Dũng lau vội cho xong chồng đĩa bát xếp thành hàng trên giá, rồi cởi tấm khăn buộc ngang trước bụng ném vào một xó, đoạn bước ra khỏi tiệm ăn.
Dũng lau vội cho xong chồng đĩa bát xếp thành hàng trên giá, rồi cởi tấm khăn buộc ngang trước bụng ném vào một xó, đoạn bước ra khỏi tiệm ăn.
Ngoài trời ánh nắng chan hòa trên bãi biển, chiếu lấp lánh trên mặt nước xanh lơ và nhuộm sáng những cánh buồm lấp ló ngoài khơi. Dũng kéo vành mũ xuống cho đỡ chói mắt, lững thững xuống bãi. Giờ này, vào buổi trưa, bãi biển Vũng Tàu chỉ có thưa thớt vài đứa trẻ ham nước đang rỡn sóng. Các du khách đều nằm nghỉ trên các ghế vải cạnh mấy quán giải khát. Phía dưới bãi mấy chiếc "ca nô" máy và "Peđalô" nằm châu mũi lên bờ. Dũng tiến về phía ấy, dừng lại trước chiếc ca nô có căng mui vải.
Một thiếu niên nằm dưới sàn gỗ, chiếc mũ vải rộng vành úp trên mặt, chân bỏ thõng ra ngoài.
- Ê Tâm!
Thiếu niên ngủ say không động cựa. Dũng nhặt một vỏ ốc ném vào người bạn. Tâm giật mình nhỏm dậy, đưa tay dụi mắt, và nhận ra Dũng liền vẫy tay gọi bạn. Dũng nhảy xuống chưa kịp ngồi, thiếu niên đã hỏi:
- Có gì lạ không Dũng?
Dũng lắc đầu.
- Không!
- Thế còn gã đàn ông mà cậu thấy chiều hôm qua ở bãi trước?
- Nhìn xa nên tớ nhận lầm. Sáng nay tớ có gặp lại người ấy nhưng không phải Sáu Lung.
- Trước sau gì rồi cũng tìm thấy. Cả thị xã Vũng Tàu này có lớn là bao đâu!
- Đành rồi, nhưng đã mấy ngày nay tớ kiếm khắp nơi vẫn chưa thấy bóng Nga ngồi bán vé số ở đâu cả.
- Ai bảo cậu rằng Nga còn bán vé số? Ở đây muốn bán vé số phải bán rong. Mà như thế thì tụi mình đã gặp. Biết đâu Sáu Lung chẳng đưa Nga ra đây cốt giấu nhẹm cô ta một chỗ?
- Ừ, tớ cũng đã nghĩ thế... song còn hắn tại sao hắn không ra mặt? Hắn sợ gì chứ?
Dũng thở dài:
- Phải chi có bác Hai ở đây!
Dũng nhắc đến ông Hai vì ông không cùng đi với Dũng. Ngay hôm gặp bà thầy tướng số, buổi tối ông lên cơn nóng lạnh vì hồi sáng bị nhiễm nước mưa. Thấy ông sốt li bì Dũng cuống cuồng lo lắng. Vợ chồng người chủ vườn vội lấy dầu nóng đánh cảm cho ông, và lo tìm lang y chữa trị. Vài ngày sau cơn sốt lui, nhưng ông Hai chưa khỏe hẳn, còn bải hoải choáng váng chưa ngồi trở dậy được. Ông bảo với Dũng:
- Dũng à, mình cháu đi Vũng Tàu thôi. Để bác ở lại đây tĩnh dưỡng ít ngày cho khỏe.
Dũng phản đối:
- Bác đang yếu mệt, để bác một mình sao được. Cháu ở lại với bác.
Nhưng ông Hai gắng nở nụ cười nhọc mệt.
- Cháu khỏi lo. Bác không sao nữa đâu. Nên nghĩ đến Nga đang mong mỏi sự giúp đỡ của cháu thì hơn. Ở đây toàn là những người có lòng tốt cả như cháu đã thấy đó nên cháu đừng lo cho bác, cứ yên tâm mà đi. Chờ ít bữa thật khỏe, bác sẽ theo ra tiếp tay với cháu.
Dũng yên tâm, hôm sau lên xe đi Vũng Tàu...
Và Dũng đã gặp Tâm, làm quen với Tâm trong một trường hợp khá kỳ ngộ. Hôm ấy, ở xe đò xuống, Dũng đã đi lang thang khắp tỉnh. Chiều đến Dũng mệt mỏi ra ngồi nghỉ ngoài bãi biển, vừa buồn vừa lo không biết tối đến sẽ ngủ vào đâu, thì chợt có chiếc xuồng neo cạn trên bãi. Anh liền dùng chiếc xuồng đó làm chỗ nằm ngủ. Dũng ngủ mệt đến đỗi sáng hôm sau mặt trời hắt nắng vào mặt mà anh vẫn chưa tỉnh giấc. Tới khi bị ai đá vào chân Dũng mới mở mắt. Một thiếu niên giận dữ lôi anh dậy, đuổi ra khỏi chiếc xuồng, và tống thêm một quả đấm vào vai. Định thần, Dũng chống đỡ, rồi tấn công trở lại. Cuộc ẩu đả diễn ra giữa một vòng người đứng xem. Dũng nhờ nhanh nhẹn nên vật ngã địch thủ xuống cát. Bọn đứng xem, phần đông là các trẻ phục dịch trên các quán nước gần đó reo hò:
- Ném xuống biển! Ném nó xuống biển!
Việc đó hầu như là luật lệ của bọn trẻ trên bãi biển này, khi có cuộc xô xát kẻ nào thua sẽ bị ném xuống nước, chờ kẻ thắng vớt lên.
Nhưng Dũng không ham chiến thắng. Bị đánh nên Dũng phải tự vệ. Anh đứng lên, mặc những lời cổ võ của bọn đứng xem, lặng lẽ phủi quần áo rời đi nơi khác. Dũng đến ngồi dưới một gốc dừa, hai tay chống cằm, bâng khuâng nhìn ra biển. Có tiếng chân bước lại gần. Ngửng nhìn, anh thấy thiếu niên đã đánh lộn với anh hồi nãy bèn cau mặt.
- Anh còn muốn gì nữa?
- Tại sao anh lén nằm trong xuồng của tôi?
- Tôi mới ra Vũng Tàu chiều hôm qua, chưa có chỗ ngủ, lại thấy chiếc xuồng để không nên tôi nằm nhờ...
- Hồi nãy sao anh không ném tôi xuống biển?
- Tôi không thích đánh nhau... với lại tôi với anh chẳng có thù oán gì.
Thiếu niên đứng yên, không biết nói sao, rồi mỉm cười:
- Anh còn giận tôi không?
Dũng lắc đầu:
- Không.
Tâm chìa tay ra, Dũng nắm lấy... và cả hai trở thành bạn. Tâm không phải là người xấu. Tính anh bồng bột nóng nảy, nhưng khi cơn giận qua đi, anh sẵn lòng giúp đỡ bạn. Tâm liền ngồi xuống cạnh hỏi Dũng từ đâu đến, và đến làm gì ở Vũng Tàu. Dĩ nhiên, mới thoạt quen nhau, Dũng chưa nói tất cả sự thật với Tâm, chỉ cho biết anh đi Vũng Tàu với ông Hai Hòa nhưng ông Hai rủi bị ốm ở dọc đường nên Dũng phải bơ vơ...
- Ở Sài gòn anh làm gì?
- Tôi bán báo.
Tâm bĩu môi:
- Bán báo ở đây không sống được. Du khách đến đây chỉ cốt ăn chơi, tắm mát. Để tôi tìm cho anh một việc làm khác.
Hôm sau, Tâm kiếm được cho Dũng một chân hầu bàn ở tiệm ăn. Công việc khá nhọc mệt, nhưng ngoài giờ ăn Dũng được tự do.
Về sau thấy cần sự giúp đỡ của Tâm, Dũng mới nói rõ cuộc tìm kiếm của mình cho bạn rõ. Tâm hứa sẽ để ý ở ngoài bãi biển. Nếu thấy người đàn ông nào có thể nghi là Sáu Lung hoặc cô gái nào giống Nga, Tâm sẽ báo ngay với Dũng. Hôm ấy ra ngoài bãi biển tìm bạn, thấy Tâm chưa có tin gì, Dũng từ giã bạn trở vào lang thang hết phố này qua phố khác, hy vọng gặp Nga. Đi gần hết thành phố Dũng chán nản thầm nghĩ:
- Không chắc Nga có ở Vũng Tàu. Mình chỉ mất công toi thôi.
Mỗi lần chán nản, muốn thoái chí Dũng lại nhớ đến lời ông Hai khuyên bảo: "Phải kiên trì, Dũng à. Ở đời bất cứ việc gì cũng phải cố gắng đạt cho tới mục đích. Bác tin rằng cháu sẽ thành công và Nga sẽ được sung sướng".
Nhớ đến lời nói của ông Hai, Dũng thêm hăng hái. Anh lẩm bẩm:
- Biết đâu từ giờ tới chiều mình chẳng gặp may!
Quả nhiên Dũng gặp may thật.
Trên đường về tiệm làm, Dũng chợt nghe có tiếng gọi:
- Dũng!...
Anh giật mình quay lại, ngạc nhiên thấy bà thầy tướng số ở Biên Hòa.
- Ủa! Cô ra đây làm gì?
- Cô ra tìm em.
- Có chuyện gì thế cô?
Bà thầy tướng ghé vào tai Dũng:
- Nga nó không có ngoài Vũng Tàu này đâu...
- Cô biết ở đâu không?
- Khoan đã, thủng thỉnh rồi cô nói cho mà nghe.
Kéo Dũng vào bên lề đường bà thầy nói:
- Ông Hai nhờ cô đi tìm em, vì sau khi em đi rồi ông vẫn để tâm theo dõi Sáu Lung. Nhưng không thấy hắn trở lại.
- Bác Hai khỏe chưa cô?
- Ông hãy còn mệt, nên cô tiếp tục. Cô nhớ em có cho hay là Sáu Lung khi tới Biên Hòa vẫn trọ ở quán Đồng Nai. Cô bèn đến đó dò tin. Trong số khách ăn nhậu ở tầng dưới có một gã biết Sáu Lung vì khi nghe cô hỏi thăm ông chủ quán, hắn nhìn cô với vẻ khả nghi.
- Rồi cô có hỏi hắn không?
- Không, cô chẳng dại gì mà hỏi hắn vì có hỏi hắn cũng giấu nhẹm. Cô chỉ theo xem nhà hắn ở đâu, rồi rình lúc hắn vắng nhà, cô vào làm quen với vợ hắn...
Dũng mỉm cười:
- Chắc cô gạ vợ hắn xem chỉ tay!
- Ừ, cô xem cho vợ hắn và gợi cho vợ hắn nói. Rốt cuộc vợ hắn cho biết Sáu Lung có quen với chồng mụ, và một bữa nhậu nhẹt với nhau, hắn có nói là sẽ lên Đà lạt.
- Đà lạt? Chắc xa lắm cô nhỉ?
- Ừ, xa... Nhưng nếu cháu nhất quyết giúp Nga... Chính vì vậy mà cô ra đây tìm cháu. Ông Hai Hòa chưa thể cùng đi với cháu được. Từ nay cháu định liệu lấy thôi...
Dũng nhìn bà thầy với cặp mắt đầy vẻ biết ơn.
- Thành thử cô cũng nhọc công trong vụ này nữa.
Bà thầy mỉm cười dúi vào tay Dũng một tờ giấy bạc:
- Em cầm tạm làm tiền lộ phí. Thấy ông Hai và em có lòng hào hiệp cô rất cảm kích. Thôi cô chúc em gặp nhiều may mắn. Cô phải kiếm xe trở về kẻo lỡ chuyến.
Dũng muốn ngỏ lời cám ơn nữa, nhưng bà thầy tướng số đã quay đi, cũng đột ngột như lúc bà tới.
Dũng sững sờ đứng lặng hồi lâu, lẩm bẩm:
- Đà lạt, Nga ở Đà lạt... trên cao nguyên xa thẳm…
Nỗi mừng sắp tìm gặp lại Nga làm anh không khỏi băn khoăn nghĩ đến ông Hai. Chẳng biết lúc này ông đã thật bình phục chưa. Ông già rồi, chẳng thể đi được, nhưng lời khuyến khích của ông vẫn văng vẳng trong trí Dũng. Anh mỉm cười:
- Mình sẽ đi Đà lạt... sáng mai mình khởi hành...
Và miệng huýt sáo, Dũng khấp khởi chạy ra bãi biển báo tin cho Tâm biết.
@by txiuqw4