sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 1: Con Buôn Tử Thần ) - Chương 09 - Phần 02

Thằng cha này dường như chỉ nghĩ đến tiền, nên mình nghĩ: nghe nói không có một xu dính túi, chắn hắn sẽ tha cho mình mà bỏ đi ngay. Nhưng không. Nhanh như chớp, hắn nắm cánh tay kéo mình sát hắn, làm mình không kịp phản ứng. Hắn thì thầm vào tai mình như đang báo một tin cực kỳ quan trọng. -Tak là đường thoát. Chỉ có tak mới giải quyết được. Rellin cũng biết vậy. Nhớ đến tak là nhớ đến tớ nhé. Hơi thở hắn nóng hổi phà vào tai mình. Người hắn hôi như dê làm mình phát ói. Hắn buông mình ra, lần ngay vào dòng sinh hoạt của làng. Kỳ cục! Tak là gì? Hắn nói về tak một cách sôi nổi, làm mình nghĩ đó phải là một thứ rất đặc biệt. Hình như hắn đem món hàng đó ra để dụ mình. Có lẽ là một món bất hợp pháp và hắn phải thận trọng khi chào bán. Mình còn nhận ra một điều kỳ lạ nữa: Mình hiểu những lời hắn nói. Mới hôm qua, mình không hiểu một lời của hắn. Bây giờ mình nghe cứ như hắn nói tiếng Anh. Nhưng theo bà Osa, hắn không nói tiếng Anh. Hắn nói ngôn ngữ Denduron, vậy mà mình nghe như tiếng Anh. Tuy nhiên vẫn còn mấy từ như “ quill, tak, crabble”, mình đoán đó là những đặc sản Denduron không dịch sang tiếng Anh được. Nhưng dù hắn bán bất kỳ thứ gì, mình cũng không muốn mua. Vì vậy mình tiếp tục tìm đường ra sông. Chưa bao giờ mình đi qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo như rắn bò ra khỏi làng, ngược chiều với lối ra biển, nên mình đoán là đường tới sông. Cuốc bộ chừng trăm mét xuyên rừng, mình đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Đi thêm mấy mét là đã ra tới sông. Con đường nhỏ dẫn tới một bờ sông rộng chừng hai mươi mét. Mình quỳ gối, nhúng tay xuống nước. Ui da! Cứ như nhúng tay vào xô nước đá vậy. Mình tin chắc nước của dòng sông lạnh như cắt da này là do tuyết tan từ trên núi đổ xuống. Nhưng người mình toàn mùi da thú và khói bếp, vì vậy dù lạnh hay không lạnh, mình vẫn phải tắm. Hít một hơi thật sâu, mình vỗ nước lên mặt. Oa! Cứ như bị hàng ngàn mũi kim châm vào da, nhưng đã lắm. Vốc nước, súc miệng mà mình mong có được cái bàn chải đánh răng quá. Đúng lúc đó mình nghe tiếng “rắc” của cành cây gãy. Có người quanh đây. Vì mình còn nghe thấy ai đó đang ư ứ một giai điệu ngọt ngào, chỉ cách chỗ mình vài mét. Gặp trường hợp bình thường khác, mình đã lẳng lặng rút lui. Nhưng có điều gì đó thôi thúc mình tìm hiểu. Nhớ mình đã tả về dân làng ở đây không? Không chút niềm vui. Chỉ có những công việc buồn thảm để được sống còn. Vì vậy nghe âm thanh vui vẻ này, mình muốn tìm hiểu kẻ đó là ai. Biết được một người Milago thực sự còn có thể ư ử hát sẽ làm mình cảm thấy những con người này vẫn còn nuôi chút hy vọng. Nhớ có lần được vào một khu rừng mới bị cháy với ba mình. Chung quanh mình, nơi cỏ cây từng xanh tươi mơn mởn giờ chỉ còn toàn một màu đen và cháy xém trông thật thê lương. Thế rồi mình nhìn thấy, nhú ra từ dưới một thân cây đổ, một chiếc lá dương xỉ  lẻ loi, xanh biếc. Trong cảnh hoang tàn đó, chiếc là này là bằng chứng một ngày kia rừng sẽ sống lại như xưa. Nghe âm điệu này phát ra từ trong rừng làm mình nhớ lại chiếc lá đơn lẻ đó và muốn được biết ai đang hát. Lách qua bụi rậm, mình tiến tới, gạt cành lá cuối cùng ngăn cách mình với người đang hát, và thấy…người đó không phải là một dân làng Milago. Đó là Loor. Quay lưng lại mình, cô ta đang quỳ gối trên một tảng đá, giặt áo. Lúc đầu mình thất vọng. Nhưng hình ảnh này cũng khá thú vị. Như mình đã kể với bạn. Loor là một “ca” khó nuốt. Mình chẳng biết gì nhiều về lãnh địa xứ sở của mẹ con cô ấy. Nhưng không cần phải là một thiên tài cũng có thể nhận ra họ là những chiến binh. Bà Osa có cách cư xử rất điềm đạm. Bà làm mình nhớ đến những gã Đai Đen tự tin vào tài năng tác chiến của họ đến mức họ luôn là những kẻ hết sức hòa nhã lịch thiệp. Nhưng tất nhiên, nếu bạn ấm ớ với họ, họ sẽ đá bạn không ngóc đầu lên nổi. Loor, trái lại, không có được sự điềm đạm của mẹ. Dường như cô ta luôn sẵn sàng đá bạn lộn tùng phèo. Có thể do cô ta còn quá trẻ và chưa có được sự khôn ngoan sẽ đến cùng tuổi tác. Dù sao chuyện đó không thành vấn đề, mình chỉ biết, cô ta làm mình phát khiếp. Nhưng nhìn cô ta ngồi trên tảng đá, tóc bỏ xõa, thì thầm hát một âm điệu ngọt ngào, dường như Loor hoàn toàn là một con người khác. Có thể có một phần dịu dàng mà cô đã giấu dưới cái vỏ hùng hổ thường ngày chăng. Cô ta đang ngồi quay lưng lại, không hề biết là mình đang ở đó, mái tóc đen tuyệt đẹp xõa xuống lưng. Mark, trước khi bạn nghĩ là mình âm thầm đứng sau bụi rậm, nhìn lên cô ta, bạn phải biết là mình bị kẹt. Nếu mình gây tiếng động, Loor sẽ quay phắt lại và thấy mình đang trợn mắt nhìn, chắc chắn cô ta vớ ngay vũ khí, phang cho mình một trận. Mình đâu thể trách cô ta được. Mình chỉ hy vọng cô ta giặt cho mau, đi dọc bờ sông ra con đường mòn, mà không biết có sự hiện diện của mình. Vì vậy, mình đứng bất động như tảng đá, cố gắng hết sức để trông giống một thân cây. Sau thời gian lâu lắc như một thế kỷ, Loor đứng dậy và bắt đầu bím tóc…đúng lúc đó mình nghe thấy một tiếng “rắc” nữa. Tiếng cành cây gãy cho mình biết có người đang tiến tới sau lưng. Tim đập thình thình, mình chắc chắn Loor cũng sẽ nghe thấy tiếng cành cây gãy đó, quay lại và bắt gặp mình đang đứng lù lù sau bụi cây như một thằng ngố. Mình cũng nghĩ kẻ nào đang tiến lại từ phía sau chắc cũng tưởng mình đang nhìn trộm cô ấy. Nhưng mình sợ, không dám bước ra. Bảo đảm là Loor sẽ túm lấy mình. Không phân cảnh nào trong kịch bản này hay ho cả. Nhưng mình không ngờ còn một kịch bản khác tệ hơn nhiều. -Tôi đang tìm cậu đây, Pendragon. Một giọng trầm trầm làm Loor kinh ngạc, quay phắt lại. Mình cũng quay lại. Và điều mình nhìn thấy làm hai đầu gối mình bủn rủn. Ngay sau mình là một trong những tên hiệp sĩ của Kagan. Đứng nghều nghệu vượt khỏi đầu mình, một tay hắn cầm cây giáo, tay kia cầm một cuộn dây. Nó vớ được mình rồi. Ngay lúc đó, mình tin chắc Saint Dane – hay Mallos, hay bất cứ thứ mắc dịch gì mà hắn tự xưng – đã sai gã này đi bắt mình, theo kiểu chúng đã lôi xềnh xệch cậu Press đi. Nhưng mình cũng biết một điều khác nữa: mình sẽ không để bị bắt một cách dễ dàng như thế đâu. Vậy là, trước khi gã hiệp sĩ kịp hành động, mình tự hành động trước. Quay đầu, mình chạy thục mạng ra sông. Loor không có thời gian phản ứng và mình quyết định chớp nhoáng. Cô ấy sẽ chạy cùng mình. Vì Loor còn đang lom khom, nên mình phóng ngay vào “vật cản” lù lù trước mũi đó. Mình va mạnh vào Loor, cả hai đứa bay khỏi tảng đá, lọt xuống sông. Lạnh không hả? Mark, bạn không thể biết thế nào là lạnh, nếu bạn chưa nhảy xuống một con sông đầy tuyết tan đâu. Lý do duy nhất làm con sông không đóng băng là vì nó chảy quá xiết. Nhưng sự thật là mình cóc cần. Nếu con sông này có thể đưa mình thoát khỏi tay hiệp sĩ kia, thì dù máu mình đông thành băng cũng được. Sau đó làm ấm lại mấy hồi. Chúng mình rơi xuống sông, chân tay quờ quạng. Dòng nước băng băng cuốn hai đứa về cuối nguồn, xa khỏi gã hiệp sĩ. Không cách nào hắn bắt được tụi mình nữa. Ngó lại, mình thấy hắn đang lớ ngớ trên bờ, chẳng có vẻ gì là định tìm cách bắt lại hai đứa. Mình không còn lo vụ gã hiệp sĩ nữa mà lo chuyện sống còn trên dòng sông. Mark, bạn biết đó, lần đầu nhảy xuống biển bạn giật mình vì lạnh, nhưng mau chóng thích nghi, còn ở đây thì không giống vậy đâu. Nước sông lạnh kinh khủng. Mình cảm thấy như toàn thân cóng lại. Nhưng mình phải cố vượt qua, vì tụi mình đang ở giữa dòng nước trắng cuồn cuộn như thác đổ. Lại còn có những tản đá nữa chứ. Có lần mình nghe nói, nếu bị cuốn vào một ghềnh nước như thế này, tốt nhất là thả xuôi hai chân xuống, cho đến khi gặp một vùng êm ả, lúc đó mới có thể bơi vào bờ. Nhưng Loor cứ bám riết lấy mình, làm hai tay mình không thể nào hoạt động nổi.  không gỡ được cô ta ra, cả hai đứa sẽ cùng chết đuối. Mình gào lên: -Chân tới trước. Ngửa người, thả nổi đi. Mình càng ráng xô cô ta ra, Loor càng bám chặt hơn. Rồi cô ấy nói bốn tiếng mà mình chẳng bao giờ ngờ lại thốt ra từ miệng một chiến binh dữ dằn như cô. Bốn tiếng tệ hại nhất trong hoàn cảnh này: -Tôi không biết bơi! Ôi! Trời! Thảo nào cô ta cứ đeo lấy mình. Tệ thật! Dòng nước xoắn lấy hai đứa mà xoay mòng mòng như chong chóng, mỗi khi gặp chỗ hủm, đầu cả hai đứa lại chúi xuống. Và mỗi lẫn nhô được lên, cả hai phun nước phì phì. Nhưng không biết sự may mắn này kéo dài được bao lâu. Phải tìm ra cách, nếu không cả hai sẽ bị chết đuối, hoặc va đầu vào đá và rồi cũng…chết chìm. Mình nghĩ, có lẽ phải cùng nằm ngửa và nối vào nhau như hai toa tàu. Loor thả chân ra phía trước, còn mình nâng bên dưới cô ta, trong khi sử dụng hai tay như bánh lái. Mình la lên: -Chân xuôi về cuối dòng, ngửa mặt, nằm lên tôi. Cô ta không nhúc nhích. Không thể. Không phải cô ta không muốn làm theo lời mình, mà vì cô ta đờ người ra vì…sợ. Mình không tưởng tượng nổi một con người không biết bơi trong hoàn cảnh này cảm thấy thế nào, nhưng chắc là khủng khiếp lắm. Với sức ghì của cô ta, mình không cách gì vùng ra được. Lại gặp một hủm nữa, và cả hai lại bị cuốn tuốt xuống nước. Hai đứa ngoi lên để thở và cùng…va mạnh vào một tảng đá. Mình chỉ cảm thấy vậy, vì chính cái lưng của Loor mới bị va chạm mạnh. Chắc bị toạt rách, bầm dập dữ lắm vì cô ta buông lỏng tay đang bám chặt lấy mình. Lập tức, mình lật ngửa Loor lên, bảo: -Nắm lấy chân tôi. Cô ta làm theo. Mình cũng nằm ngửa, kẹp loor giữa hai chân. Giờ thì hai tay mình đã được tự do để bơi và giữ cho hai đứa đều đều nổi trên mặt nước. Ý tưởng nối toa xe lửa của mình đã thành công. Bây giờ chỉ còn lái tàu vượt qua ghềnh nước này. Mình bảo loor: -Dùng chân đẩy đá, đúng cho chúng va vào tụi mình. Dù sợ, nhưng có chỗ dựa an toàn, Loor đã bình tĩnh lại. Trong khi mình liên tục bơi, cô ta đạp những tảng đá, đẩy hai đứa tránh xa chúng. Rồi lại gặp một húm nước nữa và lại bị chìm xuống. Cảm thấy Loor sắp vượt khỏi chân mình, mình vội kẹp chặt hai chân lại. Chỉ vài giây, bọn mình lại nhoi lên được mặt nước. Rồi một ý nghĩ khiếp đảm chợt lóe lên trong đầu mình. Nếu ghềnh nước này đổ vào một cái thác thì sao? Chắc chắn là chết hết! Mình cố gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, vì còn cách nào tránh được bây giờ. Thêm mấy chỗ hủm, mấy lần va chạm vào đá, rồi… Thật phúc đức làm sao, dòng sông êm ả dần. Hai đứa đã vượt qua được ghềnh nước và không có thác nước nào ở phía trước. Nhưng chưa hẳn đã an toàn, vì Loor không biết bơi. Khóa huấn luyện sơ cấp cứu hộ của mình được áp dụng lúc này. Mình kéo cô ta lên cạnh mình. Loor mệt và trầy sát tới mức không còn đủ sức chống lại, vì vậy, phần gay go còn lại là dìu cô ấy theo. Không bao lâu sau tụi mình ra khỏi dòng nước băng giá và bò lên bờ. Hai đứa nằm trên đá sỏi, hoàn toàn kiệt sức, hoàn toàn bầm dập, nhưng…còn sống. Cũng may là lúc này ba mặt trời đều đã lên cao và sưởi ấm cho hai đứa mình. Sau khi lấy lại được hơi thở, mình chống khủy tay, nhóm người, nhìn Loor. Cô ta nằm ngửa, vẫn còn thở nặng nề. Thú thật, hai đứa được an toàn, mình cũng hơi… hãnh diện. Mình đã không chỉ cứu một nữ chiến binh khó tính, cao to thoát khỏi tay một hiệp sĩ của Kagan, mà còn cứu mạng cô ta cả chục lần, vượt qua dòng sông nguy hiểm. Mình nóng lòng chờ cô ta thú nhận đã nghĩ lầm mình là một tên ấm ớ, vô dụng. Dĩ nhiên, mình đâu thể gợi ý để được tiếng khen. Phải để cô ta tự nói. Vì vậy mình chờ. Chờ và chờ mãi. Nhưng cô ta cứ im thin thít. Làm sao bây giờ? Mình chẳng mong gì cô ta nói  “Ôi, Pendragon, người hùng của em”, chỉ đơn giản hai tiếng “Cám ơn”  là đủ rồi. Nhưng cô ta cứ câm như hến. Mình đành lên tiếng trước: -Cô không sao chứ? -Đừng hòng tôi cám ơn. Mình ngồi thẳng dậy, hét vào mặt cô ta: -Cái gì? Tôi  mới cứu cô khỏi chết đuối đó. -Nhưng nếu chúng ta không nhảy tỏm xuống sông, tôi đã không cần ai phải cứu. Cô ta nói cứ như kết tội mình vậy. Mình độp lại: -Không xuống sông, thì đã bi gã hiệp sĩ của Kagan tấn công rồi. Cuối cùng, Loor cũng ngồi dậy, nhìn thẳng mình. Lúc đầu cô ta không nói gì, mà chỉ nhìn mình như nhìn một loài hạ đẳng. Sau cùng cô ta mới gằn từng tiếng: -Thay vì núp sau bụi nhìn, mi bước ra nói chuyện với ta, thì mi đã được biết ta đang đợi hiệp sĩ đó. Hả? Cô ta nói gì vậy? Mình ngơ ngác hỏi: -Cô đang chờ một gã hiệp sĩ của Kagan? Vì sao? -Vì anh ta là một lữ khách của Denduron và anh ta đến để cho ta biết tin về ông Press. Mi suýt làm cả hai ta bị chết để trốn chạy một người bạn quan trọng nhất của chúng ta tại lãnh địa này. Muốn ta phải nói gì với mi đây, Pendragon? Cám ơn ư?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx