sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ôm lấy bầu trời xanh và chìm vào giấc ngủ - Chương 01

Chương 1: Nhện (1)Ngẩng đầu lên đối diện với mặt tiền tăm tối của tòa nhà chung cư, Lâm Quyên khẽ thở dài. Cô với tay lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác và liếc nhìn con số hiện trên màn hình sáng choang tương phản với những khu phố mờ đèn xung quanh. Khuôn mặt thanh tú của cô lóe vẻ mệt mỏi giận dữ. Đã hơn mười giờ tối rồi cơ đấy... Cô thầm nguyền rủa những tên khốn ở chỗ làm. Những kẻ mà chắc hẳn thời còn là học sinh mục tiêu duy nhất là đạt đến một vị trí cao hơn trên bảng điểm để khinh khỉnh nhìn xuống những ai bên dưới và giờ, khi bước vào xã hội, tiếp tục tận dụng sức mê hoặc, tính đàn ông, và sự ranh mãnh của mình để tạo dựng những mối quan hệ và leo lên nấc thang cuộc đời. Những kẻ mà chắc hẳn đã trút bỏ lòng tự trọng của mình nhanh chóng đến mức chúng còn không nhận thức được mình đã đánh mất những gì. Trong con mắt của chúng, có lẽ làm việc tận tâm và lớ ngớ trong móc nối quan hệ xã hội như cô thật là xuẩn ngốc. Phải chăng xã hội này đang dần trở thành một mớ hỗn độn những kẻ thiển cận như vậy, hờ hững đùn đẩy và chà đạp lên nhau, cố chen chân vào một vị trí thuận lợi trong hàng, mà không thể thấy được gì khác ngoài những điều ngay trước mắt chúng?Trong khi đang rút bưu phẩm ra khỏi hòm có gắn số căn hộ của mình, Lâm Quyên chợt phát hiện một con nhện nhỏ xíu bò chậm rãi trên bàn tay trái. Những sinh vật như thế này thường đem lại cho cô một xúc cảm không mấy dễ chịu. Đối với cô, chúng tượng trưng cho một vòng oán hận luẩn quẩn, và ý nghĩ đó khiến trong cô thoáng trỗi lên sự khiếp sợ và cảnh giác, như khi người ta gặp phải một điều gở. Vậy mà, người bạn thuở nhỏ của cô, Rei, luôn cho rằng nhện là "những sinh vật rất đỗi đáng yêu", với "chân thon dài" và "mắt nhỏ xíu long lanh". Rei thậm chí còn có một ý tưởng vô cùng lố bịch rằng nhện chắc hẳn phải là sứ giả của may mắn. Cô hồi tưởng lại nhiều năm về trước, khi hai người họ phải tham gia thi đầu vào một trường cấp ba danh tiếng trong địa phương. Mặc dù Rei xuất hiện trước mắt cô với thần sắc nhợt nhạt đến mức ngay cả nụ cười rạng rỡ thường ngày khi đó cũng trở nên run rẩy một cách thảm hại, Rei tươi tắn trở lại ngay khi cô chỉ ra một con nhện nhỏ bò trên vai bạn ấy. Rei quả thật là một đứa trẻ kì lạ! Lâm Quyên nhớ làm sao bóng dáng Rei, với mái tóc như mặt biển gợn sóng, với đôi mắt như có lửa, đôi lúc thật xán lạn nồng nhiệt, vậy mà đôi lúc lại thật lạnh lẽo tách biệt, như đang đăm đăm hướng tới một nơi xa xôi nào đó. Thời điểm này bên Canada chắc hẳn phải lạnh lắm. Rei thường không thích mặc nhiều lớp quần áo, dù tiết trời mùa đông có khắc nghiệt như thế nào đi chăng nữa, bởi chúng thật "bó buộc". Có lẽ vì thói quen ăn mặc phong phanh này mà mỗi khi trời trở lạnh, dù sức khỏe cô thường ngày rất tốt, Rei lại húng hắng ho. Đôi khi cơn cảm lạnh của cô kéo dài cả tháng trời, nhưng Rei vẫn ngoan cố không chịu nghỉ ngơi hay uống thuốc. Sáng nào cũng vậy, khung cảnh đầu tiên Quyên nhìn thấy khi vừa kéo cánh cửa lớp học là tấm lưng Rei nổi bật trên nền trời qua khung cửa sổ, cổ để trần và mái tóc dài tung bay trong gió. Nhiều lúc, cô cảm thấy, như một cánh chim, Rei cũng sẽ vụt biến vào khoảng không thoáng đãng ấy, bỏ lại cô một mình trong cô độc.Cô luôn tự cho rằng mình là kiểu người điềm tĩnh lí trí. Nhưng kể từ khi hai người họ tốt nghiệp cấp ba, không một ngày nào cô không nhớ tới Rei. Và nỗi nhớ ấy càng da diết hơn mỗi độ thu về đông sang. Điều đó khiến cô ngạc nhiên với chính bản thân mình.Lâm Quyên khẽ khàng nâng con nhện lên đầu ngón tay, rồi đặt nó trên mặt hòm thư. Cô ngắm nghía sinh vật nhỏ bé ấy giăng những sợi tơ đầu tiên của một mạng nhện mới. Bao nhiêu người trên thế gian này có thể tồn tại như loài nhện, tỉ mỉ dựng lại những khung mong manh của cuộc đời mình, sau khi chúng bị hủy diệt hoàn toàn bởi một cái hẩy chổi lơ đễnh hay tàn nhẫn, hết lần này đến lần khác? Đột nhiên, cô cảm thấy nhện quả là một loài vật đáng ngưỡng mộ.Cô xoay khóa trong ổ cửa căn hộ của mình. Tiếng lách cách nhẹ nhàng xoa dịu tâm trí cô, như gợi mở về một khu trú ẩn nơi cô có thể vùi mình trong chăn ấm, nơi tuyết chỉ còn là một bức tranh qua cửa sổ, và những cơn gió rít chẳng có thể làm đung đưa nổi một cọng tóc của cô. Dạ dày cô trống rỗng, nhưng tất cả những gì cô muốn giờ đây chỉ là được tắm mình trong nước ấm rồi ngủ một giấc thật ngon. Lâm Quyên treo túi xách lên giá rồi quẳng tập bưu phẩm lên trên chiếc kotatsu*, giữa một đống lê liệt những tài liệu và sách báo. Chẳng còn hơi sức đâu mà đọc thư, cô tiến thẳng vào phòng tắm và bắt đầu xả nước vào trong chiếc bồn chân cách điệu hình mèo. Trong khi ngâm mình trong bồn tắm, cô cảm thấy tâm trí nặng nề cùng với sự tỉnh táo của mình thoát đi trong làn khói mờ trắng, để rồi tan biến vào trong không gian lạnh lẽo vô sắc. Cô tự hỏi liệu những người trên bờ vực của cái chết có trải nghiệm cảm giác lênh đênh choáng váng tương tự, khi mà linh hồn họ lìa khỏi thể xác. Cảm thức đó, kì lạ thay, thật êm đềm thanh thản.*kotatsu: bàn thấp, bằng gỗ, được bao phủ bởi chiếc futon, chăn kiểu Nhật. Phía dưới có nguồn sưởi ấm, được sử dụng trong hầu hết các ngôi nhà ở Nhật.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx