sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Đã hai ngày Dũng ở Đà lạt. Hôm đầu khi chuyến xe hàng đổ hành khách xuống bến thì trời đã nhá nhem tối. Khí hậu miền cao nguyên giá lạnh nhất là về buổi chiều, sương mù dâng lên trắng xóa, và gió núi vi vút trên các ngọn thông. Dũng không ngờ Đà lạt lạnh đến thế, đang lúc ở Sài gòn nóng đổ mồ hôi, và ở Vũng Tàu nườm nượp người ra tắm mát.

Dũng co ro ngại ngùng chưa biết tính cách nào, thì anh lơ xe đã hất hàm giục:

- Xuống đi chứ, đến nơi rồi!

Thấy vẻ lúng túng của Dũng, anh lơ xe hỏi:

- Chưa lên đây bao giờ hả?

- Dạ chưa!

Anh lơ nghi ngờ nhìn Dũng từ đầu đến chân, rồi ngồi xuống bên, rút thuốc ra hút:

- Học sinh, hả?

- Dạ.

- Bộ trốn nhà phải không?

Dũng lắc đầu:

- Em được nghỉ hè lên đây tìm người nhà.

- Ở phố nào?

- Thưa, em không biết. Mai sáng em mới đi tìm.

Và bám lấy cơ hội, Dũng gạ:

- Cho em ngủ nhờ lại trên xe một tối được không anh?

Ngẫm nghĩ một lát, anh lơ xe nói:

- Xe phải về hãng bây giờ. Ngủ trên xe lạnh chịu không nổi đâu. Đêm nay chú ngủ tạm ở hãng với anh vậy.

Đêm ấy, anh lơ xe nhường cho Dũng mảnh chăn dạ. Còn anh khoác thêm chiếc áo ấm nằm co quắp bên cạnh. Sau vài câu chuyện, chỉ tàn điếu thuốc lá, anh lơ đã ngáy pho pho. Riêng Dũng trằn trọc không ngủ được. Tấm chăn mỏng không đủ ngăn cái giá lạnh về đêm của miền cao nguyên. Tuy vậy, Dũng cố nằm yên, sợ làm kinh động giấc ngủ của anh lơ xe. Trên đường đời Dũng gặp được nhiều người thực tốt, như anh lơ xe này chẳng hạn, sẵn sàng giúp đỡ chia xẻ, không cần tính toán. Những người như ông Hai Hòa, bà thầy tướng số, Tâm và anh lơ này đều thuộc về hạng người áo vải, nhưng tâm địa là vàng. Họ không như nhiều người khác chỉ che đậy sự giả dối, ích kỷ bằng những hào nhoáng bên ngoài.

Dũng nhớ đến Tâm. Hôm chia tay, Tâm đưa Dũng ra tận bến xe, móc túi đưa cho Dũng năm chục bạc:

- Đằng ý đi xa cần tiền, cầm thêm chỗ này mà xài!

Dũng nhất định từ chối:

- Thôi cám ơn Tâm, tớ có đủ tiền đây rồi. Áo của đằng ý rách quá, để tiền mua cái áo mới mà mặc.

Nhưng Tâm bảo:

- Ở ngoài bãi biển, tớ suốt ngày cởi trần, áo mặc không cần lắm.

- Nhưng đằng ý còn đông anh em...

Tâm khăng khăng:

- Tiền lương mỗi tuần, tớ đều đem về cho má tớ đầy đủ. Số tiền này là tiền riêng của tớ ăn quà. Tớ nhịn bớt để dành cho đằng ý đấy, cứ cầm đi đừng lo.

Dũng cảm động vì lòng tốt của bạn, muốn từ chối, lại sợ bạn phật ý, đành nhận.

Những cử chỉ như vậy làm Dũng phấn khởi. Anh yên tâm nằm cạnh anh lơ xe thầm hy vọng vào ngày mai. Ngày mai Dũng sẽ khởi công tìm kiếm. Và nếu Nga ở Đà lạt như lời bà thầy tướng số đã cho biết, thế nào Dũng cũng tìm ra.

Sáng hôm sau, anh lơ xe trở dậy thật sớm. Dũng phụ với anh quét dọn, dầu mỡ cho chiếc xe rồi chờ bác tài đến.

Anh lơ bảo Dũng:

- Xe ra chợ đón khách. Hãy theo anh ra chợ ăn quà sáng rồi đi đâu hãy đi.

Dũng nhận lời ngay. Chợ Đà lạt buổi sáng sớm chỉ có những người buôn bán hoa quả và rau tươi cất hàng về Sài Gòn. Chiếc xe nhặt đầy khách quen rồi chuyển bánh khởi hành. Dũng nắm tay anh lơ xe ngỏ lời cám ơn. Anh cười nhảy lên bám sau xe dặn với:

- Chiều mai xe này lại lên. Nếu không tìm được người nhà, và có cần gì cứ ra bến tìm anh, nghe!

Tiếng anh lơ mất hút vào màn sương dày đặc. Trời chưa sáng hẳn. Mặt trời cao nguyên dậy muộn hơn nơi khác, nhưng khi đã ló dạng thì ánh nắng chan hòa, bừng sống trên cảnh vật.

Dũng đi vòng một lượt quanh chợ rồi kiếm chỗ khuất ngồi đợi. Anh hy vọng lát nữa khi nắng lên, Nga sẽ tới đây, hoặc đi chợ, hoặc đến bán vé số như cô đã bán ở Sài Gòn.

Không lâu, quang cảnh chợ Đà lạt trở nên tấp nập. Những chiếc xe du lịch đến đậu từng dãy ở bên ngoài. Các hàng quán quanh chợ nhộn nhịp đón những người từ xa lại. Bọn trẻ con ùa đến bao quanh chào mời các món hàng đặc biệt của Đà lạt: những túi mận, túi dâu tươi, những bông hồng thắm, hoặc những chiếc vòng đồng, những chiếc gùi nhỏ, chúng đeo lủng lẳng bên mình.

Dũng tò mò đứng nhìn quang cảnh tấp nập ấy. Anh chợt sững sốt kêu:

- Nga!

Mặc dầu đứng xa, và chỉ thấy phía sau lưng, Dũng tin chắc mình không thể nhầm được. Anh muốn chạy ngay lại với Nga, nhưng lại sợ làm Nga xúc động, hơn nữa giữa đám đông nhỡ chạm trán Sáu Lung, nên Dũng đành đứng nguyên tìm một chỗ khuất và cao để nhìn cho rõ. Bóng Nga thỉnh thoảng lại mất hút vào đám đông ở chợ.

Một chiếc xe ca chở đầy hành khách vừa từ Sài Gòn lên, quẹo vào bến. Đám trẻ dãn ra, xô tới chiếc xe mới đến. Những túi, những gói hoa quả tranh nhau đưa ra. Hành khách trên xe xuống bị vây kín, ồn ào những tiếng chào mời. Thừa lúc lộn xộn, Dũng tiến lại, chen lấn tìm Nga.

Anh thấy Nga mải bán những bông hồng tươi cho khách, giọng Nga vẫn trong trẻo:

- Hồng nhung Đà lạt... mời ông bà mua hồng nhung Đà lạt...

Nga chạy từ đám người này qua đám người khác, luôn tay chọn những bó hồng xếp trong chiếc lẵng bán cho khách. Cử chỉ nhẹ nhàng và lời chào mời ngọt ngào của Nga làm nhiều người không nỡ từ chối.

Dũng chăm chú dõi theo Nga. Nhưng chợt lại nhớ đến Sáu Lung, anh vội vã lui về chỗ cũ, định chờ khi nào Nga bán hết, sẽ theo gọi Nga ở chỗ vắng.

Giỏ hồng của Nga bán đến xế trưa thì hết, cô bé rời cửa chợ ra về. Dũng hồi hộp đuổi theo; thấy Nga quẹo sang một đường mòn xuống chân đồi, xa xa có những ngôi nhà nằm phơi nắng giữa những thửa vườn xanh ngắt. Nương đồi Đà lạt trải rộng trước mắt Dũng như một bức tranh thủy mạc. Độ chừng trăm thước, Dũng chợt thấy có bóng người ngồi trên một mỏm đá, nhảy xuống đi lại phía Nga. Bóng đó không phải Sáu Lung, mà là một thiếu niên trạc tuổi Dũng. Hắn mắc chiếc áo kẻ ô sặc sỡ, quần ống hẹp, nhăn nhở cười và bước theo Nga.

Bao hăng hái của Dũng đột nhiên tan biến. Anh dừng chân, lặng người nhìn Nga rời xa với gã thiếu niên.

Dũng chán ngán ngồi bệt xuống cỏ. Hình như Nga đã quên Dũng, không cần đến Dũng. Té ra bao nhiêu công phu lặn lội tìm Nga chỉ là vô ích. Anh cắn môi thầm nghĩ:

- Ồ, Nga! Có lẽ hiện giờ Nga đang vui trong hoàn cảnh mới... nếu biết như thế này mình chẳng tội gì theo đuổi lên đây...

Nhưng hình ảnh ông Hai thoáng hiện trong trí Dũng, giọng ông như khiển trách.

- Dũng, cháu đã hứa giúp Nga. Tại sao sắp đạt đến mục đích cháu lại nản lòng vì hờn ghen vô lý? Cháu không muốn Nga sung sướng được gặp lại cha mẹ nó sao?

Tiếng nói mơ hồ ấy thúc đẩy Dũng đứng lên, chậm chạp bước theo con đường mòn đầy hoa và cỏ dại; qua một khúc quặt, anh bắt gặp hai người ngồi bên sườn đồi. Người kia đang ba hoa cười nói, trong lúc Nga yên lặng ngó mông về phía chân trời.

Dũng toan rình nghe xem hắn nói những gì nhưng anh tự xấu hổ với ý định ấy, nên đi thẳng. Được một quãng xa, Dũng lại ngồi xuống cạnh một bụi sim, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm gì, thì chợt nghe có tiếng chân trước trên đường mòn. Nga hiện ra có một mình đang lững thững bước tới, đầu cúi nhìn xuống đất, chiếc lẵng mây đeo ở trên tay. Tim Dũng đập mạnh. Anh muốn chồm lên gọi:

- Nga, Dũng đây!....

Nhưng Dũng vẫn ngồi yên để Nga đi qua. Nga xuống chân đồi, bước lên chiếc cầu gỗ bắc ngang dòng suối nhỏ len lỏi dưới lòng thung lũng. Lên cầu, Nga dừng lại đứng im lặng ngó xuống. Dũng thấy vai cô run lên. Nga đang khóc, âm thầm, nức nở…

Dũng liền chạy bay xuống:

- Nga!

Ngạc nhiên, cô bé kêu lên một tiếng kinh hãi. Đôi mắt cô mở to nhìn Dũng, rồi mặt tái đi, run rẩy bám chặt lấy thành cầu như sợ đứng không vững.

Dũng đến gần nhẹ nhàng nhắc lại:

- Nga, Dũng đây. Dũng ở Sài Gòn lên tìm Nga!

Nga cố gắng trấn tĩnh xúc động:

- Anh Dũng!... Anh ở đây thật à.... Nga có mê không?

- Không, Nga không mê đâu. Dũng theo Nga từ Biên Hòa đến Vũng Tàu rồi lên đây. Sáng nay Dũng thấy Nga ngoài chợ, nhưng sợ gặp Sáu Lung, nên phải rán chờ đến bây giờ. Nhưng... Nga có bằng lòng gặp lại Dũng không?

Nga ngước cặp mắt dò hỏi nhìn Dũng. Anh cúi đầu ấp úng:

- Nghĩa là... Dũng tưởng bây giờ Nga vui sướng hơn hồi còn ở Sài Gòn... và không cần đến Dũng nữa...

Mắt Nga đẫm lệ:

- Sung sướng gì? Nếu sung sướng thì mỗi lần qua đây, Nga đã chẳng đứng khóc một mình!

Dũng bối rối tiếp:

- Dũng từ Sài gòn lên đây chỉ cốt để tìm Nga thôi. Nga có nhớ hôm chúng mình đứng trên cầu Quay nhìn sang Khánh Hội, thấy những bóng nhà phản chiếu dưới sông, Nga đã nhớ đến ngôi nhà hồi còn thơ ấu?

- Nga có nhớ.

- Hình ảnh những ngôi nhà mà Nga nhớ lại đó là ở Nha Trang.

- Nha Trang? Ồ, anh Dũng, Nga chẳng hiểu anh muốn nói gì!

Dũng nắm lấy tay Nga:

- Nga ạ, sở dĩ Dũng lặn lội tìm Nga vì Dũng biết chắc gia đình Nga hãy còn. Hồi nhỏ, Nga bị người ta bắt cóc ở Nha Trang rồi trao cho Sáu Lung. Bởi vậy Nga phải trốn khỏi nơi đây để trở về với cha mẹ.

- Thật ư, anh Dũng? Nga khó tin quá...

- Hãy tin Dũng đi. Rồi Nga sẽ sung sướng khi gặp lại cha mẹ.

Quá xúc động Nga gục đầu vào vai Dũng nức nở khóc. Dũng cố gắng thuật lại cho Nga nghe về cuộc tìm kiếm của Dũng và ông Hai ở Biên Hòa, câu chuyện về ông Thanh, bà thầy tướng số, và Tâm ở Vũng Tàu...

Vơi đi bởi những lời Dũng kể, Nga lau nước mắt hỏi:

- Thế còn ông Hai Hòa, bây giờ ông ở đâu rồi?

- Ông bị đau phải nằm lại ở Biên Hòa.

- Tội nghiệp, ông thật có lòng tốt với Nga, và cả anh nữa, anh Dũng ạ.

Yên lặng một lát rồi Nga lại giật mình như hồi còn ở Sài gòn:

- Thôi, Nga phải về,... kẻo Sáu Lung đi tìm.

- Hắn ở đâu?

- Bên kia đồi, cách đây chừng hai cây số.

- Ở đây đường lối khuất nẻo, không sợ Sáu Lung bắt gặp, Nga để Dũng đưa về nhé!

Nga không từ chối. Đôi trẻ mừng rỡ nắm tay nhau đi trên đường mòn, hàn huyên sau bao ngày xa cách. Nga cho Dũng biết cô vẫn chưa rõ lý do nào Sáu Lung đã đột ngột bỏ Sài gòn. Hắn bảo ở trên này có nhiều du khách, và Nga kiếm được nhiều tiền hơn. Ở Sài gòn hắn canh chừng Nga luôn, nhưng trên Ðà lạt hắn có vẻ yên tâm nên không khắc nghiệt với Nga mấy.

Dũng gật đầu:

- Phải. Nga được tự do hơn trước...

Và anh thở dài tiếp:

- Hồi nãy, Dũng thấy một thiếu niên cùng đi với Nga trên đường này?

Nga mỉm cười nhìn Dũng:

- Anh có thấy hắn?

- Dũng bắt gặp giữa lúc đuổi theo Nga. Hắn là ai vậy?

- Hắn là con một chủ vườn, thường vẫn đón đường Nga để tán dóc. Tên hắn là Sửu, con nhà giàu nên chỉ lêu lổng chẳng học hành gì.

Dũng lẩm bẩm:

- Hắn là con nhà giàu, hừ...

Và lòng Dũng không được vui.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx