sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nữ hoàng tin đồn - Chương 14 - Phần 2

Phong Bình vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại rất mâu thuẫn.

An Duyệt Sinh nhìn cô, chợt thấy nét mặt của cô lúc này vô cùng quen thuộc. Khoảng thời gian hai người ở bên nhau, cô thường nhìn anh như vậy, ánh mắt lấp lánh, định nói rồi thôi, làm ra vẻ thần bí khiến anh không thể hiểu nổi. Nhưng dáng vẻ của cô lúc ấy là muốn lấy lòng anh, muốn anh vui, dường như quay lại trước đây, tất cả nỗi buồn, vui, hờn, giận của cô đều do anh quyết định.

Trong nháy mắt, lòng anh trào dâng một nỗi niềm khó tả, khi bộ não vẫn chưa phản ứng kịp thời, cánh tay của anh đã đưa ra nắm lấy tay cô. Phong Bình giật mình, ngước mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

“Phong Bình?”. Bên cạnh vang lên tiếng người gọi tên của cô.

Phong Bình quay đầu lại nhìn người đó, lập tức vung tay An Duyệt Sinh ra rồi đứng dậy. An Duyệt Sinh cũng rất ngạc nhiên, đứng dậy, cười và nói: “Xin chào chủ tịch Đường”.

Đường Trạm gật đầu với anh ta, quay sang mỉm cười với Phong Bình và nói: “Nhìn phía sau có chút giống cô nên lại xem thế nào”.

“Thật trùng hợp…”. Phong Bình cũng cười.

“Tôi ở đây có làm phiền hai người không?”.

Phong Bình không hiểu ý của ông ta.

“Không đâu ạ, nếu chủ tịch Đường không ngại thì xin mời ngài ngồi cùng chúng tôi”. An Duyệt Sinh nói khách sáo vậy, không ngờ Đường Trạm đáp lại: “Vậy thì tôi không khách khí nữa”.

Nói xong, ông ta kéo ghế ngồi xuống, phục vụ nhanh tay nhanh mắt, lập tức mang menu đến cho ông ta.

Thế là Đường Trạm mở menu gọi món, Phong Bình và An Duyệt Sinh nhìn ông ta, sau đó quay sang nhìn nhau.

Đặc biệt là An Duyệt Sinh, anh cảm thấy rất mất hứng.

Khó khăn lắm mới có được cơ hội này. Mấy hôm trước bất ngờ gặp nhau ở quán cà phê, vội vàng, gấp gáp, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Bây giờ, cuối cùng thì anh đã chuẩn bị kỹ càng, thời gian cũng rất thoải mái, kết quả là vừa nói được vài câu, hoàn toàn chưa triển khai được chủ đề chính thì Đường Trạm xuất hiện. Lẽ nào kiếp trước anh có thù oán gì với nhà họ Đường sao?

Phong Bình cũng thấy hơi khó xử.

Một người là bố của chồng sắp cưới, một người là bạn trai cũ đã chia tay ba năm trước. Không hiểu sao tình huống kỳ cục này lại xảy đến với cô. Đúng là không thể hiểu nổi. Cô không dự định nói quá khứ của mình với ai, cũng không mong có người cảm thấy tò mò vì điều đó.

Nhận lời gặp An Duyệt Sinh, chẳng qua là muốn một đoạn kết vui vẻ. Dù gì thì anh ta cũng có quyền được biết người mà mình đã từng yêu là ai.

Vốn dĩ tưởng rằng nói cho anh ta biết sự thật sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta. Bây giờ, không biết chừng anh ta sẽ xem cô là uống nhầm thuốc, đầu óc có vấn đề. Dù là trường hợp nào thì cô cũng sẽ không vui. Ai cũng hy vọng người đàn ông mà mình đã từng yêu đầu đội trời chân đạp đất để chứng minh là ngày xưa mình đã từng rất biết nhìn người. Vì vậy biết An Duyệt Sinh thành công trong sự nghiệp, thực sự cô rất vui.

Sau tối hôm nay, vốn dĩ họ có thể không cần gặp lại nhau nữa, nào ngờ bỗng nhiên Đường Trạm chạy tới chen chân. Thật đúng là, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được rằng câu nói của An Duyệt Sinh chỉ là lịch sự, vậy mà ông ta ngồi xuống thật. Ông ta là con cáo già cơ mà, không đến nỗi không biết phân biệt như thế chứ?

Vậy thì ông ta cố tình? Nhưng ông ta không hỏi về An Duyệt Sinh, vì thế cô cũng không giới thiệu.

Có thể được dùng bữa với Đường Trạm là điều trong mơ của rất nhiều doanh nhân, thậm chí rất nhiều phụ nữ. Nhưng, xin lỗi, lúc này An Duyệt Sinh và Phong Bình không hề cảm thấy vinh dự.

Đường Trạm gọi món xong, đưa menu cho phục vụ, khẽ liếc nhìn An Duyệt Sinh. Bỗng chốc An Duyệt Sinh có cảm giác giống như mặt mình bị kim châm vậy. Anh không tin có người có ánh mắt sắc như vậy, lấy tinh thần nhìn lại thì thấy ánh mắt của Đường Trạm tràn đầy vẻ ấm áp và thân thiện.

“Xin lỗi, hôm nay tôi không mang tiền, bữa ăn này đành phải để hai người mời rồi”.

“… Hai người nói chuyện tiếp đi, cứ xem tôi như người lạ là được”.

Ông ta đang kể chuyện cười, hay là cố tình giở trò? Chỉ cần hai chữ Đường Trạm là có thể ăn cơm ở tất cả các nhà hàng trong thành phố Thánh Anh này, đâu cần phải mang tiền gì gì đó chứ?

Nhưng Đường Trạm không giống như đang kể chuyện cười, ông ta rất tập trung vào việc dùng bữa.

Phong Bình và An Duyệt Sinh ngồi im nhìn ông ta ăn. Cảm giác rất mơ hồ, không biết chuyện kỳ lạ này xảy ra như thế nào, thực sự thần kỳ quá sức tưởng tượng!

Đường Trạm được mệnh danh là người đàn ông có sức hút mãnh liệt nhất châu Á, ngay cả cách cầm dao dĩa cũng tao nhã hơn người, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, từng hành động cử chỉ đều khiến người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Dưới sức hút mãnh liệt của ông ta, An Duyệt Sinh ngồi đó mà cũng như không. Trong lòng anh ẩn chứa biết bao thắc mắc và tò mò về Phong Bình trong hai năm nay, đã nhẫn nại chờ đợi mấy tháng trời, cứ tưởng tối nay có thể vén tấm màn bí mật, không ngờ… Anh thầm than vãn trong lòng, nâng ly rượu vang uống cạn, hóa muộn phiền thành thức ăn. Thế là chỉ còn lại Phong Bình không có hứng thú ăn uống, lặng lẽ nhìn hai người họ ăn.

Cô không thể nghĩ ra được hành động này của Đường Trạm có dụng ý gì.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Trạm không hề có ý rời đi. Ông ta bắt đầu trò chuyện với họ, từ món ăn của nhà hàng, sau đó tiếp tục triển khai, ngôn ngữ phóng khoáng, mô tả sinh động, hoàn toàn có thể vượt qua bất kỳ một tổng biên tập của tạp chí ẩm thực nào. Nhưng khi ông ta nói về những địa điểm du lịch nổi tiếng khắp nơi trên thế giới thì lại giống như tổng biên tập của một tạp chí du lịch.

Phong Bình nghe còn thấy vài điểm tương đồng còn An Duyệt Sinh hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

Ông ta cứ thao thao bất tuyệt như vậy khiến An Duyệt Sinh cảm thấy rất mệt, ngay cả cười gượng cũng rất khó khăn, khóe môi nhếch lên chỉ chực tuột xuống. Cuối cùng, Phong Bình không im lặng nữa, cô chủ động nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi”.

Đường Trạm tỏ vẻ đồng ý: “Cũng được”.

An Duyệt Sinh lập tức gọi phục vụ tính tiền.

Đường Trạm lại hỏi: “Cô có bằng lái chưa?”.

Phong Bình biết ông ta cố tình làm khó anh ta, nên vội cười và nói: “Có rồi”.

“Thế cô có đi xe đến không?”.

“…” Phong Bình định nói là có nhưng lại sợ ông ta đưa mình về nên nói: “Dĩ nhiên”.

“Nếu vậy thì cô tiễn tôi một đoạn, hôm nay tôi không đi xe”. Đường Trạm mỉm cười và nói.

… Phong Bình không còn gì để nói. Cô thấy chuyện hôm nay thật là kỳ lạ, ẩn chứa toàn điều bất ngờ, nhưng cũng đành phải đâm lao thì theo lao: “Dĩ nhiên là được”.

An Duyệt Sinh thanh toán xong, thấy Đường Trạm cướp đi cả cơ hội cuối cùng của mình, đành phải cáo từ trong tuyệt vọng.

Sau khi anh ta đi, Phong Bình lập tức hỏi thẳng: “Chủ tịch Đường, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”.

Đường Trạm mỉm cười: “Người không có tiền ăn cơm, bỗng nhiên nhìn thấy người quen, dĩ nhiên phải đến xin bữa cơm rồi”.

Phong Bình không tin: “Xin đừng đùa nữa”.

Đường Trạm cười rồi nói thẳng: “Tôi nhìn thấy có người chụp ảnh hai người. Theo tôi thì đây không phải là chuyện tốt đẹp gì…”.

Phong Bình ngạc nhiên, lập tức ý thức được rằng sự việc không bình thường, sau đó nghĩ lại, từ đầu đến cuối Đường Trạm không hề hỏi An Duyệt Sinh là ai, chắc chắn là đã đoán được thân phận của anh ta. Nếu ông ta đã biết thì dĩ nhiên người khác cũng có thể biết. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô thấy hơi hốt hoảng.

Đây không phải là chuyện hay ho gì. Một khi chuyện này lộ ra thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô, nếu nhìn bằng ánh mắt của xã hội thượng lưu thì sẽ là không tốt đẹp gì, thậm chí trở thành chuyện cười lưu truyền trong giới. Dĩ nhiên bây giờ cô đã không quan tâm đến những chuyện trong giới nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn để lộ quá khứ mua vui cho thiên hạ. Những năm tháng ấy đã trở thành quá khứ, đã được chôn vùi, cô không muốn động đến nó, cũng không muốn người khác đào bới nó lên.

“Là phóng viên sao?”. Cô im lặng một lúc rồi hỏi.

“Dù có phải là phóng viên hay không thì đều có thể bán tin này cho phóng viên kiếm một khoản tiền lớn”. Dĩ nhiên còn có một số người muốn dùng nó để uy hiếp người trong cuộc, nhưng Đường Trạm không nói ra.

“Xem ra tôi nổi tiếng quá rồi”. Phong Bình tự chế nhạo mình.

“Chuẩn bị sẵn tâm lý cũng rất tốt”, Đường Trạm mỉm cười, thấy cô đi thẳng ra khỏi cửa mà không vào bãi đỗ xe, liền hỏi, “Xe của cô đâu?”.

“Bắt taxi đi”.

“Chẳng phải cô lái xe đến sao?”.

“Tôi không nói là lái xe đến”, Phong Bình giở trò chơi chữ mà không thấy đỏ mặt xấu hổ, “Đúng vậy, lúc nãy tôi nói ‘dĩ nhiên’ nhưng phía sau vẫn còn hai chữ ‘là không’, ghép lại thành ‘dĩ nhiên là không”.

Đường Trạm cố làm ra vẻ tỉnh ngộ: “Vậy thì cô đồng ý tiễn tôi một đoạn là chuẩn bị tiễn bằng taxi, đúng không?”.

Phong Bình mỉm cười: “Dù gì thì cũng chịu trách nhiệm đưa ngài về nhà, tiền xe tôi trả”.

Đường Trạm chịu thua, gật đầu cảm ơn.

Sau khi lên taxi, bỗng nhiên ông ta im lặng không nói gì, hoàn toàn không giống như lúc ở nhà hàng. Phong Bình cũng không nghĩ ra nên nói gì, nhưng nếu không nói gì thì cũng thấy khó xử. May mà hầu hết lái xe đều nghe tin tức, bây giờ là bài hát mới với tiết tấu sôi nổi của Hàn Dịch.

Phong Bình kiếm chuyện làm quà: “Bài hát này rất hay”.

Đường Trạm cười và nói: “Tôi già rồi, không biết thưởng thức những bài hát thịnh hành của giới trẻ”.

Phong Bình cũng chỉ có thể cười gượng.

Thực ra, cô nghi ngờ rằng “không mang tiền” và “không đi xe” mà ông ta nói chỉ là cái cớ. Ông ta là Đường Trạm cơ mà, biết bao nhiêu người phục vụ. Ông ta muốn một chiếc xe đâu phải là chuyện khó? Chỉ cần một cú điện thoại là ok. Nhưng ông ta lại ngồi taxi cùng cô…

Phong Bình cảm thấy có thứ gì đó đang hình thành trong não, dường như là hình thái ban đầu của một số từ nào đó, nhưng cô không muốn biết, cô lắc đầu, cô gắng để ném nó ra khỏi đầu mình. Đến tận khi chiếc xe rẽ vào phố Thanh Hòa, cô mới như tỉnh giấc mộng: “Ấy? Chẳng phải là nói sẽ đưa ngài về nhà sao? Sao lại đến đây?”.

Đường Trạm cười và nói: “Trông dáng vẻ hoảng hốt của cô, tôi sợ cô sẽ lạc đường”.

Phong Bìng ngượng ngùng: “Vậy thì chút nữa ngài hãy lái xe của tôi về”.

Đường Trạm khẽ cười, không nói gì.

Bỗng nhiên Phong Bình có cảm giác bị chơi đểu.

Nói xong cũng là lúc taxi rẽ vào ngõ, phía trước có đỗ một chiếc xe màu đỏ. Hai người đứng cạnh xe, trông rất tình cảm. Người đàn ông là Đường Ca Nam, một cô gái đang ngả đầu vào ngực anh, mái tóc dài buông xuống, chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhưng Phong Bình vẫn nhận ra cô ta là Đường Thi.

Nhìn thấy taxi đi vào, Đường Ca Nam nhìn về phía ấy rồi cúi đầu xuống, nhưng lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Lúc ấy, Phong Bình đã mở cửa xe bước ra, vì vậy anh nhìn rất rõ. Thế là anh vội vàng đẩy cái đầu áp sát trước ngực ra, khiến Đường Thi suýt xoa: “Đau quá…”.

Phong Bình lại gần và hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”.

Đường Ca Nam vội vàng giải thích: “Không có gì, tóc cô ấy vướng vào khuy áo của anh…”.

Phong Bình hỏi tiếp: “Tại sao tóc của cô ta lại vướng vào khuy áo của anh?”.

Đường Ca Nam chau mày, tỏ vẻ rất oan ức, “Lúc nãy có cơn gió thổi đến nên…”, bỗng nhiên anh ngừng lại, giọng nói bỗng chốc trở nên lạnh lùng, “Em nói hẹn bạn ăn tối, chính là ông ta?”.

Phong Bình quay đầu lại nhìn, Đường Trạm đã ra khỏi xe, chiếc taxi nhanh chóng rời đi. Cô xuống xe không trả tiền, vậy thì chắc là ông ta trả. Quả nhiên cô đã bị lừa, không khỏi nhếch mép gượng cười.

Đường Trạm hơi cúi người, mỉm cười thay lời xin lỗi.

Đường Ca Nam không hiểu hai người làm thế có ý gì, chỉ thấy rất chướng mắt: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”.

Anh ta lớn tiếng hỏi, nghe giống như kiểu người chồng đang chất vấn người vợ ngoại tình vừa mới bị bắt gặp vậy. Nhưng đối tượng bị chất vấn lại chính là bố của mình… Điều này khiến người ta thấy choáng, ngay cả Đường Thi đang đứng cạnh vuốt tóc nghe thấy cũng thấy hơi khó xử.

Đường Trạm không để bụng, mỉm cười và nói: “Ta và Phong Bình gặp nhau ở nhà hàng, ăn cơm xong về cùng nhau. Sao? Lẽ nào con ghen với cả bố mình à?”.

Câu nói ấy khiến Đường Thi không kìm được che miệng cười. Phong Bình đỏ mặt. Đường Ca Nam vừa tức vừa ức, không biết nói gì. Đường Trạm nói tiếp: “Cũng muộn rồi, ta không vào nhà nữa, các con ngủ sớm đi”. Nói xong ông quay sang nhìn Đường Thi, mỉm cười và nói: “Tôi có thể đi nhờ xe được không?”.

Đường Thi vội nói: “Đó là vinh dự của tôi”. Sau đó vội mở cửa xe: “Mời chủ tịch lên xe”.

Đường Trạm gật đầu với hai người, sau đó lên xe. Đường Thi cũng nhìn hai người, chúc ngủ ngon rồi lái xe đi. Vừa lái xe được một đoạn, bỗng nhiên cô ta nói: “Ca Nam thay đổi rồi”.

Đường Trạm “Ồ” một tiếng rồi nói: “Thay đổi theo hướng tốt hay hướng xấu?”.

Đường Thi im lặng một lúc rồi nói: “Cháu không thể nắm bắt được cậu ấy nữa”.

Đường Trạm không nói gì, im lặng một lúc rồi mới khẽ cười, nghiêm túc nói: “Cứ cố gắng thử xem sao”.

Đường Ca Nam cười khẩy dõi theo chiếc xe của Đường Thi, bỗng nhiên thốt lên cái giọng rất khó nghe: “Cũng muộn rồi, ta không vào nhà nữa… hứ, lúc nào cũng tự quyết như thế, ai mời ông ta vào nhà cơ chứ, thật là nực cười”, nói xong bỗng nhiên phát hiện Phong Bình nhìn mình bằng ánh mắt rất kỳ lạ, “Em làm gì mà nhìn anh như thế?”.

“Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá, em muốn vào nhà thăng đường”.

“Cái gì?”

“Thăng đường xử tội”.

Phong Bình đi qua vườn hoa, mở cửa bước vào phòng, vừa vào đã thấy Lục quản gia đứng cạnh cửa sổ, đứng ở vị trí của bà ta có thể nhìn rất rõ sự việc xảy ra bên ngoài.

Bỗng chốc trong lòng cô trào dâng cảm giác phản cảm, nghi ngờ không biết bà già này có vấn đề gì không.

Vốn dĩ định nói vài câu trút giận nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được. Cô vừa cởi áo khoác thì điện thoại đổ chuông, là điện thoại của An Duyệt Sinh.

Cô ấn nút nghe và nói: “Em cũng đang chuẩn bị gọi cho anh”.

Giọng nói của An Duyệt Sinh có vẻ ngạc nhiên: “Thế à? Có chuyện gì?”.

Anh ta có thói quen muốn nghe chuyện của người khác trước, sau đó nói chuyện của mình, kết quả là những chuyện mình muốn nói thì không kịp nói ra. Có lẽ điều đó bắt nguồn từ ý thức tự bảo vệ bản thân.

Phong Bình hơi chần chừ, muốn chọn lọc từ ngữ cho phù hợp nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng nói thật: “À, là thế này, hình như gần đây có người đang điều tra chúng ta. Em không muốn có người nhắc đến chuyện đã qua. Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa”.

An Duyệt Sinh không hề cảm thấy bất ngờ khi nghe những lời nói đó. Thông thường mà nói những người leo cao đều không muốn nhớ lại quá khứ ảm đạm trước đây. Anh hiểu điều đó, hơn nữa sự xuất hiện đột ngột của Đường Trạm tối nay chắc chắn cũng khiến cô cảnh giác hơn. Mặt khác, tuy anh rất tò mò nhưng cũng rất sợ cô nghĩ rằng anh cứ bám lấy cô không chịu buông tha. Nghe cô nói vậy vội dõng dạc đáp: “Ok”.

“Vậy anh có gì muốn nói với em thì nói luôn qua điện thoại đi”.

“Thực ra cũng không có gì cần nói. Chẳng qua là gặp lại một người bạn cũ, muốn biết xem dạo này em sống thế nào, không có ý gì khác, mong em đừng hiểu lầm”.

“Em không hiểu lầm, chỉ là không muốn gây ra những chuyện không cần thiết. Sau này không biết chừng sẽ có người đến tìm anh, phỏng vấn gì gì đó. Đối với anh, đó là sự quấy nhiễu không đáng có. Em không muốn vì em mà cuộc sống yên bình của anh bị đảo lộn…”.

“Em yên tâm”.

An Duyệt Sinh khó chịu ngắt lời cô. Những giả tưởng của cô về tương lai khiến anh thấy nực cười, đừng nói là chưa bước vào cửa nhà giàu, dù đã bước chân vào cửa nhà giàu thì sao chứ? Cô không phải là minh tinh nổi tiếng, không phải là người quan trọng trong xã hội, không phải là người giàu có trong giới doanh nhân, vậy mà bắt đầu lo lắng đến những scandal trong tương lai, lại còn lo cho bạn trai cũ của mình. Đúng là lo bò trắng răng, có phần quá đề cao bản thân mình? Suýt nữa thì anh không kiềm chế được cười phá lên: “Xin em yên tâm, anh không có ý nghĩ sẽ nổi tiếng trong một đêm, quyết sẽ không copy em đâu”.

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Phong Bình nhìn chiếc điện thoại, cười gượng rồi tự nói với mình: “E rằng anh không thể quyết định được chuyện này”.

Bỗng nhiên sau lưng cô vang lên câu nói: “Chuyện gì vậy?”.

Đường Ca Nam đã cởi áo khoác, mặc chiếc áo nhung cừu kẻ sọc đen trắng, đứng dựa người vào cửa, nghiêng đầu nhìn cô: “Điện thoại của ai đấy? Chuyện gì mà không thể quyết định được?”.

“Cái này, tạm thời anh không cần biết”. Phong Bình gấp điện thoại lại, lườm anh một cái rồi nói: “Trước tiên chúng ta nói chuyện của anh trước, rốt cuộc anh và Đường Thi đang làm trò gì?”

“Bọn anh đi ăn cơm, ăn cơm xong cô ấy lái xe đưa anh về, thế thôi”.

“Hai người cùng đi ăn tối? Hẹn hò sao?”.

“Dĩ nhiên không phải. Vốn dĩ gọi cả Nhĩ Dương, kết quả là cậu ta không đến”, Đường Ca Nam nói có vẻ rất ấm ức nhưng trong lòng thì thấy ngọt ngào, “Hơn nữa cô ấy là chị khóa trên của anh, cùng nhau ăn bữa cơm thì có sao đâu”.

Phong Bình im lặng một lúc rồi nói: “Lần sau ăn cơm với người con gái khác phải được sự đồng ý của em, biết chưa?”.

Câu nói này quả là bất ngờ, Đường Ca Nam tròn xoe mắt ngạc nhiên, chớp hai cái rồi nói: “Không phải chứ? Em…”.

Phong Bình sợ anh ta hiểu lầm nên vội nói: “Đây là sự tôn trọng tối thiểu nhất. Anh là chồng sắp cưới của em nhưng lại thường xuyên ăn cơm với người con gái khác. Mọi người sẽ nghĩ thế nào?”

Đường Ca Nam chằm chằm nhìn cô vài giây, sau đó cười hỏi lại: “Còn em? Hôm nay em ăn cơm với ai?”.

“Sau này em và anh ta sẽ không gặp lại nhau nữa?”.

“Xảy ra chuyện gì à?”. Đường Ca Nam ngạc nhiên.

“Không”.

“Có ai vô duyên vô cớ không gặp mặt bạn mình nữa không?”

“Một người bạn từ lâu lắm rồi. Em đang chuẩn bị loại anh ta ra khỏi trí nhớ”.

“Ồ”, Đường Ca Nam tỉnh ngộ, “Là bạn theo kiểu ấy ấy, đúng không?”

Phong Bình hầm hừ hai tiếng, vứt điện thoại lên giường, quay người đi vào phòng vệ sinh. Đường Ca Nam bám theo sau, dựa người vào cửa, hỏi với: “Anh ta là người như thế nào?”.

“Là một người tốt”.

“Hứ…”, Đường Ca Nam suýt thì nghẹn, “Tốt thế nào?”.

Phong Bình nhìn anh, sau đó quay vào gương tẩy trang, thẳng thắn nói: “Đã từng là một thanh niên trong sáng. Em thấy rất tốt. Sau này trở nên chín chắn hơn, bạn bè, đồng nghiệp thấy rất tốt. Bây giờ sự nghiệp thành công, thăng quan tiến chức, mỗi lời nói việc làm đều có trọng lượng, ngoài đối thủ, e rằng ai cũng thấy anh ấy là người tốt”.

Nghe cô nói vậy, Đường Ca Nam có vẻ không hiểu lắm, ngây người một lúc mới hỏi: “Vì sao hai người chia tay?”.

Phong Bình ngẩng đầu lên, lau sạch nước trên mặt, trợn mắt nhìn anh: “Đừng quá đáng quá, rốt cuộc bây giờ ai đang thẩm vấn ai?”.

Đường Ca Nam cười trừ: “Anh và Đường Thi thực sự không có gì”.

“Không có gì? Hơ”, Phong Bình lại gần giơ tay trái của anh lên và nói, “Xin hỏi ngón tay này của anh bị làm sao? Cô ta quay lại làm giám đốc kế hoạch của Bắc Thần, anh tưởng rằng thực sự là vì tiền hay tìm cơ hội phát triển sao?”

“Cô ấy quay lại có ý định gì khác không, chúng ta cũng không quản được mà, đúng không?”, Đường Ca Nam nắm tay cô và nói,“Hơn nữa thực sự khả năng của cô ấy có thể làm rất tốt chức vụ này. Công ty cần những nhân tài như vậy. Anh không có lý do từ chối”.

Phong Bình cố tình hiểu sai ý anh: “Thì ra anh định thu nhận cả tài lẫn sắc”.

Đường Ca Nam không nhịn được cười phá lên: “Xin em, anh đang nói chuyện công việc mà”.

Phong Bình vung tay anh ra, quay về phòng ngủ nằm xuống giường: “Thôi, bây giờ em có chút rắc rối, lần sau hỏi tội anh”.

Đường Ca Nam tiến lại gần, cười và hỏi: “Rắc rối gì, nói ra xem nào, xem chút sức mọn của anh có thể giúp được không?”.

Phong Bình nhíu mày nhìn anh một lúc lâu, sau đó ngồi bật dậy và nói: “Biết đâu đấy”.

Đường Ca Nam hứng chí: “Nói ra xem…”.

Phong Bình chần chừ một lúc: “Em có cảm giác, gần đây em rất có thể sẽ lên báo, hơn nữa không phải là chuyện tốt…”

“Em làm chuyện xấu? Không phạm pháp đấy chứ?”. Đường Ca Nam cố tình tròn xoe mắt ngạc nhiên.

“Nghĩ đi đâu đấy?”. Phong Bình cố kiềm chế không cốc vào đầu anh.

“Vậy thì cần gì lo lắng, giới truyền thông từ trước đến nay đều thích viết lung tung, không cần để ý đến họ là được. Từ trước đến nay anh không bao giờ quan tâm đến những gì giới truyền thông nói”.

“Kiểu của anh là đến đâu thì đến, đúng không?”, Phong Bình gườm gườm nhìn anh, “Em không giống anh, em là con gái”.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”, Đường Ca Nam quay người lại nhìn cô, vẻ mặt rất tò mò, “Em khơi dậy trí tò mò của anh rồi đấy”.

“Thực ra cũng không có gì”. Phong Bình kéo dài giọng, ngẩng đầu lấy tay che trán và mắt, “Chỉ là mỗi người đều nên có một chút riêng tư, đúng không? Trong lòng mỗi người đều có một chút bí mật của riêng mình, đều có những thứ không muốn cho người khác biết, đúng không? Đều là người trưởng thành rồi, trong lòng ai cũng có những chuyện rối bời, đúng không? Vì thế, nếu có thể không bị phơi bày thì không nên phơi bày. Em không muốn được người ta chú ý đến. Vầng hào quang của vợ sắp cưới của Đường Ca Nam đã đủ chói mắt lắm rồi”.

“Ừ… Lẽ nào là tình sử của em?”. Đường Ca Nam tròn mắt nhìn cô.

“Đoán đúng rồi”.

“Thế thì cứ phơi bày ra đi, anh cũng rất muốn biết…”.

Lần này Phong Bình không kiềm chế bản thân, giơ tay đánh cho anh một cái thật mạnh vào đầu.

Đường Ca Nam xoa đầu, chớp mắt rồi nói: “Nhưng anh có thể làm gì cho em?”..

Phong Bình chần chừ một lúc, mỉm cười và nói: “Cái này á… Tốt nhất anh không nên để trong giới truyền thông xuất hiện hai chữ ‘Phong Bình’”.

Đường Ca Nam trố mắt lên, trong đầu bỗng nhớ đến nhan đề một bộ phim, đó là Nhiệm vụ bất khả thi.

Anh quay người lại, nằm im trên giường, nhìn trần nhà rồi than vãn: “Báo chí thì còn có thể nghĩ cách được chứ tin tức trên mạng internet thì không thể tưởng tượng được. Trừ phi có người làm nó tê liệt. Em không đùa đấy chứ?”.

Phong Bình thở dài: “Đúng vậy, rất khó”.

Đường Ca Nam ôm cô vào lòng: “Đừng lo, rồi sẽ có cách mà”.

Phong Bình đẩy tay anh ra: “Người ta nói phòng bệnh hơn chữa bệnh”.

“Vậy để anh nghĩ cách”. Đường Ca Nam vặt tai.

“Được”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx