sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

04. Sợi chỉ màu đỏ

Sợi chỉ màu đỏ

Tôi ngồi mãi ở cổng bệnh viện. Rồi chợt nhớ ra một điều, bà phù thủy. Tôi không biết bà ta có thể làm gì, nhưng tất cả những gì xảy ra hôm nay dường như bà ta đã biết trước. Tôi biết mình phải đi đâu bây giờ...

Khi tôi gần như giằng chiếc rèm màu đen và lao vào, bà phù thủy đang ngồi im lặng trên bàn, tựa như chờ tôi tới. Tôi thở mạnh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu hay phải xử sự như thế nào. Đôi mắt bà đen kịt nhìn tôi:

- Cậu đã tìm thấy điều cậu cần rồi chứ?

- Tôi đã tìm thấy. Nhưng giờ tôi đã mất cô ấy.

- Cậu muốn điều gì ở tôi?

- Bà hãy làm cho cô ấy sống lại.

Bà phù thủy nhìn tôi chăm chú:

- Chẳng có điều gì là miễn phí trong vũ trụ.

- Tôi sẽ phải trả điều gì? Tôi sẽ chết thay cô ấy? Hay tôi sẽ đánh đổi bằng nửa cuộc đời của tôi?

- Tôi không thể trả lời cậu. Đến một lúc nào đó, cậu sẽ biết mình phải trả giá bằng điều gì.

- Tôi chấp nhận. Nếu không có cô ấy, tôi đã chết. Cho dù điều đó là gì, hãy mang cô ấy trở lại.

Bà phù thủy gật đầu rồi bước về phía sau một tấm rèm. Tôi ngồi lại một mình, nắm chặt tay, sẵn sàng đón nhận những điều phía trước. Một lát sau, bà ta bước ra với một chiếc bình nhỏ, bên trong bốc khói. Bà yêu cầu tôi nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy rất dễ chịu trước hương thơm tỏa ra từ chiếc bình. Những tiếng nói không rõ của bà phủ thủy vọng vào tai tôi đều đều. Tôi dường như hiểu được rằng, có lẽ tai nạn của bố mẹ tôi cũng là một “cái giá” của điều kỳ diệu nào đó, điều khiến hai người gặp nhau trước đó chẳng hạn. Và họ chấp nhận, để được ở cạnh nhau, dù quãng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Tôi thấy mình như đang lịm đi, dần dần, dần dần...

Mọi thứ trôi đi tựa như dòng sông vô hình, cho đến khi tôi thấy ánh sáng đột nhiên vây quanh mình. Khi tôi mở mắt, cảnh vật thật ngỡ ngàng, tôi đang đứng trên phố với dòng người qua lại tấp nập. Tôi sờ xuống tay mình, sợi chỉ màu đỏ vẫn nằm im ở đó, nhắc tôi về một điều có thật. Giọng bà phù thủy đột nhiên vang lên trong đầu tôi: “Khi đó, cậu sẽ phải trả giá cho những điều cậu muốn. Sợi chỉ sẽ ở trên tay cậu cho đến lúc đó.” Tôi nhìn đồng hồ trên tay mình, mười một giờ ba mươi, ngày Mười bốn tháng Hai. Bà phù thủy đã đưa tôi lại thời điểm trước khi mọi thứ xảy ra. Tôi rùng mình. Tôi không muốn thử tháo sợi chỉ ra, cũng không muốn nghĩ xem rồi điều gì sẽ đến. Tôi chỉ muốn gặp Chi và ngăn cô làm những việc sau đó. Cô đã nói nếu không có tôi thì cô vẫn sẽ làm những việc chúng tôi đã làm. Tôi sẽ không để những điều đó xảy ra.

Khi đó tôi đang đứng gần đại lộ số Năm, tòa nhà Emprire State nổi tiếng, im lìm, lạnh lẽo trước mặt. Tôi chạy thật nhanh về phía trước, bỏ qua người hát rong đang cất lên một khúc nhạc buồn bên vỉa hè Park Ave. Tôi không thể để tuột người con gái của cuộc đời mình một lần nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx