Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 129: Anh muốn đánh em à
Nhà tổ nhà họ Phó.
Khí hậu Địa Trung Hải của Los Angeles, cho dù đang mùa đông cũng không hề lạnh, nhưng lúc này ở thành phố A là thời điểm lạnh nhất, bây giờ lai bắt đầu có một trận tuyết rơi nhỏ, vừa xuống xe, An Cửu liền lạnh đến run cầm cập, sau khi cơn kích động vừa rồi qua đi, bắt đầu cảm thấy đầu có chút chóng mặt.
Thôi Khiêm Nhân làm hết trách nhiệm cởi áo khoác ngoài phủ lên cho cô, mở ô đi theo sau lưng.
An Cửu nói một tiếng cám ơn, giẫm lên lớp tuyết mỏng đi vào nhà tổ.
Đại khái là do tác dụng của bông tuyết chăng, nơi từng bị cô coi như đầm rồng hang hổ, bao phủ một tầng ấm áp.
An Cửu vừa vào nhà liền có nữ giúp việc đến nhận hành lý của cô, giúp cô cởi áo khoác, cởi giày, thay một đôi dép lê ấm áp, phủ lên ngườ tấm thảm lông được sấy nóng hổi, thoáng chốc ấm áp khoan khoái hẳn lên.
Vừa mới thu xếp xong, liền nhìn thấy ông cụ từ trên cầu thang đi xuống, Phùng Uyển theo sát phía sau, hai người thấy cô đều đầy ý cười.
Mắt An Cửu chợt chua xót, ông cụ đi qua, vẻ mặt nghiêm nghị vỗ vai cô, “Ba đều biết cả rồi, con yên tâm, ba đảm bảo An Bình sẽ không thiếu một cọng lông nào.”
Phùng Uyển ôm cô một cái, “Đúng là con bé ngốc, loại chuyện này cần gì con phải tự mình ra mặt chứ!”
Xem ra hai người đã nhận được tin tức trước tiên rồi, như vậy...
“Hai người tin con ạ?”
Phùng Uyển cười khẽ, “Không tin con, chẳng lẽ còn có thể tin người ngoài sao?”
Lúc làm chuyện đó thì cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị hai người quở trách rồi, dù sao gia tộc như nhà họ Phó, kiêng kỵ nhất chính là lời gièm pha, nhưng mình lại làm náo loạn chuyện này lớn như vậy, truyền hình trực tiếp, không thể nào cứu vãn, cắt đứt đường lui của Tô Hội Lê, cũng cắt đứt cả đường lui của mình.
Lúc này thấy phản ứng của Phó Chính Huân và Phùng Uyển, trái tim thấp thỏm của An Cửu cuối cùng cũng buông xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Nha đầu, sắc mặt trông có vẻ không tốt lắm, có chỗ nào không thoải mái không?” phùng Uyển quan tâm hỏi.
“Đại khái là bị cảm lạnh, có hơi chóng mặt, không sao ạ.” An Cửu trả lời.
“Đi đường lâu như vậy, chắc chắn mệt lắm rồi, mau đi lên ngủ một chút đi! Có gì thì đợi tinh thần của con tốt hơn một chút rồi chúng ta từ từ nói chuyện. Phòng bếp đã bắt đầu chuẩn bị từ hôm qua rồi, tối nay nấu món ngon cho con nhé.”
“Dạ, cám ơn mẹ.”
Bóng lưng của An Cửu vừa khuất, nụ cười trên mặt Phùng Uyên liền tan biết. Tô Hội Lê! Uổng công bà suýt chút nữa còn vì Thần Thần mà mềm lòng chuẩn bị chấp nhận cô ta, ai ngờ lại không biết điều như vậy, quả thực là tự chui đầu vào rọ, tuy vẫn chưa hoàn toàn nói rõ sự thật với cô ta, nhưng với trí thông mình của cô ta lẽ nào không rõ, An Cửu là người ông cụ vừa lòng? Bên phía Lão Đại như hổ rình mồi, địa vị của Thần Thần bây giờ còn chưa vững chắc, kiêng kỵ nhất chính là chọc tức ông cụ, Thần Thần đã làm đến bước này rồi cũng không ổn định được lòng của cô ta, lại còn không màng hậu quả ép nó ly hôn như vậy, quả thực là không ra gì.
Lâu ngày mới biết lòng người, quả nhiên không sai chút nào. Vốn cho rằng cô gái này có chừng mực, thì ra cũng chỉ là sài lang hổ báo.
Không dễ dàng gì mới đưa An Cửu đi, bây giờ náo loạn thành như vậy, ép nó trở về, sau này nên xử lý như thế nào đây!
Con bé An Cửu này trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là không đạp trúng ranh giới cuối cùng của nó, một khi bị ép đến nóng nảy, bà cũng không nắm chắc có thể khuyên nó trở về.
Nghĩ đến đây, Phùng Uyển lại nhức đầu, hận không thể táng cho người phụ nữ kia một bạt tai, nhưng cố tình ngại vì con trai, muốn đụng cũng không đụng được, tháo chuông phải cần người buộc chuông, chuyện này chỉ có nó mới có thể giải quyết.
An Cửu mệt mỏi vào phòng.
Máy sưởi đã mở, giường cũng đã trải sẵn rồi, Thôi Khiêm Nhân từ trong phòng tắm đi ra, “Nhị thiếu phu nhân, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Khụ, được rồi, cám ơn anh...”
An Cửu lặng lẽ lau mồ hôi, người đàn ông này... Làm một người đàn ông, thế này có hơi bị chu đáo quá không?
Tắm xong, rửa trôi hết hơi lạnh trên người, trong phòng được hong âm ấm càng làm cho người ta buồn ngủ, trên đầu gường đặt một ly nước gừng đường đỏ còn bốc khói, đại khái là nữ giúp việc đem lên, An Cửu bưng cái ly lên, thổi thổi, nhấp một ngụm nhỏ, nóng đến le lưỡi, thế là bỏ ly xuống, híp mắt, chui vào trong chăn như một con sâu, tìm một tư thế thoải mái, vốn muốn kiên trì một chút đợi cho nước gừng đường đỏ nguội bớt một chút, uống xong rồi mới ngủ, nhưng không bao lâu sau đã chìm vào mộng đẹp.
Phòng sách.
Hai tay Phó Chính Huân nắm cây gậy, mu bàn tay chống lên trán, hồi lâu sau mới trầm ngâm, nói: “Khiên Nhân, tạm buông những chuyện trên tay xuống trước đi, trong khoảng thời gian An Cửu ở trong nước, cậu phụ trách cho sự an toàn trong cuộc sống hằng ngày của con bé.”
“Dạ.” Thôi Khiêm Nhân không hề dị nghị, tuân lệnh theo thói quen.
“Có gì bất mãn không? Cảm thấy mình như giết gà dùng dao mổ trâu?” Phó Chính Huân cười hỏi thăm dò.
“Chủ tịch giao chuyện ngài không yên tâm nhất cho tôi, sao lại là giết gà dùng dao mổ trâu chứ.” Thôi Khiêm Nhân đáp.
Trẻ nhỏ dễ dạy, lúc này ông cụ mới hài lòng gật đầu, “Đi đi. Con bé đó cũng rất dễ chung đụng.”
Thôi Khiêm Nhân khom người rời khỏi.
Nhị thiếu phu nhân thực sự rất dễ chung đụng, điều này anh ta không quan tâm, điều thật sự khiến anh ta như bước trên băng mỏng là một người khác. Nhiệm vụ này dĩ nhiên không đơn giản chỉ là bảo vệ một người phụ nữ, mà anh ta còn phải đối diện với một người đàn ông cực kỳ đáng sợ, xử lý không ổn một chút xíu thôi, thì anh ta chính là kẻ vô tội gặp phải tai họa.
Lão hồ ly như Phó Chính Huân làm sao lại làm chuyện giết gà dùng dao mổ trâu, lãng phí tài nguyên như vậy chứ? Đây rõ ràng là case nguy hiểm cấp độ A, đặc biệt khó xử lý, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy!
Sau khi Phó Thần Thương xem ti vi xong, phản ứng đầu tiên chính là gọi vào số di động của An Cửu, kết quả đối phương đang ở trạng thái tắt máy, thế là phóng xe về, không hề chậm trễ, chỉ chốc lát đã chạy về nhà tổ.
“Nhị thiếu phu nhân về rồi à?” Phó Thần Thương nghiêm mặt hỏi.
“Dạ... Về... về rồi ạ.” Nữ giúp việc đón lấy áo khoác, lắp ba lắp bắp trả lời.
Người này cứ như vừa từ chiến trường trở về, giết hết mấy trăm mấy ngàn người vậy, toàn thân mang theo sát khí cực lạnh, lạnh đến người giúp việc nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thẳng, yên lặng thương tiếc cho nhị thiếu phu nhân vẫn chưa biết gì ở trên lầu.
Phó Thần Thương vừa muốn đi lên lầu, liền bị Phùng Uyển ngồi đợi đã lâu trên sô pha ở dưới lầu kêu lại, “Đi đâu đó?”
Bước chân của Phó Thần Thương hơi dừng lại, rất nhanh lại không nói một tiếng nào tiếp tục đi lên lầu, bị tiếng quát tức giận của Phùng Uyển kêu ngừng lại, “Con đứng lại cho mẹ!”
Phó Thần Thương lạnh mặt quay người lại.
“Bây giờ con đi lên muốn làm gì? Hỏi tội hả?”
“Cho dù có đau lòng cho người phụ nữ kia cỡ nào đi nữa cũng nhịn cho mẹ, không được phép nặng lời với An Cửu một câu nào!”
“Nghe chưa?”
Phó Thần Thương chỉ nghe, nhưng không nói đã nghe vào, nghe xong liền sải bước lên lầu, vào phòng.
Phó Thần Thương nặng nề đóng cửa lại.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt quanh bốn phía một vòng.
Chính giữa chiếc giường lớn màu trắng ngà hơi nhô lên một khối nhỏ, nằm trên giường đắp hai lớp chăn thật dày vẫn chê chưa dủ, trên tấm chăn còn phủ thêm một cái áo khoác to màu đen của anh, trong chăn lộ ra nửa cái đầu nhỏ xù lông, gương mặt đỏ lựng, hơi thở mềm mại, trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng mịn...
Ánh mắt lạnh lẽo tứ phía kia như bông tuyết bay bay rơi trên người cô, dịu dàng, tan thành một dòng nước xuân...
Trên sàn trải một lớp thảm lông, bước đi không lên tiếng, nhưng Phó Thần Thương vẫn vô thức bước thật nhẹ, kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường.
Phùng Uyển không yên tâm, chân trước Phó Thần Thương vừa đi vào, thì chân sau bà đã đi lên theo, đẩy cửa ra một kẽ hở nhìn vào trong, thấy Phó Thần Thương ngồi ở đó, vẫn coi như bình tĩnh, không có ý muốn xử người, thế mới yên tâm, đóng cửa, đi xuống lầu. Coi như nó vẫn chưa bị người phụ nữ kia làm cho đầu óc u mê.
Phó Thần Thương nhìn ly nước gừng đường đỏ chưa hề đụng đến ở đầu giường, giơ tay sờ một cái, độ ấm vừa đúng.
Đại khái là chưa kịp chờ uống thì đã ngủ mất rồi.
Lại vươn tay vén mớ tóc hơi ướt mồ hôi ra, sờ lên trán cô, vẫn may, đã hạ sốt kha khá rồi.
Thể chất của cô rất dễ bị sốt, nhưng nếu không phải cực kỳ nghiêm trọng, thì cũng khỏi rất nhanh, đắp chăn ngủ một giấc thì lại có thể nhảy nhót tưng bừng rồi.
Do miệng bị che lại, nên hô hấp cũng có chút khó khăn, xem ra ngủ không được yên ổn cho lắm, Phó Thần Thương dịch chăn xuống cằm cô một chút, lộ ra đôi môi vì mất nước mà khô rang.
Phó Thần Thương ngồi một lát, lại vuốt vuốt giữa hai hàng chân mày, cuối cùng vẫn ngồi vào mép giường, quấn chặt cô rồi đỡ cô dậy, bưng ly nước gừng đường đỏ kia đút cô uống từng chút từng chút một.
Cô cũng thông minh, miệng vừa dính nước liền tự giác thò đầu tới, nương theo tay anh, ực ực uống hết mà vẫn chưa thỏa mãn.
Uống xong, đặt cô xuống để ngủ tiếp, Phó Thần Thương khoanh tay trước ngực, ngồi dựa vào ghế, nét mặt không tốt lắm.
Hai người một nằm một ngồi, một ngủ một nhắm mắt, cứ thế trôi qua hai tiếng mấy đồng hồ.
Phó Thần Thương chợt mở mắt, quả nhiên thấy cô nhóc ở trên giường đã tỉnh dậy rồi, đang mở đôi mắt tròn vo như một con vật nhỏ đang xem xét nguy hiểm, dè dặt cần thận nhìn anh chằm chằm. Thấy anh đột nhiên mở mắt, bị dọa hết hồn, rúc về sau.
Phó Thần Thương bị phản ứng của cô chọc cười.
Cô cũng biết sợ ư?
An Cửu nhìn anh chằm chằm, câu nói đầu tiên khi tỉnh dậy chính là –
“Anh muốn đánh em à?”
@by txiuqw4