sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 2: Thành Phố Mất Tích ) - Chương 04 Part 02

Lúc này, mình bị kéo ngửa. Hai cánh tay mình như sắp rụng vì sức kéo của máy phóng nước. Nhưng nhìn lại, mình thấy cái đau đó không nhằm nhò gì. Vấn đề kinh khủng là con quái quig đang băng băng rượt sát theo. Tốc đọ máy phóng nước nhanh như vậy, nhưng tốc độ của con cá mập còn đáng sợ hơn.Chỉ vài giây nữa thôi là con quái mập khổng lồ bắt kịp mình. Mình và nó chỉ còn cách nhau mười mét nữa thôi. Mình không thể tả cho hai bạn hiểu hết tình trạng tuyệt vọng đến mức nào. Con quái sắp mở cái hàm khổng lồ ra mà ngoạm ngang thân hình mình. Đôi mắt vàng khè của nó đang trợn trừng nhìn mình. Cảm xúc mình tê dại đi, chỉ còn sự tính toán. Tính cách nào để xoay người và lao né đúng thời điểm. Vì chết kiểu này thì oan quá. Mình không biết có kiểu chết nào là tốt không, nhưng nếu có, chắc chắn không phải kiểu này.Con quái không tiến gần thêm nữa. Không cần thiết. Vì khi tấn công, nó cần một khoảng cách để nhào vào mình. Thật ra, nó hơi vươn về phía trước một chút như tính toán khoảng cách và tốc độ tấn công. Chẳgn khác nào tra tấn, vì lúc này mình mong sao mọi chuyện kết thúc lẹ lên.Sau cùng nó hành động!Con cá mập khổng lồ mở hàm toang hoác, quay ngoắt sang mình. Nghiến chặt răng, mình chờ đợi sự đau đớn.Nhưng ngay lúc đó, mình thấy một tia sáng trên đầu con cá mập. Có đúng là một tia sáng không? Không, đó là một cây lao! Lúc đầu mình tưởng cậu Press đã nạp một cây lao mới, nhưng không thể như vậy được. Không cách nào cậu nạp lao, ngoi lên hướng đó mau đến thế. Không, cây lao chắc phải do một người khác phóng tới.Bất kể người đó là ai, cũng là một xạ thủ đại tài. Ngọn lao bay thẳng xuống, đâm ngập vào đỉnh đầu con cá mập. Lập tức, con quái vùng vẫy, nhưng vẫn nhào vào mình. Đuôi nó đập vào mạn sườn mình, đau thấu trời luôn. Nhưng không sao, còn hơn bị nó ngoạm bằng răng.Con quig vừa vùng quẫy vừa chìm xuống phía dưới mình. Một lúc sau, nó đâm sầm vào vỉa đá ngầm. Máy phóng nước vẫn kéo mình đi, nhưng mình ngoái lại và thấy con quái vật đang quằn quại vật vã. Cảnh tượng thật khủng khiếp. Con cá này đã thành dĩ vãng rồi. Không còn ăn thịt được mình hay bất kỳ ai nữa.Được cứu khỏi con quig, nhưng mình vẫn bị kéo trôi đi. Không biết bao lâu nữa cái máy nhỏ xíu này mới chịu hết hơi và... bốc cháy. Tay mình đau kinh khủng. Chưa kể mấy cái xương sườn bị thụi bằng đuôi cá mập. Mình không biết còn chịu đựng nổi bao lâu nữa.Rồi mình chợt thấy một hình dáng xam xám ngoi lên, di chuyển kế bên mình. Ôi trời! lại một con quig nữa sao? Mình quay sang nhìn cho rõ. Không phải quig. Đó là một người cũng đang được cái phóng nước kéo đi. Nhưng không phải cậu Press. Người này mặc quần đen, áo đen không tay. Qua quả cầu không khí trong suốt, mình thấy tóc hắn cũng đen và dài. Kẹp giữa hai chân là khẩu súng phóng lao trống rỗng. Chắc chắn đây là xạ thủ đã cứu mạng mình. Chưa biết anh ta là ai, mình đã cảm thấy mến rồi.Anh ta còn biết sử dụng máy phóng nước rất thuâng thục: di chuyển song song với mình, một tay anh ta cầm máy phóng nước, một tay với xuống đùi. Anh chàng này đang làm gì vậy? Khi anh ta thu tay về, mình thấy anh ta cầm một con dao găm bạc sáng loáng. Mình hết hồn. Hắn định lụi mình sao? Vô lý, anh ta mới liều mạng giết một con quig để cứu mình mà lại định giết mình sao?Vươn tay cầm dao, với một cử động lanh lẹ, anh ta thúc mũi dao ngay sang phía... mình. Chẳng biết hắn định làm gì, mình nhắm tịt hai mắt. Vơi một cú vụt mạnh, anh ta... cắt sợi dây nối mình với máy phóng nước. Sức kéo mất ngay. Nhưng sức nước kéo mình từ từ chìm xuống. Phía trước, cỗ máy nhỏ vẫn vun vút phógn như điên. Cho mày đi luôn!Vừa choáng váng vừa đau nhức khắp người, mình cố cử động hai chân, nhưng vẫn chới với trong nước. Đúng lúc đó, mình cảm thấy bị nắm áo kéo lên. Chính là anh chàng mặc đò đen. Anh ta ở ngay bên cạnh mình. Không nói một lời, anh ta nắm cổ áo, bắt đầu đưa mình lên mặt nước. Dù anh ta là ai, lúc này quyền điều khiển cũng đã thuộc về anh ta. Mặc kệ. Mình chỉ nghĩ một điều là lại sắp được hít thở không khí trong lành.Càng lên trên, nước càng sáng sủa hơn. Mình chỉ mong mau mau lên tới mặt nước. Chừng hai mươi giây sau, trước khi lên tới mặt nước, anh chàng áo đen buông tay, để mình tự nổi lên.Cảm giác mới tuyệt làm sao. Đầu mình nhô khỏi nước và cái thắt lưng giữ thân hình mình trôi bồng bềnh. Quá tuyệt, vì mình không nghĩ là còn đủ sức đứng nước nổi nữa. Kéo quả cầu khỏi đầu, mình hít đầy buồng phổi không khí trong lành. Mặt trời ấm áp, không khí ngọt ngào và... mình còn sống.Một giọng nói cất lên sau lưng mình:-Bạn của ông Press, phải không?Mình quay lại. Anh chàng áo đen đang nổi bên mình. Anh ta cũng đã lột quả cầu ra khỏi đầu. Trông anh ta lớn tuổi hơn mình một chút và có nét của người châu Á, với đôi mắt hình trái hạnh, da rám nắng, tóc đen dài. Có lẽ mình chưa hề gặp ai có nụ cười hết cỡ và thân mật đến thế. Anh ta vui vẻ nói:-Ông ấy bảo là sẽ đưa người tới thăm. Xin lỗi vì màn đón khách thô bạo quá. Thỉnh thoảng tụi cá mập quậy tưng luôn, nhưng nếu biết điểm yếu của chúng cũng dễ dẹp thôi mà.Nói đến đó, anh chàng vỗ vỗ vào đầu. Mình chỉ nghĩ ra được mỗi một câu:-Anh là ai?-Spader. Vo Spader. Hân hạnh được biết bạn.-Tôi là Bobby Pendragon. Anh đã cứu tôi...Chẳng biết nói gì thêm, mình ngập ngừng:-Cảm ơn nhiều.-Chuyện nhỏ mà. Tớ chưa bao giờ thấy ai bị mắc vào máy phóng nước như vậy. Nhộn thật.-Đúng, nhộn thật.Mình nói mà chẳng biết nhộn là sao nữa. Anh ta nhìn quanh, bảo:-Vì vậy mà chúng mình đã ra quá xa.Mình cũng nhìn quanh, và những gì nhìn thấy làm tim mình đập thình thình. Chung quanh mình chẳng có gì... ngoài nước! Toàn nước là nước. Bọn mình đang ở giữa đại dương, không một chút dấu hiệu nào của đất trong tầm mắt.Nếu “nhộn” có nghĩa là không may, thì vụ này quả thật là... rất nhộn. Muốn biết cảm giác vô vọng là gì, thì hãy tưởng tượng hoàn cảnh của hai đứa mình lúc này: hai gã bồng bềnh như hai cái nút chai giữa đại dương mênh mông vô tận. Ngó quanh đúng ba trăm sáu mươi độ, không đất, không thuyền bè, không một dấu hiệu gì có thể bám víu. Vậy mà anh chàng Spader còn có thể tuôn ra câu nói:- Hôm nay trời đẹp quá há?Đẹp trời? Đang bơ vơ giữa biển mà anh ta lại nói chuyện về thời tiết tốt được? Dù là một tay lạc quan tếu hay thật khùng, hắn bắt đầu làm mình cảm thấy ơn ớn. Đúng lúc đó, chân mình bị giật mạnh một cái. Mình khiếp đảm thét lên. Con quig trở lại? Hay anh em của nó? Chúng rượt theo mình và...Bên phải mình, nước sủi bọt và thình lình quả cầu phủ kín một cái đầu nhô khỏi mặt nước. Cậu Press. Ông kéo quả cầu khỏi đầu toét miệng cười, hỏi mình:- Chuyến đi đã đời luôn hả, Bobby? Vụ đó làm gì có trong kế hoạch B.Mình nổi sùng:- Cậu tưởng cháu khoái bị kéo ào ào như vậy lắm hả?- Bình tĩnh. Cậu giỡn chút thôi mà.Mặc dù bết do lỗi tại mình ông mới bắn trật mục tiêu, mình vẫn bảo:- Cháu tưởng cậu bắn bách phát bách trúng?- A, rất may là Spader tới kịp lúc.Spader kêu lên:- Chào ông Press. Rất vui gawpk lại ông.- Tôi cũng rất vui được gặp chú em. Cậu cháu tôi may mắn nên mới gặp chú em tại đây.- Tôi đi câu. Ngạc nhiên thấy thuyền trượt nước của ông neo trong vùng này. Ông biết rồi đó, đây là vùng của lũ cá mập mà.Mình nói ngay:- Có lẽ chúng ta không nên ở lại nơi này nữa.Spader la lên:- Đúng vậy! Chẳng hay ho gì ở đây chờ chúng rủ cả bầy đến.Vừa nói, Spader vừa chăm chú nhìn một vật giống như dồng hồ lặn màu đen to đùng. Mình đoán đó là la bàn, vì anh ta kiểm tra nó, ngước nhìn lên, đổi vị trí, rồi nói:- Chúng ta đi thôi.Chụp lại quả cầu lên đầu, hướng mũi máy phóng nước về trước, Spader vọt lướt trên mặt nước.Mình nhìn cậu Press, thầm nghĩ anh chàng này điên rồi. Chung quanh toàn nước! Đi đâu? Nhưng cậu Press chỉ bảo:- Cậu rất khoái tay này.- Chúng ta ở giữa biển. Anh ta đi đâu vậy?Đội quả cầu lên, bơi lại gần mình, cậu bảo:- Hắn đưa cậu cháu mình tới chỗ neo thuyền. Cháu ổn chứ?- Cháu cảm thấy như bị căng ra trên cái giá treo người của thời trung cổ và bị quất bằng chày khắp thân thể. Ngoài chuyện đó ra thì... ổn. Nhưng cháu không bơi nổi nữa đâu.- Không cần phải bơi. Chụp quả cầu lên đầu, rồi nắm thắt lưng cậu.Mình làm theo lời ông. Quả cầu lập tức biến dạng, vừa khít đầu. Mình nắm thắt lưng ông bằng tay trái. Tay phải mình đau rã rời và dường như dài ra thêm mấy phân.Cậu Press khởi động máy phóng nước, và hai cậu cháu tiến về hướng có cái thuyền trượt, để rồi... chẳng biết còn tiến về đâu nữa. May là nước rất lặng, nên chuyến đi thật êm ả. Mình nói là may là vì mình rất cần được nghỉ ngơi. Trong khi cậu Press kéo mình theo, mình nằm ngửa, nhìn mặt trời. Một mặt trời thôi, không phải ba mặt trời như ở Denduran đâu. Mặt trời tại Cloral ấm áp và cho đến lúc này, tất cả mọi thứ ở Cloral đều làm mình cảm thấy như đang ở trong một vùng nhiệt đới. Cả nước và không khí đều ấm, không quá nóng đến khó chịu. Tất nhiên, vụ mấy con quig làm nơi đây kém đi vẻ giống như một vườn địa đàng. Đành chấp nhận thôi, vì làm sao có thể đòi hỏi sự tuyệt đối được.Mấy phút sau, cậu Press giảm tốc và ngừng lại. Buông tay khỏi thắt lưng của ông, mình thấy: bập bềnh trước mắt là hai thuyền máy. Quả thật, Spader đã tìm đường bằng cái đồng hồ của anh ta. Cứ như mò cây kim trong đống rơm vậy. Dễ nể thật!Spader đã ở trên một trong hai cái thuyền. Trông chúng giống như những đồ chơi trượt tuyết. Nhưng hai cái thuyền láng mướt kia không phải đồ chơi. Với kỹ thuật quá cao như thế làm sao có thể là đồ chơi được. Khung sườn có kích cỡ của một bồn tắm rất nông. Trắng nõn như được làm bằng nhựa. Mũi thuyền nhọn, phần đuôi phẳng và thẳng. Để điều khiển, người lái đứng trước một cây trụ giống như ghi-đông xe mô tô. Sau không gian của người lái là chỗ ngồi cho một hành khách. Thành thuyền chỉ cao chừng vài phân. Chắc là nước rất dễ tràn vào.Các bạn tưởng chúng tròng trành, không vững sao? Đừng lo. Chúng có những cái cánh. Hai bạn đã từng thấy loại xuồng có mái chèo với các sườn ngang chĩa ra thành xuồng và nối với các pông-tôngchưa? Hai cái thuyền trượt này cũng giống vậy đó. Chúng có những cái móc chèo hai bên sườn. Lúc này những cái móc chèo đó được nâng khỏi mặt nước khiến chiếc thuyền trông giống như một con chim bất động - trong tư thế vỗ cánh. Phần cuối của những móc chèo là những pông-tông có hình dạng như những quả ngư lôi. Mình đoán, khi thuyền chạy, những móc chèo sẽ được hạ thấp hơn xuống dưới nước để giữ cho thuyền được vững.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx