sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nữ hoàng tin đồn - Chương 20 - Phần 1

Chương 20:

Chắp cánh tình yêu

Thời đại internet là thời đại mang đầy tính giải trí mà toàn dân có thể tham gia.

Nhân vật nữ chính hot nhất trong các trang thông tin tuần trước dĩ nhiên là thuộc về Phong Bình. Lượng truy cập của tất cả các trang web có liên quan đến cô đều tăng rất cao, đặc biệt là thông tin liên quan về bạn trai cũ của cô. Tuy nhiên, điều khiến cư dân mạng vô cùng thất vọng là, người tự xưng là biết rõ sự việc, nắm trong tay tấm ảnh thần bí từ sau khi đưa ra thông tin ấy thì không xuất hiện nữa, khiến mọi người bàn tán xôn xao.

Đường Ca Nam không đoán ra người ấy. Đường Minh Tuyên thì đã lờ mờ đoán được.

Trong vài lần gặp mặt Phong Bình, cô đã gặp An Duyệt Sinh. Khi điều tra Phong Bình, cũng có tư liệu cho thấy họ liên lạc với nhau. Nhưng nếu chỉ dựa vào cái đó thì không thể dám chắc là họ có tình xưa, chỉ dựa vào sự nhạy cảm của một cô gái, cô nghĩ có lẽ là anh ta.

Trưa thứ bảy, khi ăn cơm cùng Đường Ca Nam, cô đã mấy lần kích động, rất muốn nói thông tin ấy ra. Nhưng cô đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng quyết định giữ im lặng. Qua hàng loạt sự việc xảy ra gần đây, cô đã biết thận trọng, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến Phong Bình, không phải là chuyện có thể tùy tiện bàn tán được.

Hai hôm sau, cô cảm thấy may mắn vì sự thận trọng của mình.

Bởi vì trên diễn đàn lại xuất hiện thông tin. Nội dung là bức ảnh của tạp chí nổi tiếng kỳ mới nhất. Không còn nghi ngờ gì, người trong bức ảnh chính là Phong Bình. Lời dẫn nói về show diễn thời trang của Jennifer, cuộc phỏng vấn riêng với bà ta, chủ đề là Đối thoại với nữ thần.

Không cần biết chuyên mục ấy nói gì, chỉ cần nhìn tiêu đề đã đủ khiến những cư dân mạng thích bàn tán xôn xao, nêu ra cao kiến của mình choáng nặng, đờ người ra không biết phản ứng thế nào. Sau khi bình tĩnh lại, có cao nhân nghi ngờ là bịa đặt? Photoshop? Nữ thần? Buồn cười chết đi được.

Đối diện với chất vấn, người tung tin lại đưa ra tấm ảnh Phong Bình chụp chung với hai người đàn ông, đồng thời chỉ ra rằng họ là hai bậc thầy nổi tiếng trong giới thời trang ở Paris. Có rất nhiều cư dân mạng không biết hai người này, chỉ phê bình Phong Bình nhà quê, không có phong độ, khí thế. Cũng có người kiên quyết cho rằng đó là photoshop. Còn có một số người tốt bụng bận rộn việc dịch nội dung của chuyên mục… Còn những cô gái tin vào cô gái Lọ Lem và vẫn đang mơ giấc mơ của cô gái Lọ Lem thì tỏ ra rất phấn khích…

Tóm lại, đại đa số cư dân mạng tỏ thái độ nghi ngờ, rất phù hợp với tâm lý của quảng đại quần chúng - Hết sức tin tưởng vào những tin xấu của người khác nhưng tin xấu thì còn phải chờ xem xét.

Chu Tân Trúc có thể được coi là đại biểu kiệt xuất trong số đó.

Cô ta không thể tin được. Cô ta giống như cô công chúa nhỏ được nuông chiều quá mức, chỉ muốn tin những chuyện xảy ra trong tòa lâu đài nhỏ bé của mình, không thể chấp nhận được có người mạnh hơn mình. Dù sự thực ấy có phơi bày trước mắt thì cô ta cũng từ chối thừa nhận.

Sau khi công ty Giải trí Hoa ngữ công khai lên tiếng xin lỗi, cô ta vô cùng tức giận, yêu cầu phóng viên kia dùng sức mạnh của mạng internet để đạt được mục đích. Tuy nhiên, tay phóng viên đáng thương vừa tung tin, chưa đầy vài phút đã bị hacker xâm nhập, tất cả các tài liệu trong máy tính mất sạch. Không chỉ thế, sáng hôm sau thức dậy, phát hiện không gian trong phòng rộng hơn rất nhiều. Những đồ dùng có liên quan đến công việc như di động, máy tính, máy ảnh, đĩa, băng ghi âm đều không cánh mà bay. Tất cả những chuyện này vượt qua phạm vi hiểu biết của anh ta.

Anh ta báo cảnh sát, nhưng ngay cả cảnh sát cũng không tin những gì anh ta nói, coi đó là chuyện không thể. Sau khi kiểm tra hiện trường không phát hiện bất kỳ manh mối nào, vì thế họ không khỏi nghi ngờ rằng tinh thần của anh có vấn đề. Dĩ nhiên anh ta kiên quyết nói là mình không có vấn đề gì. Phía cảnh sát vẫn ghi lại để điều tra, nhưng còn về việc có thể lấy lại được đồ đạc hay không thì chỉ còn cách cố gắng hết sức.

Vì chuyện hoang đường ly kỳ này mà đầu óc anh ta căng thẳng, các dây thần kinh co lại, ăn không ngon, ngủ không yên, hoàn toàn mất hết hứng thú tung tin vịt, sống trong lo sợ, lúc nào tinh thần cũng hoảng hốt, lo âu, cần đến gặp bác sĩ tâm lý. Trong thế giới săn tin của anh, có vô số người tùy ý tạo scandal, gian dối, xảo trá, đến cả bác sĩ tâm lý cũng không muốn khám cho anh ta.

Chu Tân Trúc không liên lạc được với anh ta, lại thấy anh ta chậm trễ không chịu hành động, tưởng rằng anh ta nuốt không tiền không làm việc, có thể tưởng tượng được cô ta phát điên như thế nào…

Dĩ nhiên, đó đều là những lời tán gẫu, chúng ta hãy hướng ánh nhìn về phía nhân vật chính, cô Phong Bình.

Lúc này Phong Bình đang ở Paris, cùng Phương Quân Hạo gặp gỡ khách hàng khắp nơi trong suốt hai ngày, cảm thấy rất nhàm chán, nằm trên giường không muốn đi đâu. Ti vi đang phát lại tiết mục về hiện tượng siêu nhiên, nói về một số chuyện mà khoa học không giải thích được, thổi phồng một cách thần kỳ, làm như có thật vậy. Phong Bình xem để giết thời gian nhưng lại bán tín bán nghi.

Phương Quân Hạo không kìm được khuyên cô quay về: “Đâu phải cậu đến để thư giãn, thôi thì quay về cho rồi”.

Phong Bình dán mắt vào ti vi không để ý đến anh ta, một lúc sau mới hỏi: “Chuyện kia xử lý thế nào rồi?”.

Phương Quân Hạo vừa làm bên máy tính, vừa trả lời: “À, chuyện ấy à, xử lý sạch sẽ, nghe nói tay phóng viên kia sợ đến nỗi mất cả hồn vía, thật đáng thương…”.

“Mấy hôm nay Đường Ca Nam thế nào?”.

“Anh ta gặp Đường Thi…”.

“Thế à? Họ nói những gì?”. Phong Bình rất nhạy cảm với chuyện ấy, lập tức chuyển hướng chú ý.

“Đấy là chuyện riêng tư của anh ta, đại tiểu thư của tôi ạ”, Phương Quân Hạo chau mày, “Cậu muốn biết, sao không tự đi hỏi anh ta? Mình tin rằng anh ta sẽ nói hết với cậu”.

“Hôm nay mình phải tham dự một cuộc họp mặt, không có thời gian cùng cậu làm những chuyện tẻ nhạt. Cậu muốn biết gì thì tự gọi điện cho anh ta, hiểu chưa?”.

“Cuộc sống của cậu thật thối nát hết chỗ nói”.

“Tùy cậu thích nói gì thì nói. Mình phải đi rồi”. Phương Quân Hạo đứng dậy chỉnh lại quần áo.

“Này…”.

“Đừng có nói với mình là cậu không biết gọi điện thoại quốc tế, muốn nhờ mình ấn số giúp cậu không?”.

“Ừ… đúng đấy…”.

“Ok, mình giúp cậu”, nói rồi anh bước đến trước điện thoại, ngồi lên bàn, bắt đầu ấn số. Số điện thoại của Đường Ca Nam rất đơn giản, dễ nhớ. Nhấn số xong, anh nghiêng đầu nói với Phong Bình, “Ok rồi, cậu nói đi này”.

“Cảm ơn, cậu có thể đi được rồi”. Phong Bình ngồi bật dậy.

Phương Quân Hạo xòe hai tay, lườm một cái, lắc đầu, tỏ vẻ không còn gì để nói, sau đó nhảy xuống, đi ra khỏi cửa.

Lúc ấy, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói rất có sức hút của Đường Ca Nam: “Xin chào, tôi là Đường Ca Nam, bây giờ tôi không tiện nhấc máy của bạn, nếu là Phong Bình thì anh trịnh trọng thanh minh tối hôm đó chỉ là hiểu lầm, xin hãy cho anh cơ hội giải thích, nếu không phải thì xin để lại lời nhắn…”.

“My god!”, vốn dĩ Phương Quân Hạo đã nắm lấy tay cầm, nghe thấy lời nhắn tự động trâu bò như vậy, không kìm được dừng lại bật cười, “Thế mà anh ta cũng nghĩ ra được, ha ha ha!”.

Phong Bình ngạc nhiên, nhanh chóng nhấn nút không nhấc máy rồi nói: “Cậu có thể đi được rồi”.

Phương Quân Hạo cười ha hả, sau đó bày tỏ lòng khâm phục: “Trời ơi, tôi không có mặt mũi nào đặt lời ghi âm như vậy. Anh ta đúng là thiên tài!”. Anh ta nhe răng giơ ngón cái trước mặt Phong Bình, sau đó ngửa cổ cười ha hả đi ra ngoài.

Phong Bình khoanh chân ngồi trên giường, im lặng một lúc như pho tượng, cuối cùng không nhịn được nằm vật xuống giường cười sặc sụa.

Chắc rằng những người gọi điện thoại cho anh ta, nghe thấy lời nhắn ấy sẽ ngất vì “sốc” mất.

Đúng là quá choáng!

Nhưng cô lại thấy vui trong lòng.

Tâm trạng u uất suốt mấy ngày nay bỗng chốc tan biến, bầu trời Paris cao và trong xanh hơn, không khí cũng trong lành hơn. Tất cả đều trở nên thật đẹp đẽ, đáng yêu. Thật thần kỳ, cô không biết Đường Ca Nam sẽ giải thích chuyện ấy như thế nào, nhưng đã đủ để cô tin tưởng anh rồi.

Giống như có cảm ứng tâm linh vậy, Đường Ca Nam ngồi họp mà tâm trí cứ để tận đẩu đâu, như ngồi trên đống lửa vậy, tay không ngừng xoay bút. Khó khăn lắm mới ngồi đến khi cuộc họp kết thúc. Anh về phòng, vừa mở cửa thì ngây người ra: “Sao bà lại đến đây?”.

Đường lão phu nhân mặc bộ quần áo màu xanh mai cua, đeo cặp kính viền vàng, trông rất trang trọng. Bà đang uống trà, nhìn thấy anh liền đặt chiếc cốc sứ cầu kỳ xuống, mỉm cười và hỏi: “Lẽ nào ta không được đến?”.

“Dĩ nhiên là được ạ”, Đường Ca Nam cười, vứt tập hồ sơ xuống bàn làm việc, cởi áo khoác, tiện tay vứt xuống bàn, “Thật nhàm chán, từ sáng đến tối chỉ có họp và họp…”.

Đường lão phu nhân nhìn anh, lạnh lùng nói: “Bố cháu làm ba mươi năm, chưa bao giờ phàn nàn điều gì”.

Đường Ca Nam bực tức bĩu môi: “Vâng vâng, ông ấy là siêu nhân, phơi nắng cũng có thể bổ sung năng lượng, à không, còn lợi hại hơn cả siêu nhân, phơi đèn huỳnh quang là có thể bổ sung năng lượng siêu phàm”.

“Bố cháu thực sự rất hoàn mỹ”. Đường lão phu nhân mỉm cười và nói, dường như không cảm nhận được sự mỉa mai của thằng cháu nội.

“Thôi ạ, đừng có vì ông ấy là con của bà mà bà nói như thế, cháu nổi hết da gà rồi đây này”. Anh nói rồi tiến lại gần, ngồi trước mặt bà, nâng ấm trà trong khay rót trà cho bà.

Đường lão phu nhân không kìm được bật cười, cười một lúc, bỗng nhiên thở dài và nói: “Nhưng bố cháu đã già rồi, mùng ba tháng sau là tròn năm mươi tuổi”.

Đường Ca Nam ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới nói: “Bà đang nghĩ xem nên chúc mừng thế nào à?”.

“Những chuyện có thể làm cho bố cháu vui không nhiều nữa”. Đường lão phu nhân thở dài.

Đường Ca Nam im lặng, cảm nhận có điều gì đó đang chờ anh.

Im lặng một lúc, quả nhiên bà nói: “Ta biết cháu vẫn tức bố cháu, nhưng Nam à, bố cháu không phải là thần thánh, không thể khống chế được tất cả mọi chuyện”.

“Ông ấy không thể khống chế tất cả mọi chuyện, nhưng chí ít cũng nên thử xem sao, ông ấy có thử đâu”.

“Ta thấy cháu không hiểu được ý của bố cháu. Bố cháu không giúp cháu giải quyết chuyện ấy là vì muốn để cháu tận mắt chứng kiến thực lực, hiểu được phạm vi thế lực của Phong Bình”, Đường lão phu nhân nhìn cháu trai bằng ánh mắt sâu ẩn sau cặp kính, chậm rãi nói, “Cháu tưởng rằng tập đoàn Bắc Thần và công ty Giải trí Hoa ngữ có gì khác nhau sao?”

“Cháu không hiểu… vì sao bà lại hỏi như thế?”. Đường Ca Nam lờ mờ nhận ra điều gì đó.

“Dĩ nhiên Bắc Thần mạnh hơn một công ty giải trí, hơn nữa mạnh hơn rất nhiều, nhưng trong mắt người nhà họ Phong, có lẽ không có gì khác biệt, cháu hiểu không?”.

“Cháu không hiểu”. Đường Ca Nam cúi đầu không nhìn bà.

“Nam, cháu hiểu”, Đường lão phu nhân không kìm được thở dài, “Đây chính là điều mà bố cháu muốn nhắc nhở cháu… Phong Bình không giống với những cô gái mà trước đây cháu từng quan hệ, cô ta nắm trong tay sức mạnh vô cùng to lớn. Sự vui buồn của cô ta có thể ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện. Làm bạn với cô ta, dĩ nhiên là may mắn của nhà họ Đường, nhưng nếu không may trở thành kẻ thù của cô ta thì đó sẽ là tai họa”.

“Sao cô ấy lại trở thành kẻ thù của nhà họ Đường được?”.

“Ta biết cháu yêu cô ta, nhưng cháu có thể đảm bảo suốt đời này chỉ yêu một mình cô ta không? Dù cháu có thể đảm bảo, nhưng cháu làm sao có thể đảm bảo cô ta cũng sẽ yêu cháu suốt đời?”.

… Đường Ca Nam không biết nói thế nào.

“Ta hiểu sức mạnh của tình yêu, nhưng cả đời này ta chỉ thấy sức tàn phá của nó. Cô cháu chính là ví dụ điển hình nhất, thậm chí là mẹ cháu”. Nói đến đây, giọng nói của bà toát lên chút gì đó rất thương cảm.

“Mẹ cháu?”. Đường Ca Nam ngạc nhiên.

“Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, haizz…”, bà không kìm được lại thở dài, “Mẹ cháu là người sống nội tâm, thích nghi kỵ, sức khỏe lại không tốt. Hai năm cuối cùng, quan hệ với bố cháu rất không tốt, có một lần bố cháu cạnh tranh một bãi đất, nhưng đã thua đối thủ…”.

“Có chuyện đó sao?”.

“Lẽ nào ta bịa chuyện để vu oan cho bố cháu?”. Đường lão phu nhân nghiêm mặt nói.

Đường Ca Nam vô cùng ngạc nhiên, chau mày nghĩ một lúc rồi nói: “Có phải là bãi đất ở Cẩm Tú Niên Hoa? Báo chí nói đó là thất bại duy nhất của ông ấy”.

Đường lão phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, nếu lúc đầu có được mảnh đất ấy thì thành công của Bắc Thần không chỉ ngày hôm nay…”, ngừng một lát, bà lấy hơi rồi nói, “Dĩ nhiên, cái đó đã không còn quan trọng nữa rồi. Ta chỉ muốn nói cho cháu biết, ranh giới giữa yêu và hận rất mong manh”.

Đường Ca Nam không nói gì.

“Tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này, nó là con dao hai lưỡi, có thể đem lại cho chúng ta bao nhiêu niềm vui thì cũng có thể mang lại cho chúng ta bấy nhiêu đau khổ”.

“Bà, cháu hiểu ý của bà rồi. Bố cháu bảo bà đến đúng không ạ? Ông ấy bảo bà nói như thế, đúng không?”, Đường Ca Nam có một chuỗi câu hỏi, “Chẳng phải cả cuộc đời này ông ấy chỉ theo đuổi tiền bạc và quyền lực sao? Không có lý gì mà không thích Phong Bình?”.

“Là ta tự đến, hai người đến mức này, ta không thể ngồi yên được”, Đường lão phu nhân tỏ vẻ bất lực, bắt đầu giọng điệu nghiêm túc như mọi khi, “Nam à, ta biết bây giờ cháu không muốn nghe. Hồi bố cháu còn trẻ, những lời ta nói nó cũng không nghe. Bây giờ chẳng phải quay lại xin lỗi ta sao”.

“Cháu hiểu những gì bà nói. Quả thực trước đây cháu rất không phục ông ấy, nhưng hai năm nay, cháu biết một số kinh nghiệm của ông ấy rất hữu ích, rất nhiều kế sách đúng đắn. Cháu cũng biết mình dễ bồng bột, kích động, không chín chắn. Nhưng cháu cũng có tình cảm. Mọi người không thể yêu cầu cháu như thế được”, Đường Ca Nam đặt cốc trà đã nguội lạnh xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của bà và nói tiếp, “Trước đây cháu nghe nói có nhà gái gia cảnh bần hàn, bố mẹ quyết không cho cưới. Cháu cũng nghe nói vì lợi ích mà phải kết hôn với người không yêu, phải hy sinh tình cảm của mình. Nhưng cháu chưa bao giờ nghe nói đến chuyện vì nhà gái có thế lực, có địa vị mà buộc phải từ bỏ. Điều đó quá hoang đường, vô lý”.

Họ không muốn gặp Phong Bình, Phong Bình cũng chán không muốn ứng phó với họ, đứng dậy nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Charlies đứng bên trái, nhìn những chiếc xe sang trọng xếp hàng dài dưới tầng, dường như rất có hứng thú với xe hơi nên cô lại gần nói chuyện với anh ta. Charlies quay đầu nhìn cô, mỉm cười, đi về phía cô.

“Thật pro, chiếc xe nào cũng vậy”.

“Thích kiểu nào, bảo ông ấy mua tặng cậu”. Phong Bình nghiêng đầu về phía Đường Trạm.

“Ai lại vô duyên vô cớ nhận thứ đồ quý giá như vậy của người khác?”. Charlies cười khì khì.

“Ông ấy không phải là người khác. Ông ấy là bố cậu, nhận quà của bố không cần cảm thấy bất an”.

“Dĩ nhiên tôi rất vui nhưng mẹ sẽ không vui”.

Phong Bình nhíu mày tỏ vẻ nuối tiếc: “Vậy thì xem ra cậu không có duyên với những chiếc xe sang trọng rồi”.

Charlies cười và nói: “Xem ra cô cùng hội với họ”.

Phong Bình uống một ngụm champagne rồi nói: “Ha ha, thực ra có một người cha như thế không phải là chuyện xấu”.

Charlies buột miệng nói: “Vì thế cô đính hôn với Đường Ca Nam?”. Ý nói là cô muốn có một người cha như thế. Phong Bình không nhịn được cười phá lên.

“Tôi thấy trên báo nói anh ta tặng cô một ngôi biệt thự phong cách châu Âu, giá hơn năm trăm triệu tệ”.

“Đúng vậy”, Phong Bình mỉm cười gật đầu, tiếp tục kích anh ta, “Hai người cùng có một ông bố, anh ta tiêu tiền như nước, còn cậu ngay cả chiếc xe cũng không mua được”.

Charlies không mắc lừa cô, anh ta cười khì khì và nói: “Tôi có thể tham quan một chút được không?”.

“Dĩ nhiên là được, nhưng ở đó vẫn chưa trang trí xong”.

“Nghe nói phong cảnh tuyệt đẹp”.

“Cũng được, ha ha…”, Phong Bình bật cười, “Tôi nghe nói những người ở thành phố Thánh Anh mua nhà mới đều tổ chức party. Tôi cũng chuẩn bị tổ chức, nếu cậu muốn thì tôi gửi thiệp mời cho cậu”.

“Dĩ nhiên là tôi muốn, nhưng tháng sau tôi phải thi, hơn nữa tôi ở London…”. Anh ta chau mày.

“Không sao, đến lúc đó tôi có thể phái máy bay đến đón cậu, hai người anh em của cậu cũng có thể cùng đến, nếu họ muốn”.

“Thật chứ?” Charlies tròn mắt nhìn cô.

Không chỉ anh ta ngạc nhiên mà ngay cả Tôn Viên Viên đứng cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc vì lời nói khoác lác của Phong Bình, cô ta cười thầm trong bụng: Cô ta biết bà nóng lòng gặp cháu, vì thế cố ý lấy lòng ba thằng quỷ con, đúng là lòng dạ hiểm ác.

Chị em nhà họ Tống nhìn nhau, tức giận đến nỗi không nói lên lời. Trong mắt họ, Phong Bình và Charlies đều đến để phân chia gia sản nhà họ Đường. Tuy gia sản nhà họ Đường không có liên quan gì đến nhà họ Tống, nhưng dù gì thì họ Tống đã góp công lớn trong quá trình xây dựng dinh cơ nhà họ Đường - Đường - Tống thông gia là chuyện lớn nhất trong giới doanh nghiệp thời bấy giờ.

Thực ra, từ khi Phong Bình và Charlies nói đến khu biệt thự mới, họ đã không hẹn mà gặp, bắt đầu để ý tới. Tâm trạng của Tôn Viên Viên hết sức phức tạp. Ban đầu cô đã từng chỉ trích sau lưng Đường Ca Nam thói tùy tiện phóng đãng của anh, tự hào vì sự chín chắn và thận trọng của Đường Hạo Vân, tự hào về mắt nhìn người của mình. Nhưng bây giờ cô lại không nghĩ như vậy nữa. Bây giờ cô thật sự mong Đường Hạo Vân cũng có phút tùy tiện phóng đãng như thế, có thể tặng cô một ngôi nhà sang trọng, đính hôn với cô mà không phải bận tâm đến điều gì. Cùng là bạn gái của anh em nhà họ Đường nhưng Phong Bình vinh quang hơn cô gấp trăm lần, danh hiệu bạn gái của cô chỉ là hư danh. Mọi chuyện xảy ra với cô không có chuyện nào xứng với hai chữ “nhà giàu”. Đúng là một người đáng thương, bị công kích đến nỗi không thể chịu đựng được. Nhưng câu nói tiếp theo của Phong Bình lại kích cô ta một lần nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx