Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 79: Vật nhỏ không tim không phổi
"Biến, tôi nói là bệnh viện số một, bệnh viện số một, chính là một trong một hai ba bốn năm ấy! Bệnh viện số hai ba bốn năm gì cũng được, tóm lại tớ không đi bệnh viện số một!"
Bụng quặn đau, khó chịu cô sắp chết, nhưng vừa nghĩ tới Tô Hội Lê ở bên trong, có thể Phó Thần Thương cũng ở đây, cô càng khó chịu.
Thẩm Hoán thật hết cách với cô rồi: "Đến lúc này còn để ý đến một hai ba bốn năm gì! Lại nói bệnh viện số bốn là bệnh viện điên đấy? Đừng nói là rất thích hợp với chị!"
"Dù sao tôi không đi! Nói không đi là không đi!"
Nhìn sắc mặt cô vàng vọt, đứng cũng không vững còn ầm ĩ ở đằng kia, Thẩm Hoán quýnh lên, định trực tiếp bế cô lên chạy vào bệnh viện.
Thật may An Cửu cũng không còn hơi sức phản kháng, nếu không còn làm ầm ĩ nữa.
Xét nghiệm máu, sau đó truyền nước biển, vẫn bận rộn đến hơn mười giờ, vào lúc này nhiều người, không có giường bệnh, An Cửu chỉ có thể kéo cây treo bình nước biển ngồi ở hành lang bệnh viện, cơ thể luôn run rẩy, còn sốt nhẹ, cả người như hoa bị hút sạch nước...
Trận giày vò này...
Thật là lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào, lần lĩnh ngộ này phải trả giá không nhỏ, hiển nhiên mất một tầng nước.
"A! Lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào..." An Cửu khàn giọng hừ hừ.
Thẩm Hoán nhìn cô run rẩy, cởi áo khoác xuống phủ ở trên người cô: "Đã như vậy rồi! Còn hát nữa!"
Trên mặt An Cửu mang vẻ phái lý luận triết học: "Nếu không có một trận lạnh thấu xương, sao được hương mai xông vào mũi, không phá kén, sao thành bướm, không dục hỏa, sao sống lại..."
Thẩm Hoán nghe không nổi nữa: "Được được được! Ăn quá no mà thôi đừng nói mà để bản thân thở ra nhiều hơn!"
"Còn không phải là cậu làm hại!"
"Đúng là do em làm hại! Em không nên phớt lờ chị, nên luôn đếm xem rốt cuộc chị ăn bao nhiêu! Ăn ngon cũng không thể ăn như vậy! Không biết còn tưởng rằng chị có thù với con cua nữa!"
Đây không phải là không cẩn thận xem con cua là Phó Thần Thương sao...
An Cửu ôm bụng nửa nằm ở trên ghế dài lăn hai vòng, đặc biệt vô sỉ yêu cầu: "Bụng của tôi đau, cậu đi mua miếng sưởi ấm cho tôi!"
"Thật là đời trước thiếu nợ chị! Tốt nhất chị nên chờ ở chỗ này đừng chạy đi đâu, chờ em trở lại!" Thẩm Hoán cam chịu số phận làm chân chạy cho cô.
Nếu không phải vào lúc này cô thật sự bị đau nằm một chỗ, chắc chắn sẽ ngồi dậy, ngộ nhỡ dáng vẻ này của mình bị Phó Thần Thương thấy được, vậy thì quá mất mặt.
Khi An Cửu thấy mấy cô y tá nhỏ đang bàn tán xì xào phía trước thì có một loại dự cảm chẳng lành.
"Thật sự là anh ấy? Thật sự vào lúc này mỗi ngày sẽ tới ư?"
"Thật! Cậu đợi chút nữa sẽ biết, còn hai phút nữa, sẽ rất đúng giờ!"
"Thật kích động, thật kích động! Không phải tiểu thuyết, là nhà quyền thế giàu sang trong thực tế! Khó trách mấy mấy ngày nay các cậu đều tranh trực! Chuyện tốt như vậy không ngờ đến bây giờ mới nói cho tớ biết!"
"Đừng ồn ào, tới rồi tới rồi... Nghiêm túc một chút! Chuyên nghiệp một chút!"
...
Nhìn trận chiến này, hình như rất rõ ràng rồi.
An Cửu cứng ngắc lắc lắc cổ, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía sau...
Thực sự muốn cái gì là tới cái đó, mới vừa cầu xin các thần tiên đừng để gặp phải, đảo mắt đã nhìn thấy bóng dáng đến chỗ nào cũng là vật sáng chói làm người ta khó có thể bỏ qua.
Phó Thần Thương mặc trang phục thoải mái, một tay để ở túi quần, trong tay kia là một bình thủy, hiển nhiên là đến thăm bệnh.
An Cửu không kịp nghĩ nhiều, lập tức nằm vật xuống, dùng áo khoác Thẩm Hoán che kín đầu mình, sau đó không nhúc nhích.
Tiếng bước chân cộc cộc cộc càng ngày càng gần, sau đó càng ngày càng xa, cho đến cuối hành lang, biến mất ở khúc rẽ không thấy gì nữa...
An Cửu nặng nề thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẫn không dám lập tức vén áo lên.
Nào chỉ không muốn anh nhìn thấy mình, càng không muốn chính là nhìn thấy anh ở chỗ này.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
"Cám ơn." Tô Hội Lê ngọt ngào nhận lấy thức ăn khuya Phó Thần Thương mang tới.
Dường như mấy ngày nay anh đặc biệt tốt với mình, ở lại thời gian lâu, hơn nữa thường mang đồ tới đây, mà không phải giống như trước chỉ tới ngồi mấy phút, xác định bệnh mình ổn định rồi đi mất.
Nhưng mà dường như hôm nay anh có chút không yên lòng...
"Sao thế? Có tâm sự?" Tô Hội Lê săn sóc hỏi thăm.
"Không có việc gì."
Phó Thần Thương tập trung suy nghĩ, luôn cảm giác lúc mình đi tới đã bỏ qua thứ gì đó.
Có gì đó chợt xuất hiện trong đầu rồi lại không bắt được.
"Tôi đi trước." Phó Thần Thương đột nhiên đứng lên.
Tô Hội Lê kinh ngạc nói: "Đi nhanh như vậy sao?"
"Ừ." Phó Thần Thương không nói thêm gì, rất nhanh rời khỏi phòng bệnh, dường như là có chuyện gì gấp.
Vẻ mặt Tô Hội Lê cô đơn, không có khẩu vị.
Bây giờ cô ta đã tỉnh táo hơn nhiều, mặc dù trước đó có hỏi anh, anh cũng không nói rõ, nhưng anh cam kết cho mình tự do không phải sao? Vậy chẳng phải có ý nghĩa chờ anh có đầy đủ thế lực bảo vệ cha, mà cô ta có thể không còn bị Sở Mạch uy hiếp nữa, đến lúc đó bọn họ có thể ở chung một chỗ.
Về phần người phụ nữ không biết xuất hiện từ đâu kia, cô ta tin tưởng đó chẳng qua là ngoài ý muốn không quan trọng, là anh chỉ làm cho ông cụ trong nhà xem, là thành ý trở về Phó thị mà thôi. . Dù sao từ lúc bắt đầu ông cụ đã không hài lòng với mình, hiện tại Phó Thần Thương tùy tiện cưới một phụ nữ khó bắt bí, không phải là cô ta, cũng không phải là ông cụ sắp xếp, coi như là đều lùi một bước.
Chỉ là một cô nhóc mà thôi, cho dù may mắn nhân lúc vắng mà bước vào, tuyệt đối cũng không thể cướp anh khỏi tay cô ta. Hiện tại quan trọng nhất chính là hiểu anh, theo anh, hạ thấp điệu bộ, để anh thương tiếc, nhớ tình xưa. Trước đó cô ta bị ghen tỵ mà choáng váng đầu óc, không chỉ không thấy được dụng tâm lương khổ của anh, lại còn làm chuyện kiêng kị nhất, quấy rầy anh, làm khó anh.
Chỉ là, nếu như không phải anh kết hôn, có lẽ cô ta cũng sẽ không phát hiện bản thân yêu anh như vậy...
Lần này, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tay.
Cô ta hiểu rất rõ Phó Thần Thương, nhìn như lạnh lùng bạc tình, thật ra đặc biệt trọng nghĩa, cô vì cha mà rời khỏi anh hoàn toàn là chuyện bất khả khán, hiện tại chịu chết vì anh càng thêm chứng minh mình toàn tâm toàn ý với anh chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.
Nghĩ tới đây, cô ta lại an tâm nhiều hơn.
Trước mặt xem thái độ của anh hiện tại, đúng là anh vẫn còn đau lòng, quả nhiên phát súng trong buổi tiệc tối kia không uổng phí.
Thật ra thì, có một việc cô ta vẫn gạt mọi người, phát súng kia cũng không phải cô ta phát hiện trước đó mới định đi ngăn cản, lúc ấy có người từ phía sau đẩy cô ta một cái, cơ thể cô ta không khống chế được mới ngã về phía trước, chờ phản ứng lại đã bị trúng đạn.
Sau đó cảnh sát hỏi làm sao cô ta phát hiện có người nổ súng, có thấy rõ bộ dáng của gã hay không, cũng bị sự mơ hồ không rõ của cô ta lừa, mà cô ta vẫn lo lắng người đẩy mình sẽ xuất hiện nhưng không, có lẽ là sợ chọc phải phiền toái.
Vì vậy hôm nay chân tướng chỉ có một, đó chính là cô ta cứu Phó Thần Thương.
Một phát đạn này tới quá đúng lúc, cho cô ta sức mạnh cạnh tranh, chỉ có thể nói ông trời cũng đang giúp cô ta...
Hành lang bệnh viện.
Bởi vì không biết khi nào thì Phó Thần Thương đi, cho nên An Cửu vẫn che đầu mình lại, thỉnh thoảng len lén lộ ra xem anh đã đi chưa.
Đợi trong chốc lát, trong lòng thật sự đau khổ, đang thầm mắng tại sao tên khốn này còn chưa đi, cô đau sắp chết rồi, đột nhiên cảm giác đầu chợt nặng hơn——
"Ai nha..." Cái trán bị người đè lại nện ở trên ghế, An Cửu hô nhỏ một tiếng.
Ngay sau đó, áo khoác bị lấy đi, ánh sáng lập tức xâm nhập vào mắt.
Sau đó giọng nói chỉ có của Phó Thần Thương như bát vàng của Pháp Hải bao phủ từ đỉnh đầu xuống làm cô không thể động đậy.
"Xảy ra chuyện gì?" Quả nhiên là cô, Phó Thần Thương nhíu mày.
Mới vài ngày không quản cô, lại có bản lĩnh tự biến mình thành bộ dạng ma quỷ này, thật vất vả mới nuôi cô trắng mập, chỉ một thoáng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Đúng là vẫn không tránh thoát được...
An Cửu cũng không nhìn anh, muốn che kín mặt của mình lắc vài cái cho mái tóc phủ xuống, thuận miệng trả lời: "Ăn chín con cua, viêm dạ dày cấp tính..."
Không phải là bởi vì mình lạnh nhạt mà không uống nước không ăn cơm, không phải tinh thần chán nản, càng không phải là xem xét lại mình mới tiều tụy như vậy, là do ăn quá no.
Mặt của Phó Thần Thương trong nháy mắt như chiếc lồng đèn đủ màu, các loại màu sắc không ngừng thay đổi, xuất hiện đặc sắc, cuối cùng dừng lại ở đen.
Vật nhỏ không tim không phổi, quả nhiên không nên mong đợi quá lớn từ cô.
Vừa nhìn vẻ mặt của Phó Thần Thương cũng biết anh đang nghĩ cái gì, An Cửu trợn trắng mắt: "Thật sự xin lỗi, không phải là bệnh nhu nhược đáng thương gì đó như tính tình nữ chính!"
Nào có tâm trạng trúng đạn trong ngôn tình gì đó chứ!
Phó Thần Thương không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên áo khoác kiểu nam trong tay, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lại không có ý cười nào, ngược lại làm người khác nổi da gà.
"Áo của ai?" Vẻ mặt của Phó Thần Thương thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong con ngươi mơ hồ có ngọn lửa đang bị một lớp băng thật mỏng phủ lên, tràn ngập nguy cơ, bất cứ khi nào có thể hóa thành rồng lửa cắn nuốt cô.
Tự giễu nhếch môi, sao anh lại nghĩ đến dùng loại phương pháp lạnh nhạt này đối phó cô? Sao lại đồng ý những điều kiện tồi tệ kia của cô chứ? Còn tuân thủ cam kết đáng chết kia với cô nữa chứ? Nên trực tiếp đè ở trên giường hung hăng đoạt lấy mới đúng...
@by txiuqw4