sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

03. Bóng tối New York

Bóng tối New York

Chúng tôi đi bộ và trò chuyện với nhau rất lâu. Tôi chợt nhớ về đêm giao thừa, khi tất cả mọi người đang tham gia “Lễ hội đếm ngược” thì tôi lang thang trên phố, hút thuốc và gặm nhấm sự cô đơn. Có lẽ trong cuộc sống của ai cũng có thời điểm phải vấp ngã thật đau người ta mới đủ mạnh để nhận ra giá trị của những bước chân. Tôi quay sang:

- Nếu không gặp anh hôm nay, em sẽ làm gì?

- Em sẽ vẫn đi lấy váy. Và chắc vẫn sẽ ăn ở nhà hàng đó, em thích nó. Rồi có lẽ em vẫn sẽ đi bộ ở đây thôi. - Chi bật cười.

- Vậy thực ra không có anh thì Valentine của em vẫn vậy?

- Anh muốn uống thứ gì đó không? - “Anh là Valentine của em!”, đó mới là điều thực sự Chi muốn nói, tôi tự cười khi đọc được điều đó.

- Bất cứ thứ gì. - Tôi nháy mắt.

- Ở kia có một cửa tiệm hai mươi tư giờ. - Chi chỉ sang bên đường.

Chúng tôi băng qua con đường tối, bước vào cửa hàng tạp hóa. Khuôn mặt nhăn nhó của chủ cửa hàng khiến tôi thấy e ngại. Chúng tôi bước về phía tủ lạnh lớn chứa đủ loại đồ uống. Khi tôi đã chọn cho mình một chai Budweiser thì Chi vẫn đang loay hoay với những lon nước ngọt xung quanh. Tôi nhìn cô bằng ánh mắt thích thú, khi bạn đã tìm được một niềm cảm hứng thì mọi thứ sẽ trở nên thật sống động và hấp dẫn. Hay như Ryunosuke từng nói: “Bạn biết là bạn đang yêu, khi mọi hành động, cử chỉ, lời nói của người đó đều trở thành một điều kỳ diệu với bạn.”

- Chi, em có muốn anh trở thành bạn trai của em không? - Bằng tất cả sự dũng cảm, tôi bất ngờ hỏi Chi.

- Từ sáng tới giờ, em luôn thấy anh như hiểu hết những suy nghĩ của em. Anh hãy thử tìm câu trả lời trong mắt em đi!

Tôi mỉm cười, nhìn vào mắt Chi. Không thấy điều gì trong đó. Một thoáng ngạc nhiên, tôi tiếp tục nhìn vào mắt cô và tập trung suy nghĩ. Vẫn không được. Tôi nhìn đồng hồ, mười giờ năm phút! Vậy là năng lực mà tôi được quyền sử dụng đã dừng lại đúng như lời bà phù thủy nói.

- Anh thật sự không biết. Em hãy trả lời anh đi, anh muốn được nghe em nói.

Khi Chi mấp máy miệng chuẩn bị trả lời thì đột nhiên tiếng cửa kính vỡ vang lên. Tiếp theo đó là những tiếng la hét từ quầy thu ngân. Chúng tôi sợ hãi nép vào một góc. Tôi đang đứng trước một cảnh thường thấy trong những bộ phim: một nhóm gangster cướp cửa hàng hai mươi tư giờ. Qua kính chiếu hậu bên trên, tôi thấy chúng xổ một tràng hăm dọa vào mặt bà chủ cửa hàng đang tái mét với khẩu súng trên tay và vơ vét tiền trong ngăn kéo, tôi nắm chặt tay Chi ra hiệu im lặng. Cô gật đầu, toàn thân run rẩy. Những tiếng cãi cọ tiếp tục vang lên, bà chủ vừa la hét vừa luồn tay xuống phía dưới dò tìm nút báo động. Tôi lẩm nhẩm trong đầu: “Không... Không... Đừng...!” Đã quá trễ, ngay khi tiếng chuông báo động vang lên, tên đội mũ bắn thẳng vào bà chủ ba phát súng. Chi hoảng sợ kêu lên một tiếng nhỏ.

Một gã trong đó giật mình quay về phía chúng tôi, hoảng hốt nhận ra có người khác đang ở trong cửa hàng. Chúng nhanh chóng chia nhau ra lục soát, một tên bước vào phía trong quầy lấy cuộn băng của camera, hai tên còn lại chạy về phía chúng tôi với khẩu súng trên tay, chúng không thể để những người đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi sống sót. Tôi nhanh chóng quyết định mình phải làm gì. Tôi đẩy cánh cửa kho đang mở hờ phía sau và kéo Chi vào, người cô vẫn run lên như chú chim non bị ướt. Bọn gangster lao theo chúng tôi. Tôi đạp mạnh vào cánh cửa tiếp theo dẫn ra con phố phía sau, đến cú thứ hai thì cánh cửa tung ra, tôi dắt tay Chi chạy. Bọn gangster tiếp tục đuổi theo chúng tôi, khi gần đến góc phố đầu tiên, nơi có những chiếc xe đỗ cạnh vài người đang hút thuốc lá và trò chuyện, tôi hét lên kêu cứu. Đột nhiên, một tiếng súng xé tan không khí từ phía sau. Tôi giật mình quay lại theo bản năng, gã đội mũ chĩa thẳng súng về phía tôi bắn tiếp. Đầu óc tôi hoàn toàn choáng váng vì những gì đang xảy ra nhanh như một tia chớp, tay chân cứng đờ. Ngay khi đó, một tiếng kêu và tôi cảm thấy mình ngã xuống đất. Chi đã đẩy tôi ra. Những người từ bên đường lao sang hốt hoảng, hai tên gangster chạy về phía sau, nơi chiếc ô tô của gã đồng bọn đợi sẵn. Tôi quay sang Chi, khi đó đang nằm cạnh tôi, thở dồn dập:

- Em... em không sao chứ?

Chi nằm đó, im lặng, ánh mắt nhìn tôi sợ hãi. Tôi ôm lấy cô định bế dậy, ngay khi đó, tôi cảm nhận được một dòng máu nóng chảy xuống cánh tay mình. Không phải máu của tôi. Tôi nhìn Chi, cô từ từ nhắm mắt lại, viên đạn găm vào ngực Chi, nơi dòng máu chảy ra.

Những cú điện thoại.

Chiếc xe với đèn đỏ quay phía trên.

Chiếc băng ca.

Những ánh đèn vụt qua nơi cửa sổ xe.

Chi bất động cạnh những nhân viên sơ cứu.

Chiếc váy trắng đẫm máu.

Màu trắng sau đó của bệnh viện.

Cửa phòng mổ khép lại.

Chờ đợi. Đợi chờ.

Bác sĩ bước ra, lắc đầu buồn bã.

Mọi thứ vụt qua mắt tôi thật nhanh. Thằng con trai chưa bao giờ biết khóc ngồi ôm mặt nức nở ngay sau đó. Tôi không thể tin những gì đã xảy ra. Tìm thấy người con gái định mệnh trong ngày Valentine và mất cô ngay sau đó. Tại sao Chi lại đẩy tôi ra và hứng lấy viên đạn đó? Người nằm trong kia đáng ra phải là tôi...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx