Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 78: A! Lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào...
Người ta muốn kéo cũng kéo Nhiếp Tiểu Thiến, ai sẽ kéo Hỗn Thễ Ma Vương chị chứ, Thẩm Hoán lầu bầu.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cửu ca?"
Vì vậy An Cửu kể đầu đuôi tất cả mọi chuyện cho Thẩm Hoán, bao gồm lo lắng, phiền não, rối rắm của bản thân mấy ngày này. Sau khi nói rõ hết bỗng cảm thấy cả người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Không có ai để dốc bầu tâm sự, cho đến bây giờ cô không bị nghẹn đến điên đã là kỳ tích rồi.
"Phó Thần Thương..." Thẩm Hoán lẩm bẩm: "Khó trách ban đầu chị nói gì mà em chỉ đoán đúng một phần ba, thì ra là em đoán đúng chữ “Phó”, còn nữa, không ngờ Phó Cảnh Hi là cháu đích tôn của Phó thị, quả nhiên Thịnh Cẩn tàng long ngọa hổ..." (*tàng long ngọa hổ: rồng núp hổ nằm nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.)
Lúc trước An Cửu còn che giấu, hiện tại đã nói rõ ràng hết mọi chuyện cho cậu ta, lượng tin tức quá lớn, nhất thời cậu ta cũng có chút không cách nào hoàn toàn tiêu hóa hết, chỉ biết líu lưỡi: "Ba tháng này của chị đơn giản là Alice lạc vào xứ sở thần tiên chứ sao..."
An Cửu than thở: "Nếu như thật sự là nằm mơ thì tốt!"
Thẩm Hoán vừa nghe lập tức không đồng ý: "Tốt cái gì! Chị ngốc à! Phụ nữ của Phó Thần Thương! Là vợ được cưới hỏi đàng hoàng! Bây giờ một đầu ngón tay của chị cũng có thể nghiền nát Tống Hưng Quốc, nghiền đến nát bươm, có biết không? Lúc này chị như kiểu trâu bò lớn! Dù nguyên nhân anh ấy cưới chị quả thật quá vớ vẫn, chỉ là nghĩ thế nào người bị thiệt hại cũng không thể là chị, chị không có gì còn sợ anh ấy cướp? Heo chết còn sợ gì mở nước nóng! Chị nói xem chị có gì mà phải rối rắm chứ, em thật sự không hiểu!"
An Cửu xù lông: "Nói cái gì đó! Cậu đi chết đi! Ai là heo chết?"
Chính cô có thể nói mình là heo chết, cũng không có nghĩa là bằng lòng nghe người khác gọi bẩn thiểu như vậy.
"Xin lỗi xin lỗi! Nhất thời HIGH hơi quá!" Thẩm Hoán né tránh bàn tay đang làm bộ muốn đấm tới của An Cửu, lời thề son sắt nói: "Tóm lại nghe em không sai, bây giờ chị chỉ cần dỗ chồng cho tốt, tất cả đều dễ làm! Chị chính là là hoàng hậu đấy! Hoàng hậu đấy có hiểu hay không? Dưới một người trên vạn người! Chị có biết giá trị con người bây giờ của Phó Thần Thương hay không? Bây giờ anh ấy trở lại Phó thị, Phó Chính Huân mặc kệ hiềm khích lúc trước ủy thác trách nhiệm nặng nề, anh ấy đã xưa đâu bằng nay! Xưa đâu bằng nay đấy! Thời kì đang lên nhất không ngờ đúng lúc đụng phải chị! Thật sự là thời khắc chứng kiến kỳ tích, thì ra là chị chính là người cướp Phó Thần Thương!"
Thẩm Hoán dõng dạc phát biểu diễn giảng, vẻ mặt chị đã chiếm đại tiện nghi.
"Cậu có cần khoa trương như vậy không!" An Cửu đỡ trán.
"Là chị quá bình tĩnh có được hay không! Nếu là phụ nữ bình thường, vào lúc này không chừng đã bởi vì không chịu nổi vui mừng mà điên mất rồi đấy!"
"..."
Thẩm Hoán nói phát biểu cuối cùng: "Đời này của chị coi như là đáng giá! Gả cho Phó Thần Thương đó chính là một giải thưởng thành tựu cả đời xứng với tên thực!"
An Cửu cắn xuống một chân con cua: "Thật sự là xin lỗi! Giải thưởng của tôi sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ!"
Thẩm Hoán vội hỏi: "Có ý gì? Sao vậy?"
"Đang chiến tranh lạnh!" An Cửu trả lời.
"Tại sao? Anh ấy không hài lòng với chị chỗ nào?" Thẩm Hoán hỏi xong còn nói: "Em biết rõ, anh ấy không hài lòng với chị, nhất định chị một lời khó nói hết, không có việc gì, chị cứ từ từ nói!"
An Cửu tức giận xì một tiếng khinh miệt: "Là tôi không hài lòng anh ấy! Tôi nói muốn phân giường với anh ấy, sau đó anh ấy cũng không trở lại ngủ!"
Thẩm Hoán ngu người: "Hả? Chị ngốc à! Như chị vậy không phải ép anh ấy đi tìm phụ nữ bên ngoài sao?"
Không nhắc tới thì thôi vừa nhắc tới An Cửu lập tức tức giận: "Không phải cậu nói không nhịn được là không yêu, nhịn được mới là yêu thật sự sao! Vậy thì tôi xem rốt cuộc anh ấy có thể nhịn được hay không, là yêu thật hay không yêu! Kết quả lúc đó anh ấy còn nói với tôi muốn đi tìm phụ nữ bên ngoài! Tức chết tôi rồi! Tại sao, tôi chỉ hỏi cậu một câu yêu hay không yêu thôi mà, anh ấy không yêu tôi! Tại sao tại sao tại sao chứ!"
Thẩm Hoán cũng bị cảm xúc của cô làm cho tức chết: "Cửu ca à! Đầu óc của chị rốt cuộc được cấu tạo từ gì!"
"Tôi làm sai sao?" An Cửu không phục.
Thẩm Hoán thật không biết nên giải thích như thế nào với cô, chỉ là hết cách rồi, ai bảo cậu ta đã nói những lời kia chứ, hiện tại không thể làm gì khác hơn là phụ trách tới cùng, dạy cho cô một khóa học thật tốt.
"Sao cậu cứ cố chấp như vậy! Cậu yêu anh ấy trước chịu thiệt một chút thì làm sao nào?"
"Tớ nhổ vào, người nào yêu anh ấy!"
"Cửu ca, chị còn muốn nghe em nói hay không?"
"Vậy cậu nói rõ ràng một chút."
Thẩm Hoán tiếp tục nói: "Chị yêu anh ấy trước chịu thiệt một chút thì làm sao nào? Người ta là Phó Thần Thương, cưới chị đã chịu nhiều thua thiệt rồi! Anh ấy cũng không quan tâm!"
"Cậu..." An Cửu cố nén tức giận không cắt ngang cậu ta.
Thẩm Hoán phân tích: "Lại nói, không phải em đã nói rồi sao? Anh ấy hứng thú với chị vậy chứng tỏ anh ấy thích chị! Càng hứng thú chứng tỏ càng thích! Chị nên lén vui mừng thì hơn!"
"Vui mừng cái gì chứ! Có thích cũng chỉ là cơ thể của tôi mà thôi... Đàn ông các cậu không có ai tốt cả!" An Cửu không còn hơi sức.
Thẩm Hoán nói lời thành khẩn: "Em xin chị đấy Cửu ca! Chị thật sự không hiểu Phó Thần Thương, không chút nào! Chị không đi học cũng nên xem báo một chút có được hay không? Phó Thần Thương yêu một người phụ nữ trong mười năm liền, chưa bao giờ có mờ ám gì với nữ minh tinh hay bạch phú mỹ* nào, đặc biệt giữ mình trong sạch là một đàn ông cực tốt, phong cách cấm dục này hấp dẫn bao nhiêu cô gái nhỏ gào khóc, với tố chất con người như chị không ngờ lại làm anh ấy mê luyến như vậy, đơn giản đó chỉ là đổi lấy đàn ông vừa có tài vừa có sắc của mấy trăm năm trước!" (*Bạch phú mỹ: người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt
An Cửu nhàm chán kéo cằm, nâng chiếc đũa lên rồi lại hạ xuống, một chữ cô cũng không nói ra được, Thẩm Hoán không hỗ là người có tài trong Tâm Lý Học, tài ăn nói quả thật sắp lật trời rồi.
Thẩm Hoán nói rõ tất cả cho cô nghe, cũng không kiêng dè, hoàn toàn không để ý bản thân là một người đàn ông có nói mấy lời khó mà nói ra được.
Cái gọi có bạn thân là nam có lẽ chính là như vậy.
Thẩm Hoán mở bình Hoa Điêu* ra, rót cho mình một ly: "Em đã nói với chị, đàn ông không giống với phụ nữ, phụ nữ bởi vì yêu mới muốn làm, đàn ông thì hoàn toàn khác biệt, bọn họ thường bởi vì tính** mới có thể yêu, tính không phải là bắt đầu yêu chị sao!" (*rượu hoa điêu: đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. ** Tính là trong tình dục nhé ^.^)
An Cửu vừa nghe mùi rượu cũng không chịu nổi, đưa tay muốn đẩy ngược lại.
Thẩm Hoán đè lại nắp: "Không phải Phó Thần Thương không cho chị uống rượu chứ?"
An Cửu bĩu môi: "Dù thế nào đi nữa hiện tại anh ấy cũng không quản tôi!"
"Vậy chị càng phải tự giác!"
"Không, tôi muốn uống!"
"Được rồi được rồi, em cũng không uống, tiếp tục uống đồ uống với chị được không? Đừng để đến lúc hai vợ chồng các chị mâu thuẫn lại do em làm hại!" Thẩm Hoán chọn sợ cô.
Lúc này An Cửu mới dừng lại, không vui hỏi cậu ta: "Nhưng anh ấy nói với tôi muốn đi tìm phụ nữ khác! Cơ bản chỉ coi tôi là búp bê tình dục mà thôi! Anh ấy có thể tùy tiện tìm phụ nữ, cũng không phải là tôi không thể tìm người khác!"
Thẩm Hoán nhìn bộ dạng cô gái nhỏ đặt biệt để ý đến còn ăn dấm chua nhưng cô vẫn không nhận ra, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chị đã gặp được người đàn ông nào sẽ lấy búp bê tình dục về nhà chưa?"
An Cửu không phản đối, mất hứng lầu bầu: "Sao cậu cứ nói đỡ cho anh ấy!"
"Bởi vì em thật sự không nghĩ ra Phó Thần Thương có lý do gì sẽ gây bất lợi với chị, cho nên chỉ có thể tin tưởng đây là ông trời ban ân cho chị, giống như hình huống của chị, gả cho người đàn ông bình thường cơ bản là không thể có hạnh phúc, cả đời đều muốn ở dưới bóng của Tống Hưng Quốc sao, tình hình bết bát hơn là ngay cả hôn nhân cũng bị Tống Hưng Quốc nắm trong tay! Em chỉ hy vọng chị có thể nắm chặt cơ hội! Cuối cùng nói một câu, về phần chị để ý những lời Phó Thần Thương nói, rất dễ nhận thấy là lời nói lúc tức giận, đúng không? Em nghĩ là Phó Thần Thương đã sớm đánh chị rồi, chị nên hài lòng đi!"
An Cửu không thể không thừa nhận, Thẩm Hoán đoán quá chuẩn rồi.
Lần trước cũng không biết Phó Thần Thương làm gì với Tống Hưng Quốc, rất yên tĩnh, nhiều ngày như thế một lần cũng không tìm cô gây phiền toái.
Lại nói, bởi vì có Phó Thần Thương xuất hiện, cuộc sống của cô quả thật tốt hơn rất nhiều không sai, thậm chí tốt hơn có chút không sợ hãi nữa rồi.
Lòng người thật là không dễ thỏa mãn nhất...
Sau khi có còn muốn nhiều hơn nhiều hơn...
Loại suy nghĩ tham lam này thật đáng sợ. Có lúc có thể hủy diệt một người.
Bây giờ cô cần nhất là gì? Là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn lòng dạ rộng rãi!
"Cùng nói chuyện với Quân, Thể Hồ Quán Đỉnh, hoàn toàn lĩnh ngộ được..." (Thể Hồ Quán Đỉnh: dùng để nói về việc truyền thụ trí tuệ khai sáng cho người được nghe.)
An Cửu không nhịn được ở đó hát ra một câu: "A! Lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào..."
Hát rồi ôm bụng cảm thấy có gì đó không đúng rồi: "Ây za thật là đau..."
Thẩm Hoán cho rằng cô đùa giỡn, cũng không chút để ý, kết quả trên mặt cô càng hiện lên vẻ đau đớn hơn, còn nôn ra.
Lúc này Thẩm Hoán mới nóng nảy: "Sao thế, sao thế?"
"Không được... Tôi đi toilet!" An Cửu chạy như điên.
Vẻ mặt Thẩm Hoán luống cuống: "Không phải là có chứ?"
Sự thật chứng minh, loại suy đoán này lại sai một lần nữa.
An Cửu bị thổ tả mất nước, Thẩm Hoán nhìn không được, vội cõng cô lên đi bệnh viện.
Cũng lái xe đến cửa bệnh viện rồi, An Cửu lại ôm cửa xe sống chết không chịu đi về phía trước: "Bệnh viện số một? Tôi không đi! Tôi không đi bệnh viện số một!"
Thẩm Hoán biết suy nghĩ của cô, nắm chặt lấy tay của cô: "Đã như vậy còn không đi bệnh viện chị muốn làm gì! Vợ chồng son cãi nhau cũng không cần tự mình hại mình!"
@by txiuqw4