sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nữ hoàng tin đồn - Chương 15 - Phần 1

Chương 15:

Cuộc sống của nữ hoàng

Sáng hôm sau, Phong Bình từ biệt với thời kỳ ngủ nướng huy hoàng, mới sáng sớm đã bị Đường Ca Nam lôi dậy đi bái kiến Lão Phật gia.

Theo phép tắc, lẽ ra cô nên đến nhà họ Đường gặp “phụ huynh” từ lâu rồi, chỉ có điều Đường lão phu nhân không thích cô, sau khi biết thân phận của cô lại cảm thấy hơi ngại khi phải gặp cô. Nhưng dẫu sao thì nàng dâu cũng phải gặp bố mẹ chồng, không thể khác được. Thế là cuối cùng vẫn phải đi gặp mặt.

Khi họ đến nhà họ Đường thì Đường Hạo Vân và bạn gái đã đến rồi. Đường Trạm đang cùng mẹ tập thể dục ngoài vườn. Đường Minh Tuyên xuống nhà rồi mà vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy Phong Bình ngồi đó, giật nảy mình, tỉnh ngủ hẳn. Sau khi chào hai anh, cô liền chạy ra vườn hoa tìm bà ngoại.

Một lúc sau Đường lão phu nhân vào, khi nhìn thấy Phong Bình, nét mặt rất tự nhiên. Phong Bình đứng dậy chào hỏi, bà ta cũng tỏ ra rất thân thiện. Lúc ăn cơm còn bảo cô ngồi cạnh mình. Dù sao thì bà cũng có kinh nghiệm mấy chục năm, biết rằng nếu không có cách nào thay đổi tình thế thì cách tốt nhất là thuyết phục bản thân vui vẻ chấp nhận.

Nếu bề trên đã chủ động thân thiện như vậy, vậy thì Phong Bình cũng cung kính đón nhận, coi chuyện tấm ngân phiếu như chưa hề xảy ra.

Điều đó khiến ba người không biết rõ chân tướng vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì thái độ ấy của Đường lão phu nhân chứng tỏ đã chấp nhận Phong Bình, nhưng sao bỗng nhiên lại chấp nhận cô ta? Đúng là không thể hiểu nổi, không thể hiểu nổi.

Vì có Đường Trạm ở đó nên Đường Ca Nam lầm lì không nói gì. Đường lão phu nhân thấy ngón tay phải của anh ta không được tự nhiên lắm nên ân cần hỏi han. Anh tìm cớ ứng phó cho xong chuyện. Sau đó bà ta lại kêu ca vài câu.

Đường Hạo Vân cùng bố nói chuyện về tình hình chính trị. Tô Viên Viên là luật sư, biết nhiều nên thỉnh thoảng cũng nói xen vài câu, có nhiều kiến giải rất hay.

Đường Minh Tuyên không hứng thú với chủ đề nói chuyện của họ nên bắt chuyện với Phong Bình, nói về show thời trang của Jennifer đang được quan tâm nhất hiện nay. Nghe nói có rất nhiều ngôi sao quốc tế nổi tiếng và những người có ảnh hưởng trong giới thời trang tham dự. Có được vé mời không phải là dễ.

Phong Bình có hai tấm vé mời, tỏ ý có thể tặng lại cho cô. Đường Minh Tuyên vô cùng vui mừng, vẻ mặt hớn hở cũng lây sang cả Tôn Viên Viên.

Thế là Phong Bình tặng nốt tấm vé mời kia.

Vậy là tạm thời cô lấy được lòng của hai quý cô. Ăn cơm xong, Đường Minh Tuyên đưa họ lên tầng thăm quan. Trên tầng có năm phòng ngủ, nhưng chỉ có ba phòng có người ở. Phòng ngủ của Đường Minh Tuyên không gian đẹp nhất, đối diện với giàn hoa tử đằng.

Chủ đề nói chuyện cũng chỉ giới hạn ở thời trang, vóc dáng, mỹ phẩm, da… Phong Bình có người chuyên chăm lo việc ấy. Nhân lúc hai người kia nói chuyện say mê, cô đi ra ban công ngắm nhìn cảnh vật. Kết quả phát hiện Đường Trạm và Đường Ca Nam đang nói chuyện riêng dưới giàn hoa.

Phát hiện này khiến cô phấn chấn hẳn lên.

Đường Ca Nam vốn không ưa gì bố mình. Lúc này lại đang nói không ngừng. Đường Trạm im lặng không nói gì. Đường Ca Nam nói xong, ông ta vẫn im lặng, khoảng hai phút sau mới ghé đầu về phía anh, nói một câu gì đó, sau đó quay người bước đi.

Đường Ca Nam đứng một lúc, đang chuẩn bị đi thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, quay lại nhìn, không thấy ai, ngẩng đầu lên thì thấy Phong Bình đang đứng trên ban công vẫy tay với mình.

Anh hơi ngạc nhiên, sau đó chầm chậm bước lại, ngẩng đầu lên nhìn cô cười và nói: “Em chán à?”.

Phong Bình quay lại nhìn phía sau rồi gật đầu với anh.

Đường Ca Nam bật cười: “Gần đây có một hồ nước, phong cảnh rất đẹp, hay là đến đó chơi?”.

Phong Bình vội gật đầu.

“Vậy thì em xuống đây”.

“Biết rồi, anh tránh ra một chút”. Cô nói rồi cúi người xuống.

“Cái gì? Này, em làm gì vậy?”.

“Giày”.

“Giày gì?”.

Anh chưa nói hết câu thì hai chiếc giày bay ngang qua đầu, suýt thì trúng đầu anh. Anh vẫn chưa kịp ca cẩm thì thấy một bóng người bay xuống, chạm đất an toàn, không chút thương tích.

Đường Ca Nam ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, mắt trợn tròn nhìn cô nhặt đôi giày bệt đi vào chân. Anh khẽ hỏi: “Em, em không sao chứ?”

Phong Bình đứng thẳng người, xoa tay và nói: “Không sao, đi thôi”.

Đường Ca Nam vẫn không thể tin vào mắt mình, anh đặt tay lên vai cô, xoay trước xoay sau, muốn chắc chắn là cô không sao. Phong Bình đẩy tay anh ra: “Chẳng phải em đã nói với anh là em học kungfu rồi sao. Cái ban công này không cao lắm. Chúng ta đến hồ nước kia chơi đi”.

Đường Ca Nam đưa cô ra ngoài bằng đường cửa sau, trên đường đi anh không kìm được thốt lên: “Thì ra vợ anh là một nữ siêu nhân”.

Phong Bình nghe thấy tiếng “vợ” trong lòng hơi rung động nhưng không có ý “bật” lại.

Đường Ca Nam không hề nhận ra cách xưng hô của mình có gì khác lạ, anh hỏi tiếp: “Vì sao em lại học cái đó?”.

“Người nhà họ Phong ít hay nhiều cũng phải biết chút võ thuật để tự vệ. Em là một trong số ít người chăm chỉ”.

“Thật lợi hại”.

Phong Bình cười hai tiếng, không nói gì.

Hai người đi được một lúc, Phong Bình hỏi: “Này, chúng ta phải đi bộ đến hồ nước kia sao?”.

“Đúng vậy, nửa tiếng thôi mà”.

“Không có xe bus à?”.

“Có một tuyến, chỉ có điều phải xem vận may, đi bộ thì thực tế hơn”.

“Ừm…”.

“Em sao vậy, không phải là mới đi hai bước đã mệt rồi đấy chứ?”

Phong Bình cười, thẳng thắn nói: “Lúc nãy em nhảy xuống, hình như là bị đá chọc vào chân, bây giờ thấy đau”.

“Sao lúc nãy em nói là không sao?”.

Đường Ca Nam dừng lại nhìn cô, đôi mắt anh sáng ngời, Phong Bình bị anh nhìn đến đỏ cả mặt: “Anh nhìn kiểu gì vậy? Lúc nãy không sao, bây giờ bỗng nhiên thấy hơi đau”.

“Ha ha ha”. Đường Ca Nam phá lên cười, không chút khách khí.

Cười xong, Đường Ca Nam tỏ vẻ phiền não: “Nếu giống như trong phim thì lúc này anh nên cõng em đi để chứng tỏ anh một lòng một dạ với em. Chỉ có điều anh cõng em đi bộ mười phút không vấn đề, nhưng nếu ba mươi phút thì e là không được, em nhìn ngón tay anh…”.

“Chúng ta thử vận may, đợi xe bus”.

“Đành phải vậy thôi”.

Thế là hai người đến bến xe bus đợi xe, ra hồ nước chơi một lúc lâu, nhân tiện ăn bữa chiều ở nhà hàng ven hồ. Sau khi về khó tránh khỏi phải nghe những lời cằn nhằn. Hai người chỉ coi như gió thoảng bên tai, mỉm cười cho qua.

Tiếp sau đó là những ngày tháng yên ả. Tiết trời sang xuân, ánh nắng chan hòa, chuyện mà Phong Bình lo lắng cũng không xảy ra. Thời gian gần đây, tiêu điểm mà giới truyền thông quan tâm là show trình diễn thời trang của Jennifer diễn ra vào cuối tuần. Sau rất nhiều ngày tuyên truyền, cuối cùng show diễn thời trang cao cấp này cũng được mở màn, quả là khiến người ta mong chờ. Giới truyền thông và những người nổi tiếng trong giới thời trang đã lần lượt đến thành phố Thánh Anh.

Vì đã tặng vé mời cho người khác nên Phong Bình dự định không đi. Nào ngờ Jennifer lại gọi điện lại để xác nhận và liệt cô vào hàng ghế đầu của khách vip. Cô đành phải tỏ ý là mình còn hai người bạn nữa, rất hứng thú với những mẫu thiết kế của bà ta. Jennifer lập tức sai người mang hai tấm vé mời đến cho cô.

Tuần này Đường Ca Nam bay tới New York để tham dự cuộc họp về sản phẩm mới, không kịp về đúng hẹn. Phong Bình liền gọi Phương Quân Hạo cùng đi.

Địa điểm là hội quán Hồng Nhật.

Tuy cô đã thề là sẽ không bao giờ đến hội quán Hồng Nhật, nhưng sự lớn mạnh của cuộc sống chính là ở chỗ nó có thể khiến bạn lật lại những lời nói ban đầu của chính mình, giống như cô đề xướng bảo vệ môi trường nhưng trong tủ quần áo vẫn không thể thiếu một chiếc áo lông thú.

Tuy Phong Bình không coi hội quán Hồng Nhật ra gì nhưng khách quan mà nói thì nó vẫn là hội quán hạng nhất nhì ở thành phố Thánh Anh, số người có thể tổ chức những hoạt động như thế này ở hội quán Hồng Nhật không phải là nhiều. Vì chuyện của Chu Tân Trúc nên Chu Thiên Hựu để Jennifer miễn phí sử dụng hội trường, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này nói với giới truyền thông rằng chuyện chiếc áo lần trước thực sự chỉ là hiểu lầm. Nhà họ Chu và bậc thầy thiết kế này có mối quan hệ khá tốt. Jennifer có khí chất thanh cao của một người làm nghệ thuật nhưng xét cho cùng vẫn là một thương nhân. Huống hồ hội trường của hội quán Hồng Nhật quả thực không thể chê vào đâu được, vì vậy mà đã vui vẻ nhận lời.

Sự phô trương của buổi tối hôm ấy thì không cần phải nói, có sự tham gia của rất nhiều người nổi tiếng, không gian trang hoàng lộng lẫy, hoành tráng. Ngoài những ngôi sao quốc tế nổi tiếng thân thiết đến chúc mừng Jennifer, còn có rất nhiều minh tinh hạng nhất trong nước như Hạ Dao, được coi như là khách hàng cố định của Jennifer, cũng có mặt trong danh sách khách mời. Ngoài ra còn có những người nổi tiếng trong giới thời trang đến từ New York và Paris, tổng biên tập các tạp chí và giới truyền thông.

Điều khiến các vị khách và phóng viên cảm thấy ngạc nhiên là hàng ghế khách vip dưới sàn catwalk hình chữ T.

Từ trước đến nay show thời trang của Jennifer không có ghế vip. Đây là chuyện mà trong giới thời trang ai ai cũng biết. Ngay cả show diễn thời trang cao cấp ở Paris bà ta cũng không đặt hàng ghế vip, vậy mà lại đặt ở đây? Thật khiến người ta kinh ngạc.

Rốt cuộc hàng ghế vip này dành cho ai? Rốt cuộc người sắp đến là người như thế nào?

Rất nhiều người đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, chỉ có điều hàng ghế vip không đề tên nên phạm vi dự đoán là vô hạn. Thế là những người nổi tiếng của thành phố Thánh Anh lần lượt được nhắc đến tên rồi lại lần lượt bị loại.

Đúng lúc mọi người bàn tán xôn xao thì chiếc Porsche của Phương Quân Hạo đã đến trước cửa lớn của hội quán Hồng Nhật. Phong Bình mặc chiếc áo len màu lông chuột, bên ngoài khoác chiếc áo khoác lông cừu màu lam, cùng Phương Quân Hạo bước vào phòng lớn.

Người đứng ở cửa tiếp đón chính là giám đốc phòng phục vụ khách hàng lần trước, vừa nhìn thấy Phong Bình, nụ cười của anh ta bỗng đông cứng trên khuôn mặt. Lúc ấy, nếu bạn hỏi, người mà anh ta không muốn gặp nhất khi còn sống là ai thì câu trả lời nhất định là Phong Bình.

Phong Bình thì hoàn toàn ngược lại, đặc biệt là khi cô nhớ đến buổi tối mùa đông lạnh buốt giá ấy, mình đã thê thảm, run rẩy như thế nào thì cô nghĩ rằng lần này mình đã đến đúng chỗ.

“Chào buổi tối, cô Phong”. Thật không hổ là giám đốc, trong nháy mắt đã trở lại bình thường, mỉm cười tỏ vẻ rất thân thiện, ôn hòa.

Phong Bình đưa vé mời cho anh ta và nói: “Tôi không phải là hội viên ở đây, dựa vào cái này có thể vào được không?”.

Giám đốc không để ý đến lời châm biếm của cô mà cười rất nhiệt tình: “Sự hiện diện của cô là niềm vinh dự của chúng tôi”.

Phong Bình hỏi tiếp: “Tôi có cần mặc áo khoác chụp ảnh ở đây không? Nhân viên của các anh hình như trí nhớ không được tốt lắm”.

Các cơ trên mặt giám đốc có phần cứng lại, nhưng vẫn giữ nụ cười: “Cô nói đùa rồi…”.

“Tôi để áo khoác ở đây có phải trả thêm tiền không?”.

“Không, không cần, chúng tôi có nghĩa vụ bảo quản đồ của khách hàng…”. Giám đốc không thể duy trì được nụ cười của mình.

“Vậy thì anh không được để mất nó đâu đấy”, Phong Bình cởi áo khoác rồi đặt lên cánh tay đang giơ ra của anh ta, nói từng câu từng chữ rành rọt, “Bởi vì giá của chiếc áo này không nằm trong phạm vi tưởng tượng của anh”.

“Xin cô yên tâm…”. Từng giọt mồ hôi li ti đã lăn trên trán của anh ta.

“Anh…”.

“Cô Phong”, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói ngắt lời Phong Bình, “Người ta nói tha được cho ai thì tha, việc gì cô phải hùng hổ dọa người như thế?”.

Phong Bình quay lại nhìn, người đang nói chính là cô Chu Tân Trúc nổi tiếng với sự kiêu căng lạnh lùng.

Thái độ của cô ta hôm nay rất kỳ lạ, dường như trong nháy mắt đã lấy lại được thói vênh váo tự đắc xưa kia, nhìn Phong Bình bằng ánh mắt khinh thường, khuôn mặt như cười mà không phải là cười.

Phong Bình cười một tiếng: “Đúng vậy, tôi hùng hổ dọa người, nhưng cô biết rằng vì sao tôi lại làm thế không?”, cô nhìn thẳng vào mắt Chu Tân Trúc và nói đầy hàm ý, “Bởi vì đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa tạ lỗi với tôi, vẫn chưa nói lời xin lỗi tôi. Những người làm sai sao có thể hung hăng như thế?”.

Chu Tân Trúc đỏ mặt nhưng giọng nói vẫn rất hùng hổ: “Cô Phong, trên cái thế giới này, mọi người đều khó tránh khỏi phạm sai lầm, không chỉ một mình anh ta, vì thế tôi mới nói tha được cho ai thì tha”.

Phong Bình nghe mà không khỏi chau mày, cảm thấy khó hiểu, không biết cô ta có ý gì.

“Cô Chu, xin thứ lỗi cho khả năng lý giải có hạn của tôi, xin hỏi cô nói thế có ý gì?”.

“Có lẽ tôi nói hàm ý quá. Cô Phong, mỗi người đều có những chuyện không muốn để người khác biết. Cô nên biết rằng tôi muốn ám chỉ điều gì”, Chu Tân Trúc hơi hạ thấp giọng nói, “Bởi vì chuyện lần trước nên tôi sẽ không nói ra, coi như là báo đáp cô…”.

“Ồ, tôi hiểu rồi…”, Phong Bình nháy mắt, hơi ngạc nhiên, sau đó phì cười, “Ha ha, thì ra cô điều tra sau lưng tôi”.

“Không thể nói là điều tra được, chỉ là tò mò”, Chu Tân Trúc thản nhiên nói, “Tôi rất tò mò không biết rốt cuộc cô chui ra từ đâu, lúc thì là cô gái Lọ Lem, lúc lại trở thành người cao quý, lúc nào cũng làm ra vẻ huyền bí. Thì ra cũng chỉ thế mà thôi. Ha ha, tôi không thể không nói, mắt nhìn đàn ông của cô quả thật quá kém”.

“Cô Chu Tân Trúc”, Phương Quân Hạo im lặng từ lúc đến, nhưng lúc ấy không kiềm chế được nói xen vào, “Để tôi nhắc cô một câu, cẩn thận họa từ miệng mà ra”.

“Thật sao?”. Chu Tân Trúc thản nhiên cười, nhíu mày, nhìn Phong Bình từ đầu đến chân với ánh mắt của người trên nhìn kẻ dưới.

“Ha ha”, Phong Bình bật cười, không hề tức giận vì những lời nói của cô ta mà bình tĩnh nói, “Cô Chu, chọn đối thủ là một chuyện rất thú vị, có thể từ từ phân loại, lựa chọn kỹ càng, nhưng tình yêu không phải như thế. Tình yêu không ở trong phạm vi khống chế của con người. Có lẽ mắt nhìn đàn ông của tôi có kém một chút, nhưng nếu chọn đối thủ thì tôi rất tự tin vào bản thân mình. Tôi quyết không bao giờ chọn đối thủ như cô, bởi vì cô không đủ tư cách”.

Chu Tân Trúc không thể nhịn được, ngẩng mặt chau mày nói một câu giống hệt bọn xã hội đen trong phim: “Cô biết đây là địa bàn của ai không?”.

Phong Bình cười khẩy: “Chỉ cần tôi muốn thì nó có thể biến thành của tôi bất kỳ lúc nào, đáng tiếc là tôi không thèm”.

Chu Tân Trúc tức đỏ cả mặt, tức đến phát cười: “Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi từng nghe, cô quả là tự tin quá mức, cô…”. Cô ta chưa nói xong, Phong Bình đã khoác tay Phương Quân Hạo đi vào trong.

“Tức chết đi được, tức chết đi được”. Suýt nữa thì cô ta giậm chân vì tức điên lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx