sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon (Tập 7) - Chương 1 - Phần 11

Tiến vào một tiền sảnh tuyệt đẹp. Trần vươn cao nhiều tầng. Ánh ráng rọi qua những cửa sổ kính màu đồ sộ, gần trần nhà hình vòm. Cảnh trí trên những cửa sổ này làm mình nhớ tới một nhà thờ, nhưng mình nghĩ chúng không miêu tả về tín ngưỡng nào. Thay vào đó, là cảnh những người đang chơi trò chơi. Hình ảnh người đang chạy, ném bóng, hoặc đang vật lộn. Tất cả đấu thủ đều mặc áo màu sáng, tay dài, với sọc chéo trước ngực. Tiền sảnh này giống như một thánh đường cung hiến cho các “đấu sĩ,” như cách gọi của họ. Tin đi, nó chẳng gây ấn tượng đặc biệt nào cho mình, mà chỉ làm mình ghê tởm đến phát ói.

Nơi này không là một lâu đài cổ lỗ mốc meo của Thời Đại U Tối[5] đâu. (Giả sử Quillan có Thời Đại U Tối). Hoàn toàn ngược lại. Trông như mới được xây dựng. Sàn bằng đá cẩm thạch, với những hình khảm tinh xảo. Sạch sẽ, ngon lành như có thể ăn được. (Mình ghét câu thành ngữ này. Dù sạch tới đâu, sao lại có thể nghĩ đên việc ăn một mặt sàn) Một cầu thang đá rộng, uốn cong lên một ban công trên cao. Mỗi tầng đều treo cờ đủ màu sắc, làm nơi này như được trang hoàng cho một lễ hội. Nhiều hành lang dẫn tới những phần khác của lâu đài. Mình cố ghi nhớ sơ đồ, sợ loanh quanh một hồi là bị lạc trong nơi quá rộng lớn này.

[5] The Dark Age: Một thời đại của châu Âu từ thế kỉ thứ V tới thứ X Sau Công nguyên, đầu thời Trung Cổ, thời kì được coi là còn tối tăm, ngu dốt.

Mình hờ hững nói:

- Nơi này đẹp thật. Nó thuộc về ai vậy?

Như bị xúc phạm, LaBerge nói ngay:

- Sao, tất nhiên là thuộc về chúng tôi. Ai khác có thể...

- LaBerge!

Veego nghiêm khắc nói. Mụ đối xử với hắn như một đứa trẻ quấy rầy. Hắn đang quấy rầy. Nhưng mụ thì dễ sợ. Mình không biết điều nào tệ hơn.

Mụ rề rà nói như đang nói với một kẻ quá ngu dốt, không thể nào hiểu nổi.

- LaBerge, đấu thủ Đỏ chưa bao giờ tới đây. Anh ấy là khách, phải cư xử cho lễ độ chứ.

LaBerge cãi:

- Tôi không định tỏ ra bất kính. Chỉ đơn giản nghĩ phải làm rõ địa vị của chúng ta là ai, mới có thể thu xếp một cách sống thích hợp...

Mình cắt ngang:

- Nhưng tôi không biết các người là ai.

LaBerge sững sờ, ôm ngực như lên cơn đau tim bất ngờ:

- Không xem trò chơi sao?

- Không. Tôi không là người ở khu này.

- Có gì khác đâu? Ai cũng biết chúng tôi là ai và...

- LaBerge!

Veego lại quát lên.

- Anh không nghe tôi nói gì sao?

Lần này LaBerge không cãi lại. Hắn nhìn xuống như một đứa trẻ phụng phịu vì bị la rầy.

Mình hỏi:

- Hai người là vợ chồng?

LaBerge và Veego đều hô hố cười. LaBerge cười hỏi:

- Vợ chồng? Không. Chúng tôi là bạn làm ăn. Nói thêm là rất thành công. Cứ nhìn quanh đây thì đủ biết.

Điều này thì mình phải đồng ý. Nếu hai con người này sống trong một lâu đài lạ thường trong rừng, họ phải đang thật sự rất thành công với những gì đang làm. Mình hỏi:

- Chính xác thì hai người đang làm gì?

- Hả? Chúng tôi rất nổi tiếng. Sao anh có thể không biết...

Veego lại cắt ngang:

- Hỏi đủ rồi đó. Còn thời gian để hỏi tiếp trong bữa ăn.

Mụ quay qua mình:

- Anh sẽ là thực khách của chúng tôi chứ?

- Đây là chương trình của bà. Xin cứ cho biết tôi phải làm gì.

- Phải, tôi sẽ cho anh biết... và anh sẽ làm đúng như tôi nói.

Mụ lại cười kiểu đắc thắng đó. Hay mình hơi quá cường điệu. Dù sao, mình biết, phải rất thận trọng với Veego. Chưa biết nghĩ sao về LaBerge. Hắn có vẻ ngô ngố. Nhưng Veego - mụ có thể gây khó khăn.

Veego lên tiếng gọi:

- Mười Bốn.

Mình đứng ngẩn ra, chẳng hiểu mụ nói gì. Một lát sau, một gã xuất hiện trên cầu thang. Lễ phép đáp lại:

- Dạ.

Mười Bốn không là một con số mà là một con người. Hắn chỉ cao hơn mét rưỡi, mặc toàn một màu trắng, áo trắng dài tay, quần trắng, găng tay trắng, giày trắng. Cà vạt rộng bản hai màu. Chắc đây là màu đặc trưng của LaBerge và Veego. Một điều nữa làm gã này nổi bật là đầu hắn sói lọi không một cọng tóc. Làm khó đoán nổi tuổi hắn, qua giọng nói của hắn mình không đoán được. Có thể là từ hai mươi tới bốn mươi. Hắn tiến lại, đứng nghiêm cúi đầu, nói:

- Xin chờ lệnh.

Veego nói:

- Đưa đấu thủ Đỏ về phòng. Anh ấy sẽ dự bữa ăn tối cùng chúng ta.

- Rất tốt.

Mười Bốn nói, rồi ra dấu cho mình bước tới cầu thang. Mình nhìn Veego. Mụ nói:

- Anh đã có một ngày bận rộn. Hãy nghỉ ngơi một chút. Mười Bốn sẽ đến đón anh trước bữa ăn.

Biết phải làm gì đây. Mình bị bắt cóc rồi. Không từ nào chính xác hơn. Họ tỏ ra tử tế với mình, rồi sao? Họ vẫn cứ gọi mình là đấu thủ Đỏ, như một trong những tay đã nện nhau tới chết trong cuộc tỉ thí Tato. Càng rối trí thêm, LaBerge còn bảo mình sẽ được tiếp đãi như một ông hoàng. Điều duy nhất mình phải luôn ghi nhớ: Lí do mình thật sự tới đây - vấn đề quan trọng nhất - là vì Saint Dane đã gửi lời mời tới mình. Mình có mặt tại đây là để ngăn chặn Saint Dane. Nếu muốn tìm ra hắn, mình phải theo họ. Ít ra là trong một thời gian ngắn.

LaBerge tưng tửng nói:

- Anh sẽ khoái bữa ăn tối nay.

- Với điều kiện đừng có Tribbun.

Mình nhìn hắn, nói. Dù chẳng biết Tribbun là gì, chỉ mới thấy nhãn hiệu đó trong cửa hàng thực phẩm, mình chỉ muốn làm hắn lúng túng ti tí thôi.

LaBerge trợn tròn mắt, kêu lên:

- Tribbun? Tribbun ngon tuyệt.

- Nhưng tôi ghét lắm.

- Thôi được, chúng tôi sẽ loại khỏi thực đơn.

Bực tức, hắn hầm hầm quay đi. Mình biết làm vậy là ngốc, nhưng làm mình cảm thấy chút xíu có uy.

Mười Bốn nói:

- Xin mời đi lối này.

Veego bảo:

- Nghỉ ngơi thoải mái nhé.

- Cám ơn.

Mình trả lời rồi tiến tới cầu thang. Trước khi bước lên, mình liếc lại, thấy Veego vẫn đứng yên, nhìn theo. Cảm giác rờn rợn, như mụ đang đánh giá mình.

Theo sát sau mình, Mười Bốn nói:

- Tới đầu cầu thang, rẽ phải.

- Tên thật của anh là gì? Còn tôi là Bobby.

- Tên tôi là Mười Bốn.

- Không đúng. Cũng như tên tôi không là Đỏ. Chẳng ai đặt tên con theo số hay màu sắc.

- Tuỳ ngài nghĩ.

Mình hỏi đùa:

- Anh thân thiết với ai, Mười Ba và Mười Lăm?

Mình cười. Hắn không cười, thản nhiên nói:

- Vâng, đúng thế.

Ồ.

Gã này không đùa với mình. Mình cá là hắn sợ những gì Veego sẽ làm với hắn. Thôi, không làm khó hắn nữa. Tới đầu cầu thang, hắn chỉ một hành lang dài và rộng, khoảng một mét lại có một cửa gỗ khép kín.

Mình hỏi:

- Sau những cửa đó là gì?

- Đây là nơi ở của một số đấu thủ.

Mình chú ý đên một bảng chữ nhật màu sắc khác nhau trên mỗi cánh cửa. Trắng, đen, cam, xanh dương. Có vẻ như khu tập thể của đấu thủ. Đi khoảng năm mươi mét, tới một cửa có bảng đỏ, Mười Bốn mở cửa, nói:

- Đây là nơi ở của ngài.

Vượt qua hắn, mình bước vào phòng. Đó là nơi mình đã tả trong nhật kí trước. Ngoài sức tưởng tượng của một đứa trẻ. Một đứa trẻ bất bình thường. Đó là một phòng rộng, tha hồ chạy nhảy. Tường màu tía với những sọc vàng. Tất nhiên. Phủ đầy bong bóng đủ màu sắc. Chính giữa phòng, một cái giường như bồng bềnh trong không gian. Trên giường có chăn vàng, gối tí. Một bàn viết như bàn tay khổng lồ ngửa lên. Tất cả đểu có vẻ lố lăng, nhưng phần gớm nhất là trang trí quá lố. Khắp phòng là những cái kệ chất đầy búp bê. Búp bê hề. Mình ghét hề. Nói rồi mà, đúng không? Theo mình, trên đời có hai loại người: Người ghét hề và... hề.

Mình nói với Mười Bốn:

- Tôi không ở đây đâu.

- Ngài không thích phòng này?

- Anh đùa hả? Đầy những hề. Ai trang trí một phòng toàn hề thế này?

- Chắc là LaBerge.

- Tôi sẽ không ở đây.

Hắn bình tĩnh trả lời:

- Xin lỗi ngài. Không còn phòng nào khác nữa.

Vừa định phản đối, rồi mình chợt nghĩ là sẽ không ở lâu, có thể tạm hòa giải với đám hề. Ít ra là mình sẽ cố gắng. Mình ghét hề và cũng chẳng ưa gì Quillan.

Mình sẽ kết thúc nhật kí này tại đây, để gửi tới hai bạn. May mắn là họ để mình một mình đủ lâu để viết hết cả hai nhật kí. Bây giờ viết nhiều quá nên tay mình tê bại rồi, nhưng mình còn sống.

Mình cảm thấy đang tới gần Saint Dane, vì đã gặp Veego và LaBerge. Có thể thiệp mời là của họ, nhưng do Saint Dane chuyển tới. Giữa họ và hắn có quan hệ. Việc của mình là khám phá ra mối quan hệ đó. Bước đầu là tìm hiểu vì sao Veego và LaBerge muốn mình có mặt tại đây. Nếu họ có ý định tiếp đãi mình như một ông hoàng, tốt thôi. Nhưng mình không quá ngu. Mình e họ muốn một điều gì đó từ mình và mình có một cảm nghĩ thật rõ ràng. Họ nghĩ mình là một đấu thủ, nghĩa là họ muốn mình thi đấu. Mình không thể ngăn được ý nghĩ: Chính Saint Dane bày ra tất cả trò này và chính hắn muốn mình thi đấu. Chỉ có một hi vọng: Mình có thể né tránh đủ lâu để khám phá kế hoạch của tên quỷ sứ đó trên Quillan này. Đây sẽ là một trò đi dây đầy nguy hiểm. Mình cần phải ở đây để tìm hiểu, nhưng ở lại là phải thi đấu.

Mình tự hỏi, Lữ khách của Quillan có qua những bước giống mình không? Anh ta cũng đã nhận được một thiệp mời? Saint Dane đã gửi thiệp mời tới tất cả Lữ khách? Đây là cách diễn ra hồi kết cuộc? Trận chiến của tụi mình với Saint Dane sẽ lụi tàn với hàng loạt trò chơi chết người trên lãnh địa điên rồ này? Nếu Saint Dane triệu tập Lữ khách tới đây, mình tin họ sẽ lần lượt tới. Lần đầu tiên, mình thật sự hi vọng Spader và ông Gunny cứ bị kẹt tại Eelong.

Ngồi trong căn phòng ghê rợn này, mình cảm thấy rất cô đơn. Không ai chia sẻ, phản đối những ý nghĩ của mình. Chẳng có ai để mình có thể tin tưởng. Dù nguyên nhân nào làm mình thành thủ lãnh Lữ khách, thì điều đó cũng không có nghĩa là mình không cần giúp đỡ. Hay mình không cần tình bạn. Khi bận rộn, mình không băn khoăn, nhưng những lúc một mình như thế này, mình lại nghĩ lan man. Chẳng thú vị gì. Những lúc như thế này, cuộc chiến chống Saint Dane dường như quá áp đảo mình, mình chỉ muốn rũ bỏ hết và về nhà. Nhưng điều đó lại làm mình nhớ, còn nhà đâu nữa. Quá khứ của mình đã bị xóa sạch. Mình không thuộc về Trái Đất Thứ Hai. Mình không dám chắc đã bao giờ thuộc về nơi đó chưa. Vậy thì, thật sự mình thuộc về đâu?

Ôi, nhưng tự thương thân chẳng được ích gì. Mình phải tiến tới. Mình cần ngủ để ngừng lo nghĩ, nhưng vẫn lo nghĩ đến không thể ngủ. Hai bạn đừng lo, không phải lúc nào mình cũng cảm thấy thế này đâu. Chỉ những khi mọi việc lắng xuống thôi. Mình cần những lúc nghỉ ngơi này để nạp năng lượng và viết nhật kí. Nhưng thú thật, mình sợ thời gian rảnh rỗi, vì đó là khi mình nhận ra là mình thật sự cô đơn đến thế nào.

Không sao đâu. Mình ổn mà. Chỉ cần tống hết cảm giác nặng nề đó ra khỏi lồng ngực.

Trước khi kết thúc, mình viết thêm một chuyện. Khi ra khỏi phòng, Mười Bốn nói:

- Khi bữa ăn sẵn sàng, tôi sẽ đón ngài.

- Sao cũng được.

Hắn sắp bước ra trong khi mình nhìn quanh phòng và thấy tất cả những đôi mắt hề dễ sợ đang trừng trừng mình lại mình. Vội ngăn hắn lại, mình bảo:

- Này.

- Dạ?

- Anh chắc là không còn phòng nào khác nữa?

- Chắc. Nhưng may ra có phòng trống sau cuộc thi đấu tới.

Lúc đầu mình mừng, vì muốn tránh xa khỏi đám hề. Nhưng lời nói của hắn làm mình suy nghĩ. Mình hỏi:

- Trước tôi, ai đã ở phòng này?

- Đấu thủ Vàng. Anh ta sẽ không trở lại nữa đâu. Chúc ngài nghỉ ngơi thoải mái.

Hắn đóng cửa, để lại mình trong cảm giác cô đơn hơn bao giờ hết. Đấu thủ Vàng là Lữ khách của Quillan. Anh ta đã không sống sót. Những đấu thủ đã chết.

Mình là một đấu thủ.

Thậm chí mình chưa tìm ra Saint Dane.

Và vì vậy, chúng mình lại tiếp tục.

Mình rất nhớ hai bạn.

***


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx