sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 35 : Người Chết Hồi Sinh

Lâm Đoàn Nghĩa nghe tiếng nhìn lại thấy người vừa nói là một lão nhân chừng năm mươi tuổi bị trúng kiếm cụt mất một chân nằm dưới đất, vội đến gần nói:

– Xin lão trượng chớ hiểu lầm …

Lão nhân gượng nhổm người lên quát:

– Hiểu lầm gì? Ba người vừa rồi rõ ràng là đồng bọn của ngươi, một bên đấm một bên xoa. Ngươi có thể lừa người khác chớ sao bịp được Thông Thiên Hiểu ta?

Lâm Đoàn Nghĩa thất kinh hỏi:

– Lão trượng là Độ tiền bối ở Cửu Hoa phái?

Lão nhân tự xưng Thông Thiên Hiểu đáp:

– Không sai.

Phương Đạt nhìn ca ca cười nói:

– Lão nhi này đã tới quỷ môn quan rồi mà còn hồ đồ chưa rõ trắng đen, thế mà cũng tự xưng là Thông Thiên Hiểu.

Độ lão nhân tức giận quát lên:

– Ngươi nói gì?

Phương Đạt thản nhiên đáp:

– Ta cười ngươi sắp chết mà chưa tỉnh ngộ.

Lâm Đoàn Nghĩa vội can ngăn:

– Sư muội người ta đang bị thương đừng làm lão trượng thêm tức giận.

Phương Đạt liếc xéo chàng đáp:

– Đối với loại hồ đồ đó thì giúp chỉ bằng thừa thôi.

Rồi vậy Phương Thông nói:

– Chúng ta đi thôi.

Dứt lời lướt đi.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy hai huynh muội đi rồi mình không có thuốc chữa thương, cúi xuống thấy chân lão nhân đã bị bế huyệt cầm máu liền nói:

– Lão trượng hãy bảo trọng, tại hạ nhất định sẽ tra rõ chuyện này.

Lão nhân quát lên:

– Đồ lòng lang dạ sói cút đi.

Lâm Đoàn Nghĩa không biết nói gì đành đuổi theo Phương gia huynh muội.

Phương Đạt hỏi:

– Huynh không cứu hắn nữa sao?

Lâm Đoàn Nghĩa cười ngượng nghịu không đáp.

Ba người quay về khách điếm.

Lâm Đoàn Nghĩa đi chậm lại hỏi:

– Sư muội làm sao lại đánh nhau với mấy người kia thế?

Phương Đạt đáp:

– Muội nghe có tiếng người đào đất mới đến xem thì thấy có người lướt qua gọi một tiếng ‘tiện tỳ’, muội tức giận đuổi theo tới chổ chúng ta vừa giao thủ thì mười mấy tên phục sẵn nhảy ra vây đánh.

Phương Thông giận dữ nói:

– Tên đó đã giả mạo sư đệ được thì nhất định sẽ có lúc giả mạo huynh muội chúng ta thôi, từ nay ba người cứ đi với nhau xem chúng làm được gì.

Phương Đạt tán thành ngay:

– Đúng, chỉ cần chúng ta thấy kẻ nào tướng mạo giống là đánh.

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Sư muội nói cũng có lý nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng đi với nhau.

– Nhưng võ nghệ và binh khí của chúng ta đương nhiên kẻ địch không thể giả mạo được.

Phương Thông hỏi:

– Bây giờ sư đệ muốn đi đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa trầm ngâm nói:

– Đã lâu tiểu đệ chưa về lạ bổn trang, nay muốn về viếng gia phụ mẫu và ân sư Phục Ma kiếm khách.

oo Mấy ngày sau ba người về tới Tùng Vân Sơn Trang.

Mới vượt qua rừng tùng thấy cổng trang viện mở toang, Lâm Đoàn Nghĩa không khỏi sửng sốt.

Trước đây trước khi rời đi chàng đã đóng cửa trang chặt chẽ, không những bây giờ mở ra mà nhìn trang viện được tu chỉnh lại ngăn nắp giống như vừa được trùng kiện, khác hẳn một nơi hoang phế tiêu điều.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên nói:

– Không biết ai đã tu chỉnh lạ bổn tang như vậy?

Đang đứng bần thần chợt có người chạy ra gọi:

– Thiếu gia.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy đó là Lâm Toàn lão nô của phụ thân mình liền hỏi:

– Thì ra đại thúc thoát được tai hoạ đã trùng hưng lại bổn trang.

Lâm Toàn ngạc nhiên nói:

– Chính thiếu gia trùng phục lại sao lại bảo là lão phu?

Ba thiếu niên liền hiểu ngay chính tên mạo danh đã làm việc đó.

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Chúng ta cứ vào trang rồi hãy nói chuyện sau.

Phương Đạt chợt ngăn lại:

– Khoan đã, chúng ta chớ vội vào.

Lâm Toàn ngạc nhiên hỏi:

– Cô nương này là ai? Thiếu gia chúng ta về trang sao lại không vào?

Lâm Đoàn Nghĩa liền giới thiệu ba người.

Nghe nói cả ba vừa từ Đông Hải về Lâm Toàn vô cùng ngạc nhiên nói:

– Sao lại thế chứ? Sáng nay lão nô thấy thiếu gia ở nhà mãi đến trưa mới …

Lâm Đoàn Nghĩa tức giận nói:

– Toàn thúc hắn chính là kẻ mạo xưng tiểu điệt gây nên rất nhiều tai hoạ trong võ lâm.

Lúc ấy từ trong trang có một bọn người đổ ra, trong đó có một lão nhân bước nhanh lên trước nhìn ba thiếu niên đứng trước trang môn, ngạc nhiên nói:

– Vị khách quan này rất giống thiếu gia …

Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:

– Lâm Tài, ngươi sao lại để kẻ mạo xưng ta vào trang?

Lão nhân đáp:

– Khách quan sao lại nói thế? Lâm Tài này hầu hạ lão trang chủ và thiếu trang chủ đã nhiều năm lý đâu không phân biệt được thật giả?

Lâm Đoàn Nghĩa chợt nhớ rằng đêm đó trong khi mình chôn cất tử thi có cả Lâm Tài, chẳng lẽ vị quản gia đó từ trong mồ sống dậy mà chui lên?

Chàng nhếch môi cười nhạt rồi nhảy tới chộp lấy uyển mạch Lâm Tài.

Lão quản gia tuy có học một ít võ nghệ của lão trang chủ Kim Đao Khách Lâm Vĩ truyền thù nhưng chỉ vào hàng tam tứ làm sao đối phó nổi một cao thủ tuyệt đỉnh như Lâm Đoàn Nghĩa?

Nào ngờ khi chàng vươn trảo chộp tới hắn chỉ lách người là tránh được ngay.

Điều đó càng chứng minh Lâm Tài chỉ là kẻ giả mạo.

Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng quát:

– Cẩu tặc.

Đồng thời lao tới tên giả mạo vung chưởng đnáh ra.

Tên này vừa quay người chạy vào trang vừa gọi toáng lên:

– Đại thiếu gia lão trang chủ cứu mạng.

Lập tức từ hậu trang mấy nhân ảnh lao ra.

Lâm Đoàn Nghĩa nhìn tới thấy người chạy đầu tiên chính là Lâm Hưng ca ca của mình.

Tin rằng hắn cũng là kẻ giả mạo chàng vung chưởng xông vào quát:

– Cẩu tặc chứ chạy.

Chính chàng đã tự tay chôn phụ thân và ca ca của mình còn giả sao được?

Lâm Hưng kinh hãi lùi lại nói:

– Đệ điên rồi sao?

Chưởng lực của chàng làm ba bốn người chạy sau Lâm Hưng giả bị cuốn đi mấy trượng ngã xuống lổng chổng.

Mấy người còn lại hốt hoảng đâm đầu chạy vào đại sảnh.

Lâm Đoàn Nghĩa đánh không trúng lại tiếp tục đuổi theo Lâm Hưng giả điên cuồng phát chưởng.

Tên này định chạy nhưng Lâm Đoàn Nghĩa không cho hắn thoát, cứ vây lấy tiền sảnh mà đánh.

Hoa viên giả sơn lương đình bị đổ ngổn ngang, đã có mấy tên tráng đinh bỏ mình dưới chưởng.

Từ trên mái sảnh chợt xuất hiện mười mấy người cả già lẫn trẻ trong đó có một lão nhân mặt mũi hồng hào quát lên:

– Kẻ nào dám tới đây gây náo?

Lâm Hưng giả tung mình nhảy lên nóc sảnh nói:

– Có người giả mạo thiếu gia.

Lâm Đoàn Nghĩa cũng nhảy theo quát:

– Ta cần giết hết bọn giả mạo các ngươi.

Từ mái nhà mười mấy người cùng quát lên, nhất tề vung chưởng đnáh ra.

Lâm Đoàn Nghĩa chưa chạm chân tới mái bị hợp chưởng đánh bật lên cao bảy tám trượng rơi ra tầng ngoài tường viện.

Phương gia huynh muội vẫn đứng yên chưa động thủ.

Phương Đạt định chạy vào kết hợp với Lâm Đoàn Nghĩa đối địch nhưng bị Phương Thông ngăn lại.

Y xuất thủ như chớp khống chế Lâm Toàn rồi đến bên cạnh Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Sư đệ chúng ta tra rõ trắng đen rồi động thủ cũng chưa muộn.

Bấy giờ đã có mấy chục người chạy ào ra trang môn.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy trong số đó có kẻ giả mạo phụ thân mình Lâm Vĩ, tên giả Lâm Hưng, có cả sư phụ và sư thúc mình Phục Ma kiếm khách và Thất Dương Đao Thạch Lục cùng rất nhiều cao thủ võ lâm còn sống và đã chết như Long Oải Bà Bà Lộ Băng, Thần Châu Nhất Cái Hoa Hoằng, Thanh Linh đạo cô, Ngô Thiên Tam Lão Hoàng Kim Độ, Hoàng Phủ Hạo và Hoa Thiên Lý, Tề Đông Nhị Tẩu.

Trong số đó thì Ngô Thiên Tam Lão và Thanh Linh đạo cô là còn sống nhưng chàng không nhận ra là thật hay giả.

Tên giả mạo Kim Đao Khách Lâm Vĩ bước tới đối diện Lâm Đoàn Nghĩa quát hỏi:

– Ngươi rốt cuộc là ai? Đã mạo xưng nhi tử ta gây sự bên ngoài nay còn dám thượng môn làm náo. Nếu không chịu kha rõ tính danh lai lịch thì đừng hòng thoát ra khỏi Tùng Vân Sơn Trang này.

Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng nói:

– Ác ma, ta sẽ bóc trần bộ mặt thật của ngươi.

Tên giả mạo Kim Đao Khách Lâm Vĩ quay sang Phục Ma kiếm khách cười hắc hắc nói:

– Ngươi thấy có kỳ quái không?

Phục Ma kiếm khách nói:

– Lão phu thấy thân thủ ngươi bất tục cớ sao lại giả mạo môn hạ lão phu hành hung gây hoạ? Nay có mặt anh hùng võ lâm ở đây cả, còn không chịu khai thật ra?

Lâm Đoàn Nghĩa rít lên:

– Ngươi giả mạo sư phụ ta còn dối ai được?

– Ngươi căn cứ vào đâu mà nói ta giả mạo?

– Vì sư phụ ta đã chết.

Phục Ma kiếm khách hừ một tiếng nói:

– Nếu ngươi tự nhận là thật thì thử thi triển Phục Ma kiếm khách xem.

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.

Trong lúc giận dữ chàng chỉ có ý nghĩ chứng minh mình không phải là kẻ mạo nhận mà không suy nghĩ thấu đáo nên dùng Gia Mộc tiễn thay kiếm múa tít lên.

Một đạo nhân bước lên nói:

– Kiếm thuật của ngươi quả là tinh thâm, bần đạo Nhất Trần Tử xin thỉnh giáo mấy chiêu …

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Các hạ là Thần Kiếm Nhất Trần Tử ở Hoàng Sơn?

– Chính là bần đạo.

Lâm Đoàn Nghĩa cười nhạt nói:

– Nhất Trần đại sư đã chết dưới tay Quỷ Quốc Thập Hùng tin đó đã truyền khắp giang hồ, ngươi giả mạo vị đó còn ai tin được?

Lão đạo quát:

– Ai nói bần đạo đã chết?

– Hồng Phong Nương Tử đã ước với mấy đệ tử phái Thanh Linh tìm diệt Quỷ Quốc Thập Hùng báo thù cho Nhất Trần đại sư còn giả sao được?

Một lão đạo cô rẽ đám đông bước ra nói:

– Chính tiểu tử ngươi đã làm hại đời thanh bạch của đệ tử bổn phái, Thái Vân và Mi Hồng, tôn nữ của Mi Cổ Thương. Chúng có mắt không tròng để lầm vào tay ngươi, Lâm thiếu hiệp là người chính nhân quân tử thế mà bị hạng ác dâm ngươi giả mạo làm càn làm mất đi danh tiếng cả một đời.

Lâm Đoàn Nghĩa không biết Thanh Linh đạo cô này là thật hay giả thở dài nói:

– Tiền bối có trách như vậy cũng đúng. Nhưng vãn bối không phải là người mạo danh.

Thanh Linh đạo cô quát:

– Câm miệng, đừng giảo biện vô ích. Bần ni đã gặp Lâm thiếu hiệp còn chịu ân cứu mạng của vị đó làm sao có thể là hạng dâm ác như ngươi được? Ngươi hãy nói lại với phản đồ Thái Vân rằng ta nhất định sẽ lấy mạng nó để giữ môn quy.

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Thái Vân có nổi ẩn tình không thể nói ra, chỉ hoài mong tiền bối không bị kẻ khác lừa dối.

Thanh Linh đạo cô hừ một tiếng.

Hoàng Kim Độ trong Ngô Thiên Tam Lão chợt nói:

– Hai vị cùng đi với ngươi là ai?

Lâm Đoàn Nghĩa thực thà đáp:

– Họ là sư huynh Phương Thông và sư muội Phương Đạt.

Phục Ma kiếm khách nói:

– Ngươi đã lòi đuôi ra rồi đấy. Lão phu có bao giờ thu nhận hai tên họ Phương nào làm đệ tử chứ?

Lâm Đoàn Nghĩa hừ một tiếng nói:

– Thứ cẩu tặc ngươi mà xứng?

Phục Ma kiếm khách nói:

– Có vẻ như chúng là nhi tử và nhi nữ của lão quái vật Phương Bất Bình … hô hô, người ta nói Phương Bất Bình lấy nhi nữ mình làm vợ vậy không biết hai tên này gọi mẫu thân chúng là thư thư hay mẫu …

Phương Thông nghiến răng quát:

– Lão tặc là ai mau báo danh ra mà chịu chết.

Phương Đạt cũng thả đôi anh vũ ra chỉ vào hắn ra lệnh:

– Giết hắn đi.

Hai con chim liền bay vụt đi.

Nhưng Phục Ma kiếm khách giả tỏ ra bản lĩnh rất cao cường, hai con chim bay tới thoắt ẩn thoắt hiện nhưng bị hắn phát chưởng dày đặc không sao tiếp cận được.

Phương Thông nhìn hồi lâu chợt à một tiếng nói:

– Thì ra là lão tặc ngươi, hãy nếm một tên của thiếu gia.

Một mũi Gia Mộc tiễn bay vút ra.

Phục Ma kiếm khách thấy vậy biến sắc lăn đi mấy vòng rồi nhảy vút ra hậu viện.

Phương Thông thu tên về không đuổi theo.

Đối với những người còn sống như Thanh Linh đạo cô và Ngô Thiên Tam Lão thì còn nghi ngờ nhưng đối với Long Oải Bà Bà vì đã tự tay chôn cất lại còn được bà ta di ngôn nhờ mình đem đoạn long đầu trượng tới Lao Sơn giao cho An Kỳ, Lâm Đoàn Nghĩa tin chắc rằng Long Oải Bà Bà đây nhất định là kẻ giả mạo, liền chỉ mặt nói:

– Lão yêu bà mạo danh kia xuất binh khí mà chịu chết.

Long Oải Bà Bà cười nhạt nói:

– Cẩu tử chớ ngông cuồng, hôm nay lão bà ta sẽ lấy cẩu mệnh của ngươi.

Dứt lời vung long đầu trượng nhằm đầu Lâm Đoàn Nghĩa bổ xuống.

Tuy thấy trượng thế cực kỳ uy mảng nhưng chàng không tránh lại vung chưởng phản kích.

Long Oải Bà Bà cảm thấy chưởng lực quá mạnh đành lùi lại một bước, long đầu trượng múa lên thành muôn vàn trượng ảnh tạo thành một bức tường thành che kín người.

Lâm Đoàn Nghĩa quát to một tiếng mũi Gia Mộc tiễn trong tay thi triển Minh Vương kiếm pháp lao vào giữa vùng trượng ảnh.

Long Oải Bà Bà phát ra một tiếng rú thảm, người bị bắn ra xa hai trượng ngã xuống lăn lộn, cả hai cánh tay bị đứt gọn tới vai, giãy giụa một lúc rồi tuyệt khí.

Giết xong một kẻ giả mạo Lâm Đoàn Nghĩa lao sang chỉ Gia Mộc tiễn vào Thất Dương Đao Thạch Lục nói:

– Bây giờ tới lượt ngươi.

Thất Dương Đao rút đao ra tấn công trước chưa nói lời nào đã chém tới bảy đao.

Lâm Đoàn Nghĩa thi triển Hồi Vân bộ thấp thoáng trong màn đao ảnh, cho dù Thạch Lục đâm chém bao nhiêu cũng không chạm được tới y phục chàng.

Chỉ lát sau màn đao quang biến mất Thất Dương Đao Thạch Lục rú lên, gục xuống giãy đành đạch trong vũng máu.

Bọn giả mạo thấy chỉ trong chốc lát Lâm Đoàn Nghĩa đã giết hai cao thủ trong lòng đều rúng động đưa mắt nhìn nhau.

Chợt có ba lão nhân lao ra quát:

– Tiểu tử nộp mạng.

Lâm Đoàn Nghĩa nhìn lại thấy đó là Ngô Thiên Tam Lão Hoàng Kim Độ, Hoàng Phủ Hạo và Hoa Thiên Lý không biết nên đối phó thế nào.

Ba người chiếm lấy ba phương vị vây lấy chàng.

Hoàng Kim Độ trầm giọng quát:

– Tiểu tử ngươi tâm địa độc ác như rắn rết, chúng ta lâu nay không tham gia vào chuyện ân oán giang hồ nhưng hôm nay phá lệ quyết giết ngươi trả thù cho đồng đạo võ lâm bị ngươi sát hại.

Lâm Đoàn Nghĩa biết đối phương nói không sai, Ngô Thiên Tam Lão xưa nay tránh xa những chuyện thị phi giang hồ, xem ra không phải là giả mạo.

Chàng cố thử một câu:

– Ba vị bá phụ có nhờ từng cho tiểu điệt một viên thuốc hoá trang không?

Hoàng Phủ Hạo ngạc nhiên hỏi:

– Chẳng lẽ ngươi đúng là Lâm hiền điệt thật?

Lâm Đoàn Nghĩa cả mừng nói:

– Quả nhiên là ba vị áa phụ rồi, may mà tiểu điệt chưa phạm sai lầm. Xin ba vị hãy lùi lại đừng mắc lừa bọn gian tặc.

Hoàng Kim Độ kinh dị hỏi:

– Trong trang có cả phụ mẫu và huynh trưởng của ngươi chẳng lẽ tất cả đều giả mạo?

Lâm Đoàn Nghĩa thất kinh hỏi lại:

– Cả gia mẫu cũng trong trang sao?

Hoàng Phủ Hạo đáp:

– Nếu không phải mẫu thân ngươi chứng thực là lệnh tôn và lệnh huynh chưa chết thì làm sao chúng ta ở đây lâu như vậy?

Lâm Đoàn Nghĩa nhớ lại lần đó không thấy thi thể mẫu thân, như vậy rất có khả năng tên giả mạo cha chàng đã lừa dối mẫu thân.

Chính chàng lúc ấy cảm thấy máu huyết bốc ngược lên đầu làm đầu óc quay cuồng loạng choạng suýt ngã.

Phương Thông thấy vậy vỗ nhẹ vai chàng hỏi:

– Sư đệ sao thế?

Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng nói:

– Xin sư huynh và sư muội bảo vệ ba vị bá phụ, đệ cần liều mạng với chúng.

Hoa Thiên Lý thấy chàng phẫn hận như vậy biết là không giả nhẹ giọng nói:

– Hiền điệt nay chủ hung đã xuất hiện nhưng hiền điệt chớ quá kích động mà hỏng mất đại sự đấy.

Lâm Đoàn Nghĩa được cảnh tỉnh hít sâu một hơi vào cho bình tâm lại nói:

– Hoa bá bá, Nghĩa nhi bây giờ đã bấn loạn không biết nên làm sao nữa.

Hoa Thiên Lý vẫy hai lão huynh lại ba người đứng quanh Lâm Đoàn Nghĩa hướng sang địch nhân cao giọng nói:

– Tam Thiên chưởng đã nhận ra thiếu niên này đúng là Lâm Đoàn Nghĩa, còn thiếu niên bấy lâu nay xuất hiện ở Tùng Vân Sơn Trang là kẻ giả mạo. Nếu Kim Đao Khách Lâm Vĩ không phải cũng là mạo danh thì là một lão hồ đồ có mắt không tròng nhận sai nhi tử.

Lời vừa dứt phía người của Tùng Vân Sơn Trang thảy đều chấn động.

Thanh Linh đạo cô vốn chịu ơn cứu mạng của Lâm Đoàn Nghĩa lập tức lên tiếng trước tiên:

– Hoa đại hiệp không nhận sai chứ?

Hoa Thiên Lý đáp:

– Quyết không sai, xin sư thái sang bên này.

Kim Đao Khách Lâm Vĩ vội nói:

– Hoa huynh chớ hồ đồ, làm sao mà ngu đệ nhận sai con ruột mình được? Lại còn mẫu thân nó nữa …

Một lão nhân phụ hoạ:

– Đúng đấy. Biết con không ai bằng mẹ, Hoa đại hiệp đừng mắc lừa tiểu tặc đó.

Lâm Đoàn Nghĩa cao giọng hỏi:

– Lão tặc dám để gia mẫu ra gặp ta không?

Nghe Lâm Đoàn Nghĩa nói thế kim Đao khách Lâm Vĩ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

– Được tuy ta biết đó là gian kế nhưng ta cũng đáp ứng cho ngươi tâm phục khẩu phục.

Rồi ngoảnh lại bảo:

– Hưng nhi vào mời mẫu thân ra đây, vạch mặt tên mạo danh này.

Lâm hưng dạ một tiếng chạy vào hậu bảo.

Hoa Thiên Lý vẫy Lâm Đoàn Nghĩa và Phương gia huynh muội đến gần bàn bạc.

Lão thấp giọng nói:

– Lâm hiền điệt, việc hôm nay đúng là thật giả khó phân. Chúng ta thường đi lại với phụ thân ngươi nên biết lúc sinh thời ông rất thích viết nhật ký, chỉ cần đối phương lấy được cuốn đó thì biết rất rõ thói quen sở thích và tâm tính của lệnh tôn, việc mạo xưng chẳng có gì khó. Lát nữa mẫu thân ngươi ra đây, nhất định phải gọi bà ấy sang bên này, việc thật giả giữa mẹ con sẽ không khó nhận ra. Nay Tùng Vân Sơn Trang cao thủ rất đông, Thần Châu Nhất Cái Nhất Trần Tử Tề Đông Nhị Tẩu bất luận là thật hay giả đều có võ công rất cao cường, khi hạ thủ phải thật bất ngờ mới thành công được.

Mấy ngày qua bị người giang hồ ngộ nhận nay được Ngô Thiên Tam Lão an ủi và ân cần khuyên bảo thì vô cùng cảm kích.

Chàng gật đầu nói:

– Đa tạ bá bá đã chỉ dạy, tiểu điệt muốn nhờ sư muội chờ thời cơ đoạt lấy gia mẫu, trong số các cao thủ võ lâm thì một số người như Nhất Trần đại sư thì tiểu điệt chưa biết cụ thể sống chết thế nào nhưng Tề Đông Nhị Tẩu và Thần Châu Nhất Cái là tự tay tiểu điệt chôn cất tuyệt đối không sai được. Như vậy chúng đều là giả mạo xin sư huynh và ba vị sư bá cứ giết đi.

Mọi người đồng tình ngay.

Chàng nhìn Lâm Toàn vẫn bị khống chế huyệt đạo nằm gần đó nói:

– Phiền sư huynh giải huyệt giúp Toàn thúc thúc.

Phương Thông cười nói:

– Ngu huynh quên mất.

Dứt lời xuất thủ giải khai huyệt đạo cho lão.

Lâm Toàn đứng lên đến trước Lâm Đoàn Nghĩa quỳ xuống vừa nói vừa khóc:

– Nô gia có mắt không tròng không nhận được thiếu gia tội thật không nhỏ, bây giờ mới ngẫm lại những người khác trong trang tuy tướng mạo rất giống nhưng thái độ, cách xưng hồ và tâm tính lại không giống. Vừa rồi ngu thúc đã nghe rõ cả, chắc rằng lão trang chủ cũng là kẻ giả mạo nhưng còn phu nhân …

Nếu trang chủ phu nhân Song Thương Nữ Khổng Phương là thật tất biết rõ trượng phu là giả như vậy cũng là đồng mưu với địch nhân phản bội lại chồng con mình.

Hoa Thiên Lý sợ Lâm Toàn nói thêm chỉ làm Lâm Đoàn Nghĩa khổ tâm thêm nên mắng át đi:

– Chớ nói nhiều lời nữa, sẽ biết thật giả ngay thôi.

Nghe Lâm Đoàn Nghĩa nói thế trong số người của Tùng Vân Sơn Trang nữ nhân người càng tỏ ra hoài nghi hơn.

Thanh Linh đạo cô tiến lại gần nói:

– Hoàng Phủ đại hiệp đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hoàng Phủ Hạo cười đáp:

– Thiên cơ không thể lộ, nếu sư thái còn nghi ngờ thì cứ đứng sang bên xem kết quả.

Thanh Linh đạo cô gật đầu nói:

– Thế cũng được.

Rồi đứng riêng ra một chổ Nhiều cao thủ võ lâm vừa rồi thấy Lâm Đoàn Nghĩa một chiêu giết chết Long Oải Bà Bà thêm một chiêu giết luôn Thất Dương Đao Thạch Lục, ai ma chẳng kinh?

Nay thấy Thanh Linh đạo cô chưởng môn nhân một phái tự tách ra ngoài cuộc rất nhiều người làm theo.

Chỉ trong chốc lát đã có hơn nửa trong số người của Tùng Vân Sơn Trang đến tập trung bên cạnh Thanh Linh đạo cô.

Lát sau từ hậu trang một đoàn người tiến ra đi đầu là một thiếu phụ bốn mươi tuổi, tuy mặt có vẻ sầu khổ hơi tiều tuỵ nhưng vẫn giữ lại nhiều vẻ diễm lệ của một nữ nhân tuyệt sắc.

Thiếu phụ đó chính là Song Thương Nữ Khổng Phương thê tử của Kim Đao Khách Lâm Vĩ, mẫu thân của Lâm Đoàn Nghĩa.

Theo đó còn có bốn tên tỳ nữ, cuối cùng là Lâm Hưng.

Vừa ra khỏi trang môn Song Thương Nữ Khổng Phương đã nói to:

– Nghĩa nhi mới rời trang chưa tới một canh giờ đã phát sinh chuyện gì mà làm náo lên thế?

Kim Đao Khách Lâm Vĩ bước lại gần chỉ Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Nàng hãy nhìn xem hắn có phải là Nghĩa nhi không?

Khổng Phương nói:

– Sao lại không phải? Nghĩa nhi, sao mới ra khỏi trang một canh giờ mà đã thay y phục rồi? Nào hãy tới đây cho mẹ xem nào.

Lâm Đoàn Nghĩa chỉ nghe giọng nói là nhận ra mẫu thân ngay.

Chàng vội bước lên trầm giọng nói:

– Mẹ.

Kim Đao Khách Lâm Vĩ quát:

– Không được đến gần.

Lâm Đoàn Nghĩa nén lòng đứng lại nói:

– Mẹ người đó không phải là cha đúng không?

Song Thương Nữ Khổng Phương nói:

– Sao không phải? Chắc ngươi điên rồi?

Con không nhận cha nhưng vợ nhận chồng biết tin ai bây giờ?

Lâm Đoàn Nghĩa nghẹn ngào nói:

– Mẹ lại gần đây để Nghĩa nhi …

Kim Đao Khách Lâm Vĩ ngắt lời:

– Không được.

Khổng Phương trừng mắt nói:

– Chắc ông cũng điên rồi, cái gì mà quát ầm lên chứ? Ta cần nghe Nghĩa nhi …

Kim Đao Khách Lâm Vĩ lao tới chộp lấy tay bà nói:

– Hắn là giả, ta không cho phép.

Song Thương Nữ Khổng Phương vung tay trái tát bốp vào mặt trượng phu nhưng hắn vẫn giữ chặt tay phải bà ta nói:

– Ngươi không được tiến thêm nữa nếu không đừng trách ta …

Kiếm pháp nói:

– Thật là kỳ quặc, vì sao không để ta gặp con chứ?

– Hắn không phải là Nghĩa nhi.

– Nói bậy, chẳng lẽ ngươi không nhận ra con ruột của mình?

– Ngươi biết gì? Nghĩa nhi đã được ta sai đi lấy thuốc còn lâu mới về.

Khổng Phương quay lại hỏi:

– Cái gì? Nghĩa nhi là do ta sinh ra làm sao ngươi sai nó đi mà không nói cho ta biết?

Kim Đao Khách Lâm Vĩ đấu dịu:

– Cái đó ta sẽ nói sau, dù sao hắn không phải Nghĩa nhi là được.

– Vậy nó là ai?

– Một kẻ giả mạo Nghĩa nhi để hành hung tác ác trong giang hồ.

Song Thương Nữ Khổng Phương hết nhìn trượng phu lại nhìn Lâm Đoàn Nghĩa vẻ hồ nghi.

Lâm Đoàn Nghĩa vội nói:

– Mẹ đừng tin lão tặc đó. Cha đã chết rồi tự tay con chốn cất.

Khổng Phương quát lên:

– Ngươi đừng nói bậy, ta bị Hồi Long Bang bắt đi hơn một năm may được cha ngươi nhờ một số cao thủ võ lâm đến tiêu diệt chúng, huỷ tổng đàn Hồi Long Bang cứu ta ra, sau này mới về đây trùng kiện lại Tùng Vân Sơn Trang sao lại bảo là chết? Ngươi là ai mà giả mạo Nghĩa nhi của ta? Mau nộp mạng.

Lâm Đoàn Nghĩa khẩn thiết nói:

– Mẹ đừng mắc lừa lão tặc đó.

Phương Đạt ở phía sau kéo áo chàng khẽ nói:

– Nhiều lời vô ích, mau thừa cơ lão tặc đó buông tay mà hành động đi.

Lâm Đoàn Nghĩa sực tỉnh đổi giọng quát:

– Bà đã không nhận con đẻ của mình xem ra cũng không phải là mẹ tôi, hãy cút đi cho khuất mắt.

Song Thương Nữ Khổng Phương bị mắng nổi giận vùng khỏi tay Kim Đao Khách Lâm Vĩ lao tới …

Lão tặc chợt cảnh giác quát to:

– Khéo bị hắn bắt …

Đồng thời lao tới nắm tay kéo lại.

Chính lúc ấy Phương Đạt và Phương Thông lập tức hành động.

Phương Đạt lao tới như tia chớp quát lên:

– Lão tặc buông tay.

Đồng thời xuất chỉ điểm tới.

Kim Đao Khách Lâm Vĩ cảm thấy chỉ phong điểm sang rất lợi hại vội đưa chưởng lên nhưng cảm thấy cánh tay bị giật mạnh, Song Thương Nữ Khổng Phương đã bị đối phương cướp mất.

Giá như Phương Đạt không chú tâm cướp người thì chỉ e Kim Đao Khách Lâm Vĩ đã bỏ mạng rồi.

Nàng chẳng thèm nhìn hắn đưa Song Thương Nữ Khổng Phương đến trước Thanh Linh đạo cô cười nói:

– Lão sư thái, xin hỏi xem vị phu nhân này có nhận ra trượng phu của mình không?

Khi Phương Đạt cứu người Phương Thông cũng lão đi, thấy muội muội đắc thủ liền đáp xuống chỉ vào mặt Kim Đao Khách Lâm Vĩ nói:

– Lão tặc đừng nghĩ đến việc chạy trốn, chờ lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy mẫu thân đã được cứu đi liền yên tâm ngay, nhảy tới trước mặt Thần Châu Nhất Cái giả lạnh giọng nói:

– Bổn nhân đã tự tay chôn cất ngươi, nay biến thành quỷ hại người bổn nhân lại đưa ngươi xuống mồ.

Thần Châu Nhất Cái cười nhạt nói:

– Tiểu tử ngươi đã muốn chết thì lão hoá tử ta sẵn sàng thành toàn cho ngươi.

Dứt lời vung song chưởng đánh ra.

Quần hùng chưa từng được chứng kiến cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm xuất thủ, nay mới thấy quả nhiên vị Thần Châu Nhất Cái này danh bất hư truyền, chưởng phát ra với uy lực vạn cân, chưởng phong nổi lên ào ào như bão lốc.

Lâm Đoàn Nghĩa bình tĩnh đưa chưởng lên tiếp:

– Bình.

Cát bụi bốc lên mù mịt cả một vùng, sau khi khói tan mới thấy hai đối thủ mỗi người bị chấn lùi năm bước.

Nhưng vừa rồi Lâm Đoàn Nghĩa chỉ mới dùng đơn chưởng nếu không tất Thần Châu Nhất Cái đã bị thiệt thòi.

Hoa Thiên Lý thấy Lâm Đoàn Nghĩa nhìn đối phương với vẻ bình thản miệng mỉm cười có ý khinh thị lo lắng nói:

– Hiền điệt cẩn thận Càn Nguyên Cang Khí.

Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:

– Đa tạ bá bá quan tâm, tiểu điệt có cách thu thập tên giả mạo này.

Tuy dáng vẻ ung dung như vậy nhưng kỳ thực chàng đã vận dụng Cửu Dã Thần Công đến cực hạn chuẩn bị xuất thủ.

Thần Châu Nhất Cái cũng vận thập thành công lực sẳn sàng đối địch.

Hai đối thủ tiến lại gần nhau.

Không khí trở nên hết sức căng thẳng.

Khoảng cách giữa song phương chỉ còn một trượng.

Đột nhiên cả hai xuất thủ cùng một lúc nhanh như chớp:

– Bình.

Một tiếng nổ rền như sấm làm chấn động cả trang môn, đất cát cuốn lên rào rào, kình khí nổi lên cực kỳ hung mãnh khiến tất cả lùi lại.

Tất cả đồng thanh phát ra một tiếng la kinh hoàng.

Một nhân ảnh bay tít lên cao bảy tám trượng, từ trên không phun một vòi tiễn huyết rơi đập ngực xuống tường viện rủ xuống bất động.

Người đó là Thần Châu Nhất Cái.

Lâm Đoàn Nghĩa bị bật lùi năm bước nhưng sau khi giữ mình trầm ổn lại xông tới trước mặt Kim Đao Khách Lâm Vĩ.

Tên này cùng tên Lâm Hưng giả hai người bốn chưởng đồng thời đánh ra.

Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng nói:

– Giết.

Hữu chưởng đã vận đủ mười thành công lực nhằm vào Lâm Vĩ, tả chưởng đánh sang Lâm Hưng.

Tên giả mạo Tùng Vân trang chủ bị bắn lên cao rơi vào phía trong trang môn.

Lâm Đoàn Nghĩa mặt đằng đằng sát khí lao theo.

Cao thủ Tùng Vân Sơn Trang còn tới hai ba chục tên kẻ phát chưởng người vung đáo kiếm nhất tề đánh ra chặn Lâm Đoàn Nghĩa.

Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng nói:

– Thiếu gia chính đang muốn giết sạch lũ ác ma các ngươi.

Trong lòng đầy bi ai phẫn nộ và thù hận, chàng như con hổ phát cuồng miệng la ‘sát’ tay phát chưởng như giông bão.

Tiếng rú thảm vang lên đan quyện vào nhau máu tuôn xối xả từ những kẻ bị giết ngay tại chổ chảy chan hoà mặt đất và từ miệng những tên bị đánh bay lên không rắc xuống như mưa, nhìn thật khủng khiếp.

Trước trang môn chỉ phút chốc thay chất thành đống máu chảy thành vũng thảm chẳng dám nhìn.

Hai mắt đỏ ngầu Lâm Đoàn Nghĩa lao vào trang môn luôn miệng thét:

– Giết giết.

Từ trang viện lại vang lên những tiếng rú thảm khốc.

Phương Thông tới gần Phương Đạt nói:

– Muội muội Nghĩa đệ phát điên mất rồi. Ngươi vào đưa nó ra đi.

Phương Đạt đáp:

– Cứ để huynh ấy giết thêm mấy tên càng tốt.

Đột nhiên Song Thương Nữ Khổng Phương dằn khỏi tay Thanh Linh đạo cô lao vào trang môn.

Vị sư thái đuổi theo giữ lại nói:

– Hỗng nữ hiệp định làm gì?

Khổng Phương cười xằng sặc nói:

– Còn nữ hiệp gì nữa? Hôm nay cả hai mẹ con cùng chết.

Phương Đạt lướt tới chặn trước mặt bà ta nói:

– Không được.

Hoàng Phủ Hạo cũng chạy tới góp lời:

– Khổng nữ hiệp đừng nghĩ quẩn.

Khổng Phương kêu lên:

– Trong trang có bố trí nhiều tạc đạn.

Hoa Thiên Lý kinh hãi nói:

– Nguy rồi.

Dứt lời lao vào trang môn.

Phương Đạt nói:

– Khổng nương nương yên tâm đi. Sư huynh không sao đâu.

Khổng Phương thầm giọng nói:

– Cô nương để tôi liều chết với nó.

Đột nhiên …


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx