Dũng quay về cửa nhà Bưu điện thì cô bán vé số đã có mặt ở chỗ thường lệ. Thật khó phân biệt được cô bé rách rưới nghèo nàn sáng nay ở vùng ngoại ô Khánh Hội, với cô bé đỏm đáng lúc này đang ngồi bán vé số ở cửa Bưu điện.
Thấy Dũng đến, cô bé vẫn làm lơ, nhưng thỉnh thoảng đưa mắt cho Dũng như cầu khẩn: "Đừng đến gần nói gì với tôi cả. Hãy gắng chờ ".
Dũng hiểu ý, đứng nguyên chỗ. Xế chiều đang lúc đông khách anh chợt để ý đến một gã đàn ông, áo sơ mi bỏ ra ngoài quần, mẩu thuốc lá ngậm lệch trên môi, bỗng nhiên xuất hiện. Hắn tới chỗ cô bé, nói gì với cô ta rồi lẩn mất. Chừng một giờ sau hắn tới nữa, dặn dò thêm điều gì rồi đi luôn.
Hành vi đó làm Dũng chú ý, nhất là sau khi gã đàn ông đi rồi, cô bé nhìn Dũng với cặp mắt còn hoảng hốt hơn nữa.
Dũng đâm ra hồi hộp. Chờ mãi cô bé mới sửa soạn ra về, và sau khi đã trông trước ngó sau, cô kín đáo ra hiệu cho Dũng theo mình. Dũng liền cất xe, lững thững theo sau, vừa đi vừa làm ra vẻ thản nhiên huýt sáo.
Cô bé bước nhanh qua nửa đường phố, rồi cẩn thận dè chừng, rẽ vào một đường hẻm giữa hai vách tường cao. Đường hẻm đi vào một cái sân hoang cỏ mọc lấn giữa những hàng gạch xô lệch.
Cô bé lo lắng hỏi Dũng:
- Không ai thấy anh vào đây chứ?
- Không.
Cô bé thở dài:
- Sáng nay anh sang Khánh Hội làm gì? Tại sao anh cứ theo tôi hoài vậy?
Dũng đáp:
- Tôi không có ý gì cả. Ở cửa nhà Bưu điện chúng ta đều là bạn với nhau... Tôi nhận thấy hình như cô có điều gì lo buồn, và sợ hãi muốn giấu nên hôm qua cô đã nói dối tôi...
- Anh có giận không?
- Ồ, giận gì... Vì chính tôi cũng đã nói dối mà.
Cô bé ngẩn người nhìn Dũng. Anh tiếp:
- Lúc ẩn mưa tôi nói là ba má tôi ở nhà quê. Nhưng thực ra thì tôi chỉ còn có má. Vì thế tôi phải đi bán báo để kiếm thêm tiền ăn học.
Ngưng một lát, anh hỏi:
-Tên cô là gì?
- Nga.
- Gì Nga?
- Không biết, chỉ thấy gọi là Nga thôi.
- Ai gọi? Ba má cô à?
- Không!
Một bóng dơi ẩn trong kẽ vách vỗ cánh bay ra. Cô bé hoảng hốt toan vùng chạy.
- Tại sao lúc nào Nga cũng có vẻ hoảng sợ thế?
Nga lặng im, ngồi xuống một bực thềm. Ánh điện của dãy nhà trước mặt bật sáng chiếu hắt vào mảnh sân hoang. Dũng nhìn Nga nói:
- Nếu Nga coi tôi là bạn... hay hơn nữa như một người anh, Nga có thể cho tôi biết rõ xem tôi có thể giúp Nga được gì không?
- Anh có lòng tốt đối với tôi, tôi rất cảm ơn. Nhưng mà...
Dũng yên lặng, chờ đợi...
Cô bé bỗng ôm mặt nghẹn ngào:
- Tôi khổ lắm anh ạ... Nhưng anh phải hứa là những điều tôi nói ra anh phải giữ kín không được nói hở với ai, kẻo mang họa cho cả hai đấy.
- Nga cứ tin tôi đi.
Cô bé thở dài, kể:
- Tôi nói với anh nhà tôi ở đường Tự Do và làm ra vẻ con nhà khá giả là nói láo đấy. Sự thật tôi không có gia đình.
Bên Khánh Hội, khu tôi ở, ai cũng tưởng tôi là con gái Sáu Lung, người mà hồi chiều anh thấy lảng vảng quanh tôi đó. Nhưng không phải. Tôi có cha mẹ của tôi và tôi biết cha mẹ tôi thương yêu tôi lắm. Không hiểu sao, cha mẹ tôi lạc mất tôi lúc tôi mới lên bốn hay năm tuổi. Tôi chỉ nhớ mang máng được nét mặt dịu hiền của mẹ tôi và tên tôi là Nga. Tôi không nhớ tôi họ gì, vì lúc ấy tôi còn nhỏ quá. Sau này lớn lên, tôi có hỏi Sáu Lung về tông tích của tôi thì hắn giận dữ đánh mắng làm tôi sợ luôn không dám đá động đến nữa. Hắn cho tôi bán vé số và bắt làm nhiều việc khác cho hắn có tiền xài. Hồi xưa hắn cũng sống bám vào vợ. Nhưng vợ hắn chán cảnh bỏ đi rồi. Bây giờ hắn lại sống nhờ vào tôi mà hắn nói với mọi người là con gái của hắn.
Nga nói những điều ấy luôn một mạch như sợ có ai nghe thấy. Rồi bỗng nắm lấy tay Dũng, cô năn nỉ:
- Anh Dũng, anh nhớ đừng nói với ai về điều tôi vừa cho anh biết nghe. Anh chưa biết Sáu Lung đâu. Hắn dữ lắm, dám đánh chết tôi luôn. Hắn cấm tôi không được trò chuyện với ai, phải ngồi một chỗ ở cửa Bưu điện và khi đi cũng như khi về phải theo một đường nhất định. Thỉnh thoảng hắn lại lảng vảng canh chừng tôi...
Nga toan đứng lên, Dũng ngăn lại.
- Khoan đã. Tại sao Nga không tìm cách trốn khỏi nanh vuốt của Sáu Lung, và đi tìm cha mẹ thật của Nga, nếu Nga biết chắc là cha mẹ hãy còn?
Câu hỏi của Dũng hầu như càng làm cho Nga khiếp đảm.
- Chết... không được! Nga chẳng bao giờ dám nghĩ đến điều ấy.
- Hắn không phải là cha đẻ của Nga, hơn nữa ở với hắn Nga có được sung sướng đâu...
- Đành thế, nhưng mà Nga sợ lắm!
Chuông đồng hồ ở tháp nhà thờ Đức Bà thong thả điểm tám tiếng. Nga giật mình đứng lên.
- Thôi trễ rồi, tôi phải về đây. Chắc Sáu Lung thế nào cũng đi tìm. Từ ngày mai, gặp Nga ở cửa Bưu điện, anh phải làm như không quen đấy nhé. Có việc gì nhờ anh giúp, Nga sẽ hẹn sau.
Cô bé mỉm cười dịu dàng:
- Nga rất bằng lòng được coi anh như anh trai của Nga.
Rồi xách vội chiếc lẵng đựng vé số, Nga lanh lẹ bỏ đi. Còn lại một mình, Dũng ngồi xuống chỗ Nga vừa ngồi, nghĩ đến số phận của Nga mà ái ngại. Cô bé ấy không ngờ lại lâm vào hoàn cảnh đáng thương đến thế.
@by txiuqw4