngủ.

- Chớ có quên. - Chàng này bảo. - Là đánh thức tớ vào đúng ba giờ rưỡi. - và chàng thân mật nói thêm. - Trong trường hợp cậu còn sống.

- Có thể tớ là một thằng ngu đần. - Jimmy nhớ lại có vẻ căm điều nhận xét mà Bundle nhắc lại cho anh nghe. - Nhưng tớ đâu có phải giống như thế về bên ngoài.

- Thì chính cậu cũng bảo Gerry Wade như thế- Bili chậm rãi bảo. - Cậu có nhớ không? Và cũng chính đêmhôm ấy, nó...

- Im miệng đi, đồ con vật! - Jimmy bảo. - Cậu chẳng lịch thiệp chút nào cả?

- Có chứ. - Bill cãi. - Tớ là nhà ngoại giao tương lai và tất cả các nhà ngoại giao đều lịch thiệp.

- Có thể như thế. - Nhưng mình thấy cậu như một thằng bé miệng còn hơi sữa ấy.

- Tớ không sao tin được sự dễ dàng nghe theo của Bundle-Eversleigh nói. - Tớ cho là cô ta sẽ tỏ ra rất bướng bỉnh kia đấy. Cô ta đã tiến bộ, có nhiều tiến bộ.

- Thì sếp của cậu cũng đã bảo như thế. - Jimmy nhận xét. - Ông ta còn bảo là ông đã ngạc nhiên một cách thú vị.

- Tớ thì tớ thấy là Bundle đã xông vào việc khá táo bạo đấy. Nhưng Lomax là một anh ngốc, bảo sao nghe vậy... Và bây giờ, chào nhé. Đến giờ đánh thức tớ, có thể khó làm cho tớ dậy ngay, nhưng phải lay mạnh vào.

- Nếu cậu cũng bắt chước Gerry Wade, thì dù có lay mạnh cũng chẳng đi đến đâu. - Jimmy tinh quái nói.

Bill nhìn anh vẻ phật ý.

- Tại sao cậu cứ muốn làm tớ e sợ! - Anh hỏi.

- Đó chỉ là chuyện có vay có trả thôi mà. Thôi cậu đi đi!

Nhưng Bill còn cứ lần lữa, vẻ băn khoăn, đứng đổi chân nọ rồi lại chân kia.

- Jimmy này! - Anh bảo.

- Cái gì kia?

- Tớ chỉ muốn nói với cậụ điều này: cậu có chắc chắn là không phải trải qua nguy hiểm gì không? Cứng cỏi, gan dạ thì đáng hoan nghênh rồi, nhưng mỗi khi tớ nghĩ đến Gerry và Ronny, hai anh bạn tội nghiệp thì...

Jimmy nhìn anh bực bội. Bill hẳn là có những ý đồ thật sáng suốt nhưng thiếu hẳn sự khích lệ người khác.

- Tớ thấy là cần phải cho cậu xem Leopold (Anh ta gọi khẩu súng ngắn của mình như vậy).

Anh thò tay vào túi chiếc áo vét-tông màu xanh thẫm mà anh vừa thay thế cho bộ lễ phục, lấy ra thứ vũ khí mình đã kiếm được.

- Đây đúng là một khẩu súng ngắn liên thanh thứ thiệt màu xanh biếc. - Anh nói với vẻ tự hào khiêm tốn.

- Thật thế ư! - Bill hỏi rõ ràng rất xúc động.

- Thằng hầu Stevens của tớ nó lùng mua đấy. Cậu chỉ cần bóp cò là Leopold hoạt động liền.

- Ồ! Nhưng phải cẩn thận đấy. - Bill nói. - Chớ có nhằm vào bất cứ ai. Thật vô cùng tai hại nếu cậu bắn nhầm vào ngài bộ trưởng.

- Rõ. Tất nhiên là tớ đòi hỏi Leopold phải hết lòng giúp tớ vì tớ mua nó kia mà. Cứ yên trí là tớ sẽ không để cho máu hiếu sát của tớ nổi lên đâu.

- Thôi chào. - Bill lại nói, nhưng lần này thì anh bước đi thật và chỉ mỗi Jimmy ở lại để bắt đầu phiên gác.

Phòng dành riêng cho ngài Stanley Digby ở đầu cánh phía tây, sát với phòng tắm một bên và bên kia trông sang một căn phòng nhỏ hơn, nơi tạm trú của Terence O’Rousrke. - Cửa của ba căn phòng này đều mở ra phía một hành lang nhỏ. Vậy là công việc của người canh gác khá dễ dàng. Anh ta đặt một cái ghế dưới bóng của một cái tủ lớn gỗ sến ở chỗ mà hành lang nhỏ cắt ngang hành lang chính, ngồi xuống và coi như đã chiếm được một chỗ quan sát hoàn hảo.

Không còn một lối nào khác để đi tới cánh tây. Một ngọn đèn điện lại tỏa sáng xuống dọc hành lang, nên bất cứ kẻ nào lảng vảng đến đây đều không qua mắt được người ngồi canh trong bóng tối.

Jimmy ngồi thật thoải mái, bắt tréo chân và đợi. Leopold (khẩu súng ngắn tự động) đặt trên đầu gối. Anh nhìn đồng hồ. Một giờ kém hai mươi phút đêm.

Những người khách của Lomax đều đã lui về phòng riêng được khoảng năm chục phút rồi. Yên lặng hoàn toàn, chỉ còn nghe thấy từ xa xa tiếng tíc tắc của một cái đồng hồ treo.

Cái tiếng động nhỏ nhẹ này, Jimmy chẳng thích tí nào cả. Nó làm cho anh nhớ tới bao nhiêu thứ: Gerry Wade và bảy chiếc đồng hồ báo thức xếp hàng trên mặt lò sưởi. Ai đã đặt lên đó và vì sao?

Sự chờ đợi trở thành nặng nề khó chịu, vì ngồi yên bất động như thế này trong bóng tối quả là rất mệt và những ý nghĩ tiêu cực nhất xâm chiếm đầu óc.

Jimmy nghĩ tới Ronny Devereux và Gerry Wade. Cả hai đều tràn đầy nhựa sống, đầy nghị lực. Đó là những thanh niên cũng như mọi thanh niên khác. Thế mà bây giờ họ đâu rồi? Dưới ba thước đất. Anh không sao xua đuổi đi được những ý nghĩ ghê rợn này trong đầu. Vì sao lại thế?

Anh lại nhìn đồng hồ. Mới có một giờ hai mươi. Thời gian sao mà chậm chạp! Anh lại suy nghĩ:

“Bundle đúng là một thiếu nữ kì lạ. Dám một mình lần mò vào câu lạc bộ BẢY MẶT ĐỒNG HỒ! Tại sao anh lại không nghĩ tới chuyện đó? Phải chăng cái ý nghĩ đó quá khác thường?

“Ai có thể là số 7 đây? Có hắn trong nhà này vào giờ này không? Có thể hắn đã giấu mình sau cái lốt của một người đầy tớ vì hắn không sao có thể là một trong những khách mời được. Hoàn toàn không thể được!”

Nhưng tất cả mọi việc đâu phải đều là không thể được!

Nếu anh không bị thuyết phục là tuyệt đối thật những gì Bundle kể thì anh đã cho là nàng bịa ra tất cả. Anh ngáp. Thật là lạ sao lại buồn ngủ được khi đã bị kích động như vậy! Anh nhìn vào đồng hồ lần thứ ba: hai giờ kém mười! Thời gian trôi qua...

Bất thình lình, anh ngừng thở, nghển đầu về phía trước vì vừa có tiếng động.

Một phút trôi qua. Tiếng động lặp lại, hình như từ tầng trệt. Có tiếng răng rắc nhỏ, như có ai đi rón rén trong nhà.

Jimmy nhẹ nhàng đứng lên, tiến tới gần cầu thang.

Tất cả lại yên tĩnh. Nhưng rõ ràng là anh nghe thấy cái tiếng động như cố làm cho nhỏ đi ấy, không phải là tưởng tượng.

Anh thận trọng bước xuống cầu thang, bàn tay phải nắm chặt khẩu súng ngắn, nhưng chẳng nghe thấy gì trong tiền sảnh. Nếu tiếng động đó anh nghe được là từ tầng trệt thì chắc hẳn là phát ra ở phòng thư viện. Jimmy luồn tới gần cửa, ghé tai nghe nhưng không thấy gì.

Thế là bằng một động tác bất ngờ anh mở to cửa đó ra, bật đèn.

Gian phòng lớn rỗng không.

Chàng trai cau mày.

- Thế mà, rõ ràng là... - Chàng lẩm bẩm một mình.

Thư viện là một phòng lớn, mà ba cửa ra vào kiêm cửa sổ đều mở ra phía hiên ngoài. Jimmy đến gần cái cửa giữa, nó không được đóng chặt. Anh đẩy cửa, bước ra, nhìn xung quanh mình và chẳng trông thấy gì cả.

- Tất cả đều lặng lẽ. - Anh nói. - Thế mà...

Anh đứng yên một lát, trầm ngâm suy nghĩ rồi quay trở vào thư viện, đóng và khóa cửa lại, đút chìa khóa vào túi. Rồi anh tắt đèn, nghe ngóng rồi đi đến cửa ra vào kiêm cửa sổ, tay lăm lăm khẩu súng ngắn tự động.

Hình như có tiếng chân bước nhẹ trên hiên nhà. Nhưng không...

Xa xa, tiếng chuồng đồng hồ điểm hai giờ.

Chương XIX

NHỮNG CHUYỆN MẠO HIỂM CỦA BUNDLE

Bundle Brent là một thiếu nữ đầy nghị lực và đầy óc tưởng tượng. Nàng đã lường trước là Bill và cả Jimmy cũng nên phản đối việc nàng nhất định muốn chia sẻ những hiểm nguy có thể có trong bóng tối đêm nay. Đã có ý định sẵn rồi nên nàng thấy là chẳng cần phải tranh cãi, mất thời gian vô ích.

Trước bữa ăn tối, từ trong phòng riêng qua cửa sổ nàng nhìn ra bên ngoài, thấy những điều nghiệm đoán của mình có vẻ như đắc thế để thực hiện dự định.

Những bức tường cũ kĩ của tu viện phủ đầy giây leo và cái đám giây leo dưới cửa sổ nàng hình như đặc biệt dai và chắc thật dễ dàng bám vào mà leo lên leo xuống nhất là đối với một người hàng ngày tập thể dục như nàng.

Kế hoạch mà Bill và Jimmy đề ra có vẻ không tồi nhưng, theo nàng, chưa táo bạo lắm. Sở dĩ nàng không có ý kiến vì nàng đã dự tính mình sẽ đi xa hơn trong việc tìm kiếm này.

Trong khi hai chàng trai thay phiên nhau canh chừng bên trong nhà, Bundle muốn riêng mình sẽ canh chừng bên ngoài. Nàng hài lòng vì đã làm như có vẻ ngoan ngoãn đồng thời tự hỏi không biết hai người thấy thế nào mà lại không tỏ ý nghi ngờ gì nàng cả.

Tất nhiên là Bill chưa được thông minh lắm, lại còn rất tin Bundle, nhưng còn Jimmy Thesiger mà lại có thể dễ dàng để nàng qua mặt mình như thế ư?

Ngay lúc trở về phòng, Bundle lập tức bắt tay vào việc. Nàng cởi ngay bộ quần áo dự tiệc tối, mặc vào chiếc quần chẽn. Nàng không mang theo cô hầu phòng, tự mình sửa soạn va-li, để không gây sự chú ý cho mọi người khi thấy nàng mang đi chiếc quần chẽn cưỡi ngựa để đi... dự họp. Sau khi mặc vào chiếc quần chẽn, một áo pull sẫm màu và xỏ vào đôi giày đế crếp, Bundle sẵn sàng đối phó với tất cả.

Nàng cũng liếc nhìn đồng hồ. Mới quá nửa đêm tức là hãy còn rất sớm. Dù có gì xảy ra thì cũng phải khuya chút nữa vì còn phải chờ cho mọi người ngủ say đã.

Nàng đoán là mọi sự sẽ yên tĩnh trước một giờ ba mươi sáng. Nàng tắt điện và ngồi vào gần cửa sổ, khi cần nàng sẽ mở ngay ra và nắm chắc đám giây leo tụt xuống.

Đêm thật đẹp, lạnh và yên tĩnh. Trời đầy sao nhưng không có trăng.

Bundle thấy là tụt xuống sẽ khá dễ dàng vì nàng đã qua tuổi thơ ấu leo trèo như mèo trên các cây trong vườn của lâu đài Chimneys.

Cũng vì vậy, nàng đã tụt xuống đất, hơi hổn hển một chút, nhưng chẳng sao cả. Nàng ngừng lại một lát để xem xét tình thế. Nàng biết là căn phòng của ông bộ trưởng không quân và thư ký của ông ở phía cánh tây tức là cái phần nhà đối diện với phần nhà mà lúc này nàng đang đứng.

Tu viện về phía nam và phía tây giáp một cái hiên rộng chấm dứt ở chỗ bức tường ngang của vườn cây. Bundle bước ra hiên về phía nam. Nàng nhẹ nhàng đi dọc trên bờ hiên nhưng lúc tới chỗ ngoặt, nàng bất chợt giật mình.

Một người đàn ông sừng sững trước mặt chắn lối. Nhưng ngay lập tức nàng nhận ra người đó.

- Ô! Ngài Cảnh sát trưởng Battle, ngài làm tôi sợ!

- Cũng chính vì vậy mà tôi ở đây. - Nhà thám tử nhũn nhặn đáp.

Nàng lại nhìn ông ta và càng ngạc nhiên thấy ông chẳng chú ý gì đến việc cải trang để giấu tung tích của mình cả.

Battle, to lớn, tráng kiện, có dáng người dân Anh rõ rệt. Ông cho người ta cảm tưởng: đó là một người thông minh.

- Ngài làm gì ở đây thế! - Nàng khẽ hỏi.

- Để được biết chắc chắn. - Ông đáp. - Là không có ai có việc gì làm tại đây.

- Ô! - Bundle ngơ ngác khẽ kêu lên.

- Như cô chẳng hạn, tiểu thư Eileen ạ. Vì tôi không cho là cô thường thường dạo chơi vào cái giờ này.

- Tôi có thể hiểu được là ông muốn tôi đi khỏi đây chăng?

Cảnh sát trưởng gật đầu:

- Mới hé nửa lời là cô đã hiểu rồi. Tiểu thư Eileen. Là tôi muốn vậy... Cô đã tới đây bằng cửa lớn hay cửa sổ đấy?

- Bằng một cửa sổ. Tụt xuống cực dễ khi bám vào túm giây leo.

Nhà thám tử ngẩng đầu lên dáng suy nghĩ rồi nói:

- Đúng vậy.

- Vậy là ông muốn tôi đi ư! - Bundle hỏi lại. - Điều này làm tôi không vui. - Lẽ ra thì tôi ra hiên phía tây kia.

- Có thể không phải chỉ riêng cô là có ý ấy?

- Nhưng không ai có thể không nhìn thấy ông đó. - Nàng nói có vẻ châm biếm.

Cảnh sát trưởng dường như thích thú hơn là phật lòng.

- Tôi rất mong thế. - Ông nói. - Không lôi thôi dài dòng nữa, đó là ý kiến của tôi. Nếu cô cho phép, thì tiểu thư Eileen ạ, tôi nghĩ là cô nên trở về phòng mà ngủ cho ngon giấc.

Giọng cứng rắn của ông không cho phép bàn cãi. Hơi bối rối một chút, Bundle đành lùi bước. Nàng đưa tay nắm lấy đám giây leo vừa rướn người lên thì một ý nghĩ bất chợt ập đến làm nàng tuột tay xuýt ngã lộn xuống đất.

Nếu Battle nghi ngờ nàng! Liệu có phải trong cung cách hành động của mình làm cho ông ta đặt vấn đề nghi ngờ? Nàng không ngăn nổi mỉm cười rồi đi vào trong phòng.

Dù là Bundle buộc phải nghe theo lệnh của nhà thám tử, nhưng nàng chẳng có ý muốn đi vào giường ngủ chút nào cả.

Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ là Battle đã thực sự tin mình đã phục tùng một cách dễ dàng như thế được. Ông ta không phải là một con người dễ chấp nhận một cái gì không thể tin được. Biết rõ ràng có một cái gì đó rất táo tợn và cũng rất đặc biệt nhất định sắp xảy ra mà ở yên thì đối với Bundle không sao chịu nổi. Và điều này Battle biết rất rõ.

Nàng nhìn đồng hồ: hai giờ kém mười. Lưỡng lự một lát, nàng thận trọng mở cửa căn phòng. Hoàn toàn yên tĩnh. Nàng lặng lẽ đi lần theo hành lang, dừng lại một tí, hình như nghe thấy một tiếng gì kêu rắc rắc. Tưởng mình nghe lầm, nàng yên trí đi tiếp.

Lúc này nàng đang ở trong hành lang lớn và tiến về phía cánh tây.

Tới góc hành lang nhỏ, nàng nghiêng người nhìn và giật mình không thấy Jimmy Thesiger ở chỗ gác.

Có gì xảy ra đây? Chàng trai đó đi đâu và thế là nghĩa lý gì?

Giữa lúc đó nàng nghe thấy chuông đồng hồ đánh hai tiếng.

Bundle vẫn đứng đó, hoang mang, tim như ngừng đập khi thấy:

Cái nắm đấm cửa phòng của Terence O’Rourke nhẹ nhàng từ từ xoay!

Tiểu thư Eileen nhìn vào nó như bị hút hồn nhưng cửa không mở và nắm đấm lại trở về vị trí cũ.

Thế là nàng bất chợt nảy ra một quyết định. Vì Jimmy đã bỏ vị trí của mình, nàng phải đi tìm Bill. Nàng chạy nhanh dọc theo hành lang và chẳng kiểu cách gì đi vào phòng Eversleigh kêu to:

- Dậy đi Bill! Ôi, dậy đi nào!

Không một tiếng đáp.

- Bill! - Nàng lại gọi.

Rồi nàng bật đèn và chưng hửng.

Phòng rỗng không và chăn gối giường ngủ vẫn nguyên.

Bill đi đâu nhỉ?

Nhưng bất ngờ, nàng thấy là mình không phải ở trong phòng Bill. Ở thành ghế, nàng nhìn thấy một cái áo choàng, trên bàn trang điểm là toàn bộ đồ trang sức nữ và chiếc áo dài nhung của bà bá tước treo trên giá.

Trong lúc vội vàng, Bundle đã nhầm cửa.

Nhưng bà bá tước cũng đi đâu?

Giữa lúc nàng đặt câu hỏi đó thì sự vên tĩnh trong đêm bất chợt bị phá vỡ...

Tiếng ồn ào đến từ tầng trệt. Bundle ra khỏi phòng và chạy xuống cầu thang.

Những ghế ngồi va chạm nhau trong phòng thư viện và người ta còn nghe thấy cả tiếng giằng co, vật lộn.

Tiểu thư Eileen gắng sức mở cánh cửa nhưng không được vì nó đã bị cài chốt bên trong và... bất thình lình hai tiếng nổ liên tiếp vang lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx