sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 2: Thành Phố Mất Tích ) - Chương 05 Part 01

Nhật kí #5(Tiếp theo)CloralTừ lần đầu ra khỏi nhà tại Stony Brook, mình đã nhảy từ tai hoạ này sang tai ương khác. Dường như mình luôn phải sống trong hoang mang hay sợ hãi, hoặc vừa hoang mang vừa sợ hãi. Cũng có những lúc sự việc không đến nỗi tệ lắm, nhưng hầu hết những chuyện có mình dính vào đều y như rối tung lên.Tuy nhiên sau một thời gian ở Cloral, mình rất sung sướng nói rằng, mấy tuần lễ đó thật sự tuyệt vời.Từ giây phút bước lên khu cư trú Grallion, mình cảm thấy rất an toàn. Nhưng còn hơn thế nữa. Khi tìm hiểu về Grallion và sự hoạt động của những khu cư trú nổi tại Cloral, mình cảm thấy như thể đã khám phá ra một nơi rất lý tưởng. Cloral có một xã hội và một cách sống như một bộ máy hoàn hảo. Một nơi mà mỗi bộ phận, mỗi cá nhân đều có một vai trò quan trọng. Mỗi người đều cậy nhờ vào những người khác, và họ đều tôn trọng vai trò của nhau.Mình không bảo là hoàn toàn không có vấn đề gì. Người Cloral không phải là những hình nộm bằng nhựa vô tri của Disney, chỉ biết sống để phục vụ. Khác xa thế nhiều. Họ có ý kiến của riêng mình và không phải lúc nào cũng đồng tình với kẻ khác. Đó là một bức tranh viễn cảnh lớn lao mà họ luôn gìn giữ. Ở đây không có chiến tranh, không có những căng thẳng giữa các chủng tộc khác nhau. Hình như cũng không có sự phân biệt giai cấp. Nghĩa là, mặc dù vẫn có những người được tôn trọng hơn, lãnh lương cao hơn những người khác, nhưng không ai đối xử với bất kỳ người nào như một công dân hạng hai. Đó mới là điều kỳ lạ.Mình đã cố tìm hiểu vì đâu mà một xã hội lý tưởng như vậy lại có thể tồn tại, trong khi những xã hội tiến bộ - như xã hội trên Trái Đất Thứ hai của tụi mình - dường như luôn luôn tìm cách đàn áp lẫn nhau. Mình chỉ có thể đưa ra một giả thuyết hay nhất là: mỗi ngời dân Cloral đều phải đối mặt với một thách thức giống nhau. Đó là sống chung với nước. Phải, họ đã tạo ra những thành phố nổi kỳ lạ này để làm người ta có cảm giác như đang sống trên mặt đất khô ráo. Nhưng không phải là mặt đất thực sự. người ta sống trên sự bồng bềnh, trôi nổi. Điều đó có nghĩa là, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra. Một trận giông bão quái ác cũng có thể quét sạch một thành phố. Việc canh tác để có đủ lương thực cho cả cái thế giới này là nỗi lo thường trực. Một vi trùng đơn giản cũng đủ gây nguy hiểm cho toàn khu cư trú. Cuộc sống tại đây chẳng dễ dàng chút nào. Những con người ở đây phải đoàn kết lại vì một nguyên nhân chung: Sinh tồn. Bất kỳ bất đồng nào cũng không đáng kể, khi so sánh với những thách thức nghiêm trọng hơn mà học phải đương đầu hàng ngày.Nhưng mình đã đi quá xa. Để mình trở lại chuyện xảy ra ngay sau khi cậu cháu mình đặt chân lên Grallion.Vì cậu Press đã từng đến đây, nên cậu hướng dẫn mình đi một vòng. Lên khỏi bến tàu, mình chú ý đến hai điều. Một là, bên trong khu cứ trú này là một nhà máy chằng chịt như mê cung, với những đường ống, động cơ, máy bơm... Dưới lối đi nhỏ, nhân công tất bật trong công việc giữ gìn cho khu cư trú nổi khổng lồ này hoạt động.Thứ hai là, hình như không có gì tại đây được làm bằng kim loại. Mình không biết rõ chúng là vật liệu gì. Mình đoán nếu thấy, hai bạn sẽ bảo là nhựa hay sợi thuỷ tinh hoặc thứ gì đó. Nhưng suốt dọc đường mình đi, tất cả những cái ống, cột trụ, rầm cầu, kể cả máy móc, trông đều giống như được làm cùng từ một thứ vật liệu nhẹ. Bước trên cầu thang, thay vì tiền lanh canh của sắt thép, thì tiến cậu cháu mình gần như êm ru, như đi trên thảm vậy. Cũng hợp lý thôi. Tất cả mọi thứ đều bồng bềnh trên nước, đương nhiên phải dùng vật liệu nhẹ. Nhưng đây mới là điều kỳ lạ: Mặc dù bên trong Grallion trông giống như một xưởng máy khổng lồ, nhưng không có những tiếng động rầm rầm đâu. Có thể bảo nơi này rất sôi động, nhưng không náo nhiệt hơn Thư Viện Stony Brook vào ngày thứ bảy bao nhiêu. Đã không? Vừa bước lên thang, mình vừa hỏi cậu Press:- Ở đây họ làm gì? Chẳng lẽ chỉ săn bắt cá và đua thuyền thôi sao?- Mỗi khu cư trú đều có một nhiệm vụ riêng. Nơi sản xuất vật liệu, nơi cung cấp thực phẩm, nơi là trung tâm tài chính, lại có nơi chuyên khai thác nguyên liệu thô...- Vậy Grallion này làm gì?- Tự quan sát đi chứ.Lên hết cầu thang, cậu cháu mình gặp một cái của mở ra một mặt bằng. hai cậu cháu bước vội ra ngoài nắng và lần đầu tiên mình ngắm nhìn toàn cảnh Grallion.Mark. Courtney ơi! Mình sợ không tìm được từ chính xác để miêu tả những gì mình đang thấy, vì cảnh trước mắt mình quá... kỳ vĩ.Mình đã bảo với hai bạn là nó to lớn lắm, phải không? Ôi! To lớn cũng không diễn tả hết được. Phải bảo là... đồ sộ... khổng lồ khủng khiếp luôn! Mình cảm thấy như đang ở trên đất liền. Nhưng mình biết đây đâu phải đất liền, vì mình mới nhoi từ nước lên cái đảo nổi này mà. Đây là một con tàu, nhưng không giống bất kỳ con tàu nào mà mình từng thấy. Bây giờ sẵn sàng nghe nhé: trải dài mút mắt mình là... đất nông trại. Thề đó. Nói láo chết liền. Trước mắt mình mẫu này tiếp mẫu kia toàn cây hoa, cây ăn trái, rau tươi đủ màu sắc.Thật vậy, Gralion là một trang trại nổi khổng lồ!Cậu Press tiến lên, nói:- Đi ngả này.Lúc đầu mình cứ đứng ì ra đó. Không nhúc nhích nổi. Chỉ muốn thả hồn ra khắp chung quanh với những gì mình đang nhìn ngắm.Vừa cười lớn, cậu Press vừa gọi:- Lại đây, chỗ này nhìn rõ hơn.Cậu rất khoái chí khi thấy mình ngơ ngơ như thằng mất hồn. Mình chạy theo ông, muốn được chiêm ngưỡng nhiều hơn nữa. Ông dẫn mình leo thang lên một ngọn tháp. Từ vị trí thuận lợi cao hơn này, mình có được cái nhìn toàn cảnh của những nông trại Grallion. Những công nhân nông trại đi lại trên các con đường nhỏ phân chia từng khu vực cây trồng khác nhau. Có cả những xe cộ nhỏ chạy bằng điện êm ả, nhưng vùn vụt qua lại trên những con lộ. Bên trái mình là hàng hàng cây ăn trái. Nhiêug cây chịu chịt loại quả giống như cam và táo, nhưng nhiều cây có những chùm quả rất lạ lùng. Có những quả căng phồng trông giống như khí cầu màu xanh lục sáng bóng, lại có loại quả giống những con ngươi đỏ thắm, cỡ bằng quả nho. Nhiều quả trông như những trái dâu mũm mĩm, trắng nõn. Tất cả đều có vẻ chín tới, sắn sàng cho thu hoạch.Ngay trước mặt cậu cháu mình hàng ngàn ngàn cây mọc lên từ đất. Đất thật đấy. Hay ít ra, mình nghĩ đó chính là đất. Màu nâu và trông rất xốp. Nếu không phải là đất, thì cũng là... hàng nhái cao cấp. Có cây có trái nhỏ và lá rau, có cây trông cứ như cây rau diếp. Ló ra khỏi mặt đất, lại có những củ quả chẳng khác gì khoai tây hay cà - rốt.Bên phải mình, hai bên những lối đi nhỏ là hàng rào chằng chịt loài dây leo, với những quả màu xanh lục sẫm như quả dưa chuột muối mà mình đã thấy dưới hang động ngầm. Một vùng dây leo khác phủ toàn một loại quả giống như những chiếc đĩa tròn xoe. Loại quả kỳ lạ này trông rất mỏng manh, rung rinh theo làn gió.Lại có riêng một khu, cây được trồng dưới bóng râm của một tấm phủ mỏng. Chắc loài cây này phát triển tốt hơn ở nơi không có ánh sáng trực tiếp. Mình ước tính vùng được che phủ này phải rộng đến cả dặm vuông. Một vùng khác nữa hoàn toàn dành riêng cho một loại cây giống như lúa mì. Ngạc nhiên chưa?Khắp nơi mọi người chăm chỉ làm việc. Người gieo hạt, kẻ thu hái, kẻ tưới nước hoặc xới đất, hoặc cắt tỉa cây cảnh.Để diễn tả nông trại bao la, tràn ngập cây trái, rau quả tươi tốt này, mình chỉ có thể diễn tả bằng một từ... tuyệt vời!Cậu Press cắt nghĩa:- Khu cư trú này nuôi sống khoảng ba chục ngàn người. Việc đóng thùng được làm bên dưới, rồi xuất đi. Gần cuối khu còn có một bến tàu nữa, đó là nơi đón những con thuyền từ các khu cư trú khác tới nhận sản phẩm. Tất cả đều rất hiệu quả.- Bao nhiêu người làm việc tại đây?- Cậu đoán chừng hai trăm. Thường trực sống tại đây chỉ có năm mươi người thôi. Đó là thuyền trưởng và các thuỷ thủ đoàn, phụ tá, mấy giám sát nông trại, và các nhà nông học.- Nhà nông học?- Các khoa học gia. Những người tính toán nên trồng gì, trồng ở đâu. Họ luôn luôn thử nghiệm phân bón, luân canh trồng trọt, và đủ thứ linh tinh khác. Có sáu mươi thuỷ vụ như Spader giữ gìn sao cho khu cứ trú này hoạt động được trôi chảy và điều phối tất cả những thuyền nhỏ đến và đi. Họ sống tại đây trong những ca ngắn hạn – có thể chừng ba tháng một lần. Những người còn lại giống như những nông dân làm thời vụ. Họ đến và đi tuỳ vào mùa vụ. Kia là nơi ở của những người làm việc ngắn hạn.Mình nhìn theo tay ông chỉ: xa xa về bên trái, một dãy nhà nhỏ nằm dọc theo chiều dài một bên khu cư trú. Những căn nhà đó trông giống những ngôi nhà hai tầng nho nhỏ. Cậu Press nói tiếp:- Dãy nhà đối diện dành cho những người làm việc thời hạn lâu dài. Những người trong tổ lái, các nhà nông học và vân vân...Mình nhìn qua bên phải và thấy một dãy nhà khác nằm dọc theo sườn đối diện. Mấy ngôi nhà đó có vẻ lớn hơn. Đương nhiên rồi, những người thường trực làm việc tại đây thì phải ở nhà lớn hơn chứ. Cậu Press bảo:- Chúng ta đang đứng tại phần đuôi khu cư trú. Đây là nơi cất giữa hầu hết nông cụ và là nơi làm việc của các nhà nông học. Còn đằng mũi có một phòng lái lớn, điều hành khu cư trú, nhưng hai bên sườn còn có hai buồng điều hành nhỏMình thốt lên:- Bảo một nông trại là đẹp thì cũng kỳ. Nhưng đúng là nó đẹp thật.- Đẹp là đẹp. Chẳng có gì là kỳ cục cả. Mong sao nó cứ mãi được thế này.Bỏ lửng câu nói đầy vẻ bất thường, cậu Press leo xuống thang. Mình vội xuống theo, hỏi:- Cậu nói vậy là sao? Chuyện gì có thể xảy ra?Ông trả lời cộc lốc:- Cháu quên lý do cậu cháu ta có mặt tại đây rồi sao?A, phải rồi. Saint Dane. Bước ngoặt. Mấy giây vừa qua mình đã quên lửng mối lo về thằng cha này. Thật khó mà hình dung nơi này sẽ phải gặp bất kỳ cảnh hỗn loạn nào. Không như Denduron. Lãnh địa đó xáo trộn từ lúc mình mới đến. Còn nơi đây, giống như... nói sao nhỉ? Giống như vườn địa đàng vậy.Mình hỏi tiếp, thấy sao mình ngu thế không biết khi đi hỏi câu vừa rồi:- Vậy... chúng ta phải làm gì?- Cậu nghĩ, chúng ta phải sống tại đây một thời gian. Nếu Saint Dane có mặt tại đây, sớm muộn gì nó cũng sẽ giở trò. Điều tốt nhất cậu cháu ta cần làm bây giờ là sống hoà nhập và tìm hiểu lãnh địa này, để kịp sẵn sàng nếu có chuyện lạ xảy ra.- Chính điều đó làm cháu lại thắc mắc.Ông trả lời tỉnh bơ, như biết trước câu hỏi của mình:- Tất nhiên là cháu phải thắc mắc rồi.- Khi từ ống dẫn lù lù hiện ra, cậu nói sao với người ở lãnh địa mới tới? Họ không hề thắc mắc cậu là ai, từ đâu đến sao? Vì sao cậu có thể thình lình muốn đến đâu thì đến?- Cha cha, câu hỏi hay đấy. Rõ ràng cháu không thể bảo với họ cháu là một Lữ khách từ một lãnh địa xa xôi tới. Và sự hiện diện của cháu là để tránh cho thế giới của họ khỏi bị sụp đổ tan tành. Nói vậy là hỏng ngay, tệ hại lắm.- Đúng vậy, rất tệ.- Vì vậy mới phải nói cách khác. Cậu đã bảo Spader, cậu từ một khu cư trú xa tới, và mục đích của cậu là được thấy tất cả lãnh địa Cloral. Do đó cậu du lịch khắp nơi, đến những nơi cậu thích và phải tìm việc làm để chi trả cho chuyến đi.Xuống tới chân cầu thang, cậu Press ngừng lại nhìn mình, cười láu lỉnh:- Có điều những lời nói đó chẳng xa sự thật bao nhiêu. Chỉ cần bỏ qua, không thắc mắc đến cái vụ cố gắng tránh cho nên văn minh của họ bị sụp đổ. Vì khó cắt nghĩa cho họ hiểu lắm.- Hãy cho cháu biết về công việc đó đi.Hai cậu cháu tiếp tục bước dọc vành đai nông trại.- Chúng ta sẽ tìm việc làm tại đây. Chuyện này không khó. Họ luôn cần người giúp việc. Nhưng phải thận trọng. Càng biết nhiều về một lãnh địa, cháu càng có cơ may giúp họ. Cậu đã làm như vậy tại Denduron.- Bao giờ chúng ta mới cho Spader biết anh ta là một Lữ khách?- Khi cần thiết.Vừa trả lời, ông vừa vội rảo bước. Mình phải chạy theo. Hình như thình lình ông hấp tấp tới một nơi nào đó. Mình hỏi:- Cậu cháu mình đi đâu đây?Ông đáp với vẻ hăng hái hết mức:- Cháu không nghe Spader nói gì à? Hắn đãi snigger tại quán Grolo. Bỏ qua rất uổng.Nhậu snigger tại quán Grolo. Nghe có vẻ hấp dẫn.Hai cậu cháu rảo bước tới khu nhà ở của những người làm thời vụ. Lại gần, trông chúng như những căn hộ nhỏ. Không tráng lệ, nhưng tươm tất. Trước cửa nhà, đàn ông đàn bà quây quần, kẻ đọc sách, người chơi đùa với con cái. Hai người đàn ông đang chơi trò quăng bắt một cái ống cong cong, giống món vũ khí boomerang của dân Úc. Họ ném cái ống cong đó thật xa, cái ống vút lên không rồi quay vòng trở lại, đáp xuống ngay chóc bàn tay vừa quăng nó lên. Phiên bản trò chơi ném đĩa của người Cloral đó.Y phục của tất cả những người này đều bằng chất vải nhẹ và đầy màu sắc như quần áo của mình và cậu Press. Vì vậy cậu cháu mình y chang họ. Nhiều người cười cười, vẫy tay chào thân thiện khi cậu cháu mình đi qua. Cậu Press vẫy tay chào đáp lại từng người. Mình cũng vậy. Họ chẳng biết cậu cháu mình là ai mà cũng chẳng quan tâm tới điều đó. Thấy họ thân thiện như vậy, mình cảm thấy ổn rồi.Đi chừng một dặm, mình tới một dãy nhà thấp khác chạy song song với khu nhà nằm dọc mép biển. Không cần hỏi, mình cũng biết nơi này là gì. Đó là khu tiểu siêu thị đúng kiểu Grallion. Có một cửa hàng quần áo, một tiệm hớt tóc. Một cửa hàng bách hoá nhỏ nằm kế một hiệu sách cũng nho nhỏ. Kề ngay bên là một gian hàng bày bán đủ thứ từ dụng cụ, đồ chơi tới đồ dùng nhà bếp... Tại Trái Đất Thứ Hai của tụi mình, mình cũng có một cái tên cho loại cửa hiệu này: Target *. (*. Target Corporation, là hệ thống các cửa hàng bán lẻ lớn thứ sáu ở Mỹ)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx